Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
-
Chương 131: Giúp người đếm tiền
Ôm Thích Thất vào lòng, làm lơ con sói con chạy tới cầu Thích Thất ôm, Hàn Triều đi đến trước mặt Triều Hổ: "Ở bên ngoài chơi đủ chưa? Đủ rồi thì dọn về đi."
Triều Hổ vẻ mặt tái nhợt nhìn Hàn Triều, lại quay đầu nhìn Lam Tiểu Điệp, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Thiếu gia tôi......"
"Mang Lam Tiểu Điệp về chung đi."
"Thiếu gia?" Triều Hổ kinh ngạc nhìn về phía Hàn Triều, việc Lam Tiểu Điệp làm lúc trước, không đạo lý nào thiếu gia sẽ chịu tiếp thu, cho cô ấy tiến vào Triều gia, Hàn Triều không truy cứu, Triều Hổ đã thật kinh ngạc.
Khóe môi Hàn Triều nhấp nhấp, anh không thể tiếp thu Lam Tiểu Điệp, nhưng mà Lam Tiểu Điệp thật sự không tự mình làm Thích Thất bị thương, mà Triều Hổ lại thích người này như vậy, vì Triều Hổ, anh có thể lựa chọn bỏ qua chuyện lúc trước cô ấy làm, nhưng tiền đề là sau này cô ta không khiêu chiến đến điểm mấu chốt của anh, nếu không đừng trách anh nợ cũ nợ mới cùng tính chung.
"Nhưng mà lúc trước Lam Tiểu Điệp hại phu nhân té xuống núi..."
"Hại tôi rớt xuống núi là Bạch Thi Thi, có liên quan gì tới Lam Tiểu Điệp? Triều Hổ anh có phải hiểu lầm gì hay không?"
Thích Thất ngốc ngốc nhìn về phía Triều Hổ, chưa nghe được Triều Hổ trả lời đã bị Hàn Triều xách cổ áo kéo đi. Người phụ nữ này chính là vừa mơ hồ vừa không nhớ lâu, người khác đem cô đi bán có khi cô ấy còn giúp họ đếm tiền, lúc trước Lam Tiểu Điệp nhằm vào cô chằm chằm, chỉ sợ Thích Thất chưa bao giờ chú ý tới.
Nếu đã ra ngoài tới chợ giao dịch, Hàn Triều tiếp tục mang theo Thích Thất đi dạo. Bọn họ từ khi trở lại thành phố B đi ra ngoài cũng không bao nhiêu lần, khu buôn bán giao dịch này họ mới đi một lần, lúc đó là mùa đông, hiện giờ khu này càng thêm phồn hoa, cửa hàng quầy hàng càng nhiều hơn so với lúc trước.
Bởi vì đi dạo không mục đích, bọn họ cũng không xem quan tâm bốn phía rốt cuộc bán cái gì, tóm lại đồ ăn là thưa thớt nhất nhưng cũng quý và phổ biến nhất, nước cũng tương đối tốt, có những dị năng giả hệ thủy chuyên môn bán nước mà sống, Triều gia cũng dưỡng không ít dị năng giả hệ thủy, ngoại trừ có nước để sử dụng, dư thừa đều đem ra cửa hàng của Diều Hâu bán. Lại có quầy bán những món bán khá mắc, thuốc lá rượu trà, những thứ này người đi thu thập vật tư sẽ ít lấy về, cho nên giá cả không hề thấp, còn dược phẩm gì gì đó, so với đồ ăn còn mắc hơn, ở khu giao dịch căn bản sẽ không thấy được.
Bán rẻ nhất ngược lại lại là thứ quý nhất trước mạt thế, vật phẩm trang sức, châu báu, túi xách, thời trang, là những thứ rẻ nhất cũng là nhiều đồ vật bày bán nhất.
Cách hai người không xa, ở một quán vỉa hè, chủ quán một tay cầm nhẫn kim cương, một tay nắm lại một vị quần áo tương đối sạch sẽ, vừa thấy liền biết là một khách hàng tiềm năng không tồi. Chủ quán đang cực lực quảng cáo nhẫn kim cương trong tay, chiếc nhẫn với viên kim cương to như trứng bồ câu dưới ánh nắng chiếu phát ra ánh sáng thật lộng lẫy, đây thật là một sản phẩm chất lượng tuyệt hảo, theo lời chủ quán đây là trấn điểm chi bảo của tiệm ông ta trước mạt thế, lúc trước giá là trên trời, nhưng hiện tại: "Tiên sinh, chỉ cần một tinh hạch cấp hai mà thôi, thật không mắc chút nào, loại nhẫn này đưa cho vợ hay bạn gái thật thích hợp nha..."
Đáng tiếc người bị giữ không liếc mắt tới nhẫn kim cương kia một cái, phất tay rời đi, tinh hạch cấp hai có thể mua rất nhiều vật tư, ai lại muốn thứ đồ vật vô dụng này. Ông chủ bị người đàn ông hất đi, trên mặt xẹt qua một tia ảo não, thở sâu, sau đó lại tiếp tục quảng cáo châu báu của nhà mình.
"Em thích chiếc nhẫn kia?" Hàn Triều nhìn theo ánh mắt Thích Thất cũng thu vào mắt màn vừa rồi, thấy cô đã đi rồi vẫn "lưu luyến không rời" nhìn bên kia, liền hỏi.
"Hả......" Thích Thất ngốc một chút, khi hiểu ra Hàn Triều nói cái gì, vội vàng vẫy vẫy tay: "Không có không có, em nhất thời quên thu hồi tầm mắt thôi." Cô thật sự không nói sai, nhẫn kia thật rất đẹp, nhưng mà châu báu cô cũng có rất nhiều, đều là do Hàn Triều thu được cho cô. Sau khi dọn về Triều gia, Hàn Triều dành ra một phòng để cho cô để đồ châu báu, một phòng chuyên để túi xách, phòng quần áo mỗi ngày thay ba bộ cũng không hết, toàn bộ là Hàn Triều dành cho cô, cô đã thật rất thỏa mãn.
Hàn Triều nhẹ giọng cười cười, kéo Thích Thất đi đến quầy hàng nhỏ, Thích Thất kéo góc áo anh, nhỏ giọng nói: "Thật sự không cần, nhẫn em đã có rất nhiều."
Kéo tay cô lại, hoàn toàn ôm Thích Thất vào trong lòng ngực, Hàn Triều cúi đầu ghé bên tai cô, trấn an: "Không có cái nào lớn như vậy... Ông chủ, tôi mua chiếc này."
Ông chủ thấy món hàng bán vài tháng không ai mua rốt cuộc đã có người muốn, cao hứng cười không thấy mắt, lập tức đi tìm hộp để nhẫn vào. Hàn Triều phất tay ngăn lại, móc ra một viên tinh hạch cấp hai đưa cho ông ta, nhận lấy nhẫn, để ra dưới ánh mặt trời nhìn thoáng qua, sau đó đưa vào trong tay Thích Thất: "Mang lên thử xem..."
Thích Thất vui vẻ tiếp nhận, trong mắt lóe lên hàng vạn ngôi sao nhỏ, đây không phải lần đầu tiên Hàn Triều mua đồ cho cô, tuy nhiên mỗi lần anh mua, cô đều thật cao hứng. Bởi vì thân là cô nhi, từ nhỏ đến lớn cô không có nhiều cơ hội thu được quà biếu, tính ra đồ vật Hàn Triều mua cho cô có lẽ còn nhiều gấp mấy lần hai mươi mấy năm đời trước cô được nhận.
Hàn Triều thấy Thích Thất thích món quà như vậy, anh cũng thật vui vẻ, anh thích xem ánh mắt loang loáng linh động của Thích Thất, so với viên kim cương trong tay cô càng thêm lóa mắt lộng lẫy.
Giây phút nhẫn trong tay Thích Thất bị người đoạt đi, cô ngốc ra thật lâu, cô đang cầm nhẫn muốn đeo vào tay, có gì đó chợt lóe lên, ngay sau đó nhẫn trong tay liền biến mất. Không tin chớp chớp mắt vài cái, Thích Thất ngẩng đầu lên nhìn Hàn Triều, vừa định mở miệng khóc lóc chuyện nhẫn biến mất, cô liền nhìn thấy mày Hàn Triều nhăn lại, trên mặt không hề che giấu phiền chán nhìn đến... phía sau cô.
Xoay người nhìn lại, Thích Thất nhìn thấy Lôi Biểu cầm đầu một đám người đứng phía sau cô, mà nhẫn của cô thình lình lại trong tay Lôi Đồng Đồng đang thưởng thức. Thích Thất hỏa khí một bụng xông lên, chuyện lúc trước còn chưa kịp tính với cô ta, hiện tại lại tới trêu chọc cô, thật là nghĩ đem cô vo tròn bóp dẹp như thế nào cũng được sao!
"Trả lại đây!"
Lôi Đồng Đồng cầm nhẫn kim cương trong tay, yêu thích không buông. Cô mơ ước cái nhẫn này đã lâu, trước mạt thế nó thật nổi danh, là đến từ cùng một khu mỏ với viên kim cương trên quyền trượng của nữ vương quốc gia Z, trải qua mấy tháng mài giũa cuối cùng ra được chiếc nhẫn này, nghe nói trước mạt thế được người trả chín trăm triệu ra mua, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.
"Bao nhiêu tiền, tôi mua."
"Tôi không bán, trả tôi!"
Hai cô gái tuổi không lớn mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, hai người đều là được kiều dưỡng, khí sắc trên mặt tốt hơn rất nhiều so với người sống sót xung quanh, nhưng Lôi Đồng Đồng từ nhỏ thân thể không được khỏe, khi đem ra so với Thích Thất khỏe mạnh đầy sức sống, tự nhiên nhìn có vẻ nhược thế hơn một chút. Đối với đám người Lôi gia từ nhỏ đã có thói quen yêu quý Lôi Đồng Đồng, đây trở thành Thích Thất "cao to" "ỷ thế hiếp người" khi dễ tiểu công chúa nhà bọn họ, làm sao có thể nhẫn!
"Cô mua bao nhiêu tinh hạch, tôi trả gấp đôi, châu báu mà thôi, khu chợ này hẳn là có nhiều, cô đi chỗ khác tìm đi." Người đứng ra nói chuyện là lão nhị Lôi gia Lôi Tĩnh, dị năng hệ tinh thần trung cấp cấp ba, năng lực là khống chế, vừa rồi là anh ta cướp nhẫn từ trong tay Thích Thất, tốc độ nhanh như vậy phỏng chừng còn ẩn tàng dị năng hệ phong, nhưng có lẽ khả năng tư chất không tốt lắm, hai dị năng này không dung hợp lại hoàn toàn, dị năng hệ phong chỉ mới ở cấp một.
"Muốn đi chỗ khác thì các người đi đi, trả nhẫn lại cho tôi." Cô không biết nhẫn này có giá trị quý trọng thế nào, cô chỉ biết đây là Hàn Triều đưa cho cô, hiện tại đã bị họ đoạt đi.
Lôi Biểu đã cùng ra làm nhiệm vụ với Thích Thất, cũng tương đối quen thuộc với nhau, tuy rằng có chút ngượng ngùng với Thích Thất, nhưng ai bảo Lôi Đồng Đồng là em gái nhỏ của anh, vì thế Lôi Biểu khuyên nhủ: "Thích tiểu thư, chỉ một viên kim cương mà thôi, ở mạt thế đây là thứ đồ vô dụng nhất. Như vậy đi, cô đưa nhẫn cho Đồng Đồng, tôi đưa lại cho cô một viên tinh hạch cấp bốn được không. Các người về sau còn muốn gặp mặt nhau, không cần làm cương đến như vậy."
Vừa nghe tinh hạch cấp bốn, cả nhóm người hít hà một hơi, tinh hạch cấp bốn trân quý cỡ nào không cần người khác nói bọn họ cũng biết, trong đám này phổ biến là ở cấp ba, một viên tinh hạch cấp bốn sẽ cho dị năng bọn họ tăng trưởng không ít.
"Tôi không cần, tôi chỉ cần nhẫn của tôi." Đối với ý tứ trong lời nói của Lôi Biểu, Thích Thất tuy rằng không hiểu rõ, cũng cảm thấy kỳ lạ đối với việc anh ta xưng hô thay đổi, nhưng cô không chút hứng thú nào với tinh hạch cấp bốn anh ta đề nghị, cô lấy tinh hạch làm gì, cô đâu có thể hấp thu, lại nói, trong tay Hàn tổng đừng nói cấp bốn, cấp năm cấp sáu gì đó anh ấy đều có, cô còn cần tinh hạch của anh ta sao.
Khóe miệng Hàn Triều trào phúng cong lên, Thích Thất không hiểu Lôi Biểu vì sao đổi "Hàn nhị thiếu phu nhân" thành "Thích tiểu thư", không có nghĩa anh không rõ, "về sau còn gặp mặt", Lôi gia tưởng tự mình lấy thân phận "cha vợ", cũng không xem anh có đáp ứng hay không.
Tinh thần lực phát ra, khi mọi người chưa ai phản ứng được gì, Hàn Triều đã thu hồi nhẫn trong tay Lôi Đồng Đồng, đến khi Lôi Đồng Đồng phản ứng lại cũng chỉ nhìn thấy Hàn Triều không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay trắng tinh đang chà lau chiếc nhẫn trong tay, sau đó ghét bỏ mà vứt cái khăn đi, kéo bàn tay cô gái trước mặt nhẹ nhàng đeo vào tay cô, giống như hoàn thành một nghi thức rất quan trọng, sau đó cầm tay cô lên thưởng thức đến nửa ngày, khóe miệng cong cong, đôi mắt mang đầy ý cười nói: "Thích Thất nhà anh mang cái gì cũng đẹp."
Thích Thất thấy nhẫn kim cương mất mà tìm lại thật cao hứng cười rộ lên, tiếp theo lại nhớ tới bên cạnh còn có người nhìn nhẫn như hổ rình mồi, cô nắm tay lại giấu ra phía sau, phòng bị mà nhìn đoàn người Lôi gia.
"Hàn Triều anh có ý gì, em đi Triều gia tìm anh, anh trốn tránh không gặp còn chưa tính, hiện tại gặp nhau, anh còn như vậy, anh thật không xem em ra gì." Lôi Đồng Đồng là người đầu tiên làm khó dễ, trước mặt mọi người chỉ trích Hàn Triều, giống như Hàn Triều bội tình bạc nghĩa đem cô vứt bỏ.
Triều Hổ vẻ mặt tái nhợt nhìn Hàn Triều, lại quay đầu nhìn Lam Tiểu Điệp, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Thiếu gia tôi......"
"Mang Lam Tiểu Điệp về chung đi."
"Thiếu gia?" Triều Hổ kinh ngạc nhìn về phía Hàn Triều, việc Lam Tiểu Điệp làm lúc trước, không đạo lý nào thiếu gia sẽ chịu tiếp thu, cho cô ấy tiến vào Triều gia, Hàn Triều không truy cứu, Triều Hổ đã thật kinh ngạc.
Khóe môi Hàn Triều nhấp nhấp, anh không thể tiếp thu Lam Tiểu Điệp, nhưng mà Lam Tiểu Điệp thật sự không tự mình làm Thích Thất bị thương, mà Triều Hổ lại thích người này như vậy, vì Triều Hổ, anh có thể lựa chọn bỏ qua chuyện lúc trước cô ấy làm, nhưng tiền đề là sau này cô ta không khiêu chiến đến điểm mấu chốt của anh, nếu không đừng trách anh nợ cũ nợ mới cùng tính chung.
"Nhưng mà lúc trước Lam Tiểu Điệp hại phu nhân té xuống núi..."
"Hại tôi rớt xuống núi là Bạch Thi Thi, có liên quan gì tới Lam Tiểu Điệp? Triều Hổ anh có phải hiểu lầm gì hay không?"
Thích Thất ngốc ngốc nhìn về phía Triều Hổ, chưa nghe được Triều Hổ trả lời đã bị Hàn Triều xách cổ áo kéo đi. Người phụ nữ này chính là vừa mơ hồ vừa không nhớ lâu, người khác đem cô đi bán có khi cô ấy còn giúp họ đếm tiền, lúc trước Lam Tiểu Điệp nhằm vào cô chằm chằm, chỉ sợ Thích Thất chưa bao giờ chú ý tới.
Nếu đã ra ngoài tới chợ giao dịch, Hàn Triều tiếp tục mang theo Thích Thất đi dạo. Bọn họ từ khi trở lại thành phố B đi ra ngoài cũng không bao nhiêu lần, khu buôn bán giao dịch này họ mới đi một lần, lúc đó là mùa đông, hiện giờ khu này càng thêm phồn hoa, cửa hàng quầy hàng càng nhiều hơn so với lúc trước.
Bởi vì đi dạo không mục đích, bọn họ cũng không xem quan tâm bốn phía rốt cuộc bán cái gì, tóm lại đồ ăn là thưa thớt nhất nhưng cũng quý và phổ biến nhất, nước cũng tương đối tốt, có những dị năng giả hệ thủy chuyên môn bán nước mà sống, Triều gia cũng dưỡng không ít dị năng giả hệ thủy, ngoại trừ có nước để sử dụng, dư thừa đều đem ra cửa hàng của Diều Hâu bán. Lại có quầy bán những món bán khá mắc, thuốc lá rượu trà, những thứ này người đi thu thập vật tư sẽ ít lấy về, cho nên giá cả không hề thấp, còn dược phẩm gì gì đó, so với đồ ăn còn mắc hơn, ở khu giao dịch căn bản sẽ không thấy được.
Bán rẻ nhất ngược lại lại là thứ quý nhất trước mạt thế, vật phẩm trang sức, châu báu, túi xách, thời trang, là những thứ rẻ nhất cũng là nhiều đồ vật bày bán nhất.
Cách hai người không xa, ở một quán vỉa hè, chủ quán một tay cầm nhẫn kim cương, một tay nắm lại một vị quần áo tương đối sạch sẽ, vừa thấy liền biết là một khách hàng tiềm năng không tồi. Chủ quán đang cực lực quảng cáo nhẫn kim cương trong tay, chiếc nhẫn với viên kim cương to như trứng bồ câu dưới ánh nắng chiếu phát ra ánh sáng thật lộng lẫy, đây thật là một sản phẩm chất lượng tuyệt hảo, theo lời chủ quán đây là trấn điểm chi bảo của tiệm ông ta trước mạt thế, lúc trước giá là trên trời, nhưng hiện tại: "Tiên sinh, chỉ cần một tinh hạch cấp hai mà thôi, thật không mắc chút nào, loại nhẫn này đưa cho vợ hay bạn gái thật thích hợp nha..."
Đáng tiếc người bị giữ không liếc mắt tới nhẫn kim cương kia một cái, phất tay rời đi, tinh hạch cấp hai có thể mua rất nhiều vật tư, ai lại muốn thứ đồ vật vô dụng này. Ông chủ bị người đàn ông hất đi, trên mặt xẹt qua một tia ảo não, thở sâu, sau đó lại tiếp tục quảng cáo châu báu của nhà mình.
"Em thích chiếc nhẫn kia?" Hàn Triều nhìn theo ánh mắt Thích Thất cũng thu vào mắt màn vừa rồi, thấy cô đã đi rồi vẫn "lưu luyến không rời" nhìn bên kia, liền hỏi.
"Hả......" Thích Thất ngốc một chút, khi hiểu ra Hàn Triều nói cái gì, vội vàng vẫy vẫy tay: "Không có không có, em nhất thời quên thu hồi tầm mắt thôi." Cô thật sự không nói sai, nhẫn kia thật rất đẹp, nhưng mà châu báu cô cũng có rất nhiều, đều là do Hàn Triều thu được cho cô. Sau khi dọn về Triều gia, Hàn Triều dành ra một phòng để cho cô để đồ châu báu, một phòng chuyên để túi xách, phòng quần áo mỗi ngày thay ba bộ cũng không hết, toàn bộ là Hàn Triều dành cho cô, cô đã thật rất thỏa mãn.
Hàn Triều nhẹ giọng cười cười, kéo Thích Thất đi đến quầy hàng nhỏ, Thích Thất kéo góc áo anh, nhỏ giọng nói: "Thật sự không cần, nhẫn em đã có rất nhiều."
Kéo tay cô lại, hoàn toàn ôm Thích Thất vào trong lòng ngực, Hàn Triều cúi đầu ghé bên tai cô, trấn an: "Không có cái nào lớn như vậy... Ông chủ, tôi mua chiếc này."
Ông chủ thấy món hàng bán vài tháng không ai mua rốt cuộc đã có người muốn, cao hứng cười không thấy mắt, lập tức đi tìm hộp để nhẫn vào. Hàn Triều phất tay ngăn lại, móc ra một viên tinh hạch cấp hai đưa cho ông ta, nhận lấy nhẫn, để ra dưới ánh mặt trời nhìn thoáng qua, sau đó đưa vào trong tay Thích Thất: "Mang lên thử xem..."
Thích Thất vui vẻ tiếp nhận, trong mắt lóe lên hàng vạn ngôi sao nhỏ, đây không phải lần đầu tiên Hàn Triều mua đồ cho cô, tuy nhiên mỗi lần anh mua, cô đều thật cao hứng. Bởi vì thân là cô nhi, từ nhỏ đến lớn cô không có nhiều cơ hội thu được quà biếu, tính ra đồ vật Hàn Triều mua cho cô có lẽ còn nhiều gấp mấy lần hai mươi mấy năm đời trước cô được nhận.
Hàn Triều thấy Thích Thất thích món quà như vậy, anh cũng thật vui vẻ, anh thích xem ánh mắt loang loáng linh động của Thích Thất, so với viên kim cương trong tay cô càng thêm lóa mắt lộng lẫy.
Giây phút nhẫn trong tay Thích Thất bị người đoạt đi, cô ngốc ra thật lâu, cô đang cầm nhẫn muốn đeo vào tay, có gì đó chợt lóe lên, ngay sau đó nhẫn trong tay liền biến mất. Không tin chớp chớp mắt vài cái, Thích Thất ngẩng đầu lên nhìn Hàn Triều, vừa định mở miệng khóc lóc chuyện nhẫn biến mất, cô liền nhìn thấy mày Hàn Triều nhăn lại, trên mặt không hề che giấu phiền chán nhìn đến... phía sau cô.
Xoay người nhìn lại, Thích Thất nhìn thấy Lôi Biểu cầm đầu một đám người đứng phía sau cô, mà nhẫn của cô thình lình lại trong tay Lôi Đồng Đồng đang thưởng thức. Thích Thất hỏa khí một bụng xông lên, chuyện lúc trước còn chưa kịp tính với cô ta, hiện tại lại tới trêu chọc cô, thật là nghĩ đem cô vo tròn bóp dẹp như thế nào cũng được sao!
"Trả lại đây!"
Lôi Đồng Đồng cầm nhẫn kim cương trong tay, yêu thích không buông. Cô mơ ước cái nhẫn này đã lâu, trước mạt thế nó thật nổi danh, là đến từ cùng một khu mỏ với viên kim cương trên quyền trượng của nữ vương quốc gia Z, trải qua mấy tháng mài giũa cuối cùng ra được chiếc nhẫn này, nghe nói trước mạt thế được người trả chín trăm triệu ra mua, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.
"Bao nhiêu tiền, tôi mua."
"Tôi không bán, trả tôi!"
Hai cô gái tuổi không lớn mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, hai người đều là được kiều dưỡng, khí sắc trên mặt tốt hơn rất nhiều so với người sống sót xung quanh, nhưng Lôi Đồng Đồng từ nhỏ thân thể không được khỏe, khi đem ra so với Thích Thất khỏe mạnh đầy sức sống, tự nhiên nhìn có vẻ nhược thế hơn một chút. Đối với đám người Lôi gia từ nhỏ đã có thói quen yêu quý Lôi Đồng Đồng, đây trở thành Thích Thất "cao to" "ỷ thế hiếp người" khi dễ tiểu công chúa nhà bọn họ, làm sao có thể nhẫn!
"Cô mua bao nhiêu tinh hạch, tôi trả gấp đôi, châu báu mà thôi, khu chợ này hẳn là có nhiều, cô đi chỗ khác tìm đi." Người đứng ra nói chuyện là lão nhị Lôi gia Lôi Tĩnh, dị năng hệ tinh thần trung cấp cấp ba, năng lực là khống chế, vừa rồi là anh ta cướp nhẫn từ trong tay Thích Thất, tốc độ nhanh như vậy phỏng chừng còn ẩn tàng dị năng hệ phong, nhưng có lẽ khả năng tư chất không tốt lắm, hai dị năng này không dung hợp lại hoàn toàn, dị năng hệ phong chỉ mới ở cấp một.
"Muốn đi chỗ khác thì các người đi đi, trả nhẫn lại cho tôi." Cô không biết nhẫn này có giá trị quý trọng thế nào, cô chỉ biết đây là Hàn Triều đưa cho cô, hiện tại đã bị họ đoạt đi.
Lôi Biểu đã cùng ra làm nhiệm vụ với Thích Thất, cũng tương đối quen thuộc với nhau, tuy rằng có chút ngượng ngùng với Thích Thất, nhưng ai bảo Lôi Đồng Đồng là em gái nhỏ của anh, vì thế Lôi Biểu khuyên nhủ: "Thích tiểu thư, chỉ một viên kim cương mà thôi, ở mạt thế đây là thứ đồ vô dụng nhất. Như vậy đi, cô đưa nhẫn cho Đồng Đồng, tôi đưa lại cho cô một viên tinh hạch cấp bốn được không. Các người về sau còn muốn gặp mặt nhau, không cần làm cương đến như vậy."
Vừa nghe tinh hạch cấp bốn, cả nhóm người hít hà một hơi, tinh hạch cấp bốn trân quý cỡ nào không cần người khác nói bọn họ cũng biết, trong đám này phổ biến là ở cấp ba, một viên tinh hạch cấp bốn sẽ cho dị năng bọn họ tăng trưởng không ít.
"Tôi không cần, tôi chỉ cần nhẫn của tôi." Đối với ý tứ trong lời nói của Lôi Biểu, Thích Thất tuy rằng không hiểu rõ, cũng cảm thấy kỳ lạ đối với việc anh ta xưng hô thay đổi, nhưng cô không chút hứng thú nào với tinh hạch cấp bốn anh ta đề nghị, cô lấy tinh hạch làm gì, cô đâu có thể hấp thu, lại nói, trong tay Hàn tổng đừng nói cấp bốn, cấp năm cấp sáu gì đó anh ấy đều có, cô còn cần tinh hạch của anh ta sao.
Khóe miệng Hàn Triều trào phúng cong lên, Thích Thất không hiểu Lôi Biểu vì sao đổi "Hàn nhị thiếu phu nhân" thành "Thích tiểu thư", không có nghĩa anh không rõ, "về sau còn gặp mặt", Lôi gia tưởng tự mình lấy thân phận "cha vợ", cũng không xem anh có đáp ứng hay không.
Tinh thần lực phát ra, khi mọi người chưa ai phản ứng được gì, Hàn Triều đã thu hồi nhẫn trong tay Lôi Đồng Đồng, đến khi Lôi Đồng Đồng phản ứng lại cũng chỉ nhìn thấy Hàn Triều không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay trắng tinh đang chà lau chiếc nhẫn trong tay, sau đó ghét bỏ mà vứt cái khăn đi, kéo bàn tay cô gái trước mặt nhẹ nhàng đeo vào tay cô, giống như hoàn thành một nghi thức rất quan trọng, sau đó cầm tay cô lên thưởng thức đến nửa ngày, khóe miệng cong cong, đôi mắt mang đầy ý cười nói: "Thích Thất nhà anh mang cái gì cũng đẹp."
Thích Thất thấy nhẫn kim cương mất mà tìm lại thật cao hứng cười rộ lên, tiếp theo lại nhớ tới bên cạnh còn có người nhìn nhẫn như hổ rình mồi, cô nắm tay lại giấu ra phía sau, phòng bị mà nhìn đoàn người Lôi gia.
"Hàn Triều anh có ý gì, em đi Triều gia tìm anh, anh trốn tránh không gặp còn chưa tính, hiện tại gặp nhau, anh còn như vậy, anh thật không xem em ra gì." Lôi Đồng Đồng là người đầu tiên làm khó dễ, trước mặt mọi người chỉ trích Hàn Triều, giống như Hàn Triều bội tình bạc nghĩa đem cô vứt bỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook