Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
-
Chương 65: Cô em chồng
Khi nói về thân thế của Thiệu Trung, Mục Kinh Trập cảm thấy rất khó để giải thích bằng lời.
Thảo nào Thiệu Kỳ Hải trở thành mối tình đầu của nữ chính trong truyện, anh ta thực sự rất quyến rũ, kết hôn với Bạch Lộ, cô ấy sinh cho anh ta bốn đứa con thông minh, còn một người phụ nữ thần bí thì sinh ra Thiệu Trung.
Trong cuốn sách, người ta chưa bao giờ tiết lộ mẹ ruột của Thiệu Trung là ai và cô ấy luôn được giữ trong tình trạng bí ẩn.
Mục Kinh Trập bế Thiệu Trung lên, "Đi nào, chúng ta hãy hỏi Thiệu Đông, xem anh của con biết được bao nhiêu."
Cô không ngại việc Thiệu Trung và Thiệu Bắc nhớ mẹ ruột của chúng, hai cô ấy ngay từ đầu đã là mẹ ruột của chúng, vì vậy cô không có gì phải bận tâm.
Thiệu Trung thở phào nhẹ nhõm khi thấy Mục Kinh Trập thực sự không cảm thấy khó chịu.
Thiệu Đông nghe được câu hỏi, xấu hổ nhíu mày, "Con cũng không biết, ông ấy chỉ nói sau này Tiểu Trung sẽ là em trai của chúng con, cái khác cũng không nói."
Vì vậy, không ai biết mẹ của Thiệu Trung đã chết hay còn sống, sau cái chết của Thiệu Kỳ Hải, thì càng không ai biết.
Mục Kinh Trập cũng không chú ý rằng Thiệu Đông và những người khác đã âm thầm gọi Thiệu Kỳ Hải từ cha sang ông ấy, giọng điệu của chúng cũng thay đổi theo.
Thấy không có gì để hỏi, Mục Kinh Trập cũng không nhiều lời, lực chú ý của cô bị cuốn sổ của Thiệu Đông hấp dẫn.
"Con đã viết ra 100 điều con muốn làm nhất chưa?"
Thiệu Đông có chút không được tự nhiên, "Ừm, xong rồi."
"Có thể cho ta xem một chút không? Để ta biết nhiều hơn về con, sau này ta có thể giúp con một tay để thực hiện."
Thiệu Đông chần chừ một chút, đem cuốn sổ đưa cho Mục Kinh Trập, "Vậy dì đừng cười con."
Việc này được sắp xếp rất khó khăn, lúc đầu thì không sao, nhưng vì phải viết cả trăm nên từ từ viết ra rất nhiều chuyện vặt vãnh.
"Không." Mục Kinh Trập cam đoan, "Ta sẽ không cười, càng sẽ không để người thứ ba nhìn thấy, coi như bí mật của chúng ta đi."
Thiệu Đông mím môi, "Được."
Cậu đồng ý, nhưng vẫn có chút xấu hổ, "Con đi tìm Tiểu Bắc và những người khác."
Mặc dù không có tiết học vào chiều thứ bảy, nhưng việc học của chúng vẫn chưa dừng lại, Thiệu Bắc và những người khác vẫn đang nghĩ đến việc nhảy lớp, bây giờ lại có thêm ngoại ngữ.
Mục Kinh Trập nhìn cậu rời đi, cẩn thận nhìn danh sách mong muốn của Thiệu Đông.
Thiệu Đông quá trầm lặng, tuổi còn nhỏ mà lại sống nội tâm, rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, danh sách mong muốn này cũng có thể hiểu được cậu ở một mức độ nhất định.
Điều ước đầu tiên được viết rất chân thật và rõ ràng, "Kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, không còn chết đói hay chết cóng."
Sau này viết cũng rất đơn giản, chỉ mong mình có thể thành tài, còn viết hi vọng có một ngày được đến mộ mẹ thắp hương cho bà.
Muốn đến thăm nhiều thành phố lớn hơn và cũng muốn đến kinh đô để xem quốc kỳ được kéo lên, còn hy vọng được ra nước ngoài để thăm quan.
Trên danh sách ước nguyện viết ra có vết tẩy, có thể thấy là cậu đã chỉnh sửa khá nhiều, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chữ em trai và em gái trong những vết còn sót lại, điều này cho thấy cậu thực sự đã nhiều lần muốn nghĩ về em trai và em gái của mình trong suốt quá trình ghi chép.
Càng về phía sau, những điều ước càng tầm thường, chẳng hạn như uống một cốc nước ngọt đầy và ăn một cái đùi gà, bởi vì cậu chưa bao giờ làm những điều này.
Soda rất ngon, Mục Kinh Trập trước đây đã mua cho chúng, nhưng cậu đã quen với việc để em mình uống.
Chân gà là món ngon phải để lại cho đứa em, nó còn chưa ăn bao giờ.
Trái tim của Mục Kinh Trập đau nhói khi nhìn thấy nó.
Cuối cùng, cậu nói thêm rằng cậu hy vọng sẽ có một chiếc máy giặt, máy rửa chén và máy lau sàn trong tương lai.
Nó bị ảnh hưởng bởi những gì cô nói trước đây, vì vậy cậu cũng đã thêm nó vào.
Nhưng cuối cùng vẫn là ông trùm kinh doanh tương lai, sở hữu không phải là kết thúc, mà chỉ là bắt đầu.
Cậu còn bổ sung thêm, nếu chưa có ai làm thì cậu muốn làm ra và bán ra khắp cả nước, cho cả thế giới để mọi người đều được dùng thứ tốt đẹp này mà không phải vất vả như vậy.
Mục Kinh Trập nhìn nó và lại cười: "Có thể nha, ý tưởng kinh doanh đã tồn tại."
Sau khi đọc xong, Mục Kinh Trập cố gắng ghi nhớ nhiều nhất có thể, sau đó lấy một chai soda mà cô đã mua trước đó và gọi Thiệu Đông ra ngoài.
"Đừng đưa cho các em, chính mình uống đi, ta giúp con thực hiện nguyện vọng đầu tiên."
Thiệu Đông cầm lấy soda, mặt cậu hơi đỏ, "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, lần sau giết gà, ta sẽ giúp con thực hiện điều ước thứ hai." Cho cậu một cái đùi gà to.
Mục Kinh Trập nháy mắt với Thiệu Đông, Thiệu Đông ngượng ngùng cười cười: "Được."
Sau đó, dưới sự thúc giục của Mục Kinh Trập, cậu đã uống hết một chai nước ngọt.
Lần đầu tiên, cậu không chỉ nếm mà còn thực sự ợ.
Thiệu Đông cảm thấy rất tốt: "Sau này con sẽ làm soda." Thiệu Đông không mua, muốn tự mình sản xuất.
Mục Kinh Trập giơ ngón tay cái lên, "Được, ghi vào sổ."
"Vâng." Thiệu Đông cầm lấy cuốn sổ nhỏ, cẩn thận bổ sung.
Mục Kinh Trập sau đó mới bắt đầu đi làm việc.
Cô đang thiết kế một mẫu mới thì nghe thấy tiếng sáo bên ngoài.
Người thổi sáo trong sân là Thiệu Trung, cậu bé thường thổi sáo và chơi đàn nhị.
Hai người thợ đang đi làm buổi chiều có chút mệt mỏi vì công việc bận rộn, nghe xong lập tức cảm thấy sảng khoái.
"Tiểu Trung nhà cô thật là lợi hại, lần nào cũng chơi rất hay."
"Đúng vậy, nghe xong tầm tình liền sảng khoái."
Mọi người khen ngợi, Mục Kinh Trập rất tự hào, cùng mọi người yên lặng lắng nghe.
Một lúc sau, tiếng sáo bỗng im bặt, có tiếng nói chuyện truyền đến.
Mục Kinh Trập ban đầu không quan tâm, nghĩ rằng đó là người trong thôn, nhưng sau đó cô đã nghe thấy tiếng mắng mỏ.
Khi Mục Kinh Trập ra ngoài, cô tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đang đẩy Thiệu Trung.
"Tránh ra! Cút đi đồ câm."
"Cô đang làm cái gì vậy?" Mục Kinh Trập sắc mặt tối sầm, tiến lên đẩy người phụ nữ kia, đỡ Thiệu Trung đã ngã xuống đất, "Có đau không?"
Thiệu Trung dù đau nhưng lắc đầu, "Không đau, mẹ, con không sao."
Giọng nói của Thiệu Trung hoàn toàn bị che lấp bởi tiếng kêu đau đớn và chửi rủa của người phụ nữ.
Mục Kinh Trập sức lực lớn, cô chỉ cần đẩy một cái, người phụ nữ liền ngã xuống.
Người phụ nữ xấu hổ ngã xuống đất, tức giận hét lên: "Mục Kinh Trập, chị điên rồi, dám đẩy tôi, ôi váy của tôi!"
Mục Kinh Trập phớt lờ tiếng hét của cô ta, phủi bụi cho Thiệu Trung rồi mới nhìn sang.
Sau khi nhìn kĩ một chút, phát hiện ra rằng đây là Thiệu Kỳ Vân, em gái út của anh chị em Thiệu gia, cô em chồng duy nhất của cô và là tâm can bảo bối của Triệu Lan.
Thiệu Kỳ Vân muốn toàn tâm toàn ý lên thành phố và kết hôn với một người đàn ông giàu có trong thành phố, ngày thường cô ta không thích về nhà nhất, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà lại đột ngột trở về.
Nhìn chiếc váy bẩn thỉu, Thiệu Kỳ Vân phát điên lên, "Đây là chiếc váy tôi mua ở cửa hàng bách hóa, nếu nó bị bẩn hoặc rách thì chị có thể trả nổi không hả?"
Trong lúc chửi rủa, cô ta thấy Thiệu Trung đang nhìn cô ta với vẻ không vui, trong mắt cậu bé tràn đầy sự không hài lòng.
Đáy mắt cô ta thoáng qua một tia chán ghét, thậm chí không chút suy nghĩ liền mắng: "Mày nhìn cái gì? Đồ câm điếc chết tiệt."
Mục Kinh Trập đáy mắt trầm xuống, "Thiệu Kỳ Vân, chú ý đến những gì cô đang nói, Tiểu Trung không câm, thằng bé có thể nói."
"Thì sao nào? Còn không phải đồ đần sao."
Nhìn xuống cái váy, Thiệu Kỳ Vân tâm trạng cực kỳ không tốt: "Gặp phải nó thật là xui xẻo, thật là đen đủi."
"Cô một mình tới nhà tôi, tôi không chê cô xui xẻo còn may, nhưng cô còn mở miệng ghét bỏ, muốn xui xẻo thì cô mới là đồ xui xẻo, hiểu chưa?"
Theo trí nhớ liền biết người trong nhà ghét Thiệu Trung nhất chính là cô em chồng này, hận đến mức không thèm nhìn.
Mục Kinh Trập rất bất mãn, dù sao Thiệu Trung nói thế nào cũng là cháu của cô ta, làm sao có người cô nào đối xử với cháu mình như thế.
Thảo nào Thiệu Kỳ Hải trở thành mối tình đầu của nữ chính trong truyện, anh ta thực sự rất quyến rũ, kết hôn với Bạch Lộ, cô ấy sinh cho anh ta bốn đứa con thông minh, còn một người phụ nữ thần bí thì sinh ra Thiệu Trung.
Trong cuốn sách, người ta chưa bao giờ tiết lộ mẹ ruột của Thiệu Trung là ai và cô ấy luôn được giữ trong tình trạng bí ẩn.
Mục Kinh Trập bế Thiệu Trung lên, "Đi nào, chúng ta hãy hỏi Thiệu Đông, xem anh của con biết được bao nhiêu."
Cô không ngại việc Thiệu Trung và Thiệu Bắc nhớ mẹ ruột của chúng, hai cô ấy ngay từ đầu đã là mẹ ruột của chúng, vì vậy cô không có gì phải bận tâm.
Thiệu Trung thở phào nhẹ nhõm khi thấy Mục Kinh Trập thực sự không cảm thấy khó chịu.
Thiệu Đông nghe được câu hỏi, xấu hổ nhíu mày, "Con cũng không biết, ông ấy chỉ nói sau này Tiểu Trung sẽ là em trai của chúng con, cái khác cũng không nói."
Vì vậy, không ai biết mẹ của Thiệu Trung đã chết hay còn sống, sau cái chết của Thiệu Kỳ Hải, thì càng không ai biết.
Mục Kinh Trập cũng không chú ý rằng Thiệu Đông và những người khác đã âm thầm gọi Thiệu Kỳ Hải từ cha sang ông ấy, giọng điệu của chúng cũng thay đổi theo.
Thấy không có gì để hỏi, Mục Kinh Trập cũng không nhiều lời, lực chú ý của cô bị cuốn sổ của Thiệu Đông hấp dẫn.
"Con đã viết ra 100 điều con muốn làm nhất chưa?"
Thiệu Đông có chút không được tự nhiên, "Ừm, xong rồi."
"Có thể cho ta xem một chút không? Để ta biết nhiều hơn về con, sau này ta có thể giúp con một tay để thực hiện."
Thiệu Đông chần chừ một chút, đem cuốn sổ đưa cho Mục Kinh Trập, "Vậy dì đừng cười con."
Việc này được sắp xếp rất khó khăn, lúc đầu thì không sao, nhưng vì phải viết cả trăm nên từ từ viết ra rất nhiều chuyện vặt vãnh.
"Không." Mục Kinh Trập cam đoan, "Ta sẽ không cười, càng sẽ không để người thứ ba nhìn thấy, coi như bí mật của chúng ta đi."
Thiệu Đông mím môi, "Được."
Cậu đồng ý, nhưng vẫn có chút xấu hổ, "Con đi tìm Tiểu Bắc và những người khác."
Mặc dù không có tiết học vào chiều thứ bảy, nhưng việc học của chúng vẫn chưa dừng lại, Thiệu Bắc và những người khác vẫn đang nghĩ đến việc nhảy lớp, bây giờ lại có thêm ngoại ngữ.
Mục Kinh Trập nhìn cậu rời đi, cẩn thận nhìn danh sách mong muốn của Thiệu Đông.
Thiệu Đông quá trầm lặng, tuổi còn nhỏ mà lại sống nội tâm, rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, danh sách mong muốn này cũng có thể hiểu được cậu ở một mức độ nhất định.
Điều ước đầu tiên được viết rất chân thật và rõ ràng, "Kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, không còn chết đói hay chết cóng."
Sau này viết cũng rất đơn giản, chỉ mong mình có thể thành tài, còn viết hi vọng có một ngày được đến mộ mẹ thắp hương cho bà.
Muốn đến thăm nhiều thành phố lớn hơn và cũng muốn đến kinh đô để xem quốc kỳ được kéo lên, còn hy vọng được ra nước ngoài để thăm quan.
Trên danh sách ước nguyện viết ra có vết tẩy, có thể thấy là cậu đã chỉnh sửa khá nhiều, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chữ em trai và em gái trong những vết còn sót lại, điều này cho thấy cậu thực sự đã nhiều lần muốn nghĩ về em trai và em gái của mình trong suốt quá trình ghi chép.
Càng về phía sau, những điều ước càng tầm thường, chẳng hạn như uống một cốc nước ngọt đầy và ăn một cái đùi gà, bởi vì cậu chưa bao giờ làm những điều này.
Soda rất ngon, Mục Kinh Trập trước đây đã mua cho chúng, nhưng cậu đã quen với việc để em mình uống.
Chân gà là món ngon phải để lại cho đứa em, nó còn chưa ăn bao giờ.
Trái tim của Mục Kinh Trập đau nhói khi nhìn thấy nó.
Cuối cùng, cậu nói thêm rằng cậu hy vọng sẽ có một chiếc máy giặt, máy rửa chén và máy lau sàn trong tương lai.
Nó bị ảnh hưởng bởi những gì cô nói trước đây, vì vậy cậu cũng đã thêm nó vào.
Nhưng cuối cùng vẫn là ông trùm kinh doanh tương lai, sở hữu không phải là kết thúc, mà chỉ là bắt đầu.
Cậu còn bổ sung thêm, nếu chưa có ai làm thì cậu muốn làm ra và bán ra khắp cả nước, cho cả thế giới để mọi người đều được dùng thứ tốt đẹp này mà không phải vất vả như vậy.
Mục Kinh Trập nhìn nó và lại cười: "Có thể nha, ý tưởng kinh doanh đã tồn tại."
Sau khi đọc xong, Mục Kinh Trập cố gắng ghi nhớ nhiều nhất có thể, sau đó lấy một chai soda mà cô đã mua trước đó và gọi Thiệu Đông ra ngoài.
"Đừng đưa cho các em, chính mình uống đi, ta giúp con thực hiện nguyện vọng đầu tiên."
Thiệu Đông cầm lấy soda, mặt cậu hơi đỏ, "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, lần sau giết gà, ta sẽ giúp con thực hiện điều ước thứ hai." Cho cậu một cái đùi gà to.
Mục Kinh Trập nháy mắt với Thiệu Đông, Thiệu Đông ngượng ngùng cười cười: "Được."
Sau đó, dưới sự thúc giục của Mục Kinh Trập, cậu đã uống hết một chai nước ngọt.
Lần đầu tiên, cậu không chỉ nếm mà còn thực sự ợ.
Thiệu Đông cảm thấy rất tốt: "Sau này con sẽ làm soda." Thiệu Đông không mua, muốn tự mình sản xuất.
Mục Kinh Trập giơ ngón tay cái lên, "Được, ghi vào sổ."
"Vâng." Thiệu Đông cầm lấy cuốn sổ nhỏ, cẩn thận bổ sung.
Mục Kinh Trập sau đó mới bắt đầu đi làm việc.
Cô đang thiết kế một mẫu mới thì nghe thấy tiếng sáo bên ngoài.
Người thổi sáo trong sân là Thiệu Trung, cậu bé thường thổi sáo và chơi đàn nhị.
Hai người thợ đang đi làm buổi chiều có chút mệt mỏi vì công việc bận rộn, nghe xong lập tức cảm thấy sảng khoái.
"Tiểu Trung nhà cô thật là lợi hại, lần nào cũng chơi rất hay."
"Đúng vậy, nghe xong tầm tình liền sảng khoái."
Mọi người khen ngợi, Mục Kinh Trập rất tự hào, cùng mọi người yên lặng lắng nghe.
Một lúc sau, tiếng sáo bỗng im bặt, có tiếng nói chuyện truyền đến.
Mục Kinh Trập ban đầu không quan tâm, nghĩ rằng đó là người trong thôn, nhưng sau đó cô đã nghe thấy tiếng mắng mỏ.
Khi Mục Kinh Trập ra ngoài, cô tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đang đẩy Thiệu Trung.
"Tránh ra! Cút đi đồ câm."
"Cô đang làm cái gì vậy?" Mục Kinh Trập sắc mặt tối sầm, tiến lên đẩy người phụ nữ kia, đỡ Thiệu Trung đã ngã xuống đất, "Có đau không?"
Thiệu Trung dù đau nhưng lắc đầu, "Không đau, mẹ, con không sao."
Giọng nói của Thiệu Trung hoàn toàn bị che lấp bởi tiếng kêu đau đớn và chửi rủa của người phụ nữ.
Mục Kinh Trập sức lực lớn, cô chỉ cần đẩy một cái, người phụ nữ liền ngã xuống.
Người phụ nữ xấu hổ ngã xuống đất, tức giận hét lên: "Mục Kinh Trập, chị điên rồi, dám đẩy tôi, ôi váy của tôi!"
Mục Kinh Trập phớt lờ tiếng hét của cô ta, phủi bụi cho Thiệu Trung rồi mới nhìn sang.
Sau khi nhìn kĩ một chút, phát hiện ra rằng đây là Thiệu Kỳ Vân, em gái út của anh chị em Thiệu gia, cô em chồng duy nhất của cô và là tâm can bảo bối của Triệu Lan.
Thiệu Kỳ Vân muốn toàn tâm toàn ý lên thành phố và kết hôn với một người đàn ông giàu có trong thành phố, ngày thường cô ta không thích về nhà nhất, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà lại đột ngột trở về.
Nhìn chiếc váy bẩn thỉu, Thiệu Kỳ Vân phát điên lên, "Đây là chiếc váy tôi mua ở cửa hàng bách hóa, nếu nó bị bẩn hoặc rách thì chị có thể trả nổi không hả?"
Trong lúc chửi rủa, cô ta thấy Thiệu Trung đang nhìn cô ta với vẻ không vui, trong mắt cậu bé tràn đầy sự không hài lòng.
Đáy mắt cô ta thoáng qua một tia chán ghét, thậm chí không chút suy nghĩ liền mắng: "Mày nhìn cái gì? Đồ câm điếc chết tiệt."
Mục Kinh Trập đáy mắt trầm xuống, "Thiệu Kỳ Vân, chú ý đến những gì cô đang nói, Tiểu Trung không câm, thằng bé có thể nói."
"Thì sao nào? Còn không phải đồ đần sao."
Nhìn xuống cái váy, Thiệu Kỳ Vân tâm trạng cực kỳ không tốt: "Gặp phải nó thật là xui xẻo, thật là đen đủi."
"Cô một mình tới nhà tôi, tôi không chê cô xui xẻo còn may, nhưng cô còn mở miệng ghét bỏ, muốn xui xẻo thì cô mới là đồ xui xẻo, hiểu chưa?"
Theo trí nhớ liền biết người trong nhà ghét Thiệu Trung nhất chính là cô em chồng này, hận đến mức không thèm nhìn.
Mục Kinh Trập rất bất mãn, dù sao Thiệu Trung nói thế nào cũng là cháu của cô ta, làm sao có người cô nào đối xử với cháu mình như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook