Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
-
13: Hào Môn Mê Người Giả Thiên Kim Mười Ba
Vệ Dương ngẩn người, nhìn trên giường bệnh nhu nhược thiếu nữ, lại nhìn thiếu niên bên cạnh cô, hai người thoạt nhìn thân mật như vậy, mọi chuyện đều rõ ràng!
Sắc mặt của hắn xanh mét, lửa giận như sóng thủy triều cuồn cuộn phập phòng trong lòng.
"Hắn nói có phải như vậy không không?" Vệ Dương ngữ khí kinh giận, ngón tay chỉ Thích Trạch:
- Em thật sự cùng tên nghèo nàn này kết giao sao?
Trình Nghiên học khẩu khí lãnh đạm thanh cao của nguyên chủ:
- Thì tính sao? Chuyện của tôi còn không đến lượt anh quản.
Vệ Dương bị cô thường xuyên dùng thái độ lạnh băng đối đãi, sớm đã thành thói quen, nhưng là lúc này đây hắn nhịn không nổi, chỉ cảm thấy rất tức giận, hơi kém không nhảy dựng lên mà mắng cô có phải hay không điên rồi!
"Trình Nghiên!" Ngực Vệ Dương tức giận phâp phồng:
- Như vậy, loại người ti tiện như vậy còn không xứng đáng xách giày cho em! Em cư nhiên cùng hắn hẹn hò? Em không biết loại người như hắn có bao nhiêu dơ bẩn tham lam sao? Bọn họ tiến trường học này là vì muốn leo lên đại tiểu thư thiên chân vô tà* như em, em cư nhiên cũng sẽ bị hắn lừa, em, em thật là tức chết ta!
* Thiên chân vô tà: Hồn nhiên không có tạp niệm, không rành thế sự là gì.
Từng câu chữ của Vệ Dương đều lộ ra ý muốn vũ nhục.
Thích Trạch sắc mặt âm trầm, ai cũng không biết, đứng bên cạnh cô, lại như là xa ngàn dặm, sống lưng thẳng tắp, thân ảnh thon dài, lô ra một cổ thanh ngạo cô đơn khí chất.
Trình Nghiên bỗng dưng cầm tay hắn, hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tất cả đều là âm lãnh cảm xúc không che giấu kịp, cô hướng hắn cươi cười, khuôn mặt như tỏa ra nhàn nhạt ấm áp ánh sáng, da thịt trắng nõn, có chút còn đẹp hơn cả minh tinh.
Ngực nổi lên lạnh băng cảm xúc cũng giống như bị đuổi đi, Thích Trạch cảm xúc dần dần ổn định, hắn cũng cười nhạt một tiếng.
- Cậu ấy là dạng người gì, không có ai rõ ràng hơn tôi cả.
Trình Nghiên nhìn về phía Vệ Dương, thái độ lãnh ngạnh:
- Tôi không cho phép cậu nói hắn như vậy!
Vệ Dương tức giận đá bay chiếc ghế dựa trước giường, lại không đối với Trình Nghiên phát giận, chỉ là âm ngoan mà trừng mắt nhìn Thích Trạch:
- Cậu chờ đấy cho tôi! Tôi sớm muộn gì cũng sẽ vạch trần gương mặt thật của cậu.
Thích Trạch thanh âm rất thấp, như có như không mà tràn ra một ít tàn nhẫn:
- Cậu có thể thử xem.
Vệ Dương một khắc cũng không thể chịu đựng được ở đây, tức giận mà không có chỗ phát tiết, hắn xoa người rời đi, còn đẩy Tần Tu một phen, cười lạnh nói:
- Cậu cái đồ yếu đuối! Đánh chết cậu cũng xứng đáng, cư nhiên còn giúp tình địch yểm trợ? Cút ngay--.
Tần Tu nhìn hắn đập cửa mà đi, chuyển hướng nhìn về phía Thích Trạch, ngữ khí cũng lạnh lùng:
- Bây giờ, mời cậu đi ra ngoài!
Thích Trạch ánh mắt đông lạnh:
- Cậu muốn làm cái gì?
"Tôi có thể làm cái gì?" Tần Tu bỗng nhiên cười, ôn nhu mà nhìn Trình Nghiên:
- Nghiên Nghiên, cậu tưởng cùng tôi đơn độc nói chuyện đúng không?
Nghe hắn ẩn ẩn uy hiếp ngữ khí, Trình Nghiên cũng lo lắng hắn sẽ nói bậy bạ gì đó, liền nhìn về phía Thích Trạch, ánh mắt mang theo chút thỉnh cầu*.
*Thỉnh cầu: Cầu xin người bề trên có quyền thế hơn mình.
Thích Trạch rũ xuống mi mắt, nói câu "Có việc gì kêu tôi" rồi ra cửa.
Tần tu thuận tay đem cửa khóa lại, tiếng "cùm cụp" rất nhỏ, chỉ có Trình Nghiên nghe thấy được, cô nhấp môi:
- Cậu làm gì vậy?
Tần Tu thấy cô cảnh giác, cười một tiếng, đem chiếc ghế bị đổ lúc nã dựng lên:
- Chẳng qua tôi không muốn người khác quấy rầy mà thôi, tôi có làm cái gì hay không, hoàn toàn do cậu trả lời.
Trình Nghiên có chút bất an, đổi đề tài:
- Các cậu như thế nào sẽ đến nơi này?
Tần Tu ngồi xuống bên cạnh cô, trước hỏi "Vậy cậu làm sao lại bị thương?".
Sau đó mới trả lời câu hỏi của cô:
- Bệnh viện này cũng là do nhà tôi mở, cái tên ngu ngốc kia một hai phải tìm tôi đánh nhau, tôi như thế nào có thể để bị hắn đánh như vậy, liền kéo hắn cùng nhau lại đây, đáng tiếc.
.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook