Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
-
Chương 116: Gia chủ Triều gia
Hàn gia chủ nhân chỉ có Hàn lão gia một người ở nhà, Hàn Thụy và Hàn Tiến, một người là quản lý căn cứ, một người là thiếu tá quân đội, ban ngày đi làm không ở nhà, mà nữ chủ nhân Trần Lệ và em gái song sinh Hàn Oánh Oánh của Hàn Tiến thì vẫn sinh hoạt như phu nhân thế gia trước mạt thế, sáng sớm đã ra ngoài giao tế, cuộc sống của họ đều có người quản, phụ nữ trong thế gia đại tộc, ngoại trừ những người đặc biệt độc lập, cơ bản đều giống như vậy, không có việc gì làm, đánh bài, tâm sự, dạo chơi, ở mạt thế trừ bỏ có một ít đồ vật không có, còn lại cơ bản so với trước mạt thế đều không khác nhau lắm.
Hàn Triều đi rồi, di động vệ tinh trêи bàn Hàn lão gia vang lên, Trung bá khom người cầm lấy rồi đưa tới trước mặt Hàn lão gia: "Lão gia, là đại thiếu gia."
Hàn lão gia hừ nhẹ một tiếng, tiếp lấy điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm tức muốn hộc máu của Hàn Tiến: "Gia gia, sao ông lại có thể làm như vậy, Hàn Triều là bộ dáng gì, ông không phải là không biết, như thế nào là có thể để cậu ta tiến vào quân đội?"
"Hàn Tiến, ông đã nói, Hàn Triều nói như thế nào cũng là người Hàn gia, là cháu của ông, để nó gia nhập quân đội thì sao? Đừng quên, Hàn Triều cũng đã từng lập công, có quân hàm, đi vào quân đội cũng không ai nói được cái gì. Cháu có tâm tư gì ông biết, nếu không muốn làm Hàn Triều thay thế được mình, vậy lấy ra bản lĩnh cạnh tranh với Hàn Triều..."
Ca một bài, Hàn lão gia treo điện thoại, tức khí đập bàn: "Ếch ngồi đáy giếng... Ếch ngồi đáy giếng... Không thèm nghĩ làm như thế nào để phát triển Hàn gia, cả ngày nhìn chằm chằm đồ vật của người trong nhà. Muốn làm gì? Làm cho em trai mình nghèo túng còn chưa tính, hiện tại còn muốn bức tử Hàn Triều sao? Đường đường Hàn gia nhị thiếu để một người phụ nữ dưỡng, thành bộ dáng gì, thành bộ dáng gì..."
Trung bá hạ mắt xuống, an tĩnh đứng ở một bên thầm nghĩ, đại thiếu gia như thế này còn không phải là học từ ngài hay sao, vật tư là ngài hạ lệnh thu của nhị thiếu gia, thế lực nhị thiếu gia cũng là ngài hạ lệnh lấy về, làm nhị thiếu gia hai bàn tay trắng, ngài lại ghét bỏ người khác nói Hàn gia không biết lý, lấy không tài sản của cháu mình, để cháu mình phải chịu khổ...
Hàn lão gia lúc này cũng là hối không kịp, không phải hối hận lấy vật tư của Hàn Triều mà là hối hận không dạy dỗ tốt Hàn Tiến, Hàn Tiến như thế này làm sao ông yên tâm giao Hàn gia vào trong tay Hàn Tiến, ông cũng không phải không nghĩ tới đem Hàn gia giao cho Hàn Triều, nhưng mà Hàn Triều không ham thích quyền lợi, giao Hàn gia cho Hàn Triều, một ngày nào đó Hàn Triều đầu óc nóng lên đem Hàn gia giải tán cũng giống như Triều gia thì làm sao bây giờ. Ăn uống là không lo, cũng không mấy ai dám khi dễ, nhưng mà chung quy còn kém một chút gì đó, mục tiêu của Hàn gia vẫn luôn là vị trí ở trêи cùng kia, lại nữa, Hàn Tiến dù sao cũng lớn lên từ bên người ông, tâm của ông cũng đích đích xác xác có thiên vị Hàn Tiến một ít...
Lần này ông cho Hàn Triều vào quân đội cũng không phải thay đổi chủ ý làm Hàn Triều tiếp quản Hàn gia, tựa như ông đã nói, Hàn Triều có quân hàm, anh muốn vào quân đội không ai ngăn được, còn không bằng, ân tình này Hàn gia cấp cho anh, vừa có thể cho người khác nhìn thấy Hàn gia không mặc kệ đứa cháu này, vừa có thể làm cho Hàn Triều biết gia tộc không quên anh, muốn anh an tâm làm việc cho Hàn gia, đồng thời lại đánh động cho Trần gia biết, lúc trước Hàn Hãn lưu lại nhân mạch đã đi mất không ít, Hàn gia chỉ còn lại con rể Tôn Đào cùng Hàn Tiến, ở trong quân đội thế lực có vẻ không đủ, cần thiết tiêm thêm ít máu vào, lúc này vừa vặn Hàn Triều muốn vào quân đội, ai lại chẳng biết Hàn Triều là người Hàn gia, tin tưởng nhân mạch mà Hàn Hãn lưu lại nhìn thấy Hàn Triều con trai Hàn Hãn sẽ không dễ dàng bị người khác thu nạp thêm.
......
Hàn Triều mang theo Thích Thất đi làm.
Hàn Triều đi làm việc, tự nhiên sẽ không để một mình Thích Thất ở nhà, ở trong căn cứ còn không tính, lúc anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì như thế nào, cũng không thể để Thích Thất đợi ở trong căn cứ, anh làm sao yên tâm được, may là căn cứ có thu nạp rất nhiều tiểu đội dị năng giả, đem Thích Thất nhét vào đó cũng dễ dàng.
Hàn Triều còn đưa tới một người với thân phận dị năng giả, người này nhìn ra khoảng 25-25 tuổi, trắng nõn, lúc trước giống như là gia nhân Triều gia, sau bị thế gia đào ra bị đả kϊƈɦ một hồi, nhưng xem anh ta, một không bối cảnh hai không tự kiến tạo thế lực của chính mình, tuy rằng là dị năng giả hệ phong, nhưng thật xin lỗi thân phận dị năng giả này, bị người khi dễ cũng chỉ yên lặng thừa nhận, không đi trả thù, cũng không tìm chỗ dựa, người khác thấy bộ dáng anh ta như thế cũng ngượng ngùng tiếp tục đả kϊƈɦ anh ta, sau đó để tùy anh ta một mình ở trong nhà. Sau khi Hàn Triều trở về, mọi người mới rốt cuộc thấy anh ta đi ra cửa.
Một hàng ba người đi đến báo danh ở văn phòng của dượng Hàn Triều, Tôn Đào. Sau đó thì ở trong quân doanh thảnh thơi đến hoảng, Tôn Đào là đại tá, ở trong quân doanh này thuộc về cấp bậc cao nhất, Hàn Triều là quân hàm đại úy, một cấp nhỏ hơn thiếu tá, nhưng anh là nhân viên ngoài biên chế, tự nhiên không có ai quản chế, sau mạt thế căn cứ thu nạp vào nhiều dị năng giả cũng là người ngoài biên chế, bọn họ tạo thành những tiểu đội dị năng giả, ngày thường tự mình huấn luyện, lúc ra làm nhiệm vụ mới đi cùng với quân đội.
Dị năng giả nhiều như vậy, muốn trở thành dị năng giả của căn cứ cũng không phải không có yêu cầu, lực công kϊƈɦ cường là một, còn có cấp bậc phải đủ cao, Hàn Triều ba người một người là vô dụng dị năng không gian, một người dị năng hệ thủy cấp hai, còn một người nghe nói dị năng hệ phong mới cấp một, tự nhiên không tiểu đội nào muốn nhận, Tôn Đào vô pháp đành phải để ba người tự tạo thành một tiểu đội, khi nào có nhiệm vụ sẽ cho Hàn Triều thêm một ít quân binh, dù sao Hàn Triều có quân hàm, người khác cũng không thể nói gì nhiều. An bài như vậy vừa vặn hợp với ý của Hàn Triều.
Trong căn cứ có nhà ăn chuyên môn cung cấp cho dị năng giả, thịt thú biến dị có thể ăn, dị năng giả tự nhiên sẽ không thiếu thịt ăn, gạo và mì, căn cứ có không ít, đối với những dị năng giả này, căn cứ cũng hào phóng, định mức cho mỗi người đều thật đủ, dị năng giả ai nấy cũng vừa lòng. Nhưng đối với Hàn Triều Thích Thất đồ ăn này chỉ tính là miễn cưỡng chấp nhận, đặc biệt là Hàn Triều, lọt vào mắt anh không được một hai món anh có thể ăn, kết quả là, ở góc nhà ăn, không biết từ khi nào mọc ra một nhóm 3 người không giống người thường, mỗi ngày giữa trưa ba người sẽ thảnh thơi đến nhà ăn, nhưng chưa bao giờ thấy bọn họ đến múc cơm, bởi vì bọn họ chính mình... mang cơm theo.
Thịt kho tàu, móng giò hầm, cà tím chưng cá, canh chua... để trong tô chén tinh xảo. Đúng, mọi người không nhìn lầm, chính là tô chén tinh xảo, là loại đồ sứ tinh xảo trước mạt thế, nguyên cả bộ, quan trọng nhất sau khi ăn còn có trái cây tráng miệng. Dị năng giả trong căn cứ đều là có bản lĩnh, cũng tự nhận là cao nhân nhất đẳng, tự nhiên nhìn không thuận mắt ba người cấp bậc tép riu lại làm chuyện trắng trợn táo bạo này. Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tiểu đội hạng nhất đứng ra giải quyết, bọn họ là tiểu đội mạnh nhất, toàn đội mười một người, đều là dị năng giả cấp ba, đủ để ngạo thế toàn bộ đám người sống sót, đội trưởng là Viên Hân, dị năng hệ hỏa cấp cao cấp ba, sắp sửa bước sang cấp bốn, trước mắt ngoại trừ Đường, Lôi, Vũ Văn, Hàn gia bốn gia tộc có được dị năng giả cấp bốn, anh ta sẽ là người thứ năm đi vào hàng ngũ dị năng giả cấp bốn.
Bất quá đi ra khiêu khích tự nhiên không phải là thân đội trưởng Viên Hân, mà là một dị năng hệ hỏa khác trong đội, Nghiêm Ngôn, đang ở cấp ba. Nghiêm Ngôn đi đến cách ba người khoảng 3 mét, bắn ra một hỏa cầu đánh tới ba người ngồi ở bàn ăn, mắt thấy hỏa cầu sắp dừng lại trêи đám chén dĩa, lại không biết như thế nào, hỏa cầu lại bay về hướng Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn tránh không kịp, ống tay áo bị hỏa cầu đốt ra một lỗ lủng lớn. Nghiêm Ngôn cực giận, anh ta từ khi có dị năng đến giờ chưa từng bị chơi như vậy, lại liên tiếp đánh ra thêm hỏa cầu hướng ba người, không nghĩ chưa tới gần người, hỏa cầu đã bay trở lại hướng mình thật nhanh, khác với lần đầu tiên chỉ là cảnh cáo, lần này hỏa cầu mang theo sát ý nồng đậm, mắt thấy hỏa cầu sắp đánh vào người Nghiêm Ngôn, liền trong lúc anh ta kinh hãi muốn lui về phía sau, từ phía sau lại bay ra một hỏa cầu lớn hơn, triệt tiêu với cái hỏa cầu sắp chạm vào người, cứu Nghiêm Ngôn.
Viên Hân khϊế͙p͙ sợ nhìn về phía người ngồi ở bàn. Người đàn ông an tĩnh cầm đũa gắp đồ ăn, đeo một bộ mắt kính dày nặng, tóc rối bù, áo sơ mi cài nút cẩn thận mặc trêи người, nhìn thế nào cũng giống như một người đàn ông hướng nội, nhưng mà mắt Viên Hân vừa thấy rõ ràng, trừ bỏ ngón tay anh ta giật giật, hai người còn lại không có động tác dư thừa nào, một người vẫn thong thả ung dung ăn uống, một người dừng động tác mà tò mò nhìn về phía bên này.
Ngón tay Hàn Triều gõ gõ bàn, dời đi tầm mắt Thích Thất, thấy cô quay đầu lại, anh hơi bất mãn nói: "Ăn nhanh lên, để ý họ làm gì, để đồ ăn nguội lại không thể ăn."
Người đàn ông hướng nội cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Thích Thất: "Đúng rồi, phu nhân ăn nhanh lên, không cần để ý đến bọn họ, Đông Thanh sẽ không để bọn họ quấy rầy đến chủ tử và phu nhân ăn cơm." Dứt lời, tay xoa xoa cặp kính dày nặng, sau mắt kính một đạo sát ý hiện lên.
Hàn Triều cười khẽ, kẹp một miếng giò heo để vào trong chén Thích Thất, thấy cô gắp vài lần cũng không kẹp lên được, cuối cùng thở phì phì buông đũa xuống, trực tiếp dùng tay cầm lên gặm, không để ý tới hình tượng của mình chút nào, Hàn Triều buồn cười nhéo nhéo gương mặt phình phình của Thích Thất, thật đúng là tiểu tham ăn.
Một bên mấy người thấy ba người làm lơ họ như vậy, đã sớm kiềm chế không được muốn tiến lên, nhưng bị Viên Hân áp xuống, anh ta cách bọn họ gần nhất, cho nên biết được người này kêu "cây sồi xanh" không phải dễ chọc, vừa rồi thấy được sát khí trong mắt anh ta, Viên Hân biết anh ta thật sự có khả năng ra tay giết họ. Đệ nhất tiểu đội bọn họ không tuy nói không sợ nhóm ba người này, nhưng đối đầu với một "thứ" như vậy cũng là phiền toái, quan trọng nhất chính là, cho tới bây giờ Viên Hân cũng chưa thăm dò ra thế lực của ba người này, lại nghĩ lại đối đầu với ba người này cũng không phải là ngẫu nhiên, mấy ngày nay không ngừng có người tới châm ngòi thổi gió, có đánh cũng chỉ sợ là người khác chủ ý muốn bọn họ tìm phiền toái...
"Ha hả......" Viên Hân cười vẻ ôn hòa, ngồi xuống một bàn ăn bên cạnh họ, chỉ chỉ cam quýt trêи bàn, mở miệng nói: "Trái cây nha, thật lâu không thấy được, các người là đổi ở chỗ vườn gieo trồng của căn cứ sao?"
"Thích ăn quýt?" Hàn Triều đem một mâm quýt trêи bàn đẩy đẩy về hướng Viên Hân: "Mời anh và đồng đội ăn."
Mời... Mời bọn họ ăn? Viên Hân không thể tin tưởng nhìn về phía Hàn Triều, anh ta có biết một mâm quýt này ở căn cứ bán bao nhiêu tiền không, một trái nho nhỏ cũng đã tốn đến một viên tinh hạch cấp ba, một viên tinh hạch cấp ba có thể cho một nhà ba người cơm áo vô ưu trong một tháng, anh ta thế mà nói đem quýt cho họ, còn là một mâm lớn như vậy?
"Không sai, mời các người ăn, cảm ơn đầu óc anh thật rõ ràng, hiểu chuyện." Hàn Triều lặp lại. Không bị người lợi dụng, ngay cả bị lợi dụng cũng kịp thời dừng lại tổn hại, không tạo phiền toái cho bọn Hàn Triều, cũng gián tiếp cứu cái mạng nhỏ của mình, cho nên Hàn Triều mới thích kết giao với người thông minh, có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.
Viên Hân càng không dám tin tưởng, anh ta như thế nào đã biết bọn họ là bị người xúi giục, mà không phải là bọn họ xem ba người không vừa mắt?
"Bởi vì các người là tiểu đội đệ nhất, trái cây thứ này người khác cảm thấy là vật hiếm, tiểu đội các người không phải như vậy đi, vốn dĩ sự tồn tại của các người là không thuận mắt người khác thôi."
Không, trái cây cũng là vật hiếm lạ đối với tiểu đội bọn họ, họ vẫn là mua không nổi, nhưng mà, chính xác là không cần phải tới mức ghen ghét hâm mộ ba người. Nhưng, người trước mặt là ai, sao lại chuẩn xác đoán được trong lòng Viên Hân đang nghĩ cái gì?
"Khụ khụ, vị đại thúc này, không phải Hàn tổng đoán ra chú đang nghĩ cái gì, mà là chú đều đem mọi thứ suy nghĩ trong đầu nói ra..."
Đội viên tiểu đội đệ nhất mặt đen thui đứng ở phía sau, đội trưởng thật không cẩn thận lộ ra bản chất ngốc nghếch của mình...
Lúc Viên Hân ôm mâm cam quýt đi ra ngoài, đội viên tiểu đội còn nghe được tiếng gầm gừ bất mãn của anh ta: "Tiểu nha đầu, trợn to mắt mà nhìn xem, tôi không phải đại thúc, không phải, không phải, không phải..."
"A..." Thích Thất bị rống, chớp chớp mắt, nghiêng người đến gần Hàn Triều, chỉ chỉ vào đầu mình, nhỏ giọng hỏi: "Hàn tổng, đại thúc kia có phải có chút vấn đề ở nơi này không?"
Hàn Triều cười cười, duỗi tay sủng nịch xoa xoa đầu Thích Thất: "Đại khái vậy."
Mà một bên "người đàn ông hướng nội" không phát hiện đang cong cong khóe miệng lên, nếu để gia nhân Triều gia nhìn thấy, khẳng định sẽ cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn, Hải Đông Thanh, sát thủ, lưỡi dao sắc bén nhất trong tay Hàn Triều, thủ đoạn âm độc, tâm tư tàn nhẫn, ngoại trừ Hàn Triều đều không bỏ ai trong mắt, Thích Thất này rốt cuộc có tài đức gì có thể lọt vào mắt thiếu chủ...
Hàn Triều đi rồi, di động vệ tinh trêи bàn Hàn lão gia vang lên, Trung bá khom người cầm lấy rồi đưa tới trước mặt Hàn lão gia: "Lão gia, là đại thiếu gia."
Hàn lão gia hừ nhẹ một tiếng, tiếp lấy điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm tức muốn hộc máu của Hàn Tiến: "Gia gia, sao ông lại có thể làm như vậy, Hàn Triều là bộ dáng gì, ông không phải là không biết, như thế nào là có thể để cậu ta tiến vào quân đội?"
"Hàn Tiến, ông đã nói, Hàn Triều nói như thế nào cũng là người Hàn gia, là cháu của ông, để nó gia nhập quân đội thì sao? Đừng quên, Hàn Triều cũng đã từng lập công, có quân hàm, đi vào quân đội cũng không ai nói được cái gì. Cháu có tâm tư gì ông biết, nếu không muốn làm Hàn Triều thay thế được mình, vậy lấy ra bản lĩnh cạnh tranh với Hàn Triều..."
Ca một bài, Hàn lão gia treo điện thoại, tức khí đập bàn: "Ếch ngồi đáy giếng... Ếch ngồi đáy giếng... Không thèm nghĩ làm như thế nào để phát triển Hàn gia, cả ngày nhìn chằm chằm đồ vật của người trong nhà. Muốn làm gì? Làm cho em trai mình nghèo túng còn chưa tính, hiện tại còn muốn bức tử Hàn Triều sao? Đường đường Hàn gia nhị thiếu để một người phụ nữ dưỡng, thành bộ dáng gì, thành bộ dáng gì..."
Trung bá hạ mắt xuống, an tĩnh đứng ở một bên thầm nghĩ, đại thiếu gia như thế này còn không phải là học từ ngài hay sao, vật tư là ngài hạ lệnh thu của nhị thiếu gia, thế lực nhị thiếu gia cũng là ngài hạ lệnh lấy về, làm nhị thiếu gia hai bàn tay trắng, ngài lại ghét bỏ người khác nói Hàn gia không biết lý, lấy không tài sản của cháu mình, để cháu mình phải chịu khổ...
Hàn lão gia lúc này cũng là hối không kịp, không phải hối hận lấy vật tư của Hàn Triều mà là hối hận không dạy dỗ tốt Hàn Tiến, Hàn Tiến như thế này làm sao ông yên tâm giao Hàn gia vào trong tay Hàn Tiến, ông cũng không phải không nghĩ tới đem Hàn gia giao cho Hàn Triều, nhưng mà Hàn Triều không ham thích quyền lợi, giao Hàn gia cho Hàn Triều, một ngày nào đó Hàn Triều đầu óc nóng lên đem Hàn gia giải tán cũng giống như Triều gia thì làm sao bây giờ. Ăn uống là không lo, cũng không mấy ai dám khi dễ, nhưng mà chung quy còn kém một chút gì đó, mục tiêu của Hàn gia vẫn luôn là vị trí ở trêи cùng kia, lại nữa, Hàn Tiến dù sao cũng lớn lên từ bên người ông, tâm của ông cũng đích đích xác xác có thiên vị Hàn Tiến một ít...
Lần này ông cho Hàn Triều vào quân đội cũng không phải thay đổi chủ ý làm Hàn Triều tiếp quản Hàn gia, tựa như ông đã nói, Hàn Triều có quân hàm, anh muốn vào quân đội không ai ngăn được, còn không bằng, ân tình này Hàn gia cấp cho anh, vừa có thể cho người khác nhìn thấy Hàn gia không mặc kệ đứa cháu này, vừa có thể làm cho Hàn Triều biết gia tộc không quên anh, muốn anh an tâm làm việc cho Hàn gia, đồng thời lại đánh động cho Trần gia biết, lúc trước Hàn Hãn lưu lại nhân mạch đã đi mất không ít, Hàn gia chỉ còn lại con rể Tôn Đào cùng Hàn Tiến, ở trong quân đội thế lực có vẻ không đủ, cần thiết tiêm thêm ít máu vào, lúc này vừa vặn Hàn Triều muốn vào quân đội, ai lại chẳng biết Hàn Triều là người Hàn gia, tin tưởng nhân mạch mà Hàn Hãn lưu lại nhìn thấy Hàn Triều con trai Hàn Hãn sẽ không dễ dàng bị người khác thu nạp thêm.
......
Hàn Triều mang theo Thích Thất đi làm.
Hàn Triều đi làm việc, tự nhiên sẽ không để một mình Thích Thất ở nhà, ở trong căn cứ còn không tính, lúc anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì như thế nào, cũng không thể để Thích Thất đợi ở trong căn cứ, anh làm sao yên tâm được, may là căn cứ có thu nạp rất nhiều tiểu đội dị năng giả, đem Thích Thất nhét vào đó cũng dễ dàng.
Hàn Triều còn đưa tới một người với thân phận dị năng giả, người này nhìn ra khoảng 25-25 tuổi, trắng nõn, lúc trước giống như là gia nhân Triều gia, sau bị thế gia đào ra bị đả kϊƈɦ một hồi, nhưng xem anh ta, một không bối cảnh hai không tự kiến tạo thế lực của chính mình, tuy rằng là dị năng giả hệ phong, nhưng thật xin lỗi thân phận dị năng giả này, bị người khi dễ cũng chỉ yên lặng thừa nhận, không đi trả thù, cũng không tìm chỗ dựa, người khác thấy bộ dáng anh ta như thế cũng ngượng ngùng tiếp tục đả kϊƈɦ anh ta, sau đó để tùy anh ta một mình ở trong nhà. Sau khi Hàn Triều trở về, mọi người mới rốt cuộc thấy anh ta đi ra cửa.
Một hàng ba người đi đến báo danh ở văn phòng của dượng Hàn Triều, Tôn Đào. Sau đó thì ở trong quân doanh thảnh thơi đến hoảng, Tôn Đào là đại tá, ở trong quân doanh này thuộc về cấp bậc cao nhất, Hàn Triều là quân hàm đại úy, một cấp nhỏ hơn thiếu tá, nhưng anh là nhân viên ngoài biên chế, tự nhiên không có ai quản chế, sau mạt thế căn cứ thu nạp vào nhiều dị năng giả cũng là người ngoài biên chế, bọn họ tạo thành những tiểu đội dị năng giả, ngày thường tự mình huấn luyện, lúc ra làm nhiệm vụ mới đi cùng với quân đội.
Dị năng giả nhiều như vậy, muốn trở thành dị năng giả của căn cứ cũng không phải không có yêu cầu, lực công kϊƈɦ cường là một, còn có cấp bậc phải đủ cao, Hàn Triều ba người một người là vô dụng dị năng không gian, một người dị năng hệ thủy cấp hai, còn một người nghe nói dị năng hệ phong mới cấp một, tự nhiên không tiểu đội nào muốn nhận, Tôn Đào vô pháp đành phải để ba người tự tạo thành một tiểu đội, khi nào có nhiệm vụ sẽ cho Hàn Triều thêm một ít quân binh, dù sao Hàn Triều có quân hàm, người khác cũng không thể nói gì nhiều. An bài như vậy vừa vặn hợp với ý của Hàn Triều.
Trong căn cứ có nhà ăn chuyên môn cung cấp cho dị năng giả, thịt thú biến dị có thể ăn, dị năng giả tự nhiên sẽ không thiếu thịt ăn, gạo và mì, căn cứ có không ít, đối với những dị năng giả này, căn cứ cũng hào phóng, định mức cho mỗi người đều thật đủ, dị năng giả ai nấy cũng vừa lòng. Nhưng đối với Hàn Triều Thích Thất đồ ăn này chỉ tính là miễn cưỡng chấp nhận, đặc biệt là Hàn Triều, lọt vào mắt anh không được một hai món anh có thể ăn, kết quả là, ở góc nhà ăn, không biết từ khi nào mọc ra một nhóm 3 người không giống người thường, mỗi ngày giữa trưa ba người sẽ thảnh thơi đến nhà ăn, nhưng chưa bao giờ thấy bọn họ đến múc cơm, bởi vì bọn họ chính mình... mang cơm theo.
Thịt kho tàu, móng giò hầm, cà tím chưng cá, canh chua... để trong tô chén tinh xảo. Đúng, mọi người không nhìn lầm, chính là tô chén tinh xảo, là loại đồ sứ tinh xảo trước mạt thế, nguyên cả bộ, quan trọng nhất sau khi ăn còn có trái cây tráng miệng. Dị năng giả trong căn cứ đều là có bản lĩnh, cũng tự nhận là cao nhân nhất đẳng, tự nhiên nhìn không thuận mắt ba người cấp bậc tép riu lại làm chuyện trắng trợn táo bạo này. Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tiểu đội hạng nhất đứng ra giải quyết, bọn họ là tiểu đội mạnh nhất, toàn đội mười một người, đều là dị năng giả cấp ba, đủ để ngạo thế toàn bộ đám người sống sót, đội trưởng là Viên Hân, dị năng hệ hỏa cấp cao cấp ba, sắp sửa bước sang cấp bốn, trước mắt ngoại trừ Đường, Lôi, Vũ Văn, Hàn gia bốn gia tộc có được dị năng giả cấp bốn, anh ta sẽ là người thứ năm đi vào hàng ngũ dị năng giả cấp bốn.
Bất quá đi ra khiêu khích tự nhiên không phải là thân đội trưởng Viên Hân, mà là một dị năng hệ hỏa khác trong đội, Nghiêm Ngôn, đang ở cấp ba. Nghiêm Ngôn đi đến cách ba người khoảng 3 mét, bắn ra một hỏa cầu đánh tới ba người ngồi ở bàn ăn, mắt thấy hỏa cầu sắp dừng lại trêи đám chén dĩa, lại không biết như thế nào, hỏa cầu lại bay về hướng Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn tránh không kịp, ống tay áo bị hỏa cầu đốt ra một lỗ lủng lớn. Nghiêm Ngôn cực giận, anh ta từ khi có dị năng đến giờ chưa từng bị chơi như vậy, lại liên tiếp đánh ra thêm hỏa cầu hướng ba người, không nghĩ chưa tới gần người, hỏa cầu đã bay trở lại hướng mình thật nhanh, khác với lần đầu tiên chỉ là cảnh cáo, lần này hỏa cầu mang theo sát ý nồng đậm, mắt thấy hỏa cầu sắp đánh vào người Nghiêm Ngôn, liền trong lúc anh ta kinh hãi muốn lui về phía sau, từ phía sau lại bay ra một hỏa cầu lớn hơn, triệt tiêu với cái hỏa cầu sắp chạm vào người, cứu Nghiêm Ngôn.
Viên Hân khϊế͙p͙ sợ nhìn về phía người ngồi ở bàn. Người đàn ông an tĩnh cầm đũa gắp đồ ăn, đeo một bộ mắt kính dày nặng, tóc rối bù, áo sơ mi cài nút cẩn thận mặc trêи người, nhìn thế nào cũng giống như một người đàn ông hướng nội, nhưng mà mắt Viên Hân vừa thấy rõ ràng, trừ bỏ ngón tay anh ta giật giật, hai người còn lại không có động tác dư thừa nào, một người vẫn thong thả ung dung ăn uống, một người dừng động tác mà tò mò nhìn về phía bên này.
Ngón tay Hàn Triều gõ gõ bàn, dời đi tầm mắt Thích Thất, thấy cô quay đầu lại, anh hơi bất mãn nói: "Ăn nhanh lên, để ý họ làm gì, để đồ ăn nguội lại không thể ăn."
Người đàn ông hướng nội cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Thích Thất: "Đúng rồi, phu nhân ăn nhanh lên, không cần để ý đến bọn họ, Đông Thanh sẽ không để bọn họ quấy rầy đến chủ tử và phu nhân ăn cơm." Dứt lời, tay xoa xoa cặp kính dày nặng, sau mắt kính một đạo sát ý hiện lên.
Hàn Triều cười khẽ, kẹp một miếng giò heo để vào trong chén Thích Thất, thấy cô gắp vài lần cũng không kẹp lên được, cuối cùng thở phì phì buông đũa xuống, trực tiếp dùng tay cầm lên gặm, không để ý tới hình tượng của mình chút nào, Hàn Triều buồn cười nhéo nhéo gương mặt phình phình của Thích Thất, thật đúng là tiểu tham ăn.
Một bên mấy người thấy ba người làm lơ họ như vậy, đã sớm kiềm chế không được muốn tiến lên, nhưng bị Viên Hân áp xuống, anh ta cách bọn họ gần nhất, cho nên biết được người này kêu "cây sồi xanh" không phải dễ chọc, vừa rồi thấy được sát khí trong mắt anh ta, Viên Hân biết anh ta thật sự có khả năng ra tay giết họ. Đệ nhất tiểu đội bọn họ không tuy nói không sợ nhóm ba người này, nhưng đối đầu với một "thứ" như vậy cũng là phiền toái, quan trọng nhất chính là, cho tới bây giờ Viên Hân cũng chưa thăm dò ra thế lực của ba người này, lại nghĩ lại đối đầu với ba người này cũng không phải là ngẫu nhiên, mấy ngày nay không ngừng có người tới châm ngòi thổi gió, có đánh cũng chỉ sợ là người khác chủ ý muốn bọn họ tìm phiền toái...
"Ha hả......" Viên Hân cười vẻ ôn hòa, ngồi xuống một bàn ăn bên cạnh họ, chỉ chỉ cam quýt trêи bàn, mở miệng nói: "Trái cây nha, thật lâu không thấy được, các người là đổi ở chỗ vườn gieo trồng của căn cứ sao?"
"Thích ăn quýt?" Hàn Triều đem một mâm quýt trêи bàn đẩy đẩy về hướng Viên Hân: "Mời anh và đồng đội ăn."
Mời... Mời bọn họ ăn? Viên Hân không thể tin tưởng nhìn về phía Hàn Triều, anh ta có biết một mâm quýt này ở căn cứ bán bao nhiêu tiền không, một trái nho nhỏ cũng đã tốn đến một viên tinh hạch cấp ba, một viên tinh hạch cấp ba có thể cho một nhà ba người cơm áo vô ưu trong một tháng, anh ta thế mà nói đem quýt cho họ, còn là một mâm lớn như vậy?
"Không sai, mời các người ăn, cảm ơn đầu óc anh thật rõ ràng, hiểu chuyện." Hàn Triều lặp lại. Không bị người lợi dụng, ngay cả bị lợi dụng cũng kịp thời dừng lại tổn hại, không tạo phiền toái cho bọn Hàn Triều, cũng gián tiếp cứu cái mạng nhỏ của mình, cho nên Hàn Triều mới thích kết giao với người thông minh, có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.
Viên Hân càng không dám tin tưởng, anh ta như thế nào đã biết bọn họ là bị người xúi giục, mà không phải là bọn họ xem ba người không vừa mắt?
"Bởi vì các người là tiểu đội đệ nhất, trái cây thứ này người khác cảm thấy là vật hiếm, tiểu đội các người không phải như vậy đi, vốn dĩ sự tồn tại của các người là không thuận mắt người khác thôi."
Không, trái cây cũng là vật hiếm lạ đối với tiểu đội bọn họ, họ vẫn là mua không nổi, nhưng mà, chính xác là không cần phải tới mức ghen ghét hâm mộ ba người. Nhưng, người trước mặt là ai, sao lại chuẩn xác đoán được trong lòng Viên Hân đang nghĩ cái gì?
"Khụ khụ, vị đại thúc này, không phải Hàn tổng đoán ra chú đang nghĩ cái gì, mà là chú đều đem mọi thứ suy nghĩ trong đầu nói ra..."
Đội viên tiểu đội đệ nhất mặt đen thui đứng ở phía sau, đội trưởng thật không cẩn thận lộ ra bản chất ngốc nghếch của mình...
Lúc Viên Hân ôm mâm cam quýt đi ra ngoài, đội viên tiểu đội còn nghe được tiếng gầm gừ bất mãn của anh ta: "Tiểu nha đầu, trợn to mắt mà nhìn xem, tôi không phải đại thúc, không phải, không phải, không phải..."
"A..." Thích Thất bị rống, chớp chớp mắt, nghiêng người đến gần Hàn Triều, chỉ chỉ vào đầu mình, nhỏ giọng hỏi: "Hàn tổng, đại thúc kia có phải có chút vấn đề ở nơi này không?"
Hàn Triều cười cười, duỗi tay sủng nịch xoa xoa đầu Thích Thất: "Đại khái vậy."
Mà một bên "người đàn ông hướng nội" không phát hiện đang cong cong khóe miệng lên, nếu để gia nhân Triều gia nhìn thấy, khẳng định sẽ cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn, Hải Đông Thanh, sát thủ, lưỡi dao sắc bén nhất trong tay Hàn Triều, thủ đoạn âm độc, tâm tư tàn nhẫn, ngoại trừ Hàn Triều đều không bỏ ai trong mắt, Thích Thất này rốt cuộc có tài đức gì có thể lọt vào mắt thiếu chủ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook