Hắn còn có gan nói chỗ người khác ở là tồi tàn...

Đường Kiều nghi ngờ: "Có thể thì có thể...!nhưng chỗ này của sư phụ có dư phòng ở sao?"

"Ta nói con này..." Tư Không Tẫn cười nhìn nàng: "Nơi này chỉ là không có người ở thôi, chứ không phải là nơi hoang vắng.

Con không thật sự nghĩ ta là kẻ ăn xin chứ?"

Đường Kiều: "Chưa đến mức đó..."

Tư Không Tẫn phẩy tay: "Tóm lại con không cần quay về nữa, ở đây phòng trống nhiều lắm, lát nữa con cứ chọn một gian mà ở."

Vì hắn đã nói vậy, dĩ nhiên Đường Kiều sẽ không từ chối nữa.

Nàng hơi cúi đầu, lại khôi phục dáng vẻ ôn nhu: "Đa tạ sư phụ."

"Ừ..." Tư Không Tẫn đáp lại một tiếng, đột nhiên như phát hiện điều gì, chống người dậy, nhìn nàng một cách kỳ lạ.

Đường Kiều: "...!Có chuyện gì sao?"


Tư Không Tẫn vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Đến khi Đường Kiều bị nhìn đến nỗi da đầu tê dại, hắn mới mở miệng nói: "Ta vẫn thích dáng vẻ vừa rồi của con hơn."

Đường Kiều sững sờ: "Cái gì?"

"Chính là dáng vẻ không khách khí lúc nãy." Tư Không Tẫn cười: "So với dáng vẻ hiện tại của con, ta vẫn thấy con lúc nãy chân thật hơn."

Đường Kiều: "...!Sư phụ, người nghĩ nhiều rồi."

Nàng đúng là vô thức ngụy trang một chút, nhưng không ngờ Tư Không Tẫn lại để ý đến điều này.

Hắn không có vẻ là người tỉ mỉ như vậy.

Tư Không Tẫn bước xuống từ ghế trúc, đi tới trước mặt Đường Kiều, vừa định đưa tay sờ đầu nàng thì nàng liền lùi lại.

Đây cũng là phản ứng tự nhiên.

"..."

Tư Không Tẫn sờ hụt thì cũng không giận, chỉ sờ sờ mũi, hỏi: "Con rất không quen với việc gần gũi người khác?"


Đường Kiều: "Con chỉ chú trọng lễ nghi thôi."

"Thật sao?" Tư Không Tẫn cười nhìn nàng: "Nhưng thái độ hiện tại của con đối với ta, không giống như đang chú trọng lễ nghi."

Đường Kiều bình tĩnh nói: "Con chỉ là đáp lễ mà thôi."

"Ồ, ra là vậy."

Tư Không Tẫn ra vẻ đã hiểu mà gật gù, hắn kéo dài giọng và đột nhiên ra tay nhanh như chớp, dùng lực xoa đầu nàng hai cái.

Đường Kiều cả người bị xoa đến mơ hồ.

Tư Không Tẫn cuối cùng cũng thỏa mãn, đắc ý cười lớn.

Đường Kiều: "..."

Nói thật, lửa giận đã bốc lên.

Tư Không Tẫn vừa cười vừa nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Hiện tại con có phải rất muốn đánh ta không?"

Đường Kiều nghiêm túc đáp: "Có thể sao?"

"Có thể chứ." Tư Không Tẫn gật đầu: "Vừa hay thử xem tư chất của con, không cần khách khí, cứ thoải mái ra tay…"

Lời hắn chưa nói xong thì đột nhiên Đường Kiều ngẩng đầu, ánh mắt vốn dịu dàng giờ hiện rõ hung ác, đồng thời, nắm đấm đã nhanh chóng lao tới hắn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương