Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
-
17: Hào Môn Mê Người Giả Thiên Kim Mười Bảy
Trình Nghiên trở lại trường học đã là một tháng sau.
Thích Trạch hẹn cô ở phòng học nhạc gặp mặt, cô vốn là muốn cự tuyệt, nhưng cũng không biết có phải hay không hắn đã có dự cảm từ trước, đột nhiên tắt điện thoại.
Tới phòng học nhạc, Trình nghiên liền thấy Thích Trạch đang đứng ở cửa, hắn mặc quý tộc trường học đồng phục, nút thắt khấu đến nút cuối cùng, thân hình thon dài, khí chất thanh tuấn cấm dục, chỉ là hơi gầy ốm một chút, khuôn mặt có chút sắc bén.
Hắn nhìn chằm chằm cô.
Trình Nghiên mím môi, phảng phất như không có việc gì mà triều hắn mỉm cười "Chờ lâu sao?"
Không chí đột nhiên đình trệ một lát, Thích Trạch không cười, như thường tiếp nhận cặp sách cho cô, bỗng nhiên hắn dắt tay cô, vẫn là kiểu thân mật mười ngón tay đan vào nhau.
Rõ ràng là tư thế dắt tay quen thuộc, nhưng có lẽ là do chột dạ vì trốn tránh hắn nên cô cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, bàn tay bị hắn nắm cũng mang theo chút tê dại.
Thích Trạch bất động thanh sắc mà nhìn cô một cái, biểu tình có chút thâm trầm, buông ra cô, nói "Muốn uống không?"
Trên bàn ngoài bữa sáng hắn mang đến, còn có một cái bình giữ ấm màu lam.
Trình Nghiên "Gì vậy?"
- Canh xương hầm.
Thích Trạch nhẹ nhàng mở ra cái nắp, canh còn mang theo chút nhiệt:
- Bà nội sáng sớm dậy nấu cho cậu.
Nếu là hắn làm, cô thực ra có thể tìm một cái cớ từ chối.
Trình Nghiên đành phải ngồi xuống, miệng nhỏ chậm rì rì nhấp uống, canh cũng không có nhiều dầu mỡ, chỉ là buổi sáng cô chưa có ăn gì.
Thích Trạch ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt u trầm, không cảm xúc.
Trình Nghiên không ngẩng đầu, chỉ cảm thấy hắn nhất định biết cô trốn tránh hắn có mục đích gì, trong lòng cân nhắc nếu hắn hỏi nên giải thích như thế nào mới được.
- Uống không hết cũng đừng cố.
Thích Trạch lấy khắn giấy cho cô xoa xoa khóe môi.
- Cậu chắc là cũng ăn không hết bữa sáng này.
Trình Nghiên "Ân" một tiếng, không nhìn đôi mắt của hắn, tựa hồ tùy ý mà nói:
- Về sau cũng không cần mang bữa sáng.
Thích Trạch nhìn cô, ngữ khí ý vị không rõ "Không cần?"
Trình Nghiên như bình thường cười cười, nhìn hắn, mày nhẹ cong, lúm đồng tiền kiều mềm:
- Cậu nghiêm túc như vậy làm cái gì? Sắp phải thi đại học, tôi lo lắng sẽ chậm trễ thời gian ôn tập của cậu mà thôi.
Thích Trạch cười, chỉ gần giống như là cười lạnh:
- Tôi về sau không tới tìm cậu, cậu có phải hay không càng vừa lòng?
Trình Nghiên cũng trầm mặt:
- Cậu không tin lời tôi nói? Như vậy, không có gì để nói cả.
Cô đứng lên, vòng qua hắn, đi ra ngoài.
Thích Trạch cũng đứng lên, một bước tiến, từ sau lưng ôm lấy cô, hắn nghiêng đầu để sát vào tai cô, thanh âm rất thấp, cũng có vài phần cảm úc ẩn nhẫn:
- Cậu trốn tránh tôi, xa cách tôi, đối tôi phát giận, này đó tôi đều có thể nhẫn, nhưng là.
.
nói cho tôi lý do--
Hắn hô hấp phun ở bên tai, có chút ngứa, lòng cô chợt căng thẳng:
- Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?
Thanh âm của hắn mang theo cảm xúc, môi đụng phải vành tai của cô, có chút bí ẩn ái muội:
- Nghiên Nghiên, cậu lúc nóng lúc lạnh là muốn tra tấn tôi sao?
Trình Nghiên hô hấp hơi khó "Tôi.
.
"
- Nếu đây là mục đích của cậu.
Thích Trạch đánh gãy lời cô định nói, đem cô quay lại, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, đôi mắt lóe giận:
- Như vậy, cậu đã thành công rồi.
- Tôi làm cậu có cảm giác tra tấn khó chịu?
Trình Nghiên ánh mắt bình tĩnh, nhàn nhạt mà nói:
- Nếu là như vậy, cậu tạm thời đừng tới tìm tôi.
Thích Trạch yên lặng nhìn, buông ra tay đang ôm cô, tựa như cười giễu lại tựa như cười lạnh:
- Như cậu mong muốn!
Hắn đi không quay đầu lại, hộp cơm trên bàn cũng quên lấy đi.
Trình Nghiên thu hồi ánh mắt, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại sờ sờ hộp cơm còn vương chút ấm áp, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Như vậy cũng tốt.
- _
Thích Trạch là thật không để ý tới cô, nhưng không đại biểu người khác không tìm tới.
- Nghiên Nghiên, cùng tôi ăn cơm trưa đi.
Tần Tu tựa ở cửa, ôn nhu tuấn dật, nhẹ nhàng cười, chọc đến các bạn nữ trong lớp si mê mà nhìn hắn.
- Tiểu Nghiên, đừng để ý đến hắn.
Cửa bên kia, Vệ Dương thân ảnh đĩnh bạt đứng ở chỗ đấy, khoe khoe hộp cơm của hắn:
- Anh hôm nay không thẻ chỉ có năm đồng! Năm đồng! Cùng anh đi lầu một ăn cơm đi?
Mặt của hắn hiện ra vẻ "Anh có phải hay không thực đáng thương, thực thảm" mà nhìn cô.
Còn không có ra ngoài phòng học, cô đã bị hai người này chặn đường, học sinh bu quanh một vòng mà xem náo nhiệt.
- Phiền toái nhường đường một chút!
Phía sau truyền đếm âm thanh quen thuộc trầm thấp lại lãnh đạm.
Trình Nghiên xoay người, liền thấy Thích Trạch mặt vô biểu tình, hắn bước qua người cô, không có liếc nhìn một cái.
Vệ Dương kinh ngạc nhướng mày.
Tần Tu trào phúng mà cười.
Trình Nghiên cũng phảng phất như không nhìn thấy Thích Trạch, lạnh mặt, ánh mắt xoay chuyển, thoáng nhìn đứng ở một bên đang vây xem La Tuyết, bỗng nhiên thực đạm mà cười:
- La Tuyết, hôm nay muốn cùng tôi ăn cơm trưa không?
Tần Tu cùng Vệ Dương hai người cũng nhìn về phía La Tuyết.
La Tuyết da đầu te dại, muốn cự tuyệt, nhưng theo bản năng đã quen nghe theo lời Trình Nghiên nói "Được, được a"
Trình Nghiên cười một cái, kéo tay La Tuyết, hai nữ sinh vừa nói vừa cười, sóng vai đi xa.
"Cậu thật vô dụng!" Vệ Dương trừng mắt.
Tần Tu nhẹ nhàng "A" một tiếng:
- Cậu ấy không chọn tôi, chẳng nhẽ lại chọn cậu?
Vệ Dương ".
.
Tôi tưởng đánh cậu một lần nữa"
Tần Tu liếc nhìn hắn một cái "Cậu tới a"
Vệ Dương căm giận mà nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, đầu ngập cảm xúc hóa thành một chữ "Chó má!"
Ngụy quân tử!
Lần trước hắn bất quá tấu hắn một quyền mà thôi, thế mà đã bị những người vây xem làm ầm đến tai ba hắn, ba của hắn tính tình khủng bố tí nữa thì đánh cho hắn ra trò, cả nhà xô vào khuyên can cũng không được!
Bởi vì, ba của hắn rất quý cái loại học sinh xuất sắc như Tần Tu này!
- _
Liên tiếp mấy ngày, Thích Trach cũng chưa cùng cô nói câu nào, thậm chí khi đi qua bên người cô mắt cũng nhìn thẳng, gần như coi cô trở thành không khí.
Trình Nghiên chỉ cảm thấy có chút trát tâm, nhưng như vậy xa cách cũng tốt, khi chia tay chính thức cũng sẽ thuận lợi rất nhiều.
Cô nhớ rõ cốt truyện trong sách có viết, Bạch nguyệt quang cùng nam chính cảm tình rất tốt, mấy hôm trước khi tay còn ở hôn môi kịch liệt, thẳng đến ngày chia tay mới hoàn toàn lạnh xuống dưới, bất quá cô cảm thấy chi tiết nhỏ này thay đổi cũng không quan hệ.
Nhưng là, cô đã xem nhẹ thực lực cường đại của cốt truyện.
Bởi vì Tần tu cùng Vệ Dương luôn quấn lấy đòi đưa cô về nhà, cho nên mấy ngày này cô đều từ cửa sau trường học trốn ra.
Thứ sáu, hôm nay thời tiết thực không tốt, cả ngày đều âm u, cô tan học vẫn đi cửa sau, nhưng không biết sao giờ này tài xế đón cô còn chưa tới.
Cô liền đứng ở giao lộ chờ, mưa cũng càng ngày càng nặng.
Đang lúc cô muốn gọi điện thoại thúc dục tài xế, trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một chiếc dù màu đen, người cầm dù ngón tay thon dài, cô có dự cảm mà nâng mặt lên, liền thấy Thích Trạch thần sắc nhàn nhạt.
"Cậu.
.
" Cô nhất thời nghẹn lời, không khí có chút xấu hổ.
Thích Trạch tiếng nói đạm bạc "Cầm"
Trình Nghiên không nhúc nhích, hắn giơ tay về phía trước, cô bỗng nhiên lùi về sau nửa bước.
Thích Trạch biểu tình hơi trầm xuống, cười như không cười:
- Liền tính là sợ quấy rầy tôi ôn tập, cũng không cần tránh tôi như rắn rất vậy đi?
Hắn không tin là cô sợ quấy rầy hắn học tập, lại còn lấy lí do đấy tới trào phúng cô.
Trình Nghiên đôi mắt thanh triệt ngẩng đầu nhìn hắn:
- Tôi không cần cậu giúp tôi bung dù, tôi một mình cũng không sao.
Thích Trạch ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm cô không nói chuyện.
Hạt mưa tí tách mà rơi xuống, trong không khí có chút lạnh.
.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook