Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
-
Chương 149: Uống rượu độc giải khát
Lúc này đám người Hàn Tiến đang chiến đấu, người Đường gia đứng cách sơn xem hổ đấu, từ chỗ họ đến cây bách còn một khoảng cách, dị năng giả hệ tinh thần trong đội báo cáo tình huống bên kia: "... Thiếu chủ, Hàn đại thiếu bọn họ chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu nữa, người các thế gia khác còn chưa tới, chúng ta có đi hỗ trợ không? Nếu bên Hàn đại thiếu bị cây bách kia hút đi, chúng ta cũng sẽ có nhiều phiền toái..."
Đường Tố trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định: "Chờ một chút, bằng thực lực của chúng ta, hiện tại đi lên chỉ có thể nộp mạng cho cây bách đó, huống chi nếu tới trước là người Lôi gia thì không sao, nếu là những nhà khác như Vũ Văn gia Vũ Văn Thành thì chúng ta chỉ có lâm vào hoàn cảnh tương tự như Hàn Tiến." Nguyên bản muốn đến đây trước độc chiếm viên tinh hạch cấp sáu, lại không nghĩ rằng thực vật biến dị cấp sáu lực công kích lại mạnh như vậy, hiện giờ xem ra muốn giết cái cây này nhất định phải dựa vào tinh nhuệ của nhiều nhà hợp lại.
Có dị năng tinh thần của Hàn Triều, mấy người Hải Đông Thanh đã sớm đi ra khỏi phạm vi tinh thần của cây bách hướng về sâu trong rừng rậm, bọn họ ba người tối hôm qua được Hàn Triều cho mỗi người một quả nhân sâm, dị năng cũng theo đó tăng được lên một bậc, lúc này đúng là thời điểm dư thừa dị năng, Hàn Triều tâm tình không tốt, đi một đoạn liền tách ra khỏi đám người Hải Đông Thanh. Anh muốn đi vào sâu hơn, tìm động thực vật biến dị có tính khiêu chiến hơn để hành hạ chúng đến chết, bọn Hải Đông Thanh tuy dị năng có tăng trưởng nhưng đi vào sâu vẫn thật miễn cưỡng, ở khu rừng này cấp bậc cao nhất là một cây cổ thụ gần vạn năm, cấp bậc chừng cấp mười hai, nếu không phải Hàn Triều trọng sinh đến chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của nó.
Đại thụ cảm giác được con mồi chậm rãi hướng tới chỗ mình, nó trở nên hưng phấn dị thường, từ khi nó bước vào cấp mười hai, động vật biến dị vùng phụ cận sẽ không tiến đến gần để làm mồi cho nó, tuy rằng nó không hút sinh khí cũng sẽ không bị thế nào, nhưng mà nó nhịn không được muốn săn giết con mồi, khi Hàn Triều bước vào bẫy rập của nó, đại thụ đắc ý hướng lên trời cười ba tiếng, thu hồi lưới lớn bao phủ Hàn Triều kéo tới chỗ chân mình, nó cảm thán tí ti, thật vất vả có được một con mồi thế mà lại là đồ ngốc, võng lưới cũng không biết phản kháng, hiện tại càng bị dọa đến bất động, đại thụ mở mồm máu thật to một ngụm nuốt con mồi, nhưng mà rõ ràng trong võng là con mồi, sao lại biến thành một cành khô? Đại thụ tức giận lên, tung ra dây đằng loạn vũ tìm kiếm con mồi của nó, cành lá rơi rụng khắp nơi, nó chợt thấy có người cầm đao, bước chậm đến gần...
Lúc Hàn Triều trở về, mấy người Hải Đông Thanh đã sớm trở về ngủ, có nhân sâm trông cửa, bọn họ không cần lo lắng sẽ có thứ gì xâm nhập, còn về Hàn Triều mãi vẫn chưa về, họ đối với năng lực của Hàn Triều thật vững tâm, ai nấy đều có thể xảy ra chuyện, chủ tử vạn lần sẽ không sao.
Thích Thất được đám người Hải Đông Thanh báo cho biết tung tích Hàn Triều, cô cũng không hỏi gì nhiều, so với lúc trước hiện tại Thích Thất phá lệ thật an tĩnh, đám người Hải Đông Thanh biết cô và chủ tử xảy ra vấn đề, nhưng sự tình của chủ tử bọn họ không hỏi đến, nói với Thích Thất một tiếng xong, họ cũng không đến quấy rầy cô nữa.
Hàn Triều vào sơn động, đem khối ngọc tủy bẻ ra một mảnh nhỏ cho nhân sâm, thứ này đối với dị năng giả không tốt nhưng thực vật như nhân sâm lại có tác dụng thật lớn.
Ngọc tủy, có người nói nó là đi theo mưa sao băng mà tới từ ngoài không gian, cũng có người nói đó là tinh túy của cây không biết có phải chịu ảnh hưởng của virus mà biến dị mới có thể có, nếu không phải Hàn Triều trọng sinh anh cũng không biết được loại đồ vật này. Thứ này sớm nhất phải là một năm sau mới có thể xuất hiện, sau khi xuất hiện đều khiến cho các thế lực lớn nhỏ tranh nhau cướp đoạt, nguyên nhân là ngọc tủy sẽ giúp cho dị năng giả tăng trưởng dị năng, nguyên bản hai năm sau mới có kế hoạch trạm phát điện tỉnh X, muốn thiết bị điện là thật, nhưng đồng thời các gia tộc còn muốn là một khối ngọc tủy thật lớn ở trung tâm trạm phát điện, hiện giờ kế hoạch xảy ra sớm hơn, không biết người khác có biết chuyện ngọc tủy hay không anh không dám nói, còn việc Đường gia phát hiện ra ngọc tủy, Hàn Triều có thể kết luận lúc này Đường gia hẳn là đã biết việc này, có lẽ mục đích nhà họ đến tỉnh X chính là chiếm ngọc tủy đi, Đường Tố vô duyên vô cớ dị năng tăng thật nhanh ắt hẳn không phải không có nguyên nhân.
Đời trước hành động trạm phát điện tỉnh X không có Hàn Tiến và Bạch Thi Thi tham dự, khi đó anh không bỏ Hàn gia đi, không tổ kiến thế lực của chính mình, Diều Hâu bọn họ vì theo anh mà đầu nhập làm môn hạ Hàn gia, địa điểm ở tỉnh X đã trở thành nơi chôn cốt của bọn họ, trong một tình huống cực kỳ ngẫu nhiên mà Hàn Triều biết được chân tướng sự tình này, Hàn gia cùng Hàn Tiến và Bạch Thi Thi là cố ý để đám người Diều Hâu đi đến chỗ đó, họ căn bản không muốn có ngọc tủy gì, mục đích chỉ là đơn thuần muốn cô lập anh, chỉ muốn anh trở thành một con chó trung thành cho Hàn gia mà thôi.
Bọn họ đã sớm biết ngọc tủy chỉ là như một thứ rượu độc, dị năng giả hấp thu có thể tăng biên độ dị năng lên, nhưng mà thứ này cũng giống như hút ma túy, chỉ cần hút một lần, như vậy về sau dị năng tăng lên chỉ có thể dựa vào ăn ngọc tủy mới có thể, nếu chỉ là thế người theo đuổi ngọc tủy cũng có cả khối, nhưng mà dị năng giả dần dần phát hiện được ăn ngọc tủy đến một định lượng nhất định, dị năng giả sẽ bị biến thành thây ma, cho nên đối với ngọc tủy mà mọi người tranh cướp, người Hàn gia thật là không thèm để ý.
Mắt Hàn Triều lóe lóe lên, trên người cũng tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm, đời trước nhờ vào phúc Hàn gia anh chân chính trở thành người cô đơn, cho nên đối với Hàn Tiến anh không có một tia áy náy nào, Hàn Tiến thiếu anh, anh đều sẽ nhất nhất lấy về, sự tình đời trước sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Chậm rãi bước vào phòng Thích Thất, lẳng lặng nhìn cô đang ngủ, Thích Thất trong lúc ngủ mơ cũng cảm giác được một tầm mắt muốn trốn cũng trốn không xong đang nhìn mình chằm chằm, cô buộc mình tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Hàn Triều nhìn nhìn, cô cắn cắn môi, áp xuống nước mắt muốn tràn ra, lẩm bẩm hỏi: "Anh... có việc?"
"Không có việc gì." Xa cách trên mặt Thích Thất làm Hàn Triều đau đớn, anh trào phúng cười cười, như thế nào, biết anh đã trở lại cho nên diễn cũng không muốn diễn nữa, cô ấy muốn lợi dụng anh liền lợi dụng, không muốn lợi dụng liền đem anh vứt bỏ sang một bên sao, cô đừng mơ tưởng: "À, cũng có chút sự tình, lúc trước không phải em hỏi anh muốn như thế nào sao? Anh không nghĩ như thế nào, nếu em hiện tại là vợ của anh, vậy ngoan ngoãn ở bên người anh làm vợ của anh là được, anh cảnh cáo em, không cần có ý tưởng lung tung rối loạn gì, nếu không, đừng trách anh không khách khí. Nghe rõ không..."
Thích Thất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, cô cho rằng "Hàn Triều" đã trở lại sẽ đuổi cô đi, rốt cuộc anh có Bạch Thi Thi không phải sao, cho dù Bạch Thi Thi hiện tại đi theo bên người Hàn Tiến, theo cô hiểu biết Hàn Triều, anh nhất định sẽ không cam nguyện nhường Bạch Thi Thi ra, còn có cô, cô còn ở đây nhất định sẽ là ngăn trở cho quan hệ của họ, cô không phải cao thượng muốn thành toàn cho hai người bọn họ, mà là trong lòng cô, "Hàn Triều" là "Hàn Triều", "Hàn tổng" của cô là "Hàn tổng", đây là hai người khác nhau.
Theo Thích Thất, Hàn Triều đã biến thành người khác, biến thành một nhân vật trong sách, là người không có giao thoa với cô, có lẽ anh ấy sẽ có ký ức lúc trước của Hàn tổng, nhưng mà đó là một nhân sinh khác, tựa như cô cùng nguyên chủ "Thích Thất", cô có ký ức của nguyên chủ, không có nghĩa là cô trở thành nguyên chủ.
Hai người, một người cho rằng đối phương biến thành một người khác, một người cho rằng người trước mặt ngụy trang bị xé rách không muốn tiếp tục diễn kịch, trở nên xa lạ với nhau, hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng rộng, cho đến khi biến thành một hàng rào ngăn cách, từng người tránh ở trong lâu đài tự mình dựng lên.
Lúc này đám người Hàn Tiến đã được Lôi Biểu và các đội ngũ khác cứu ra, đoàn người hướng ra ngoài rừng, cây bách kia đã bị họ giết chết, tinh hạch cấp sáu cũng tới tay Lôi Biểu. Nói đến bọn họ có thể giết được cây bách cũng là nhờ may mắn, ở thời điểm đám người Hàn Tiến sắp chống đỡ không nổi nữa, người trong đội ngũ rốt cuộc đã tới, cho cây bách một đòn trí mạng. Cây bách thấy có nhiều người đến như vậy, nó nhất thời lại không đủ năng lượng đối kháng với số lượng đông người như thế, liền nhớ tới quả nhân sâm, nó bắn ra tinh thần lực liên tục tìm nhân sâm nhưng không phát hiện ra nhân sâm ở đâu, nhân sâm khác với thực vật bình thường, nó có thể chạy đi chỗ khác, nó không tin nhân sâm thật sự có thể chạy đi dưới mí mắt của nó, nhất định có người giúp, là ai? Là đám lương thực ngu xuẩn này sao? Cây bách càng muốn giết những người này, đáng tiếc việc nó bị nhân sâm phản bội kích thích quá mức, lại bị đám dị năng giả liên tục công kích, chờ tới khi nó muốn phản kích đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, dị năng một lúc toàn bộ đánh lên người nó, cuối cùng một cây thực vật xưng bá một phương cứ như vậy bị tiêu diệt, lúc nó ngã xuống, dị năng giả hệ tinh thần đều nghe được cây bách rống giận "còn tới", đến nỗi còn tới cái gì, cây bách đã bị diệt, họ cũng lựa chọn quên đi chuyện này.
Đoàn người Hàn Tiến đi tới chỗ ước định tập hợp, nghỉ ngơi cắm trại, chờ đợi những người còn lại cùng tụ họp, Vũ Văn Thành nhìn khắp nơi, không nhìn thấy được người mình tâm tư vướng bận, mày nhăn chặt lại, cân nhắc đến khả năng chính mình đi tìm cô.
Bên kia, Hà Nhu tâm tư không rõ đánh giá Hà Sử Phong đang trầm mặc, cô vẫn luôn cho rằng người anh cùng cha khác mẹ này giống như cha mình là người chất phác, lại không nghĩ anh ta lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Đường Tố trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định: "Chờ một chút, bằng thực lực của chúng ta, hiện tại đi lên chỉ có thể nộp mạng cho cây bách đó, huống chi nếu tới trước là người Lôi gia thì không sao, nếu là những nhà khác như Vũ Văn gia Vũ Văn Thành thì chúng ta chỉ có lâm vào hoàn cảnh tương tự như Hàn Tiến." Nguyên bản muốn đến đây trước độc chiếm viên tinh hạch cấp sáu, lại không nghĩ rằng thực vật biến dị cấp sáu lực công kích lại mạnh như vậy, hiện giờ xem ra muốn giết cái cây này nhất định phải dựa vào tinh nhuệ của nhiều nhà hợp lại.
Có dị năng tinh thần của Hàn Triều, mấy người Hải Đông Thanh đã sớm đi ra khỏi phạm vi tinh thần của cây bách hướng về sâu trong rừng rậm, bọn họ ba người tối hôm qua được Hàn Triều cho mỗi người một quả nhân sâm, dị năng cũng theo đó tăng được lên một bậc, lúc này đúng là thời điểm dư thừa dị năng, Hàn Triều tâm tình không tốt, đi một đoạn liền tách ra khỏi đám người Hải Đông Thanh. Anh muốn đi vào sâu hơn, tìm động thực vật biến dị có tính khiêu chiến hơn để hành hạ chúng đến chết, bọn Hải Đông Thanh tuy dị năng có tăng trưởng nhưng đi vào sâu vẫn thật miễn cưỡng, ở khu rừng này cấp bậc cao nhất là một cây cổ thụ gần vạn năm, cấp bậc chừng cấp mười hai, nếu không phải Hàn Triều trọng sinh đến chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của nó.
Đại thụ cảm giác được con mồi chậm rãi hướng tới chỗ mình, nó trở nên hưng phấn dị thường, từ khi nó bước vào cấp mười hai, động vật biến dị vùng phụ cận sẽ không tiến đến gần để làm mồi cho nó, tuy rằng nó không hút sinh khí cũng sẽ không bị thế nào, nhưng mà nó nhịn không được muốn săn giết con mồi, khi Hàn Triều bước vào bẫy rập của nó, đại thụ đắc ý hướng lên trời cười ba tiếng, thu hồi lưới lớn bao phủ Hàn Triều kéo tới chỗ chân mình, nó cảm thán tí ti, thật vất vả có được một con mồi thế mà lại là đồ ngốc, võng lưới cũng không biết phản kháng, hiện tại càng bị dọa đến bất động, đại thụ mở mồm máu thật to một ngụm nuốt con mồi, nhưng mà rõ ràng trong võng là con mồi, sao lại biến thành một cành khô? Đại thụ tức giận lên, tung ra dây đằng loạn vũ tìm kiếm con mồi của nó, cành lá rơi rụng khắp nơi, nó chợt thấy có người cầm đao, bước chậm đến gần...
Lúc Hàn Triều trở về, mấy người Hải Đông Thanh đã sớm trở về ngủ, có nhân sâm trông cửa, bọn họ không cần lo lắng sẽ có thứ gì xâm nhập, còn về Hàn Triều mãi vẫn chưa về, họ đối với năng lực của Hàn Triều thật vững tâm, ai nấy đều có thể xảy ra chuyện, chủ tử vạn lần sẽ không sao.
Thích Thất được đám người Hải Đông Thanh báo cho biết tung tích Hàn Triều, cô cũng không hỏi gì nhiều, so với lúc trước hiện tại Thích Thất phá lệ thật an tĩnh, đám người Hải Đông Thanh biết cô và chủ tử xảy ra vấn đề, nhưng sự tình của chủ tử bọn họ không hỏi đến, nói với Thích Thất một tiếng xong, họ cũng không đến quấy rầy cô nữa.
Hàn Triều vào sơn động, đem khối ngọc tủy bẻ ra một mảnh nhỏ cho nhân sâm, thứ này đối với dị năng giả không tốt nhưng thực vật như nhân sâm lại có tác dụng thật lớn.
Ngọc tủy, có người nói nó là đi theo mưa sao băng mà tới từ ngoài không gian, cũng có người nói đó là tinh túy của cây không biết có phải chịu ảnh hưởng của virus mà biến dị mới có thể có, nếu không phải Hàn Triều trọng sinh anh cũng không biết được loại đồ vật này. Thứ này sớm nhất phải là một năm sau mới có thể xuất hiện, sau khi xuất hiện đều khiến cho các thế lực lớn nhỏ tranh nhau cướp đoạt, nguyên nhân là ngọc tủy sẽ giúp cho dị năng giả tăng trưởng dị năng, nguyên bản hai năm sau mới có kế hoạch trạm phát điện tỉnh X, muốn thiết bị điện là thật, nhưng đồng thời các gia tộc còn muốn là một khối ngọc tủy thật lớn ở trung tâm trạm phát điện, hiện giờ kế hoạch xảy ra sớm hơn, không biết người khác có biết chuyện ngọc tủy hay không anh không dám nói, còn việc Đường gia phát hiện ra ngọc tủy, Hàn Triều có thể kết luận lúc này Đường gia hẳn là đã biết việc này, có lẽ mục đích nhà họ đến tỉnh X chính là chiếm ngọc tủy đi, Đường Tố vô duyên vô cớ dị năng tăng thật nhanh ắt hẳn không phải không có nguyên nhân.
Đời trước hành động trạm phát điện tỉnh X không có Hàn Tiến và Bạch Thi Thi tham dự, khi đó anh không bỏ Hàn gia đi, không tổ kiến thế lực của chính mình, Diều Hâu bọn họ vì theo anh mà đầu nhập làm môn hạ Hàn gia, địa điểm ở tỉnh X đã trở thành nơi chôn cốt của bọn họ, trong một tình huống cực kỳ ngẫu nhiên mà Hàn Triều biết được chân tướng sự tình này, Hàn gia cùng Hàn Tiến và Bạch Thi Thi là cố ý để đám người Diều Hâu đi đến chỗ đó, họ căn bản không muốn có ngọc tủy gì, mục đích chỉ là đơn thuần muốn cô lập anh, chỉ muốn anh trở thành một con chó trung thành cho Hàn gia mà thôi.
Bọn họ đã sớm biết ngọc tủy chỉ là như một thứ rượu độc, dị năng giả hấp thu có thể tăng biên độ dị năng lên, nhưng mà thứ này cũng giống như hút ma túy, chỉ cần hút một lần, như vậy về sau dị năng tăng lên chỉ có thể dựa vào ăn ngọc tủy mới có thể, nếu chỉ là thế người theo đuổi ngọc tủy cũng có cả khối, nhưng mà dị năng giả dần dần phát hiện được ăn ngọc tủy đến một định lượng nhất định, dị năng giả sẽ bị biến thành thây ma, cho nên đối với ngọc tủy mà mọi người tranh cướp, người Hàn gia thật là không thèm để ý.
Mắt Hàn Triều lóe lóe lên, trên người cũng tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm, đời trước nhờ vào phúc Hàn gia anh chân chính trở thành người cô đơn, cho nên đối với Hàn Tiến anh không có một tia áy náy nào, Hàn Tiến thiếu anh, anh đều sẽ nhất nhất lấy về, sự tình đời trước sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Chậm rãi bước vào phòng Thích Thất, lẳng lặng nhìn cô đang ngủ, Thích Thất trong lúc ngủ mơ cũng cảm giác được một tầm mắt muốn trốn cũng trốn không xong đang nhìn mình chằm chằm, cô buộc mình tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Hàn Triều nhìn nhìn, cô cắn cắn môi, áp xuống nước mắt muốn tràn ra, lẩm bẩm hỏi: "Anh... có việc?"
"Không có việc gì." Xa cách trên mặt Thích Thất làm Hàn Triều đau đớn, anh trào phúng cười cười, như thế nào, biết anh đã trở lại cho nên diễn cũng không muốn diễn nữa, cô ấy muốn lợi dụng anh liền lợi dụng, không muốn lợi dụng liền đem anh vứt bỏ sang một bên sao, cô đừng mơ tưởng: "À, cũng có chút sự tình, lúc trước không phải em hỏi anh muốn như thế nào sao? Anh không nghĩ như thế nào, nếu em hiện tại là vợ của anh, vậy ngoan ngoãn ở bên người anh làm vợ của anh là được, anh cảnh cáo em, không cần có ý tưởng lung tung rối loạn gì, nếu không, đừng trách anh không khách khí. Nghe rõ không..."
Thích Thất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, cô cho rằng "Hàn Triều" đã trở lại sẽ đuổi cô đi, rốt cuộc anh có Bạch Thi Thi không phải sao, cho dù Bạch Thi Thi hiện tại đi theo bên người Hàn Tiến, theo cô hiểu biết Hàn Triều, anh nhất định sẽ không cam nguyện nhường Bạch Thi Thi ra, còn có cô, cô còn ở đây nhất định sẽ là ngăn trở cho quan hệ của họ, cô không phải cao thượng muốn thành toàn cho hai người bọn họ, mà là trong lòng cô, "Hàn Triều" là "Hàn Triều", "Hàn tổng" của cô là "Hàn tổng", đây là hai người khác nhau.
Theo Thích Thất, Hàn Triều đã biến thành người khác, biến thành một nhân vật trong sách, là người không có giao thoa với cô, có lẽ anh ấy sẽ có ký ức lúc trước của Hàn tổng, nhưng mà đó là một nhân sinh khác, tựa như cô cùng nguyên chủ "Thích Thất", cô có ký ức của nguyên chủ, không có nghĩa là cô trở thành nguyên chủ.
Hai người, một người cho rằng đối phương biến thành một người khác, một người cho rằng người trước mặt ngụy trang bị xé rách không muốn tiếp tục diễn kịch, trở nên xa lạ với nhau, hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng rộng, cho đến khi biến thành một hàng rào ngăn cách, từng người tránh ở trong lâu đài tự mình dựng lên.
Lúc này đám người Hàn Tiến đã được Lôi Biểu và các đội ngũ khác cứu ra, đoàn người hướng ra ngoài rừng, cây bách kia đã bị họ giết chết, tinh hạch cấp sáu cũng tới tay Lôi Biểu. Nói đến bọn họ có thể giết được cây bách cũng là nhờ may mắn, ở thời điểm đám người Hàn Tiến sắp chống đỡ không nổi nữa, người trong đội ngũ rốt cuộc đã tới, cho cây bách một đòn trí mạng. Cây bách thấy có nhiều người đến như vậy, nó nhất thời lại không đủ năng lượng đối kháng với số lượng đông người như thế, liền nhớ tới quả nhân sâm, nó bắn ra tinh thần lực liên tục tìm nhân sâm nhưng không phát hiện ra nhân sâm ở đâu, nhân sâm khác với thực vật bình thường, nó có thể chạy đi chỗ khác, nó không tin nhân sâm thật sự có thể chạy đi dưới mí mắt của nó, nhất định có người giúp, là ai? Là đám lương thực ngu xuẩn này sao? Cây bách càng muốn giết những người này, đáng tiếc việc nó bị nhân sâm phản bội kích thích quá mức, lại bị đám dị năng giả liên tục công kích, chờ tới khi nó muốn phản kích đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, dị năng một lúc toàn bộ đánh lên người nó, cuối cùng một cây thực vật xưng bá một phương cứ như vậy bị tiêu diệt, lúc nó ngã xuống, dị năng giả hệ tinh thần đều nghe được cây bách rống giận "còn tới", đến nỗi còn tới cái gì, cây bách đã bị diệt, họ cũng lựa chọn quên đi chuyện này.
Đoàn người Hàn Tiến đi tới chỗ ước định tập hợp, nghỉ ngơi cắm trại, chờ đợi những người còn lại cùng tụ họp, Vũ Văn Thành nhìn khắp nơi, không nhìn thấy được người mình tâm tư vướng bận, mày nhăn chặt lại, cân nhắc đến khả năng chính mình đi tìm cô.
Bên kia, Hà Nhu tâm tư không rõ đánh giá Hà Sử Phong đang trầm mặc, cô vẫn luôn cho rằng người anh cùng cha khác mẹ này giống như cha mình là người chất phác, lại không nghĩ anh ta lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook