Cho dù Lâm Sơ Dương mọc thêm một cái đầu cũng vẫn như thường không nhìn thấu Mạc Trạch hiện giờ, cho nên cậu dứt khoát tiếp tục phát huy cá tính không tim không phổi, khiến cho đại não đem mấy chuyện không nghĩ ra đó toàn bộ quăng đến địa phương không nhìn thấy, sau đó nên chơi liền chơi nên ngủ liền ngủ.

Ngược lại thế giới này bất quá chỉ là một quyển sách thôi.

Ngày tiếp theo, Mạc Trạch chẻ củi xong liền đổi quần áo luyện công đến Diễn Võ đường báo cáo.

Diễn Võ đường Mạc gia chia làm hai viện nội ngoại, nội viện chính là nơi tĩnh tọa tu luyện hoặc tập võ, ngoại viện là rừng rậm dùng tường vây vây lại, bên trong nuôi nhốt một ít linh thú cấp thấp cho mọi người luyện tập, trong tình huống bình thường không có nguy hiểm gì.

Có Mạc Quân Hạo chào hỏi trước, Mạc Trạch một đường thông suốt, thời điểm đến nội viện thì vị Ngụy sư phụ kia đã chờ ở cửa.

Ngụy sư phụ tên là Ngụy Giang, tu vi linh tịch trung kỳ, từ lúc hai mươi mấy tuổi vào Mạc gia, hiện giờ đã hơn 200 năm, xem như là thế hệ trước có tên tuổi của Mạc gia, bây giờ chưởng quản mọi việc ở Diễn Võ đường.

Ngụy Giang vào Trúc cơ hơi muộn, bề ngoài không khác gì lão già sáu mươi, bảy mươi tuổi, ánh mắt nhìn Mạc Trạch giống như nhìn cháu mình vậy, đặc biệt hiền lành, “Trạch thiếu gia đúng không, tiểu thiếu gia đã nói với ta, tuy rằng tư chất ngươi kém một chút, nhưng cần cù có thể bù thông minh, ta đã dành ra một căn phòng luyện công nhỏ ở phía đông cho ngươi, ngươi cứ việc dùng, có cái gì không hiểu liền đến hỏi ta.”

Lời này nói thật hay nha, nào là phòng luyện công đơn độc nào là tự mình dạy dỗ, đãi ngộ cũng có thể đuổi kịp tiểu thiếu gia con vợ cả của Mạc gia luôn rồi.

Lâm Sơ Dương nhìn khuôn mặt cảm kích của Mạc Trạch, hận không thể cầm lấy cổ áo hắn một bên lay động một bên rống to, đừng tin cái thứ này, Ngụy Giang chính là một cái hố lớn lấp không đầy đó!

Trong nội dung mở đầu câu chuyện thì Ngụy Giang chính là dùng cái trò này đối xử với Mạc Trạch, ở bề ngoài là dốc lòng giáo dục cẩn thận, nhưng ngấm ngầm lại khơi mào bất mãn cùng đố kị của con cháu Mạc gia đối với Mạc Trạch, thời gian không tới một tháng liền khiến Mạc Trạch thành cái đích cho mọi người chỉ trích, càng làm cho mọi người đối với hắn nổi lên sát tâm.

Ngụy Giang thấy thời cơ chín muồi liền làm cho Mạc Trạch đến ngoại viện rèn luyện, tiếp đó đem tin tức giả vờ vô ý tiết lộ cho những người khác, cũng cho phép một nhóm người của chi thứ Mạc gia tiến vào ngoại viện.

Sau đó tự nhiên chính là một hồi chém giết, Mạc Trạch quả bất địch chúng*, trong lúc vô tình trốn vào cấm địa…

*Quả bất địch chúng: ít người không thể chống lại số đông.

Phen này lại tiếp tục gây sức ép, mặc dù dưới ảnh hưởng của hào quang nhân vật chính Mạc Trạch sẽ không chết, nhưng toàn thân thương tổn cách cái chết bất quá cũng chỉ là một hơi, người tí hon trong lòng Lâm Sơ Dương không ngừng chọt hai ngón tay vào nhau, cậu có chút không đành lòng Mạc Trạch bị bẫy thành như vậy làm sao bây giờ, dù sao thì Mạc Trạch là người tốt…

Mạc Trạch không biết mình bị phát phiếu người tốt cung kính nhìn Ngụy Giang, “Ngụy sư phụ, tuy ta là người ở nhà chủ Mạc gia, nhưng tu vi thấp kém, rất nhiều chuyện đều không hiểu, vẫn là theo mọi người cùng nhau tu luyện tốt hơn, cũng tiện tăng thêm kinh nghiệm.”

Sắc mặt Ngụy Giang cứng đờ, dường như không biết rõ tại sao người này lại không giống như trong lời đồn, nhưng rất nhanh liền thu liễm biểu tình, trong nháy mắt liền biến thành ông lão hòa ái dễ gần kia, nói: “Cũng đúng, mặc dù là nhà chủ, nhưng cũng nên cùng chi thứ liên lạc một chút, nói không chừng liền gặp trúng người có thể dùng được đó chứ.”

Coi như là chi thứ thì đó cũng là người Mạc gia, là chủ nhân, ý của lời này lại đem người giáng xuống không khác gì hạ nhân, nếu tư chất Mạc Trạch xuất chúng ngược lại cũng dễ nói, nhưng hắn rõ ràng là một phế vật chỉ tốt hơn người bình thường một chút thôi.

Sắc mặt của mấy thanh niên đứa phía sau Ngụy Giang xem náo nhiệt nhất thời đen kịt lại, ánh mắt nhìn về phía Mạc Trạch cũng từ khinh bỉ biến thành không thân thiện.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, Mạc Trạch cảm thấy đời trước mình suýt chút nữa chết trong tay người này cũng không phải oan uổng.

“Được rồi, đừng đứng nơi này nữa, trở lại nên làm gì thì làm đi.” Ngụy Giang trước một bước ngăn chặn lời nói của Mạc Trạch đuổi người trở về, sau đó nói với một thanh niên vóc dáng hơi cao trong đó rằng: “Mạc Sâm, ngươi mang Mạc Trạch đi nhìn xung quanh, sau đó đem những thứ trụ cột dạy một lần.” Nếu mưu kế không có hiệu quả, ông ta cũng lười cùng người lá mặt lá trái, giống như vừa nãy căn bản chưa từng nói muốn đích thân giáo dục vậy, trực tiếp phân cho một người trong đó liền rời đi.

Mạc Sâm không có ý tốt đem Mạc Trạch trên dưới đánh giá một phen, nghiêng người làm động tác mời…

Ngày thứ nhất, Mạc Trạch chính là trôi qua dưới sự đánh đập của mấy người đó, buổi tối hôm đó, lần đầu tiên hắn đem Lưu Vân Y cởi ra, ở trần ngủ.

Không phải không mặc, mà là thương tích trên người làm cho hắn căn bản không mặc được, lại cũng vừa hay cho áo lót cơ hội hóa người.

Lâm Sơ Dương tính toán thời gian, cảm thấy Mạc Trạch hẳn là đã ngủ say liền lật ra danh sách kỹ năng lần thứ hai phát động kỹ năng chuyển đổi, vầng sáng nhàn nhạt màu nhũ bạch đem Lưu Vân Y hoàn toàn che giấu, sau đó không ngừng kéo dài, biến ảo ra tứ chi, thân thể con người.

Cậu nhìn nhìn hai tay, cầm lấy bình kim sang dược trên bàn lặng lẽ tới gần người nào đó trên giường, sau đó có chút do dự, tốt xấu thì cậu ngủ cùng Mạc Trạch lâu như vậy, tự nhiên biết người này rất cảnh giác, có chút gió thổi cỏ lay liền tỉnh.

Hệ thống có lòng tốt nhắc nhở: “Kí chủ yên tâm bôi thuốc đi, nhân vật chính đã hôn mê, sẽ không phát hiện cậu.”

Lâm Sơ Dương chột dạ sờ sờ mũi, “Ai muốn bôi thuốc cho hắn, tao chính là vừa mới chuyển hóa thành hình người muốn thử nghiệm xem tay chân có dùng được thật không thôi, thuận tiện, thuận tiện mà thôi.” Nói xong lập tức lắc lắc tay dậm dậm chân một cái thuận tiện làm hai cái vận động duỗi thân, một hồi lâu thấy hệ thống không để ý tới cậu mới chuyển mắt đến trên người Mạc Trạch, lúc ban ngày coi như là cậu cùng bị đánh với Mạc Trạch, chỉ là cậu không cảm giác được đau, nhưng khắp toàn thân Mạc Trạch từ trên xuống dưới… Quả thực thảm không nỡ nhìn.

Cậu tận lực thả nhẹ lực đạo đem thuốc mỡ bôi trên vết thương, sau đó giúp người ta đắp kỹ chăn, sau khi xác định không có vấn đề mới rời khỏi bên giường, từ trong tủ quần áo tiện tay lôi ra một bộ quần áo tròng lên ra cửa.

Khí trời tối nay không tốt, không trăng không sao, còn có chút lạnh, cho nên bên ngoài đặc biệt yên tĩnh, ngay cả một người đi tiểu đêm cũng không có.

Lâm Sơ Dương đứng ở ngay chính giữa sân, hai tay chống nạnh hung hăng hít một hơi, lại giống như hưởng thụ chậm rãi thở ra.

Cảm giác làm người thật con mẹ nó tốt.

Cảm khái xong xuôi, cậu chuồn qua hướng nhà bếp, cổ đại không có máy vi tính, thú vui còn lại cũng chỉ có ăn, mấy ngày nay càng nhìn người khác ăn uống, lại không có gì lấp lấp dạ dày, cậu ngay cả lòng giết người cũng có rồi.

Vị trí nhà bếp rất dễ tìm, cậu tùy ý làm hai ba động tác liền đem khóa cửa kéo rớt, đi vào nhìn thấy đồ ăn ngon liền dồn vào trong miệng, sau khi ăn uống no đủ lại trắng trợn cướp đoạt một phen, đem đồ vật có thể ăn chất đầy hết chỗ trong bao trữ vật, mãi đến tận khi đem cái nhà bếp to lớn làm thành giống như bị cuồng phong quét qua mới thỏa mãn dừng lại.

Ăn xong, chuyện còn lại chính là rời khỏi Mạc gia, bàn tay vàng ở Mạc gia cậu không dùng được, mà bàn tay vàng bên ngoài cũng không ít, cậu chỉ cần chiếm được đồ vật trước nhân vật chính thì còn không phải là tiết tấu nhân sinh thắng lợi sao, đến lúc đó gái và tiểu đệ và vân vân còn có thể thiếu sao.

Ai da, chỉ là nghĩ thôi đã nhộn nhạo rồi.

Hệ thống không nhịn được đi ra giội nước lã: “Vì kí chủ cùng vai chính có quan hệ trói buộc, một khi rời đi vượt quá phạm vi nhất định kí chủ sẽ không còn nhận được nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, đồng thời khi duy trì hình người thì giá trị tinh lực tiêu hao sẽ căn cứ vào khoảng cách mà tăng lên gấp bội.”

Trái tim đang nhộn nhạo của Lâm Sơ Dương trong nháy mắt giống như pha lê “rắc” vỡ đầy đất, “… Mày đang nói đùa?” Trói buộc với cái hệ thống vô căn cứ còn chưa tính, còn cùng tên đại lão gia kia tách không ra nữa, những ngày tháng này đến cùng có thể qua nổi hay không.

Hệ thống: “Bổn hệ thống kiểm tra đo lường được nhân vật chính đang thức tỉnh, mời kí chủ trong một phút trở về phòng chuyển hóa, bằng không bổn hệ thống sẽ chấp hành cưỡng chế, trong lúc chấp hành cưỡng chế sẽ có tỷ lệ bị nhân vật chính phát hiện.”

“Mày không nói sớm!” Mặc dù nhà bếp dễ tìm, nhưng khoảng cách tới căn phòng của Mạc Trạch cũng không tính gần, lúc cậu đến không chỉ dùng một phút thời gian, nếu trở lại…

Cậu nhanh chân chạy ngược về, chỉ hận không thể mọc ra thêm hai cái chân nữa, chạy vèo vèo, nhưng vẫn là chậm một bước, vừa đẩy cửa ra liền bị hệ thống cưỡng chế chuyển đổi từ hình người đột nhiên co rút lại thành một mảnh vải nhẹ bẫng rơi trên mặt đất.

“Ai!” Mạc Trạch mới vừa khôi phục ý thức, cả người vẫn còn ở trạng thái mờ mịt, bị tiếng mở cửa kia làm cả kinh, trong nháy mắt thanh tỉnh, song khi hắn nhảy xuống giường nhìn liền không nhịn được nhíu mày, rõ ràng hắn đem Lưu Vân Y treo ở đầu giường, sao giờ lại ở dưới đất?

Hắn hồ nghi nhặt áo lên, lấy chậu nước giặt tẩy một phen sau đó không để ý vết thương trên người cầm áo mặc lên, sau đó lại nằm trở lại.

Lâm Sơ Dương thở ra một hơi, tim gan cuối cùng cũng coi như thả về chỗ.

Ngày hôm sau, Mạc Trạch liền đến Diễn Võ đường, nhưng mà vừa tới bên trong cửa viện liền bị mấy người ngăn cản, dẫn đầu chính là Mạc Sâm.

Mạc Sâm cười hì hì nói: “Ngụy sư phụ nói, ngày hôm nay ngươi đến ngoại viện với ta một chút, thử giết vài linh thú cấp thấp.”

Mạc Trạch khách khí nói: “Vừa vặn ta cũng muốn đi ngoại viện mở mang, vậy thì làm phiền ngươi.”

“Ha ha, nếu là Ngụy sư phụ phân phó, đó là phải làm.” Mạc Sâm nói xong liếc mắt ra hiệu với mấy người khác, mấy người lập tức thay đổi vị trí, đem Mạc Trạch vây ở giữa, xô đẩy đi về nơi có nhiều linh thú nhất ở ngoại viện.

Vừa tiến vào rừng cây hệ thống liền vang lên: “Phát động nhiệm vụ mới, mời hỗ trợ nhân vật chính đạt được hóa linh thảo, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một viên Trúc cơ đan, 500 điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại nhân vật chính tử vong, kí chủ sẽ bị thế giới xoá bỏ, vì tính đặc thù của nhiệm vụ, trong lúc đó, kí chủ có thể tạm thời tự do chuyển đổi hình thái.”

Lâm Sơ Dương ít nhiều cũng có chút hiểu rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ này, hóa linh thảo là bước ngoặt nhân sinh của Mạc Trạch, nếu như hắn không chiếm được, như vậy hướng đi của «vô cực chí tôn» liền thay đổi hoàn toàn.

Mạc Trạch bị những người kia vây quanh đi ước chừng nửa canh giờ, mãi đến tận một bãi đất trống hơi hơi rộng rãi mới dừng lại.

Trên đất trống còn có một người, chính là kẻ cầm đầu tất cả những việc này Mạc Quân Hạo.

Mọi người tản ra, Mạc Quân Hạo nắm chặt trường kiếm chỉ vào cổ Mạc Trạch, “Nếu muốn chết liền để ngươi chết được rõ ràng, ngươi không nên có chủ ý với Linh nhi.”

Mạc Trạch: “… Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ta đối với nàng không có tâm tư đó.”

Mạc Quân Hạo nghe lời này liền nổi giận, “Linh nhi tốt như vậy, ngươi lại dám nhìn nàng chướng mắt!”

Mạc Trạch: “…” Đầu óc người này có bị bệnh không?

Mạc Quân Hạo thu hồi trường kiếm, cười lạnh nói: “Ta sẽ không để cho ngươi chết thoải mái như vậy, Mạc Sâm, cắt đầu lưỡi hắn, móc mắt ra cho linh thú ăn.”

Mạc Sâm đáp lại sau đó rút dao găm ra cười khẩy nhìn Mạc Trạch, biểu tình Mạc Trạch bình tĩnh, giống như không nghe thấy, ngược lại là Lâm Sơ Dương bị giật mình.

Tuy rằng đầu lưỡi và ánh mắt không thuộc về phạm vi cậu quản, nhưng không có những cái đó thì nam chính còn có thể sống sao, mẹ nó cuối cùng người bị thương tổn còn không phải cậu sao.

Không chờ cậu nghĩ rõ ràng phải làm sao bây giờ thì Mạc Sâm liền đi tới, phất phất tay với bọn tiểu đệ bên cạnh, “Đè hắn lại.”

Mọi người liền xông tới, có hai tên thậm chí bắt lấy cánh tay Mạc Trạch, một tên trong đó còn nắm một thanh đoản kiếm trong tay, lưỡi kiếm vừa vặn để trên ngực Mạc Trạch, sau đó vạch xuống, cắt rách quần áo.

“Đệt!” Lâm Sơ Dương nổi giận, này rất nguy hiểm đó, sâu hơn một chút liền cắt đến cậu, bây giờ cậu là áo lót, áo lót cũng tốt mà, phải trìu mến với áo lót có biết hay không, bằng không cẩn thận ra cửa không có áo lót cho mi mặc đó!

Khí giận xông lên, ống lam trong nháy mắt trống rỗng, skill bị động tự động phát động, chỉ nghe trong không khí truyền đến vài tiếng vải vóc rách toạc, cậu ngẩng đầu nhìn lên, thắt lưng của mọi người bao gồm cả Mạc Quân Hạo đều đứt hết, quần rơi xuống đất lộ ra hai mươi mấy cái chân thô to trần trụi.

Ai dà, cảnh sắc này tuyệt quá à!

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương