Giờ phút này, Ôn Nguyễn vẫn còn đang được Âm Cửu ôm lấy, mặt úp thẳng vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
"Đa tạ." Ôn Nguyễn lễ phép nói lời cảm tạ, muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Âm Cửu nghe ra được, lời cảm ơn này so với lời cám ơn trước của nàng, quả thực rất giống nhau, từ giọng điệu, thái độ, tới cách nói.
Giống như từ một khuôn đúc ra vậy.
Hắn ôm chặt lấy eo nhỏ của Ôn Nguyễn, không cho nàng lùi lại, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: " Ân cứu mạng lần này, Ôn cô nương chuẩn bị đáp lễ ta như thế nào đây?"

Ôn Nguyễn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của hắn.
Việc này nàng cũng không biết nên đáp lễ hắn như thế nào, chung quy cũng đâu thể cầu cho hắn gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng rồi bản thân nàng chạy đến cứu được.
Cho nên Ôn Nguyễn không nói lời nào, chỉ im lặng rút lại bàn tay đang bị hắn nắm lấy, lặp lại một lần nữa: "Đa tạ."
Giọng điệu y hệt lúc nãy.
Sau khi nói cám ơn với Âm Cửu, Ôn Nguyễn mới xoay người, nhìn về phía Kỷ Tri Dao đang cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa, không tỏ thái độ hành lễ với hắn: "An Lăng Quân."
Kỷ Tri Dao một lần nữa nghe thấy cách xưng hô kì lạ này của nàng, lập tức nhớ đến chuyện cô hạ dược hắn ngày hôm qua, cảm thấy vô cùng hoang đường.
"Ngươi muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với ta?" Khi Kỷ Tri Dao nói chuyện, hoàn toàn không chừa lại mặt mũi cho ai cả.
Hắn đụng vào người ta trước vậy mà cũng không biết mở miệng nói lời xin lỗi?!
Thật sự, quá, bất, lịch, sự.
Ôn Nguyễn chưa kịp mở miệng thì Nhị Cẩu Tử đã đi tới, nhảy vào trong lòng Ôn Nguyễn, meo meo kêu: "Lời này để ta nói còn được, Kỷ Tri Dao nói ra không biết ngượng miệng sao? Đúng là tự luyến!"
Ôn Nguyễn cười, cúi đầu sờ Nhị Cẩu Tử, bình tĩnh đáp lại: "Đại ca của ta đang ở Thính Bạch lâu, An Lăng Quân trông có vẻ rất vội vàng, ngựa phi như bay vậy, có phải là đang vội đi tìm Thịnh cô nương không?"
Kỷ Tri Dao có chút kinh ngạc.
Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: "Vậy ngài cần phải mau một chút, nói không chừng sẽ kịp tới lúc bọn họ vẫn còn đang mặc quần áo."
Âm Cửu ở phía sau, rũ mắt nín cười.


Miệng lưỡi của nàng quả là sắc bén.
"Ôn Nguyễn?" Kỷ Tri Dao quay ngựa lại, nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.
"Ba người cùng chơi đẩy xe cũng rất vui, không biết An Lăng Quân ngài đã thử qua chưa?" Ôn Nguyễn xoay xoay cây kẹo trên tay, giọng điệu vô cùng khách sáo lễ phép, giống như đang nói chuyện gì đó rất bình thường.
"Ôn Nguyễn ngươi có biết ngươi đang nói gì không?!" Kỷ Tri Dao bị nàng chọc giận, giọng nói cũng cao lên vài phần.
"Ta đang giúp ngài bày mưu tính kế đó nha, mong sao An Lăng Quân sớm ngày ôm được mỹ nhân trở về."
Giọng điệu Ôn Nguyễn không hề thay đổi, bình tĩnh nói tiếp, "Hơn nữa, ta và An Lăng Quân không quen không biết, mong rằng An Lăng Quân gọi ta là Ôn cô nương, để tránh thất lễ.

An Lăng Quân là người đọc sách, từng đọc qua nhiều sách vở, chút lễ nghĩa này, chắc ngài cũng hiểu rõ?"
Nói chuyện lễ nghi với một tên chấp nhận chia sẻ người phụ nữ của mình với người đàn ông khác?
Âm Cửu thầm nghĩ, Ôn Nguyễn thật biết cách xát muối vào vết thương lòng của người ta.
Bất quá, hắn thích vậy.
Kỷ Tri Dao giận tới mức bật cười, nới lỏng dây cương, cúi người về phía trước, nhìn Ôn Nguyễn: "Không biết người hôm qua hạ dược ta là ai? Còn dám đến đây nói chuyện lễ nghĩa ư?"
Ôn Nguyễn vô tội nhìn hắn, lại nhìn Âm Cửu: "Âm công tử, cả ngày hôm qua không phải ta đều ở Ngư Tiều các của ngươi sao?"
Âm Cửu xoay xoay chiếc quạt trong tay, nhìn Ôn Nguyễn một hồi lâu, nàng ấy dựa vào đâu mà nghĩ hắn sẽ giúp nàng?
Ôn Nguyễn đọc được suy nghĩ trong mắt hắn, cũng không lo lắng, hắn đã là khách của Ôn gia, nên giúp đỡ người của Ôn gia mới hợp tình hợp lí.
Quả nhiên, Âm Cửu mỉm cười, thay nàng bao che đáp: "Đúng vậy."
Ôn Nguyễn cười khẽ, quay đầu lại nhìn Kỷ Tri Dao, "Xem ra hôm qua, có người hoa mắt rồi.

Nghe nói, làm chuyện người lớn nhiều quá, thận sẽ hư, thân thể cũng sẽ suy kiệt, An Lăng Quân, bảo trọng nha."
Xung quanh đột nhiên rơi vào im lặng.
Ngay cả Âm Cửu cũng cảm thấy bất ngờ, hắn không nghĩ tới Ôn Nguyễn có thể đường đường chính chính nói mấy lời nhạy cảm đó.
Kỷ Tri Dao nhìn chăm chú Ôn Nguyễn thật lâu.
Nhị Cẩu Tử nói: "Đậu xanh! Ánh mắt giết người á~ Nguyễn Nguyễn, ngươi xong đời rồi!"

Trong mắt của Ôn Nguyễn toát ra vẻ lạnh lùng, y hệt ngày hôm qua, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Tri Dao.
So trừng mắt sao? Nàng không sợ.
Một lúc lâu sau, Kỷ Tri Dao mới nói: "Ôn cô nương, ăn nói rất khéo."
Ôn Nguyễn thầm nghĩ trong lòng, miệng ta làm sao bằng cái miệng độc của ngươi được!
Hắn giục ngựa rời đi, Ôn Nguyễn cũng không để ý lắm, tiếp tục ăn kẹo đường, tiếp tục đi dạo phố, tiếp tục mua mua mua.
Nàng mua được rất nhiều thứ, đặc biệt là quạt, mấy cây quạt nho nhỏ được làm tinh xảo kia quả thực rất đẹp.
Mua xong lập tức ném qua cho Âm Cửu cầm, chẳng mấy chốc, trong tay hắn đã cầm bảy, tám mươi hộp đồ khác nhau.
Âm Cửu cúi đầu nhìn mấy túi đồ trong tay, lại ngước mắt nhìn Ôn Nguyễn, nàng ta thật sự xem hắn là người hầu sao?
Hắn quyết định không chịu đựng nữa.
"Ôn cô nương, cách ngươi nổi giận cũng thật đặc biệt." Hắn nói.
"Nổi giận?" Ôn Nguyễn khó hiểu.
"Ôn cô nương nói với An Lăng Quân những lời đó, còn không phải là tức giận?"
"Không phải." Ôn Nguyễn tiếp tục mua mua mua, "Ta không có tức giận, ta là thành tâm chúc hắn cùng Thịnh cô nương trăm năm hạnh phúc."
Âm Cửu: "......"
Lại còn trăm năm hạnh phúc.
"Xem ra cái loại dược hôm qua, không phải là xuân dược, mà là đoạn tình dược." Âm Cửu nói, "Chỉ là Ôn cô nương chớ có quên, Kỷ Tri Dao không phải là người sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt đâu."
Ôn Nguyễn ăn hết xiên kẹo đường, xoay xoay xiên tre trơn bóng trong tay, thầm nghĩ, Ôn Nguyễn trước kia thật sự đã để lại cho nàng một đống hỗn độn không dễ thu dọn mà.
Nhưng đây này không phải vấn đề lớn, nàng đã ở đây, không cần phải dọn dẹp cục diện rối rắm này nàng nhất định vẫn có thể sống tốt.
Ban đêm, ở Ngư Tiều quán.
Âm Cửu đang uống rượu một mình, mượn cảnh vật làm đồ nhắm.
Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, rót lấy cho mình một ly rượu, cười khẽ: "Nghe nói hôm nay Cửu Dã ngươi đi làm hạ nhân cho Ôn tiểu thư?"
Âm Cửu ngước mắt nhìn người vừa mới tới một cái, không nói chuyện.

"Cảm giác như thế nào?" Người đàn ông này vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, thân hình mảnh khảnh yếu ớt, vừa nhìn đã thích.
Đôi mắt đào hoa khẽ ngước lên, mang theo ba phần xấu xa hỏi Âm Cửu.
Âm Cửu buông bình rượu, nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không tệ lắm."
Ít nhất thì hắn đã được xem một vở kịch rất đặc sắc.
Mỹ nam này tên là Từ Hoa, sắc mặt Từ Hoa hơi kinh ngạc, cười: "Ân Cửu Dã, ngươi sẽ không thật sự coi mình là Âm Cửu đấy chứ?"
Âm Cửu, hay có thể nói là Ân Cửu Dã.
Ngón tay Ân Cửu Dã sờ lên chiếc mặt nạ trên mặt mình , hơi dựa người về phía sau, cổ áo cũng trễ xuống, cả người toát ra vẻ phong lưu lười biếng, nhưng lại cũng không kém phần lạnh lẽo, sự lạnh lẽo ấy giống như cái lạnh buốt giá khi xuân tàn vậy.
Từ Hoa thấy vậy, trong lòng cũng thầm hiểu, Ân Cửu Dã vĩnh viễn là Ân Cửu Dã, bạc tình vô cảm , giống như một người điên.
"Hôm qua ngươi lại giết người?" Từ Hoa nhẹ giọng hỏi, những người đó tới tìm Ân Cửu Dã, muốn đem hắn trở về.
"Bọn họ muốn tìm cái chết." Ân Cửu Dã ngữ khí nhẹ nhàng, "Ta chỉ là thành toàn bọn họ thôi."
Từ Hoa không nói chuyện nữa, chỉ đưa tay rót rượu cho Ân Cửu Dã, lẳng lặng ngồi một bên bầu bạn với hắn.
Nhưng Ân Cửu Dã cũng không uống rượu nữa, hắn nhìn chằm chằm vào cây quạt bên cạnh, kế bên cây quạt Ôn Nguyễn tặng hắn để tạ lễ còn có một chiếc quạt tinh xảo khác.
Được làm bằng đàn hương, là đồ của nữ nhân.
......
Ngày hôm sau, Ôn Nguyễn ôm mèo con ra khỏi phủ, đi tới một con ngõ ít người sinh sống.
Trong hẻm có vẻ như đang có ẩu đả, một nam một nữ đánh nhau.
Cô gái mặc y phục đỏ tươi như máu, tay cầm một thanh trường kiếm làm bằng bạc vô cùng tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp.
Khi Ôn Nguyễn chạy tới, nàng đã đánh thanh niên kia một trận tơi bời.
" Dừng......" Nàng còn chưa kịp mở miệng đã nghe nữ tử áo đỏ chửi ầm lên.
"Lữ Trạch Cẩn, không phải ta đã nói rồi sao, ngươi cho rằng ta muốn gả cho ngươi sao? Ngươi cũng không biết tự nhìn xem bản thân là loại người gì? Nếu không phải lão nương xui xẻo, từ nhỏ đã cùng ngươi có một cái hôn ước rác rưởi gì đó thì muốn ta liếc mắt nhìn tới ngươi hả? Đừng có mơ!"
Người bị đánh là Lữ Trạch Cẩn, một thanh niên ăn chơi trác táng, cũng là một trong 7 viên ngọc rồng của nữ chính, còn nữ tử kia tên là Vu Duyệt, là vị hôn thê của hắn.
"Thịnh Nguyệt Cơ tốt hơn ta một vạn lần? Á à, nàng ta tốt như vậy, sao ngươi không đi mà cưới nàng ta vào phủ? Ta là một người hào phóng, nếu ngươi muốn thì ta có thể cho nàng ta vào ở trắc phòng.

Nhưng nàng ta có muốn gả cho ngươi sao? Ngươi có khả năng này chắc? Cái thể loại người suốt ngày ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng thì có thể làm nên trò trống gì chứ?"
"Cái gì cũng không biết làm, chỉ biết trầm mê hoan lạc, trừ việc gây chuyện bên ngoài thì ta thật sự không biết ngươi có bản lĩnh gì nữa.


Có giỏi thì bảo phụ thân ngươi giải trừ mối hôn ước này đi, nếu không thì lo mà ngoan ngoãn quay về nhà.

Lão nương không muốn gả cho một tên đặt não mình ở nửa thân dưới."
......
Nhị Cẩu Tử nghe được lập tức điên cuồng cười to: "Nguyễn Nguyễn, cô nương này mắng người so với ngươi còn lợi hại hơn luôn á!"
Ôn Nguyễn xoa xoa Nhị Cẩu Tử, mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm than.
Vu Duyệt là một cô nương tính tình nóng nảy đanh đá, võ nghệ cũng rất cừ.
Nàng ta còn muốn một người một kiếm phiêu bạc giang hồ, rốt cuộc, chưa kịp đi đã bị người ta trộm mất túi tiền.
Thật ra, tính tình của nàng ta như thế này làm cho Ôn Nguyễn rất có cảm tình, nhưng đối với người khác, bọn họ lại không thể thích nổi nàng, xem nàng như một cô nương không có gia giáo, không hiểu chuyện.
Không hề giống tiểu thư khuê các, mà giống người đàn bà đanh đá hơn.
Nàng ta và Lữ Trạch Cẩn, từ nhỏ đã có hôn ước, Lữ Trạch Cẩn là con trai độc nhất của thân vương, bên cạnh có không ít cám dỗ, mà hắn mỗi ngày đều ăn chơi đàng điếm, làm xằng làm bậy, còn hơn cả mấy tên phá gia chi tử.
Nhưng cái tên ăn chơi trác táng này lại phải quỳ xuống trước váy của Thịnh Nguyệt Cơ, từ một con chó hung dữ biến thành một con chó con.
Tiểu chó săn bảo vệ thức ăn của mình, chỉ cần ai dám nói xấu Thịnh Nguyệt Cơ nửa câu, hắn lập tức đi cắn người đó.
Trước đó, Vu Duyệt cũng chẳng thèm để ý đến hắn, nhưng hôm nay, ước mơ của nàng vừa mới bị phá tan tành lại còn gặp thêm Lữ Trạch Cẩn ăn mặc xốc xếch, cả người toàn mùi rượu, vừa nhìn là biết mới từ chỗ Thịnh Nguyệt Cơ trở về, nàng ta lập tức không nhịn được mà mắng chửi.
Nhưng nàng đã xem nhẹ tầm quan trọng của Thịnh Nguyệt Cơ trong lòng Lữ Trạch Cẩn, cũng xem nhẹ việc một người đàn ông khi giận dữ có thể làm ra chuyện thâm độc tới mức nào.
Lữ Trạch Cẩn từ trên mặt đất bò dậy, lau đi vết máu ở khoé môi, ánh mắt toát ra lệ khí, lạnh lùng hỏi: "Nói xong chưa?"
"Chưa nói xong, ta có thể mắng ngươi ba ngày ba đêm, mắng nữ nhân trơ trẽn Thịnh Nguyệt Cơ kia đến mức ba đời tổ tiên của nàng ta phải đào mộ lên xin lỗi ta!" Vu Duyệt đâu có sợ hắn ta, tiếp tục mắng.
Lữ Trạch Cẩn giơ tay, tát Vu Duyệt một bạt tai.
Gương mặt Vu Duyệt nháy mắt sưng đỏ lên, nàng bụm mặt ngẩn người nhìn Lữ Trạch Cẩn, cô nương tâm cao khí ngạo như Vu Duyệt làm sao có thể chịu được sự nhục nhã đến từ cái tát này, tức giận đến mức nước mắt đầy mặt: "Lữ Trạch Cẩn, ngươi dám đánh ta?!"
"Ta đâu chỉ dám đánh ngươi?" Lữ Trạch Cẩn giơ tay xé rách hai bên vai áo Vu Duyệt, ngón tay vì tức giận mà trở nên trắng bệch, ở bên tai nàng tàn nhẫn nói: "Ta còn muốn khiến ngươi phải nằm dưới thân mấy tên nam nhân khác rên rỉ!"
Ôn Nguyễn nhướng mày, theo như cốt truyện tiếp theo, Lữ Trạch Cẩn sẽ mang Vu Duyệt tới một thanh lâu rẻ tiền nhất kinh thành này.
Sau đó xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Một nữ nhân xinh đẹp sắc sảo, tính tình ngay thẳng, cùng với ước mơ cả đời phiêu bạt, từ đây đều bị chôn vùi.
Sau sự việc này, Lữ Trạch Cẩn đã bị Hoàng Thượng trừng phạt rất nặng, ông cho truyền ra bên ngoài là hắn ta đã chết, sau đó lại đày hắn ra biên ải làm công việc khổ sai, cả đời không được trở về kinh thành, 3 đời nhà hắn cũng không được làm quan.
Tuy là như vậy, nhưng Lữ Trạch Cẩn được fans hâm mộ của cuốn tiểu thuyết này, không ngừng yêu thích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương