"Luyến tiếc cậu ta đến vậy sao?"
Cơ thể Thanh Thanh cứng đờ như là bị thứ gì đó định thân lại.
Cô ngồi dậy, giương mắt nhìn, một người đàn ông dung mạo anh tuấn đang chậm rãi bước đến.
"Đã lâu không gặp, Lộ Thanh Thanh."
"Tiêu Linh..."
Mặt trời dần lặn, Tiêu Linh đứng ngược sáng dưới bóng chiều tà, thân hình cao lớn thon gầy, hàng lông mày đẹp như ẩn như hiện dưới mái tóc ướt nhẹp, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan thâm thúy, môi mỏng nhạt màu, làn da trắng như tuyết, toàn thân dường như không có chút huyết khí.
Hắn đang cười, mặt mày sáng lên khiến người ta cảm thấy quỷ dị lạnh lẽo, "Thanh Thanh à, có phải em chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gặp lại tôi không?"
Nụ cười cùng ngữ điệu kia khiến da đầu Thanh Thanh tê dại, sởn tóc gáy.
Cô ngồi dưới đất, thân thể không chịu khống chế mà lui về phía sau.
"A!" Trong lúc lui về phía sau, cô đụng phải thi thể của một con zombie, thi thể đang ngửa mặt lên, đôi mắt xám trắng trợn to, nước bọt màu đen chảy ra.
Thanh Thanh đụng phải ánh mắt đó của con zombie nên đã kinh hãi hét toáng lên.
"Vẫn cứ ồn ào như vậy."
Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo và vô cảm, giây tiếp theo, cô cảm thấy cả cơ thể như bị nhấc lên, cảm giác hít thở không thông dần truyền đến, gương mặt Tiêu Linh dần phóng đại trước mắt cô.
"Khục..." Thanh Thanh hoảng sợ nhìn Tiêu Linh, hắn bóp chặt cổ cô, nhấc cả cơ thể cô khỏi mặt đất.
"Lộ Thanh Thanh, tôi đã từng thề sẽ bắt em phải trả giá thật đắt cho hành động em đã làm!"
Cảm giác ngột ngạt đau đớn khiến hai chân Thanh Thanh đạp loạn giữa không trung, cô điên cuồng đập vào bàn tay to lớn đang bóp nghẹt mình nhưng vẫn vô dụng.
Cánh tay kia như chiếc kìm sắt đang siết chặt cổ cô.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt cô gái dần dần trắng dã, những đường gân xanh thi nhau nổi trên khuôn mặt bị nghẹn đỏ, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt rơi xuống cánh tay Tiêu Linh.
"Khó chịu không?" Hắn vẫn cười như cũ, nhưng đáy mắt lại bình tĩnh đến điên cuồng, "Em mà cũng biết khó chịu à?"
"Khóc cái gì, em biết không, tôi không giống lũ chó săn hay vây quanh em, tôi sẽ không để bất cứ ai có cơ hội xoay bản thân mình vòng vòng."
Thanh Thanh thống khổ nhìn hắn, hô hấp dần yếu ớt, giãy giụa cũng chậm lại.
"Em cho rằng tôi tới để cứu em? Hửm, Lộ Thanh Thanh, em xứng sao?"
"Ha!" Không ngờ, Thanh Thanh lại đột nhiên nở nụ cười với hắn, khuôn mặt đỏ bừng nở một nụ cười kì quái.
"Tiêu Linh, anh...!Sẽ...!Hối hận."
Hối hận cái gì? Hối hận vì đã giết cô sao?
Quan sát sự sống của cô dần rút đi, ánh mắt của người đàn ông ẩn chứa sự thưởng thức cùng vui sướng, hắn đắm chìm trong ánh hoàng hôn, một thân lệ khí khiến người khác phải sợ hãi.
"Xoạt!"
Một bóng người chạy tới, Tiêu Linh bị hất sang một bên, bất đắc dĩ phải buông lỏng tay đang bóp cổ Thanh Thanh ra.
Thanh Thanh đã ngất lịm ngã trên mặt đất, bị người toàn thân đầy máu ôm đi.
Không, không thể gọi cậu ta là người được nữa, tấm lưng của cậu ta bị gặm cắn tàn tạ, thậm chí còn lộ ra cả xương sống màu trắng, có thể nhìn thấy nội tạng đang lắc lư ở bên trong, thỉnh thoảng còn có mảnh thịt nát từ trên lưng cậu ta rơi xuống.
Đáng sợ tới cực điểm, tựa như một cơn ác mộng.
"Tô Nhược."
Tiêu Linh không ngăn cản Tô Nhược ôm Thanh Thanh rời đi, hắn xua xua tay, cười nhạo một tiếng, "Tô Nhược à, mày chẳng khác gì một con chó của Lộ Thanh Thanh."
"Được rồi, đi thôi, ả tiện nhân ấy tặng cho mày đó.
Chẳng qua, rất nhanh thôi mày sẽ cảm thấy rất đói bụng, một con chó trung thành như mày sẽ nuốt chửng cô ta từng miếng một."
Tô Nhược không dừng lại, cậu thong thả nện bước, bước chân hơi xiêu vẹo, cậu ta ôm Thanh Thanh đi tới chỗ rãnh sâu bên cạnh, thả người nhảy xuống.
Tiêu Linh đứng phía sau nhàm chán quan sát rồi vỗ tay, hoàng hôn đã lặn xuống, làn gió đêm mát lạnh thổi đến, đôi mắt tựa như chứa đựng cả bầu trời của hắn đang dần dần chuyển thành một màu đen thuần túy.
Hắn xoay người rời đi.
......
"Lạnh..."
"Lạnh quá!"
Tần Kinh Thước ngủ sâu trong cơ thể Thanh Thanh hoàn toàn tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên cảm nhận được là lạnh, lạnh đến thấu xương.
Bây giờ là ban đêm, duỗi tay không thấy năm ngón, gió đêm lạnh lẽo, buốt giá.
Cô nằm trên mặt đất lạnh băng, dưới thân là chất lỏng dính nhớp kì lạ, máu tanh đặc sệt vương khắp nơi, Tần Kinh Thước chịu đựng cảm giác ghê tởm bò từ trên mặt đất lên.
Vừa khẽ động ý niệm, Vãng Sinh Kính lập tức chủ động bay ra chiếu sáng.
Mượn ánh sáng từ Vãng Sinh Kính, Tần Kinh Thước bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Rất nhanh sau đó, cô nhịn không được mà hít ngược một hơi khí lạnh.
Trên mặt đất, một đống thi thể nằm la liệt, khuôn mặt nào cũng chuyển màu xanh đen, hầu hết đều bị biến dạng, nơi nơi đều là máu đen sền sệt và nội tạng vương vãi.
Tần Kinh Thước bị một một đôi mắt lồi ra dọa sợ đến mức phải lui về phía sau một bước, không ngờ lại dẫm phải thứ gì đó khác.
- Loạt xoạt!
Tần Kinh Thước quay đầu nhìn lại, dưới chân là một cánh tay bị đứt lìa, cô nhíu mày, cẩn trọng né tránh.
Không khí bây giờ rất lạnh, cô chỉ mặc một cái váy, váy ướt sũng, trên váy dính đầy máu.
Trên người cô lúc này cũng dính đầy chất lỏng sền sệt màu đỏ đen.
Quá bẩn.
Quá lạnh.
Nơi đây cứ như là ngục ác quỷ ở Minh giới.
Tần Kinh Thước nhớ tới một số ký ức không mấy tốt đẹp.
Cô cầm Vãng Sinh Kính nghiêng ngả lảo đảo bước đi, đi một hồi mới phát hiện nơi này là một cái rãnh sâu, mà cô lại không thể leo lên được.
Thân thể vừa lạnh vừa yếu nhớt, cô nhíu mày ngồi thụp dưới đất, hai tay ôm đầu gối cố gắng giữ ấm cho mình.
"Đồ...!Đồ Quy, đưa ta ra ngoài."
Giọng nói cô khàn khàn, lúc nói chuyện, Tần Kinh Thước mới cảm giác được cổ sưng đau, giống như bị người nào đó dùng lực bóp mạnh.
Đồ Quy là kính linh của Vãng Sinh Kính, Vãng Sinh Kính thả một chiếc đĩa tròn phát sáng ra bên cạnh Tần Kinh, "Chủ nhân, thông đạo truyền tống của Vãng Sinh Kính là nơi giao thoa giữa các thế giới, không thể tùy tiện truyền tống."
Không khí đậm mùi máu tanh ở đây không ngừng kích thích thần kinh Tần Kinh Thước, cô ấn nhẹ lên huyệt Thái Dương đang giật giật, hỏi: "Không có biện pháp nào khác sao?"
"Chủ nhân, hồn thể của cô quá yếu nên không thể khống chế Vãng Sinh Kính, thế giới này không có linh lực, cô chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi."
Tần Kinh Thước không nói nữa, cô ngồi dưới đất, thân thể vẫn luôn run rẩy vì lạnh.
Cô run rẩy bấm tay kết thủ ấn, niệm thần chú khiến Vãng Sinh Kính phát ra luồng sáng ấm áp; được ánh sáng ấm áp bao phủ, cảm giác rét lạnh mới vơi đi phần nào.
Cô ôm chân, cuộn tròn lại, bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.
Đây là thế giới có nhiều ác quỷ nhất sao? Sau khi rời khỏi Vong Xuyên, Vãng Sinh Kính sẽ đưa cô tới thế giới có nhiều ác quỷ nhất, nhưng thế giới này có chút quen thuộc.
Xác chết khắp nơi, không có người sống, không thấy ánh mặt trời, nơi này chẳng lẽ không phải Ma giới?
Trong lúc cô còn đang ngẩn người suy tính về chuyện phải ở lại nơi quỷ quái này một đêm, bỗng một thân ảnh cao lớn bước tới trước mặt cô.
Ánh sáng từ Vãng Sinh Kính lập tức chiếu vào mặt người vừa đến, người nọ không kịp thích ứng xoay đầu đi.
Dù chỉ trong tích tắc, Tần Kinh Thước cũng đã thấy rõ khuôn mặt khủng bố vặn vẹo, tròng mắt trắng dã, đuôi lông mày dính đầy máu thịt, trên da thịt đều dính chất lỏng sền sệt như máu, quan trọng nhất chính là, sau khi gã ta quay người lại, tấm lưng hoàn toàn bị phơi bày.
Kia nào còn có thể là lưng của một người bình thường nữa, đấy chỉ còn là khung xương và nội tạng treo lủng lẳng mà thôi.
"Ọe!"
Phàm là người đã nhìn quen sóng to gió lớn như Tần Kinh Thước, chứng kiến cảnh tượng này cũng nhịn không được mà thấy ghê tởm.
Thứ này có còn là người nữa không?
Xác sống?
Có một vài ghi chép trong dị văn của Thập Giới, mà quan trọng hơn là, dường như trong trí nhớ của cô có xuất hiện thứ này, tựa như là đã từng nhìn thấy nó trước đây.
Thần thức hơi hỗn loạn, thần hồn tựa hồ có thứ gì đó đột nhiên nổi lên.
Tần Kinh Thước không có thời gian để tìm hiểu sâu, cô cảnh giác nhìn con zombie này, tay theo thói chuẩn bị vận pháp quyết, nhưng có vẻ con zombie này vẫn còn giữ được ý thức, nó không có ý định công kích Tần Kinh Thước mà chỉ chỉ vào Tần Kinh Thước, lại chỉ tới mỏm đá phía sau cô, trong cổ họng phát ra âm thanh hầm hừ đứt quãng.
Tần Kinh Thước quan sát một hồi lâu mới hiểu nó đang muốn làm gì, nó muốn cô trèo lên vai nó rồi thoát khỏi rãnh sâu đầy xác chết này.
Cô hơi do dự bước tới, khi cô đi tới, con zombie này tự giác ngồi xổm xuống, hai tay chống xuống mặt đất.
Tần Kinh Thước giẫm lên lòng bàn tay nó, được nó chậm chạp nâng lên vai.
Cơ thể nó cứ như bước ra từ một bộ phim kinh dị, động tác cứng đờ, xiêu vẹo.
Toàn bộ quá trình rất chậm chạp, nhưng Tần Kinh Thước cảm giác bản thân được che chở một cách rất dịu dàng.
Một con zombie có thể làm những điều như này?
Cuối cùng, hai tay cô cũng bám được mặt đất bên trên vách đá, sau khi gian nan bò lên trên, cô mới phát hiện mặt trên cái rãnh sâu này là một quốc lộ.
Gió đêm dường như càng thêm rét lạnh.
Con zombie dưới rãnh sâu thấy cô đã an toàn bò lên, cơ thể cứng đờ xoay người rời đi.
"Khoan đã."
Giọng nói Tần Kinh Thước vẫn khàn khàn, quay qua gọi nó: "Cậu muốn đi đâu?"
Con zombie nghe vậy, quay lại bắt đầu khoa tay múa chân, Tần Kinh Thước nhìn không hiểu nó định biểu đạt gì đành nói: "Cậu lại đây, tôi kéo cậu lên."
Nó không những nghe hiểu mà còn nghe được rất rõ ràng, nó ngửa đầu nhìn Tần Kinh Thước, vết máu trên lông mày chảy xuống mắt.
"A...!A...!Hừ hừ" nó cố gắng nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra câu rõ ràng.
Tần Kinh Thước lại lặp lại một lần nữa, "Lại đây."
Cuối cùng nó cũng chịu bước tới, đứng trên mỏm đá vừa rồi, run rẩy vươn tay về phía Tần Kinh Thước, Tần Kinh Thước ghé sát cơ thể vào mặt đường, kéo nó lên.
Nằm sõng soài trên mặt đường lạnh lẽo, Tần Kinh Thước híp mắt nhìn vào khoảng không.
Bầu trời không sao không trăng, bóng đêm mù mịt, nhưng chân trời phía đông lại tồn tại một mảng trắng như bụng cá.
Cô niệm pháp quyết lên Vãng Sinh Kính, mặt gương đồng lạnh băng lập tức tỏa ra luồng ánh sáng màu vàng ấm áp, xua đi đi một chút buốt giá.
Cơ mệt mỏi ụp đến, cô không thể chống lại cơn buồn ngủ.
Con zombie kia chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh, ngắm nhìn người đang ngủ.
____
Là một giấc mơ.
Trong mơ xuất hiện rất nhiều hình ảnh, Đồ Quy cũng xuất hiện nói rằng Thanh Thanh là tàn phách của cô.
Người bình thường có bảy hồn sáu phách, Thanh Thanh cũng chưa được tính là một mảnh hồn phách, cô ấy chỉ là tàn phách bị diễm quỷ ăn mất của Tần Kinh Thước.
Khi vừa bước vào thế giới này, Thanh Thanh đã chết, Đồ Quy siêu độ diễm quỷ, tách tàn phách Tần Kinh Thước ra, Tần Kinh Thước dung hợp phần tàn phách kia, giấc mơ này là ký ức của Thanh Thanh.
Ký ức về Tiêu Linh, về Tô Nhược, còn có rất nhiều người khác, những ký ức đó rất xa lạ với Tần Kinh Thước.
Dù sao cũng chỉ là một tàn phách.
Phần tàn phách Thanh Thanh này lây nhiễm rất nhiều thói hư tật xấu từ ác quỷ, cô ấy có chấp niệm từ Tần Kinh Thước, nhưng cũng có rất nhiều hành động do ác quỷ tác động.
Ví dụ như, đẩy bạn trai đang sốt cao từ trên xe xuống giữa bầy zombie.
Hay là, lợi dụng cảm giác mê muội của ác quỷ dành cho cô mà khiến rất nhiều người chịu chết thay cô ấy.
Lại như là, lợi dụng những kẻ ái mộ mình để thu lợi; lúc nào cũng bày ra bộ dáng nhu nhược, đơn thuần, đáng thương.
Hơn nữa, vì để tinh lọc ác quỷ ở nơi đây, cô ấy còn dám......
"Rầm rầm rầm..."
Tiếng ô tô gầm rú từ xa xa truyền đến đánh thức Tần Kinh Thước đang nằm trên mặt đất, cô mở to mắt, ngồi dậy.
Trời sáng rồi.
Đã lâu không được nhìn thấy ánh sáng từ bầu trời, xanh biếc như nước, mây trắng mềm mại, vừa đẹp đẽ lại vừa thân thuộc.
Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời cao, ánh dương ấm áp khiến người ta hoài niệm...
Lâu rồi mới lại thấy mặt trời.
Cô ngửa đầu híp mắt, đắm mình trong ánh mặt trời, âm thanh ầm ầm kia lại truyền đến, cô nhìn về phía âm thanh phát ra, một chiếc xe việt dã ở nơi xa chậm rãi phóng tới.
Bên cạnh xuất hiện một cái bóng, Tần Kinh Thước nương theo cái bóng ngẩng đầu lên, một khuôn mặt khủng bố xuất hiện ngay trước mắt mắt.
"!!!"
Tròng mắt xanh trắng, khuôn mặt bê bết máu, quần áo rách tả tơi, trông như thi thể từ hiện trường một vụ án mạng kinh hoàng.
Là con zombie tối hôm qua, trong trí nhớ Thanh Thanh, người này hình như tên là...!Tô Nhược?
Cô nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa, lại ngước mắt nhìn zombie trước mặt, cân nhắc một hồi rồi lôi zombie đi tới khu rừng rậm bên cạnh quốc lộ.
Đi trong rừng rậm rất lâu Tần Kinh Thước mới thấy một ngôi làng, một ngôi làng không có người ở.
Không có bóng người, không có tiếng động, một ngôi làng hoàn toàn yên tĩnh.
Mạt thế đến, mọi nơi mới lạ đều tràn ngập nguy hiểm, nhưng Tần Kinh Thước vẫn nghênh ngang kéo Tô Nhược vào ngôi làng này.
Khi đến trước cổng một căn biệt thự rộng rãi trong ngôi làng, Tần Kinh Thước gõ cửa theo thói quen.
Cô quay lại nói với Tô Nhược nói: "Nếu có người ra mở cửa, cậu nhớ phải trốn đi đấy, đừng để người khác phát hiện."
Biểu cảm Tô Nhược ngơ ngác, nhưng Tần Kinh Thước biết cậu ta có thể nghe hiểu.
Chờ một lúc lâu mà chẳng có người ra mở cửa, ngôi làng này im ắng đến đáng sợ.
Không có người, cũng không có sinh vật sống.
Tần Kinh Thước đưa mắt quan sát xung quanh, mịt mờ nhìn về nơi nào đó, cô bỏ lơ cảm giác bị nhìn trộm ra phía sau, kéo Tô Nhược, đẩy cửa đi vào.
Trong biệt thự cũng không có người.
Tần Kinh Thước kiểm tra tất cả các ngóc ngách, nhưng chỉ phát hiện ra một căn phòng ngủ có cửa sổ bị phá hỏng.
Cô đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy trên miếng kính có vài dấu chân máu, là của con người.
Trên bệ cửa sổ cũng có, cô không quá để tâm đến mấy dấu chân máu mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là mảnh vườn trồng một cây ngô đồng cao lớn, cành lá um tùm, hình như đã mấy trăm năm tuổi.
Giữa tầng tầng lớp lớp lá xanh to như cái chậu rửa là những chùm hoa ngô đồng, ánh nắng mặt trời rọi qua những khe hở của lớp lá trông rất đẹp mắt.
Nhưng hiện tại không phải mùa nở hoa của cây ngô đồng, bây giờ là gần tiết sương giáng(*) cho nên tối hôm qua mới lạnh như vậy.
(*)Sương giáng: ( 霜降) là một trong 24 tiết khí trong lịch của các nước Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch.
Cảm giác bị nhìn trộm lúc trước càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tần Kinh Thước tìm được một bộ quần áo còn mới trong căn phòng ngủ, cô gỡ bỏ mác rồi đi vào phòng vệ sinh.
Cô không để ý đến Tô Nhược; con zombie chậm chạp, cứng ngắc đi tới ngồi xổm trước cửa phòng tắm, đôi mắt xanh trắng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Kỳ lạ là, trong phòng vệ sinh có nước ấm, căn biệt thự nhỏ này dường như không bị cắt điện, Tần Kinh Thước xả đầy nước ấm vào bồn tắm; lúc cởi quần áo, chiếc váy hai dây bẩn thỉu cứ như dính chặt vào cơ thể cô.
Cô dùng sức kéo chiếc váy ra thì chợt phát hiện, trên lưng cô có rất nhiều vết thương.
Nhờ có tấm gương trong phòng tắm, Tần Kinh Thước mới nhận ra.
Hình như cô bị cắn mất rồi.
_____
Chờ mình sửa laptop xong thì sẽ đăng chương đều hơn nhé!!!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook