Người căn cứ thành phố B phái tới tiếp ứng là Hàn Tiến, bọn họ đã nhận được Lôi Biểu báo cáo, phái mấy chục chiếc xe tải lại đây, căn cứ đối với chuyện thây ma quạ đen rất coi trọng, đàn quạ lớn như vậy xuất hiện ở khoảng cách quá gần thành phố B làm lãnh đạo không thể không cảnh giác.

Cùng tới với Hàn Tiến còn có Bạch Thi Thi, mà người hay dính liền với Bạch Thi Thi là Lam Tiểu Điệp lại không thấy bóng dáng đâu. Bạch Thi Thi là dị năng giả hệ chữa trị, lại là vị hôn thê của người thừa kế Hàn gia, càng ngày càng phát triển theo hướng ôn nhu đoan trang, đối với Hàn Triều và Thích Thất cũng thật quan tâm chăm sóc. Chuyện này làm cho Thích Thất hoài nghi Bạch Thi Thi có phải cũng là bị người xuyên hay không, bằng không như thế nào lại thay đổi giống như thành một người khác, trong mắt không thấy dã tâm, đối với sự tình đã làm lúc trước giống như căn bản không tồn tại. Thích Thất cân nhắc, hoặc là Bạch Thi Thi giống như cô bị người xuyên qua, hoặc là chính đoạn số của Bạch Thi Thi lại tăng cao, dù sao cũng là nữ chủ, nam chủ càng ngày càng cường đại hô mưa gọi gió, nữ chủ như thế nào sẽ dừng một chỗ mà đợi!

Cấp bậc dị năng của Hàn Triều tăng cao nhanh chóng, Thích Thất căn bản không nghĩ tới nguyên do từ chính mình, trêи thực tế nếu không có nước dị năng của cô, dị năng Hàn Triều sao có thể lợi hại được như vậy, cũng không có tốc độ thăng cấp đến biến thái như thế.

Còn Bạch Thi Thi, đích xác là có thay đổi như Thích Thất nghĩ. Bạch Thi Thi đến khi vào Hàn gia mới hiểu được, dị năng hệ chữa trị của cô có lẽ thật là trân quý, nhưng đây không đủ làm cầu nối cho cô được gả vào Hàn gia, thái độ mọi người ở Hàn gia đã làm cô rốt cuộc thấy được ra, mẹ và em gái Hàn Tiến đối với cô như người hầu, Hàn Triều trước đây đối với cô lãnh đạm khách khí, căn bản đó lại là thiện ý lớn nhất.

Cho nên đối với hai người Hàn Triều, Bạch Thi Thi hiện giờ là mang theo tâm lý giao hảo, lúc trước cô cho rằng hai người Hàn Triều sẽ không trở về Hàn gia nên không có động tác gì, nhưng hiện tại lại khác, Hàn lão gia tự mình hạ lệnh bảo Hàn Tiến tiếp hồi Hàn Triều trở lại, vì không để thái độ làm lơ của Hàn Tiến chọc giận Hàn Triều, Hàn lão gia lần đầu tiên gọi cô vào thư phòng dặn dò cô phải khuyên nhủ Hàn Tiến, đem hai người Hàn Triều bình an trở về.

Bên kia người Lôi gia cũng tới, là nữ nhân duy nhất ở thế hệ này của Lôi gia Lôi Đồng Đồng, em họ Lôi Biểu, cấp hai hệ mộc biến dị. Lôi gia không có thói quen kiều dưỡng nữ nhân, các cô từ nhỏ đã đi theo nam nhân huấn luyện. Lúc Lôi Đồng Đồng sinh ra, cái đầu nho nhỏ, thân thể cũng nhược nhược làm gia chủ Lôi gia lúc ấy, gia gia của Lôi Biểu thật lo lắng. Lôi gia huấn luyện nghiêm khắc nhưng lại giáo hỏng nữ nhân duy nhất của thế hệ này, Lôi Đồng Đồng huấn luyện không hợp cách, anh trai em trai bị phạt, thi cử không tốt anh trai em trai bị học bổ túc, gặp rắc rối người giải quyết luôn luôn là anh trai em trai, ngay cả Lôi Biểu luôn miệng "nếu là em trai em gái tôi bị nuông chiều như vậy..." cũng đối với Lôi Đồng Đồng từ nhỏ là một bên giáo huấn, một bên sủng hư.

Cũng nhờ gien Lôi gia cường đại không dưỡng Lôi Đồng Đồng thành ẻo lả, nhưng cũng khó tránh tính tiểu thư làm nũng, động một chút là rơi nước mắt. Lần này cô nghe được đám người Lôi Biểu xảy ra chuyện, nói cái gì cũng phải đi theo đến đây cho bằng được. Lôi Đồng Đồng là dị năng giả hệ mộc biến dị, lực công kϊƈɦ không cường nhưng có thể giục sinh, chỉ cần có hạt giống thực vật cô đều có thể giục sinh ra tới, có cô cung cấp rau dưa, binh lính đối với chuyện cô hay khóc cũng làm lơ, dù sao ngoại trừ hay khóc Lôi Đồng Đồng cũng không làm chuyện gì khiến người ghét, thây ma tới sẽ trốn đi, sẽ không la to chạy loạn khắp nơi gây phiền toái cho người khác.

Mấy chục chiếc xe tải lớn nhét đầy người, mang đi đợt đầu tiên người sống sót từ thành phố D. Trong khoảng thời gian ngắn căn cứ không dành ra được nhiều xe, đành phải mang về từng nhóm. Người sống sót còn lại thể lực tương đối tốt đi theo đám người Hàn Triều hạ trại tại chỗ, họ đóng quân chỗ này, cố ý chọn một chỗ có cỏ rậm rạp để dựng trại, người trực tiếp nằm xuống có thể giảm bớt đau nhức, túi ngủ, vật tư gì đó đã bị lửa lớn thiêu thành tro tàn, vật tư căn cứ lại không nhiều, đám người Hàn Tiến lúc tới cũng không mang quá nhiều đồ vật, còn Hàn Triều, cứu bọn họ đã đủ, anh không phải người làm từ thiện.

Mùa hạ, ngoại trừ thời tiết nóng bức còn có một chuyện không tốt, đó chính là muỗi nhiều, khi họ dựng xong lều trại đã nhìn thấy ngay cả tập đoàn muỗi tụ tập ở đó, mấy dị năng giả hệ hỏa thấy nhiều muỗi như vậy cũng không để ý, tùy tay thả ra mấy cái hỏa cầu đã tiêu diệt gần được hết đám muỗi.

Đi theo Hàn Tiến tới có khoảng hai trăm người, trong đó một nửa là các tiểu đội dị năng giả, thật hay là có quan hệ không tồi với Hàn Triều, tiểu đội đệ nhất cũng có, mọi người phải ở chỗ này chờ đợi ít nhất bảy ngày, trừ bỏ xua đuổi thây ma, đánh biến dị thú cũng không có chuyện gì khác làm, đám người Lôi Biểu mấy ngày nay ở cùng với Hàn Triều, tự nhiên lúc này cũng lại đây, mà Bạch Thi Thi vì muốn tạo quan hệ tốt với Hàn Triều nên cũng ở đó. Không thấy bóng dáng Hàn Tiến đâu, anh ta là thiên chi kiêu tử, tự nhiên sẽ không ở cùng với đám phàm nhân này.

Lôi Đồng Đồng đến cùng với Lôi Biểu, người tuy rằng hơi nhược nhược, nhưng lại rất rộng rãi, cầm một túi hạt sống giục sinh, nói với mọi người buổi tối có thể ăn rau chân vịt. Mọi người bốn phía đương nhiên thật vui vẻ, rau dưa đã lâu họ không được ăn, giá cả ở căn cứ quá quý, họ mua không nổi, hiện tại có thể ăn miễn phí, lời hay ý đẹp dĩ nhiên không cần tiền bay ào ào tới khen Lôi Đồng Đồng.

Thích Thất ngồi trêи ghế nhìn những người này chơi đùa, tay thỉnh thoảng gãi chỗ muỗi cắn. Bọc mủ ở cánh tay cô là bị muỗi cắn, vừa mới dựng lều xong, đang thu thập dụng cụ, không nghĩ tới có một con muỗi lọt lưới không bị cầu hỏa tiêu diệt, cánh nó cũng bị thiêu thế mà còn đến đây hung hăn cắn cô một cái, đến khi cô bị cắn đau chụp chết con muỗi, chỗ bị muỗi cắn đã có tơ máu tiết ra. Véo véo chỗ bị muỗi cắn, Thích Thất cảm thán, mạt thế tới ngay cả muỗi cũng trở nên hung hãn, cắn ra bọc mủ cũng quá sức ngứa.

Mặt trời chiều ngã về tây, mọi người thừa dịp trời vẫn còn sáng, bắt nồi nấu cơm, Hàn Triều vẫn luôn lười nhác dựa vào ghế ngủ cũng mở mắt dậy, lọt vào trong tầm mắt anh là Thích Thất ngồi ở một bên xem mọi người bận rộn, ánh hoàng hôn phủ trêи người cô, ấm áp lại giống như mang theo một vòng sáng, khóe miệng gợi lên, Hàn Triều hưởng thụ giây phút ấm áp...

Lười biếng duỗi người ra, đôi mắt đảo qua tay Thích Thất nhìn sang nơi khác lại bất chợt dừng lại, nụ cười tắt ngúm, Hàn Triều đột nhiên nhìn về phía bọc mủ trêи cánh tay Thích Thất, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, cảm xúc điên cuồng đứng dậy kéo cô đi vào lều, Thích Thất ngạc nhiên đi theo, không biết Hàn Triều đột nhiên bị làm sao, như thế nào vừa ngủ dậy lại trở thành âm tình bất định.

"Hàn tổng, anh làm sao vậy?"

Vừa tiến vào lều, Thích Thất liền quan tâm hỏi, cô cảm thấy Hàn Triều hiện tại đặc biệt giống các bạn nhỏ trong cô nhi viện, bọn họ mất đi người thân hoặc bị người thân vứt bỏ, trong lòng đều đặc biệt không có cảm giác an toàn, yếu ớt giống như bị một kϊƈɦ sẽ sụp đổ, Hàn tổng mà bị một kϊƈɦ sẽ sụp đổ? Thích Thất lắc lắc đầu, lắc đi suy nghĩ mơ màng, đây không có khả năng, Hàn tổng sao có thể yếu ớt đến một kϊƈɦ sẽ bị sụp đổ.

Không để ý đến Thích Thất nói, Hàn Triều dựng lên tinh thần lực che chắn, lấy ra hai bình nước dị năng, kéo cánh tay Thích Thất lại gần, một bình đổ lên tay cô, sau đó đưa bình kia cho Thích Thất, trầm giọng ra lệnh: "Uống đi."

Thích Thất tiếp nhận, nghe lời uống vào hai miếng thì dừng lại, nhìn về phía Hàn Triều, lại bị anh ra hiệu tiếp tục uống, cô lại uống thêm hai ngụm, thật sự uống không được, mày Thích Thất nhăn lại, đáng thương hề hề nhìn Hàn Triều còn muốn cô tiếp tục uống.

Hàn Triều không để ý đến cô, kéo cánh tay vừa mới tưới nước dị năng cẩn thận xem xét, nhìn thấy miệng vết thương chảy mủ đã khôi phục huyết sắc, anh âm thầm thở ra, trong lòng thả lỏng lại, kế tiếp lại là căm giận ngút trời, sắc mặt đen thui, lần đầu tiên đối với tính cách mơ hồ của Thích Thất mà thật tức giận: "Em bị muỗi cắn!"

"Hả? Đúng rồi... Đúng rồi, vừa mới dựng lều xong, có một con thật lớn..." Muỗi hoang dã thật quá to so với muỗi trong nhà, từ sau mạt thế đầu muỗi cũng so với trước to hơn nhiều.

Hàn Triều sắc mặt càng đen, áp xuống lửa giận, nặng nề nói: "Cắn em là một con thây ma muỗi!"

"Thây... Thây ma muỗi? Muỗi cũng biến thành thây ma?" Khϊế͙p͙ sợ trừng lớn mắt, Thích Thất không thể tưởng tượng lặp lại, ngay cả muỗi cũng biến thành thây ma, vậy những côn trùng khác thì sao, về sau trùng chuột kiến cũng thành, nhân loại còn hy vọng gì? Ách, không đúng, muỗi biến thành thây ma chuyện lớn như vậy, vì sao trong sách không viết?

Thấy Thích Thất vẫn là bộ dáng mơ hồ, Hàn Triều hàm dưới căng chặt, sắc mặt hung ác nham hiểm đáng sợ, anh không để bụng cô tính tình đơn giản, lúc ban đầu anh thích cô cũng đúng là vì thích sự đơn giản của cô, anh không thèm để ý cô ngẫu nhiên mềm lòng thiện tâm, ngay cả cô có thánh mẫu muốn cứu toàn thế giới, anh cũng có thể đi giúp cô cứu, cô chỉ cần an ổn ở bên cạnh anh, cô làm gì anh cũng có thể chiều, nhưng mà, Hàn Triều không chịu nổi cô không quan tâm đến an nguy của chính mình, anh càng không chịu nổi cô tùy thời có thể đem mạng nhỏ của mình mà hủy đi.

"Hàn Triều, anh...... Anh làm sao vậy?" Thích Thất có điểm chần chờ, cô không phải lần đầu tiên thấy Hàn Triều âm u, nhưng bạo nộ như vậy cô chưa từng gặp qua. Hàn Triều không thường tức giận, không, trêи thực tế cô ở bên anh thời gian dài như vậy cũng chưa thấy qua anh tức giận, có người tới chọc, anh sẽ sửa trị người đó đến kêu cha gọi mẹ không dám tới trêu chọc nữa, nhưng bản thân anh vẫn như cũ vân đạm phong khinh không tia tức giận, ngay cả gia nhân Triều gia phản bội, anh cũng chỉ là nhàn nhạt. Theo Thích Thất quan sát, Hàn Triều là người đối với cái gì cũng không sao cả, nhìn người có máu có thịt, trêи thực tế lại lương bạc máu lạnh đến trong xương cốt, như vậy so với hiện tại đôi mắt như muốn bốc hỏa căn bản không phải là một người.

Nhắm mắt lại, Hàn Triều áp xuống tức giận xoay người đi ra, anh sợ ở bên trong đợi anh sẽ không nhịn được mà bóp chết cô. Hàn Triều và Thích Thất ở trong lều nửa giờ, khi Hàn Triều ra ngoài đã thấy sớm loạn thành một đoàn, bị thây ma muỗi cắn không chỉ có Thích Thất, hơn 5000 người còn lại có một phần ba bị thây ma muỗi cắn, một ít người thân thể suy nhược đã bị thi hóa, biến thành thây ma nhào tới người bên cạnh, người bên cạnh không phòng bị, bị thương không ít.

"Uy, anh ở chỗ này thất thần làm gì, bên kia nhiều người bị thi hóa như vậy, mau đi hỗ trợ nha." Lôi Đồng Đồng từ đâu đó bên cạnh vội vàng chạy về hướng đám người bên kia, đi ngang qua Hàn Triều thấy anh đứng ngốc ngốc bất động ở đó, cô xoay người lại kéo tay Hàn Triều, cô cùng anh trai em tra ở bên nhau quá lâu, căn bản không ý thức được đi kéo một người đàn ông trưởng thành là chuyện không thỏa đáng chút nào.

Hàn Triều đang thả ra tinh thần lực xem xét bốn phía, khi thu hồi tinh thần lại là lúc tay Lôi Đồng Đồng sắp chạm vào cánh tay anh, mày Hàn Triều nhăn lại, thu hồi cánh tay sắp bị Lôi Đồng Đồng chộp tới. Lôi Đồng Đồng một nắm không bắt được thì sững sờ, anh em trai khi bị cô kéo đi mà dám phản kháng đều bị cô trị thật thành thật, cô không tin cô còn không trị được người này, Lôi Đồng Đồng cúi người rồi nhảy dựng lên, muốn đánh đu vào trêи cánh tay Hàn Triều, Hàn Triều đã sớm có phòng bị, hơi hơi nghiêng người làm Lôi Đồng Đồng thất bại.

Bọn họ cũng chưa từng nghĩ, động tác né tránh của hai người trong mắt người khác lại là đùa giỡn, Thích Thất từ trong lều đi ra, nhìn thấy hai người "đùa giỡn", nụ cười trêи mặt cứng lại, Hàn Triều thấy cô xuất hiện thì dừng động tác nhìn về phía cô, bất quá anh vẫn còn tức giận cho nên không tiến lên, chỉ đứng một chỗ chờ cô tới. Thích Thất mới vừa đi về phía trước một bước nhỏ, bên cạnh đã vang lên tiếng kinh hô của Lôi Đồng Đồng: "Ai nha, thiếu chút nữa đã quên, bên kia còn không ít người bị thây ma làm bị thương, mau mau mau, chúng ta mau qua đi." Nói xong, một tay kéo cánh tay trốn tránh của Hàn Triều vào trong ngực, đắc ý cười với Hàn Triều, kéo anh đi về phía trước.

Hàn Triều đang chờ Thích Thất đến gần, thình lình bị Lôi Đồng Đồng quấn lên, trong mắt hiện lên vẻ phiền chán, rút cánh tay ra lùi về sau hai bước, chờ Thích Thất đi đến trước mặt, Thích Thất kéo kéo khóe miệng hỏi: "Bên kia làm sao vậy? Sao lại có thây ma?"

Nghe hỏi, Hàn Triều vừa mới áp xuống hỏa khí lại cuồn cuộn dâng lên, hung hăng trừng cô một cái: "Bị thây ma muỗi cắn, biến thành thây ma." Mấy chữ biến thành thây ma bị nói đến nghiến răng nghiến lợi, Thích Thất cũng biết chính mình mơ hồ thiếu chút nữa cũng bị biến thành dáng vẻ kia, ai có thể nghĩ đến, chỉ là cái đầu muỗi nhỏ bé tí kia lại là cấp ba, cắn ra vết thương thật nhỏ lại bị hư thối sinh mủ. Biết Hàn Triều quan tâm mình, cô lấy lòng, làm nũng kéo tay áo anh, còn chưa kịp nói lời nào, Lôi Đồng Đồng một bên đã chờ không kiên nhẫn, nói với hai người không dứt nhau ra: "Được rồi, chạy nhanh đi thôi, trong chốc lát rau kim châm đều lạnh."

"Các người đi nơi nào? Tôi cũng đi." Nghe được Hàn Triều muốn cùng Lôi Đồng Đồng đi, Thích Thất vội vàng nói, cô không cần để Hàn Triều cùng cái người Lôi Đồng Đồng này đi cùng một chỗ đâu!

Nghĩ lầm Thích Thất muốn đi theo xem thây ma muỗi, mặt Hàn Triều vừa mới hòa hoãn một lần nữa trầm xuống, lạnh lùng lưu lại một câu: "Không cho đi theo." Sau đó bước đi, Lôi Đồng Đồng thấy người bỏ đi, sửng sốt một chút, quay đầu cười cười phất phất tay với Thích Thất, không biết là cố ý hay vô tình, thỉnh thoảng còn ghé vào người Hàn Triều, bị Hàn Triều né tránh cũng không buông tay.

Thích Thất nhìn hai người đùa giỡn đi xa, ủy khuất mím mím khóe môi, cô từ trước tới nay cũng chưa thấy Hàn Triều cùng một người phụ nữ chơi đùa như vậy, cũng từ trước tới nay chưa bị Hàn Triều đối với mình hung dữ như vậy......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương