Trang Liễm bị chú định không được thế giới rủ lòng thương.
_
Người này, dường như nghĩ rằng hắn đang bị bắt nạt.
Ánh mắt Trang Liễm trầm mặc vài giây, sau đó liền tối sầm lại.
Giang Dư chỉ đứng ở đầu con hẻm, hoàn toàn không bị khí tức túng quẫn, xấu xa tràn ngập trong hẻm vây lấy...!Thật mẹ nó sạch sẽ.
Còn Trang Liễm, hắn không khác gì một sự tồn tại dơ bẩn, xấu xa nhất.
Trang Liễm đưa đầu răng cắn vào lưỡi một cách bệnh hoạn, nếm được chút dư vị tanh ngọt.
Hắn khom lưng nhặt cặp sách dính đầy bụi trên mặt đất, lẳng lặng đứng sau Giang Dư, ở nơi cậu không thể nhìn thấy, con ngươi lạnh lẽo thoáng ẩn giấu sự tà ác bên trong, tầm mắt không chút kiêng nể liếm láp từ vành tai mỏng manh của cậu đến gáy sau trắng nõn non nớt.
Da thịt non mịn, chứa đựng sự ngây ngô không màng đến thế giới.
Ánh mắt Trang Liễm tùy ý trượt xuống, rơi vào bên tai phải đeo máy trợ thính của Giang Dư.
Một phút sau, Giang Dư và Trang Liễm một trước một sau ung dung sải chân ra khỏi hẻm nhỏ.
Trà sữa đặt trên một chiếc bàn vuông nhỏ ở lối vào của quán ăn bên cạnh, Giang Dư lắc lắc ly trà sữa vài giây, “Trang Liễm…”
Liền bị một giọng nói khàn khàn lạnh băng cắt ngang, “Cậu biết tôi sao?”
Giang Dư lập tức ngậm miệng.
Trang Liễm: “Tại sao?”
“…” Giang Dư không nói lời nào, đưa đầu ngón tay thon dài mân mê máy trợ thính.
Cậu không thể nói, bởi lần trước chạm mặt một tên liều mạng, không thiết sống đi tà tà trong mưa, nên mới nghĩ là hắn được.
“Cái ô kia, cũng là cậu.” Giọng Trang Liễm trầm đục, giống như rất lâu chưa được nói chuyện.
Mà cái này thì hiển nhiên rồi, ai mà thèm nói chuyện với người có tính cách cực kì quái gở, thu mình cơ chứ?
Xung quanh có hơi ồn ào, giọng của Trang Liễm quá nhỏ, Giang Dư theo bản năng nghiêng tai, vẫn không nghe ra được hắn đang nói cái gì.
Vì sao lại không nói?
Hay cậu cũng giống bọn họ, không muốn nói chuyện với tôi?
Đôi mắt Trang Liễm giấu sau tóc mái hơi dài trên trán, lạnh băng, hung ác, tựa như đang ẩn mình trong bóng tối nhìn trộm rắn rết âm độc.
“Trang Liễm, tôi không nghe được.” Giang Dư đột nhiên thở dài, chỉ vào chiếc máy trợ thính bị vỡ vỏ ngoài gắn bên tai, “Phiền cậu nói lớn một chút.”
Tầm mắt lạnh băng của Trang Liễm buông lỏng.
Giang Dư lợi dụng thời khắc này tìm chuyện trên trời dưới đất để nói: “Cậu là Trạng Nguyên kỳ thi đầu vào nhỉ? Mà không chỉ mỗi tôi thôi đâu, lớp mình cũng có nhiều bạn biết cậu lắm đó, Trang Liễm.”
Giang Dư vừa nói vừa liếc Trang Liễm.
Trang Liễm nhạy bén nhận ra người trước mặt hắn đang chột dạ.
…Cậu nói dối.
Trong nguyên tác có đề cập tới, Trang Liễm vì trải đời từ nhỏ nên rất mẫn cảm, rất dễ nhìn thấu lòng người, Giang Dư vội vàng xách trà sữa lên, chuẩn bị bỏ chạy, “Trang Liễm, cậu bị thương rồi á, mau mua thuốc uống đi, tôi đi trước nhé…”
Giang Dư vừa nói vừa quay đầu lại, phía sau không một bóng người, “…”
Trang Liễm không báo trước mà quay người rời đi, trên lưng cõng theo cặp sách bám đầy bụi đất.
Hiện tại là giờ tan học, rất nhiều học sinh Sùng Anh tụ thành tốp ba tốp năm, đi lại náo nhiệt khắp phố ăn vặt.
Trang Liễm như một chú cá nhanh nhẹn, rất nhanh đã hòa lẫn vào dòng người.
Bóng dáng cô độc của hắn từ sau thật dễ quan sát.
Trang Liễm tuy sống ở thành phố ồn ào, náo động, sầm uất nhưng bốn phía của hắn lại cực kì lạnh lẽo, có so hắn với cảnh vật chung quanh cũng không mấy hợp nhau.
Giang Dư rũ mắt.
truyện ngôn tình
Một lát sau, cậu hít một hơi sâu, quay người, đi về hướng ngược lại với Trang Liễm.
Cửa tử là một thanh gươm Damocles (*) treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Cậu không biết rõ khi nào mình sẽ chết, cũng không biết lý do vì sao, hiện giờ chỉ biết nơm nớp trong lo sợ, tránh né mọi nguy cơ tiềm tàng có thể gây nguy hiểm, khi đó mới có khả năng sống sót.
(*) Sword of Damocles: Thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.
Mà nguy hiểm nhất, chính là đem thêm Trang Liễm bên người đây này.
Trang Liễm bị chú định không được thế giới rủ lòng thương.
“Bên này nè, cuối cùng ông cũng tới.” Đới Tử Minh vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Dư xách theo trà sữa đi tới, nồng nhiệt tiếp đón, “Hơi chậm nha anh em tốt, ngồi xuống chờ anh Tần chung đi!”
Quán nướng không lớn, ông chủ giản dị lấy ra vài chiếc bàn vuông nhỏ và ghế nhựa thô sơ đẩy qua cho đám học sinh Sùng Anh.
Tiết Nhiên và Lâm Ngang đang nhỏ giọng thì thào, Giang Dư ném cảm xúc vừa rồi sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Đới Tử Minh, bắt đầu phân chia trà sữa, “Khi nào anh Tần đến?”
“Không biết, chắc phải đợi thêm xíu nữa.” Đới Tử Minh vui sướng chọc ống hút khuấy trà sữa, nhai trân châu nói, “Nãy tôi gọi cho anh Tần, ông không biết đâu, VL, đầu bên kia chửi hăng đến hóa điên rồi! Anh Tần với Trang Liễm sẽ không đánh nhau chứ?”
“Trang Liễm phóng bồ câu (*) mà.” Giang Dư đột nhiên nói.
(*) Phóng bồ câu (放他鸽子): Hai người đồng ý làm một việc cùng nhau, một trong hai lỡ hẹn, không xuất hiện vào thời điểm đã thoả thuận chính là người đã “phóng bồ câu”.
“Ồ ồ...!A??!” Đới Tử Minh khiếp sợ, Tiết Nhiên và Lâm Ngang đồng loạt ngẩng đầu lên, “Trang Liễm phóng phóng phóng bồ câu Trần Phồn????! Có người dám làm mất mặt Trần Phồn á?! Lâu nay chưa thấy!!!! Đỉnh vãi!!! —— sao anh em tốt biết thế?”
Giang Dư cắn xiên thịt nướng, mơ hồ nói: “Tại tôi vừa gặp Trang Liễm.”
Đới Tử Minh tán thưởng giơ ngón tay cái, “Trùng hợp!”
Hắn đột nhiên nhớ tới, hôm nay Giang Dư còn nhờ vả Tần Thịnh giúp Trang Liễm, sắc mặt cứng đờ, “Vậy nó đắc tội chết với Trần Phồn rồi, anh Tần cứu không nổi đâu, Tiểu Ngư.”
Tiết Nhiên và Lâm Ngang ngơ ngác không biết chuyện gì, kỳ quái nói, “Giúp ai? Trang Liễm?”
“À thì, Tiểu Ngư cảm thấy…” Nó có chút đáng thương, Đới Tử Minh có cảm giác cẳng chân bị người nào đó đá mạnh, liền ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn nhìn Giang Dư, đem mấy chữ sau nuốt ngược trở vào.
Tiết Nhiên, Lâm Ngang và ba người họ lúc lên cao trung mới bắt đầu quen biết, tuy rằng quan hệ không tồi, nhưng chưa quen thuộc đến mức chuyện gì cũng có thể tiết lộ.
Đới Tử Minh vừa nãy lanh mồm lanh miệng, nhất thời không chú ý.
Đới Tử Minh cẩn thận hưởng thụ cơn đau chân hồi lâu, tiếp tục bình luận sôi nổi: “Hình như Tiểu Ngư bữa nay hơi nóng giận nha? Sao, điều gì khiến anh em tốt cao hứng thế?”
“…” Giang Dư tức giận trừng hắn một cái, “Hồi nào?”
“Không phải sao?” Đới Tử Minh mờ mịt, “Chân tôi suýt nữa bị cậu đá gãy luôn rồi!”
Giang Dư dừng một chút, sau đó nhẹ giọng xin lỗi, “Xin lỗi cậu.”
Giọng Tần Thịnh đột nhiên từ đỉnh đầu truyền tới, “Làm sao vậy?”
Tần Thịnh vừa mới đến, hắn đã thay chiếc sơ mi ngắn tay, nồng nặc mùi rượu bằng một chiếc sơ mi trắng khác, tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay thon dài lực lưỡng.
Hắn kéo một chiếc ghế nhựa từ bàn bên cạnh ngồi bên trái Giang Dư, Giang Dư duỗi tay đưa hắn ly trà sữa chưa mở duy nhất, đột nhiên lại bị Lâm Ngang giật lấy.
Tần Thịnh nhướng mi nhìn Lâm Ngang cầm ly trà sữa ngồi trước mặt Giang Dư, “Tiểu Ngư uống chưa?”
Giang Dư lắc đầu, cậu chỉ kịp cắm ống hút vào thôi.
Tần Thịnh ngậm ống hút uống một ngụm.
Tần Thịnh không bao giờ uống đồ người không quen cho, chưa mở cũng không uống, hắn ngã ngựa từ nhỏ, đến giờ vẫn chưa thể mở lòng tin tưởng người khác.
“Vừa nãy có chuyện gì thế?” Tần Thịnh hỏi, “Xin lỗi ổng chi?”
Đới Tử Minh: “...Tôi không có tên đàng hoàng sao hả, anh Tần!”
“Giỡn thôi mà.” Giang Dư cười hì hì nói, “Bên Tử Kim kia thế nào? Trần Phồn tức lắm không?”
Tần Thịnh ngạc nhiên nói, “Trang Liễm không tới, mà sao cậu biết sớm vậy? Gặp rồi?”
“A.” Giang Dư nhàn nhạt nói, “Mới gặp vừa nãy.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook