“Ha ha, lão gia tử nói quá lời, chỉ là đùa giỡn giữa huynh muội, không có gì đâu.”
“Đúng vậy, nhà chúng ta cũng thường có chuyện như thế.”
Không ai muốn đắc tội với Tô gia, nhà ai mà chẳng có chút chuyện khó nói.
Náo nhiệt cũng xem xong, các khách khứa lần lượt rời đi.
Nhưng từ gia đình đoàn kết nhất, giờ Tô gia lại nảy sinh nội chiến, đó là đả kích lớn nhất đối với Tô lão gia tử.
Tạ Nhược Dao đi đến trước mặt Tô Nguyên Dữu, giơ điện thoại, cười nói, “Tô đại tiểu thư, thêm WeChat nhé, sau này tiện liên lạc.”
Tô Nguyên Dữu không từ chối, hai người thêm WeChat.
Khi mọi người đều rời đi.
Tô lão gia tử chắp tay sau lưng, nhìn người trong gia đình Tô, không thấy Tô Mục Hủ và Tô Mục Trạc.
“Mục Du.” Tô lão gia tử nghiêm túc nhìn Tô Mục Du, lạnh lùng nói, “Tô Mục Hủ và Tô Mục Trạc đi đâu?”
Tô Mục Du mím môi, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.
Nhị ca cùng Mục Trạc xem như gây đại họa.
“Gia gia, ta không biết.”
Tô lão gia tử sắc mặt trầm xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Tô Mục Du, “Vậy gọi điện thoại thông báo cho bọn họ, tất cả mọi người đi tổ trạch, ta có lời muốn nói.”
Tô Mục Du chỉ có thể gật đầu.
Tô Bạc Dương nhìn Tô lão gia tử cùng Tô Nguyên Dữu rời đi, trong lòng bất an.
Tô gia có quy tắc, không được thương tổn anh chị em, lão gia tử kiêng kỵ nhất là hậu thế không biết trên dưới, huống chi lại là trước mắt bao người tính kế chính muội muội của mình.
Hắn chắn trước mặt Tô Chính Hoa, trong mắt mang theo tia khẩn cầu, “Đại ca, Mục Hủ và Mục Trạc đều là trẻ con, bọn họ chắc chỉ đùa giỡn thôi, ngươi giúp ta nói đỡ với ba.”
Tô Chính Hoa, vì hàng năm làm quan, dưỡng đủ khí chất cao quý, nhíu mày nhìn hắn, “Bạc Dương, Mục Hủ năm nay 23 rồi, Mục Trạc cũng 20, đều là người trưởng thành, làm việc cần suy nghĩ.”
“Cái gì mà từ cô nhi viện ra đồ nhà quê không xứng làm muội muội? Chẳng lẽ Nguyên Dữu không phải ngươi thân sinh nữ nhi? Không phải bọn họ một mẹ sinh ra? Đây là lời của người trưởng thành sao?”
Tô Bạc Dương sắc mặt đổi đổi, “Đại ca, còn không phải Tô Nguyên Dữu quá ngỗ nghịch bất hiếu, ngày đó tiếp nàng về, nàng không chỉ đánh Giảo Giảo, còn đẩy Văn Sơ và ta.
Mục Hủ và Mục Trạc cũng vì khó chịu mới làm ra chuyện này.”
Chu Huy Tĩnh, vợ Tô Chính Hoa, mặc sườn xám thanh nhã, mang đầy khí chất thư hương, nhìn Tô Bạc Dương, ánh mắt tràn đầy không tán đồng.
“Bạc Dương, Nguyên Dữu cũng là ngươi thân sinh nữ nhi, nếu không phải các ngươi sơ ý, Nguyên Dữu sao lại phải vào cô nhi viện.”
“Tiểu nữ hài tâm tư vốn mẫn cảm, các ngươi làm cha mẹ nên quan tâm nàng hơn, không thể vì Giảo Giảo lớn lên trước mặt các ngươi mà bất công.”
Tô Bạc Dương nóng nảy, “Đại tẩu, chúng ta không bất công, là Tô Nguyên Dữu trước động tay!”
Chu Huy Tĩnh là giáo sư tâm lý học tại đại học trọng điểm, còn là chủ tịch hội tác gia Hải thị, xuất bản không ít sách.
Dù vậy, nàng cũng không hiểu nổi Tô Bạc Dương và vợ nghĩ gì, rõ ràng là thân sinh nữ nhi, lại đối xử với nàng như kẻ thù.
“Nguyên Dữu là ngươi và Văn Sơ thân sinh nữ nhi, nàng lớn lên ở cô nhi viện, giờ có cha mẹ ruột, bên cạnh lại có một nữ hài cùng tuổi, được cưng chiều.
Các ngươi lại định tuyên bố nàng và Giảo Giảo là song bào thai, coi nàng là gì? Chẳng lẽ đây không phải là bất công?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook