Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
-
8: Hoàng Hoa Đại Khuê Nữ
Yêu cầu lấy tiền từ chỗ Triệu Lan như muốn lấy đi một cục thịt từ người bà.
"Ta đã nói trước là không có tiền, tiền ở đâu ra?"
Ánh mắt Mục Kinh Trập có chút lạnh lùng, "Mẹ chồng, con không nói dối, chuyện của Tiểu Trung không thể chậm trễ, mẹ phải nhanh lên, tiền này coi như con mượn cũng được, tính lãi suất cho người, thời gian nữa liền trả lại.
Thiệu Trung cũng là cháu trai của mẹ, mẹ cũng hy vọng rằng nó có thể nói, phải không?
Mục Kinh Trập đã lùi bước, nhưng Triệu Lan vẫn không là không bằng lòng.
"Mượn cũng không có, ngươi đừng có nghe Kỳ Hải nói, tiền đã tiêu hết rồi.
"
"Thật không có?" cô sẽ cho bà ta một cơ hội.
"Thật không có.
" Triệu Lan dứt khoát, "Bằng không làm bà nội, ta còn có thể không muốn cháu trai đi khám, ta là không có cách nào.
"
"Được.
" Mục Kinh Trập nguy hiểm híp mắt, cho dù mượn không được cũng không sao, bà không bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa.
Triệu Lan tránh đi ánh mắt của Mục Kinh Trập, "Hơn nữa trước kia cũng từng em qua, chính là câm điếc, không thể làm gì được.
"
Đáy mắt cô càng thêm lạnh, "Thật sự? Người ở nơi nào xem qua?"
"Ta đều nhìn qua.
" Triệu Lan thản nhiên nói.
Mục Kinh Trập nhìn bộ dáng của bà ta, có chút tức giận.
Trong sách, Thiệu Trung cả đời không nói, chờ đến lúc có điều kiện thì cũng không kịp, đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất chữa trị.
Kẻ cầm đầu chính là Triệu Lan.
Thời điểm Thiệu Trung hai tuổi còn chưa mở miệng nói chuyện, Thiệu Kỳ Hải muốn đưa cậu bé đi gặp bác sĩ, nhưng Triệu Lan đã vội nói rằng bà ta sẽ đưa Thiệu Trung đi,để Thiệu Kỳ Hải làm việc.
Thiệu Kỳ Hải đưa tiền, nói bệnh viện huyện mà không được thì anh sẽ đưa cậu vào bệnh viện thành phố.
Triệu Lan hứa sẽ đáp ứng, nhưng bà ta chưa một lần đi, chỉ đem đến bệnh viện ở trấn qua loa một lần, bác sĩ đề nghị lên bệnh viện huyện, bà ta không quan tâm, chỉ nói rằng không thể chữa trị.
Mục Kinh Trập vốn muốn tiết kiệm một số tiền và đưa Thiệu Trung đi khám, nhưng những gì xảy ra vào buổi sáng đã khiến cô phải đẩy nhanh kế hoạch, nếu không một lúc nào đó cậu bé sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn thấy Triệu Lan, cô nhớ lại tình tiết trong sách, biết mình đã tiêu xài tiền chữa bệnh của Thiệu Trung một cách ngu ngốc nên mới mở miệng.
Cô thậm chí còn hỏi mượn nó, không nghĩ tới Triệu Lan cho mượn cũng không nguyện ý.
Trong trường hợp này, cô ấy sẽ không khách khí.
Mục Kinh Trập quay đi, liền thấy năm đứa trẻ đang nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
"Đó là chuyện ta đã nói trước.
" Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Đông nói: "Chuyện này ta đi xử lý, các con về lớp đi.
"
Buổi chiều, Mục Kinh Trập đã bình tĩnh lại, kết hoa tóc.
Nguyên liệu làm hoa cài đầu là vải lần trước cô mua, thấy mấy mẩu vải bán đi còn thừa nên mua luôn.
Giá rất rẻ, bởi đã có người mua những góc đẹp rồi, thứ cô nhận lại gần như là đồ bỏ đi.
Mục Kinh Trập cũng đột nhiên có cảm hứng, muốn làm một chiếc hoa cài đầu cho Thiệu Bắc.
Không nghĩ đến nhờ nó để kinh doanh.
Mục Kinh đem mọi thứ hoàn thành, một số kiểu nơ và một số kiểu hoa.
Thiệu Trung đứng nhìn Mục Kinh Trập cách đó không xa, nhìn bàn tay cô biến hóa như có phép thuật, há to miệng.
Mục Kinh Trập nhường cho hai khách hàng nhỏ chọn những gì họ thích, đợi cả hai đều mang cài tóc, ngày càng có nhiều trẻ con trong thôn khóc vì nó.
Bất quá ăn tối sau, không có đơn đặt hàng thứ ba.
Đây cũng là điều bình thường, không phải ai cũng có điều kiện sẵn sàng mua.
Không đợi sinh ý tiếp theo, mà là Lý Chiêu Đệ, người đã lén lút đến đây.
Tại sao phải lén lút đến? Bởi vì bà ấy đã lén mang hai miếng thịt gà cho con gái mình.
"Còn nóng, mau ăn đi.
"
Đó là lần đầu tiên Mục Kinh Trập biết cảm giác có mẹ.
Lê Chiêu Đệ không chỉ mang gà cho cô, còn đưa cho cô uống canh gà.
"Đừng xấu hổ, con phải mặt dày trở về, nếu không tất cả đều rơi vào miệng Mục Tuyết kia cùng với tên đàn ông hoang mà cô ta nhặt được! "
Lê Chiêu Đệ lảm nhảm mãi, nửa câu cũng không rời Mục Tuyết, luôn mắng mỏ cô.
Bà ấy có một khuôn mặt dài cùng một nốt ruồi trên cằm.
Xét về tướng mạo đã được định sẵn không phải là một nhân vật tốt.
Trong cuốn sách, bà và nguyên chủ là những cực phẩm đáng ghét nhất, bọn họ nhìn Mục Tuyết không vừa mắt, luôn chống đối cô.
Nhưng bà ấy là một người mẹ tốt, bà hết lòng đối xử tốt với chồng và con cái của mình, không thiên vị con trai hơn con gái, vì bà ấy đã trải qua phận con gái, không muốn con mình cũng phải chịu như vậy.
Quở trách them vài câu, Lý Chiêu Đệ đột nhiên hỏi Mục Kinh Trập: "Sao đột nhiên lại để ý mấy đứa nhóc này, lại nấu cơm cho chúng nó, may quần áo cho chúng nó?"
"Không có gì, chỉ là! muốn khôi phục thanh danh của con mà thôi.
" Mục Kinh Trập viện cớ.
Lý Chiêu Đệ liền tin, hai mắt sáng lên: "Kinh Trập, có phải con muốn thay đổi ý nghĩ của chú ba đối với con? Mấy ngày nay tiến triển thế nào?"
Khóe miệng Mục Kinh Trập giật giật, "Không, mẹ đừng nói bậy, chú ba chỉ là em rể của con thôi, con nghĩ con cần tìm một người tốt hơn, không thể bị kẹt mãi trong thôn, nếu con thật sự tìm Thiệu Kỳ Dương, cả đời này e là cũng không ngẩng đầu lên được.
"
Lý Chiêu Đệ nhíu mày, "Con nói không sai, trước kia ta cũng không thấy chỗ nào tốt, là con nói thích.
Mục Tuyết kia hình như lại có hứng thú với Thiệu Kỳ Dương, ta nghĩ không tệ khi cô ấy quan tâm.
"
Lý Chiêu Đệ trong tiểu thuyết là người quái đản và không có đầu óc, nhưng bà ấy có ánh mắt rất tốt, nhìn ra Mục Tuyết thích cái gì hay là những người đàn ông xung quanh.
Mục Kinh Trập âm thầm giơ ngón tay cái với Lý Chiêu Đệ, bà thực sự có con mắt tinh tường về điều này, nữ chính coi trọng thì ắt là tốt.
Thật đáng tiếc khi cuối cùng bà ấy cũng như Mục Kinh Trập, không có kết cục tốt đẹp.
Khi Lý Chiêu Đệ còn sống đứng trước mặt cô, những lời đơn giản về kết cục của bà trong tiểu thuyết khiến người ta đau lòng.
Mục Kinh Trập siết chặt tay Lý Chiêu Đệ, thầm nghĩ lần này, bất kể như thế nào, nhất định không được để cho Lý Chiêu Đệ có kết cục như vậy.
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Lý Chiêu Đệ nói, "Mẹ sẽ cho người nghe ngóng, nhất định sẽ gả con vào một gia đình tốt, mặc cho là hôn nhân thứ hai nhưng con vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, mẹ sẽ chọn lọc thật kĩ, đến lúc đó gả cho người trong thành cũng không vấn đề gì.
"
Mục Kinh Trập lập tức xấu hổ, "Mẹ đừng nói nữa.
"
"Vốn dĩ là như vậy, có cái gì không thể nói, sau này ta còn muốn đi khắp nơi nói.
"
Khi họ kết hôn, Thiệu Kỳ Hải trong đêm tân hôn uống say không biết trời đất, cũng không chạm vào cô, không biết anh ta say thật hay giả vờ không chạm vào cô.
Sau đó, bà dì của cô đột nhiên ghé thăm, cho đến khi nó hết, Thiệu Kỳ Hải đã ra ngoài làm việc chăm chỉ.
Thế là cả hai không động phòng.
Mục Kinh Trập xấu hổ muốn khuyên ngăn, lại nghe một tiếng cười nhạo.
Là giọng nam.
Lý Chiêu Đệ lập tức hỏi: "Là ai? Mau bước ra?"
Không ai trả lời, Lý Chiêu Đệ kéo Mục Kinh Trập đuổi theo, đuổi thẳng đến Mục gia.
Mục gia đã sớm chuẩn bị cơm tối, cho nên không hề nghĩ tới chờ Lý Chiêu Đệ.
Thấy Lý Chiêu Đệ trở về còn lôi kéo theo Mục Kinh Trập, sắc mặt Mục lão thái trở nên lạnh lùng.
Mục Kinh Trập không chú ý, cô ấy nhìn thấy Mục Tuyết trước.
Trong gian phòng giản dị không màu mè, một đám người nhà nông, Mục Tuyết rất chói mắt, có thể nhìn thấy trong nháy mắt, không thể bỏ qua.
Cũng giống như Mục Tuyết, có một người đàn ông đứng bên cạnh cô không thể bỏ qua.
Hình dáng sắc nét góc cạnh, cao ngạo và khí thế bức người.
Không có gì đáng ngạc nhiên, đây là nam chính Đường Mặc Linh mà Mục Tuyết ngoài ý muốn cứu về.
Tên này nghe có vẻ giống nam chính.
Anh em nhà Thiệu Kỳ Hải thoạt nhìn có vẻ là vai phụ, nhưng họ không biết điều đó.
Đang nghĩ ngợi, cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Đường Mặc Linh.
Mục Kinh Trập: "! "
Cô cái gì đều chưa làm, chưa nói gì cả.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook