Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Chỉ nửa tiếng sau mọi người đã thay đổi xong chỗ ngồi của mình, ai nhanh tay đã bắt đầu đọc sách, múa bút thành văn giải được vài bài, ai chậm còn phải sắp xếp sách vở.
Cố Khê lấy vở ra viết tiểu thuyết.
Lưu Ngọc Châu bên cạnh thò qua tới hỏi: "Cố Khê, cậu đang sáng tác truyện sao?"
Cố Khê theo bản năng che nội dung trên vở một chút, "Chỉ là nhật ký thôi..."
"Ồ." Lưu Ngọc Châu cảm thấy xem nhật ký người khác cũng không được lịch sự lắm nên kéo ra một ít khoảng cách với Cố Khê.
Cố Khê cũng không muốn quá nhiều người biết cô đang viết tiểu thuyết,, nếu truyền tới tai giáo viên, đoán chừng cô lại bị gọi lên để giảng giải về tư tưởng lấy việc học làm trọng.
Tuy rằng nhiệm vụ học tập lớp 12 nặng nề, nhưng cô cũng không muốn tạm dừng viết tiểu thuyết. Một là vì phải kiếm ít tiền sinh hoạt và học phí, hai là vì hứng thú, miêu tả những suy nghĩ từ trong đầu mình lên những con chữ, viết thành một cuốn tiểu thuyết, chia sẻ với hàng trăm hàng ngàn người đọc, cảm giác như vậy rất tốt đẹp.
Những tháng ngày nghỉ hè đã viết được mười bảy vạn chữ, cô bắt đầu chậm rãi kết thúc, mấy ngày này không có nhiều thời gian rảnh, chỉ có thể tận dụng giờ tự học buổi tối.
Cũng may là vừa mới khai giảng, bài tập các môn vẫn chưa nhiều nên còn có thời gian.
Ba ngày trước khai giảng, thành tích kiểm tra cuối kì 1 đã được công bố, Cố Khê nhìn thấy thành tích mình thì thấy hơi bất ngờ, cô đã tiến bộ, hơn nữa còn là tiến bộ rất lớn, tổng điểm sáu môn đứng thứ mười hai trong lớp.
Tuy rằng chưa vào được top 10 nhưng cũng rất gần đến mục tiêu, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Sau khi lên lớp 12, giáo viên nào trước khi học đều rất ăn ý mà nói cùng một câu cảm khái khích lệ, "Các em thân mến, các em đã là học sinh lớp 12, thời gian thi đại học chỉ còn 9 tháng,, các em bước đi trên con đường nào đều quyết định ở 9 tháng này, phấn đấu mới có kết quả, 9 tháng này..."
Nghìn bài đều cùng một điệu, mọi người đã sớm nghe đến phát ngán.
Cố Khê phát hiện gần đây Đường Tiểu Dĩnh đi đường đều như đi trên mây, nhìn ra được tâm tình rất tốt.
Hạ Hữu Nam sau khi được sắp vào tổ 2, vị trí càng gần cửa sau hơn, các nữ sinh lớp 10 nghe nói lớp 12 có đàn anh vừa đẹp trai lại thông minh thì tiết tự học buổi tối đều tốp năm tốp ba lên ngắm, hoặc là đứng cạnh cửa, hoặc là xem ngoài cửa sổ, xem xong không thể che dấu được đôi má hồng hồng cùng với ánh mắt ngại ngùng.
Cố Khê đã từng cảm thấy khoảng cách của Hạ Hữu Nam với cô rất gần, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy, bây giờ thấy khoảng cách bọn họ lại rất xa, xa đến mức rõ ràng ở chung một lớp mà có thể vài ngày không gặp mặt.
Như vậy cũng tốt.
___
Gần đây càng ngày càng nhiều nữ sinh đến cửa sau phòng học nhìn lén, nam sinh ngồi ở phía sau thật sự không chịu nổi, vừa tan học liền đóng cửa sau lại.
Hạ Hữu Nam vì vậy mà có một biệt hiệu tên là "Lam nha họa thủy" (ý chỉ đào hoa).
Chu Đan cũng là một trong những nữ sinh ái mộ Hạ Hữu Nam, biết được Cố Khê và anh cùng lớp nên chủ động tìm tới cô tìm hiểu tin tức.
Ăn cơm trưa, Chu Đan liền ngồi đối diện Cố Khê hỏi cái này cái kia.
Sinh nhật của Hạ Hữu Nam là khi nào?
Hạ Hữu Nam không thích nữ sinh sao?
Hạ Hữu Nam thích ăn đồ ngọt không?
...
Cố Khê một câu cũng không trả lời, chỉ chuyên chú ăn cơm, Chu Đan mất kiên nhẫn, "Cố Khê, chị điếc sao?"
Cố Khê giương mắt, không tức giận mà chỉ bình tĩnh nói: "Em không cảm thấy em rất phiền sao? Nếu em muốn biết sinh nhật anh ấy, có thích em hay không, trực tiếp đi hỏi anh ấy là được."
Sắc mặt Chu Đan biến đổi rất nhanh, hừ một tiếng, "Chị không nói cũng được, tôi có rất nhiều biện pháp biết."
Chu Đan bưng bàn ăn ra chỗ khác, Cố Khê liền cảm thấy không khí xung quanh đều tươi mát.
Khương Linh hỏi: "Cô bé lúc nãy là ai vậy, cảm giác em ấy rất kiêu ngạo."
Cố Khê nỏi: "Con gái dượng, tính đại tiểu thư."
"Khó trách cậu không thích trở về." Khương Linh chỉ thấy Chu Đan một lần cũng đã khắc sâu ấn tượng, là ấn tượng rất kém, "Nếu là tớ, tớ chắc chắn cũng không muốn trở về."
Cố Khê nhẹ nhàng cười, không nói tiếp.
Cái nhà kia xác thật làm cô khó chịu, khoảng thời gian vừa bắt đầu rời đi thật sự quá gian khổ, lúc nằm mơ liền thấy bộ dáng bản thân lưu lạc đầu đường. Những ngày ấy không ngừng kiếm việc làm, ăn mặc tiết kiệm, có ngày chỉ ăn cơm với rau xanh, lúc tập tành bán đồ ăn vặt lại bị người khác mách lên phòng giáo vụ.
Còn may gần đây viết tiểu thuyết kiềm đủ tiền cho sinh hoạt và học phí nên cô không đến mức chật vật như vậy nữa.
Truyện dài cô dành cả kì nghỉ hè để viết ngày hôm qua cũng đã đăng chương kết thúc, cô nhìn lại thấy quyển tiểu thuyết này đã kiếm được hơn 1 vạn nhân dân tệ.
Trừ cái này ra, cô cũng muốn xuất bản, hy vọng có thể ra thật nhiều sách.
Tiết đầu của buổi sáng, Cố Khê hơi mệt nên nằm bò trên bàn trong chốc lát.
Vừa định nhắm mắt lại liền nghe thấy có người trong lớp lớn tiếng nói chuyện: "Em là lớp nào, chẳng lẽ không biết không được cho phép thì không thể vào lớp bọn chị sao?"
Cố Khê quay đầu lại nhìn, phát hiện người nói chuyện chính là Viên Phương, mà người còn lại đứng ở đối diện cô thế nhưng lại là Chu Đan.
Chu Đan không yếu thế chút nào, nâng cằm lên, "Em tiến vào thì liên quan gì đến chị, đây là nhà bọn chị à?"
Viên Phương nói: "Nơi này là lớp bọn chị, lớp bọn chị quy định không cho phép người ngoài lớp vào, em nếu không phải thuộc lớp chị thì trước lúc đi vào đã hỏi qua người trong lớp chưa?"
"Đương nhiên là rồi, vừa mới hỏi xong."
"Hỏi ai? Em nói đi."
Lúc này, Hạ Hữu Nam từ cửa sau tiến vào, Chu Đan thấy anh mắt sáng lên, cũng lười tranh luận với Viên Phương, "Anh Hạ!"
Con mắt Hạ Hữu Nam cũng không nhìn cô lấy một chút, trở lại chỗ ngồi, phát hiện trên bàn có một hộp sữa bò, còn có một cái bánh mì kẹp, anh nhìn sang Sở Dục Tân bên cạnh, "Ai?"
Sở Dục Tân dùng ánh mắt ý chỉ vào người bên cạnh mình, Chu Đan tự mình thừa nhận, "Anh ơi, là em mua cho anh đó, đồ em mua chính là bánh mì thịt gà, nếu anh không thích, lần sau em có thể mua thứ khác."
Hạ Hữu Nam thờ ơ nói: "Cầm về."
"Hả?"
Viên Phương nhắc lại: "Anh ấy bảo em cầm về, không nghe được sao?"
"Nhưng mà đây là em cố ý mua cho anh mà." Chu Đan chu miệng.
Hạ Hữu Nam không chút nào để ý tới, ngồi xuống lấy sách từ ngăn kéo ra.
Chu Đan lại hô một tiếng, "Anh~~"
"Đừng làm phiền tôi." Hạ Hữu Nam nhàn nhạt nói, giống như nói với người lạ vậy.
Sở Dục Tân chống cằm xem Chu Đan diễn kịch, "Em gái à, về sau em tốt nhất đừng nên tặng đồ, cũng đừng đi vào, anh Hạ chưa bao giờ nhận đồ của nữ sinh, anh cùng anh ấy ngồi cùng bàn một năm rồi, có bao nhiêu đồ đặt trên bàn biến thành phế phẩm anh rõ nhất."
Chu Đan cầm lấy bánh mì và sữa bò trên bàn, "Vậy được rồi, em lấy lại."
Có nam sinh ồn ào nói: "Em gái, anh Hạ không cần thì có thể cho anh này, anh còn chưa ăn sáng đâu."
Chu Đan hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, "Ngại quá, em thà cho heo ăn cũng không cho anh."
Nói xong liền vội vàng về phòng học.
Cố Khê xem kịch đến mê mẩn, chống cằm nhìn Chu Đan bị Hạ Hữu Nam đối đãi lạnh nhạt, trong lòng cô thật sảng khoái, khóe môi hơi cong lên. Không ngờ lúc này Hạ Hữu Nam ngước mắt, tầm mắt quét về phía cô, không nghiêng không lệch chạm vào ánh mắt cô.
Cố Khê hơi run tay, bàn tay chống cằm trượt một chút, cô cuống quýt xoay người.
Khóe môi Hạ Hữu Nam khẽ giật, lộ ra vẻ tươi cười.
Đường Tiểu Dĩnh chú ý tới động tác nhỏ này, cô quay đầu lại cũng không nhìn thấy vật gì đáng cười.
Vậy thì Hạ Hữu Nam vừa mới lộ ra biểu tình như thế với ai?
Biểu tình như vậy tuy rằng hơi nhỏ nhưng nhìn ra được mang theo tia sủng nịnh.
Sự cố chấp của Chu Đan với Hạ Hữu Nam có thể được so sánh với Đường Tiểu Dĩnh.
Hết tiết tự học buổi tối, cô cố ý chờ ở cửa, chờ anh ra ngoài liền lập tức đón.
"Anh Hạ!"
Năng lực coi như không nhìn thấy người của Hạ Hữu Nam mấy năm này càng ngày càng tiến bộ, trực tiếp coi cô như trong suốt, chỉ lo việc của mình. Sở Dục Tân bên cạnh cũng theo thói quen đi theo Hạ Hữu Nam, mang theo bộ dáng xem kịch.
Chu Đan bám Hạ Hữu Nam như ruồi bám người, "Anh Hạ, cuối tuần này anh rảnh không? Em hẹn mấy đứa bạn đi đánh tennis, muốn mời anh đi cùng, sân tennis nằm trong nhà nên có điều hòa, rất thoải mái."
"Hay là anh thích ăn đồ ngọt không? Dì em mở tiệm bánh ngọt khá sang trọng, đồ ngọt xa hoa nào cũng có, macaron, tiramisu đều có, chúng ta cùng đi ăn đi."
Toàn bộ quá trình Hạ Hữu Nam giống như phật, hoàn toàn không bị cô ấy ảnh hưởng.
Sở Dục Tân nhịn không nổi muốn cười, lúc sau phát hiện Cố Khê và Khương Linh ở phía sau cách bọn họ không xa. Cậu vỗ Hạ Hữu Nam, nói: "Cậu đi trước, tớ đi với nhóm Khương Linh."
Hạ Hữu Nam quay đầu lại, quả nhiên thấy Cố Khê cũng ở phía sau.
Chu Đan còn tiếp tục nói: "Bạn bố em mở một sơn trang nghỉ dưỡng, có chỗ cưỡi ngựa, lúc nghỉ hè em đã đến vài lần, vui cực kỳ, anh biết cưỡi ngựa không, nếu không để em dạy anh."
Hạ Hữu Nam tay đút túi quần dừng bước chân, ngừng ở cầu thang, lạnh mặt nói: "Có thể đừng làm phiền tôi được không."
Chu Đan ngậm miệng, "Em không nói nữa, chỉ đi theo anh có được không."
"Không được." Hạ Hữu Nam hít một hơi tiếp tục xuống lầu.
Chu Đan tạm dừng trong chốc lát lại lập tức đuổi kịp, rất nhanh đến tầng một, trong lòng cô mang theo tính toán.
Tới lúc còn cách ba bậc, Chu Đan cố ý giả vờ trật chân, thân thể ngã xuống phía Hạ Hữu Nam, "A!"
Động tác Hạ Hữu Nam nhanh chóng lùi ra xa cầu thang, vừa vặn né tránh thân thể cô đổ lại. Chu Đan rơi xuống theo quán tính đụng phải tường cầu thang.
Kế hoạch thất bại nhưng không thể chậm trễ cô diễn kịch, cô lập tức ôm lấy mắt cá chân, làm ra bộ dáng đau đớn, "A, đau quá, anh ơi, chân em bị trẹo rồi..."
Hạ Hữu Nam mặt vô biểu tình đi vòng qua cô xuống lầu, hướng về ký túc xá.
Khương Linh và Sở Dục Tân ở phía sau thấy cảnh tượng này ôm bụng cười phá lên, Cố Khê thì lại thấy Hạ Hữu Nam rất đáng thương, tuy rằng vừa có được ngoại hình lẫn trí thông minh nhưng lại không trốn được vận mệnh bị quấy rầy.
Tính tình lạnh lẽo của anh đại khái chính là bồi dưỡng như vậy.
Chu Đan nghe thấy tiếng người cười, cô hung tợn mà trừng mắt với Sở Dục Tân và Khương Linh, "Cười cái gì mà cười!"
Cố Khê nói: "Em hiểu lầm rồi, các anh chị không phải cười em, là chị vừa nói một thứ buồn cười thôi."
"Hừ!" Chu Đan dậm chân, sau đó a một tiếng, vừa mới chỉ là giả bộ nhưng vì Hạ Hữu Nam tránh đi làm chân bị trẹo một chút, lúc này thật sự rất đau.
Cố Khê và Khương Linh cùng nhau vòng qua cô đi.
Chu Đan tức giận đến mức một quyền đấm vào tường, dừng sức quá mạnh nên tay cũng đau, cô hít mũi, thiếu chút nữa rớt nước mắt.
Chỉ nửa tiếng sau mọi người đã thay đổi xong chỗ ngồi của mình, ai nhanh tay đã bắt đầu đọc sách, múa bút thành văn giải được vài bài, ai chậm còn phải sắp xếp sách vở.
Cố Khê lấy vở ra viết tiểu thuyết.
Lưu Ngọc Châu bên cạnh thò qua tới hỏi: "Cố Khê, cậu đang sáng tác truyện sao?"
Cố Khê theo bản năng che nội dung trên vở một chút, "Chỉ là nhật ký thôi..."
"Ồ." Lưu Ngọc Châu cảm thấy xem nhật ký người khác cũng không được lịch sự lắm nên kéo ra một ít khoảng cách với Cố Khê.
Cố Khê cũng không muốn quá nhiều người biết cô đang viết tiểu thuyết,, nếu truyền tới tai giáo viên, đoán chừng cô lại bị gọi lên để giảng giải về tư tưởng lấy việc học làm trọng.
Tuy rằng nhiệm vụ học tập lớp 12 nặng nề, nhưng cô cũng không muốn tạm dừng viết tiểu thuyết. Một là vì phải kiếm ít tiền sinh hoạt và học phí, hai là vì hứng thú, miêu tả những suy nghĩ từ trong đầu mình lên những con chữ, viết thành một cuốn tiểu thuyết, chia sẻ với hàng trăm hàng ngàn người đọc, cảm giác như vậy rất tốt đẹp.
Những tháng ngày nghỉ hè đã viết được mười bảy vạn chữ, cô bắt đầu chậm rãi kết thúc, mấy ngày này không có nhiều thời gian rảnh, chỉ có thể tận dụng giờ tự học buổi tối.
Cũng may là vừa mới khai giảng, bài tập các môn vẫn chưa nhiều nên còn có thời gian.
Ba ngày trước khai giảng, thành tích kiểm tra cuối kì 1 đã được công bố, Cố Khê nhìn thấy thành tích mình thì thấy hơi bất ngờ, cô đã tiến bộ, hơn nữa còn là tiến bộ rất lớn, tổng điểm sáu môn đứng thứ mười hai trong lớp.
Tuy rằng chưa vào được top 10 nhưng cũng rất gần đến mục tiêu, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Sau khi lên lớp 12, giáo viên nào trước khi học đều rất ăn ý mà nói cùng một câu cảm khái khích lệ, "Các em thân mến, các em đã là học sinh lớp 12, thời gian thi đại học chỉ còn 9 tháng,, các em bước đi trên con đường nào đều quyết định ở 9 tháng này, phấn đấu mới có kết quả, 9 tháng này..."
Nghìn bài đều cùng một điệu, mọi người đã sớm nghe đến phát ngán.
Cố Khê phát hiện gần đây Đường Tiểu Dĩnh đi đường đều như đi trên mây, nhìn ra được tâm tình rất tốt.
Hạ Hữu Nam sau khi được sắp vào tổ 2, vị trí càng gần cửa sau hơn, các nữ sinh lớp 10 nghe nói lớp 12 có đàn anh vừa đẹp trai lại thông minh thì tiết tự học buổi tối đều tốp năm tốp ba lên ngắm, hoặc là đứng cạnh cửa, hoặc là xem ngoài cửa sổ, xem xong không thể che dấu được đôi má hồng hồng cùng với ánh mắt ngại ngùng.
Cố Khê đã từng cảm thấy khoảng cách của Hạ Hữu Nam với cô rất gần, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy, bây giờ thấy khoảng cách bọn họ lại rất xa, xa đến mức rõ ràng ở chung một lớp mà có thể vài ngày không gặp mặt.
Như vậy cũng tốt.
___
Gần đây càng ngày càng nhiều nữ sinh đến cửa sau phòng học nhìn lén, nam sinh ngồi ở phía sau thật sự không chịu nổi, vừa tan học liền đóng cửa sau lại.
Hạ Hữu Nam vì vậy mà có một biệt hiệu tên là "Lam nha họa thủy" (ý chỉ đào hoa).
Chu Đan cũng là một trong những nữ sinh ái mộ Hạ Hữu Nam, biết được Cố Khê và anh cùng lớp nên chủ động tìm tới cô tìm hiểu tin tức.
Ăn cơm trưa, Chu Đan liền ngồi đối diện Cố Khê hỏi cái này cái kia.
Sinh nhật của Hạ Hữu Nam là khi nào?
Hạ Hữu Nam không thích nữ sinh sao?
Hạ Hữu Nam thích ăn đồ ngọt không?
...
Cố Khê một câu cũng không trả lời, chỉ chuyên chú ăn cơm, Chu Đan mất kiên nhẫn, "Cố Khê, chị điếc sao?"
Cố Khê giương mắt, không tức giận mà chỉ bình tĩnh nói: "Em không cảm thấy em rất phiền sao? Nếu em muốn biết sinh nhật anh ấy, có thích em hay không, trực tiếp đi hỏi anh ấy là được."
Sắc mặt Chu Đan biến đổi rất nhanh, hừ một tiếng, "Chị không nói cũng được, tôi có rất nhiều biện pháp biết."
Chu Đan bưng bàn ăn ra chỗ khác, Cố Khê liền cảm thấy không khí xung quanh đều tươi mát.
Khương Linh hỏi: "Cô bé lúc nãy là ai vậy, cảm giác em ấy rất kiêu ngạo."
Cố Khê nỏi: "Con gái dượng, tính đại tiểu thư."
"Khó trách cậu không thích trở về." Khương Linh chỉ thấy Chu Đan một lần cũng đã khắc sâu ấn tượng, là ấn tượng rất kém, "Nếu là tớ, tớ chắc chắn cũng không muốn trở về."
Cố Khê nhẹ nhàng cười, không nói tiếp.
Cái nhà kia xác thật làm cô khó chịu, khoảng thời gian vừa bắt đầu rời đi thật sự quá gian khổ, lúc nằm mơ liền thấy bộ dáng bản thân lưu lạc đầu đường. Những ngày ấy không ngừng kiếm việc làm, ăn mặc tiết kiệm, có ngày chỉ ăn cơm với rau xanh, lúc tập tành bán đồ ăn vặt lại bị người khác mách lên phòng giáo vụ.
Còn may gần đây viết tiểu thuyết kiềm đủ tiền cho sinh hoạt và học phí nên cô không đến mức chật vật như vậy nữa.
Truyện dài cô dành cả kì nghỉ hè để viết ngày hôm qua cũng đã đăng chương kết thúc, cô nhìn lại thấy quyển tiểu thuyết này đã kiếm được hơn 1 vạn nhân dân tệ.
Trừ cái này ra, cô cũng muốn xuất bản, hy vọng có thể ra thật nhiều sách.
Tiết đầu của buổi sáng, Cố Khê hơi mệt nên nằm bò trên bàn trong chốc lát.
Vừa định nhắm mắt lại liền nghe thấy có người trong lớp lớn tiếng nói chuyện: "Em là lớp nào, chẳng lẽ không biết không được cho phép thì không thể vào lớp bọn chị sao?"
Cố Khê quay đầu lại nhìn, phát hiện người nói chuyện chính là Viên Phương, mà người còn lại đứng ở đối diện cô thế nhưng lại là Chu Đan.
Chu Đan không yếu thế chút nào, nâng cằm lên, "Em tiến vào thì liên quan gì đến chị, đây là nhà bọn chị à?"
Viên Phương nói: "Nơi này là lớp bọn chị, lớp bọn chị quy định không cho phép người ngoài lớp vào, em nếu không phải thuộc lớp chị thì trước lúc đi vào đã hỏi qua người trong lớp chưa?"
"Đương nhiên là rồi, vừa mới hỏi xong."
"Hỏi ai? Em nói đi."
Lúc này, Hạ Hữu Nam từ cửa sau tiến vào, Chu Đan thấy anh mắt sáng lên, cũng lười tranh luận với Viên Phương, "Anh Hạ!"
Con mắt Hạ Hữu Nam cũng không nhìn cô lấy một chút, trở lại chỗ ngồi, phát hiện trên bàn có một hộp sữa bò, còn có một cái bánh mì kẹp, anh nhìn sang Sở Dục Tân bên cạnh, "Ai?"
Sở Dục Tân dùng ánh mắt ý chỉ vào người bên cạnh mình, Chu Đan tự mình thừa nhận, "Anh ơi, là em mua cho anh đó, đồ em mua chính là bánh mì thịt gà, nếu anh không thích, lần sau em có thể mua thứ khác."
Hạ Hữu Nam thờ ơ nói: "Cầm về."
"Hả?"
Viên Phương nhắc lại: "Anh ấy bảo em cầm về, không nghe được sao?"
"Nhưng mà đây là em cố ý mua cho anh mà." Chu Đan chu miệng.
Hạ Hữu Nam không chút nào để ý tới, ngồi xuống lấy sách từ ngăn kéo ra.
Chu Đan lại hô một tiếng, "Anh~~"
"Đừng làm phiền tôi." Hạ Hữu Nam nhàn nhạt nói, giống như nói với người lạ vậy.
Sở Dục Tân chống cằm xem Chu Đan diễn kịch, "Em gái à, về sau em tốt nhất đừng nên tặng đồ, cũng đừng đi vào, anh Hạ chưa bao giờ nhận đồ của nữ sinh, anh cùng anh ấy ngồi cùng bàn một năm rồi, có bao nhiêu đồ đặt trên bàn biến thành phế phẩm anh rõ nhất."
Chu Đan cầm lấy bánh mì và sữa bò trên bàn, "Vậy được rồi, em lấy lại."
Có nam sinh ồn ào nói: "Em gái, anh Hạ không cần thì có thể cho anh này, anh còn chưa ăn sáng đâu."
Chu Đan hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, "Ngại quá, em thà cho heo ăn cũng không cho anh."
Nói xong liền vội vàng về phòng học.
Cố Khê xem kịch đến mê mẩn, chống cằm nhìn Chu Đan bị Hạ Hữu Nam đối đãi lạnh nhạt, trong lòng cô thật sảng khoái, khóe môi hơi cong lên. Không ngờ lúc này Hạ Hữu Nam ngước mắt, tầm mắt quét về phía cô, không nghiêng không lệch chạm vào ánh mắt cô.
Cố Khê hơi run tay, bàn tay chống cằm trượt một chút, cô cuống quýt xoay người.
Khóe môi Hạ Hữu Nam khẽ giật, lộ ra vẻ tươi cười.
Đường Tiểu Dĩnh chú ý tới động tác nhỏ này, cô quay đầu lại cũng không nhìn thấy vật gì đáng cười.
Vậy thì Hạ Hữu Nam vừa mới lộ ra biểu tình như thế với ai?
Biểu tình như vậy tuy rằng hơi nhỏ nhưng nhìn ra được mang theo tia sủng nịnh.
Sự cố chấp của Chu Đan với Hạ Hữu Nam có thể được so sánh với Đường Tiểu Dĩnh.
Hết tiết tự học buổi tối, cô cố ý chờ ở cửa, chờ anh ra ngoài liền lập tức đón.
"Anh Hạ!"
Năng lực coi như không nhìn thấy người của Hạ Hữu Nam mấy năm này càng ngày càng tiến bộ, trực tiếp coi cô như trong suốt, chỉ lo việc của mình. Sở Dục Tân bên cạnh cũng theo thói quen đi theo Hạ Hữu Nam, mang theo bộ dáng xem kịch.
Chu Đan bám Hạ Hữu Nam như ruồi bám người, "Anh Hạ, cuối tuần này anh rảnh không? Em hẹn mấy đứa bạn đi đánh tennis, muốn mời anh đi cùng, sân tennis nằm trong nhà nên có điều hòa, rất thoải mái."
"Hay là anh thích ăn đồ ngọt không? Dì em mở tiệm bánh ngọt khá sang trọng, đồ ngọt xa hoa nào cũng có, macaron, tiramisu đều có, chúng ta cùng đi ăn đi."
Toàn bộ quá trình Hạ Hữu Nam giống như phật, hoàn toàn không bị cô ấy ảnh hưởng.
Sở Dục Tân nhịn không nổi muốn cười, lúc sau phát hiện Cố Khê và Khương Linh ở phía sau cách bọn họ không xa. Cậu vỗ Hạ Hữu Nam, nói: "Cậu đi trước, tớ đi với nhóm Khương Linh."
Hạ Hữu Nam quay đầu lại, quả nhiên thấy Cố Khê cũng ở phía sau.
Chu Đan còn tiếp tục nói: "Bạn bố em mở một sơn trang nghỉ dưỡng, có chỗ cưỡi ngựa, lúc nghỉ hè em đã đến vài lần, vui cực kỳ, anh biết cưỡi ngựa không, nếu không để em dạy anh."
Hạ Hữu Nam tay đút túi quần dừng bước chân, ngừng ở cầu thang, lạnh mặt nói: "Có thể đừng làm phiền tôi được không."
Chu Đan ngậm miệng, "Em không nói nữa, chỉ đi theo anh có được không."
"Không được." Hạ Hữu Nam hít một hơi tiếp tục xuống lầu.
Chu Đan tạm dừng trong chốc lát lại lập tức đuổi kịp, rất nhanh đến tầng một, trong lòng cô mang theo tính toán.
Tới lúc còn cách ba bậc, Chu Đan cố ý giả vờ trật chân, thân thể ngã xuống phía Hạ Hữu Nam, "A!"
Động tác Hạ Hữu Nam nhanh chóng lùi ra xa cầu thang, vừa vặn né tránh thân thể cô đổ lại. Chu Đan rơi xuống theo quán tính đụng phải tường cầu thang.
Kế hoạch thất bại nhưng không thể chậm trễ cô diễn kịch, cô lập tức ôm lấy mắt cá chân, làm ra bộ dáng đau đớn, "A, đau quá, anh ơi, chân em bị trẹo rồi..."
Hạ Hữu Nam mặt vô biểu tình đi vòng qua cô xuống lầu, hướng về ký túc xá.
Khương Linh và Sở Dục Tân ở phía sau thấy cảnh tượng này ôm bụng cười phá lên, Cố Khê thì lại thấy Hạ Hữu Nam rất đáng thương, tuy rằng vừa có được ngoại hình lẫn trí thông minh nhưng lại không trốn được vận mệnh bị quấy rầy.
Tính tình lạnh lẽo của anh đại khái chính là bồi dưỡng như vậy.
Chu Đan nghe thấy tiếng người cười, cô hung tợn mà trừng mắt với Sở Dục Tân và Khương Linh, "Cười cái gì mà cười!"
Cố Khê nói: "Em hiểu lầm rồi, các anh chị không phải cười em, là chị vừa nói một thứ buồn cười thôi."
"Hừ!" Chu Đan dậm chân, sau đó a một tiếng, vừa mới chỉ là giả bộ nhưng vì Hạ Hữu Nam tránh đi làm chân bị trẹo một chút, lúc này thật sự rất đau.
Cố Khê và Khương Linh cùng nhau vòng qua cô đi.
Chu Đan tức giận đến mức một quyền đấm vào tường, dừng sức quá mạnh nên tay cũng đau, cô hít mũi, thiếu chút nữa rớt nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook