Trước khi khai giảng, Mục Kinh Trập đã làm xong lễ phục, vào đêm trước khai giảng, Thiệu Bắc và Thiệu Trung mặc thử, sau đó lại không nỡ cởi ra.
"Đẹp quá mẹ, chúng con rất thích."
"Vậy là tốt rồi."
Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Nam nhìn nhau, trong mắt có chút ghen tị, bộ âu phục và chiếc nơ nhỏ của Thiệu Trung thật sự rất đẹp.
Bọn cậu cũng muốn có nó, nhưng ngại nói ra, bởi vì bọn cậu không cần tham gia bất kỳ cái lễ trao giải nào.
Bọn cậu không nói gì, nhưng Mục Kinh Trập cũng không có mù, thấy bọn cậu thích nó: "Thích không? Thích thì ta sẽ may cho các con một bộ, Tiểu Đông đến đây, ta lấy số đo cho con."
Thiệu Đông động chân, nhưng miệng vẫn nói: "Không cần đâu ạ."
"Mau lại đây, ta đo nhanh làm nhanh, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tham gia thời khắc quan trọng nhất cuộc đời của Tiểu Bắc và tiểu Trung, chứng kiến vinh quang của chúng."
Thế là Thiệu Đông ngoan ngoãn đứng trước mặt Mục Kinh Trập.
Ngày hôm sau là ngày đầu tiên đi học vào ngày 1 tháng 3.

Bốn đứa trẻ vẫn chấp niệm với việc nhảy lớp nên lại nhảy ra một lớp khác, khi trường học bắt đầu đi học lại, Thiệu Đông và Thiệu Tây nhảy thẳng vào lớp năm, trong khi Thiệu Bắc và Thiệu Nam cũng nhảy thẳng vào lớp bốn.


Thiệu Trung thì vẫn chưa đủ tuổi để nhập học, nhưng đã có thể tham gia dự thính* lớp hai.

( Dự thính là tham dự vào để nghe chứ không phải là thành viên chính thức.)
Bởi vì cậu bé đã học xong kiến thức cơ bản của lớp một.

Thiệu Trung là một người dễ mến, mọi người trong thôn đều thích cậu bé, ngay cả giáo viên cũng thích cậu, cho nên liền để cậu ngồi học dự thính.

Vừa đi học lại, mấy đứa trẻ trở thành tâm điểm của sự chú ý, mà Phúc Lộc Thọ Hỉ cách vách lại rất thảm, bởi vì đám người Thiệu Đông vượt một lớp nên bây giờ đã học cùng lớp với bọn nó.

Mặc dù đều là cùng một cấp học, nhưng bọn nó không thể bằng đám người Thiệu Đông, cô giáo còn nói bọn họ phải học hỏi em họ của mình nhiều hơn, còn nói đều là con cháu của Thiệu gia, làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy?
Bề ngoài khác biệt thì có thể tạm bỏ qua, nhưng sự khác biệt về trí não vẫn lớn như vậy.
Tâm tư của bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ căn bản không thuộc về việc học, xếp hạng thứ nhất từ dưới đếm lên, bên phía Triệu Lan cũng không quan tâm lắm, đến bây giờ bọn nó còn chưa thành thục cộng trừ nhân chia, giáo viên dạy toán xem điểm, ngày đầu tiên đi học liền phát bài kiểm tra, không nhịn được mắng Thiệu Phúc và Thiệu Lộc trong đầu có phải chứa toàn đầu hủ hay không.
Bọn nó trở nên nổi tiếng, sau giờ học, các bạn học đều gọi bọn nó là não đậu hủ.

Phúc Lộc Thọ trước đó không có vấn đề gì về việc học kém, nhưng nhìn thấy Thiệu Tây và Thiệu Đông được mọi người vây quanh khen ngợi, trên người ăn mặc tươm tất, sạch sẽ, rồi tự nhìn mình...!
Dần dần khái niệm "đẹp và xấu" ra đời, Phúc Lộc Thọ bắt đầu xấu hổ, buồn bã và tự ti.

Trở về đến nhà liền khóc lóc, hỏi anh Thiệu và chị dâu Thiệu, tại sao lại sinh ra bọn nó nhìn như thế này, tại sao bọn nó không đẹp trai và tại sao đầu óc lại không thông minh?
Liên tù tì ba câu hỏi tại sao, khiến chị dâu Thiệu và Triệu Lan không nói nên lời, bọn họ cũng đâu có muốn như vậy.
Bọn họ không có cách nào trả lời câu hỏi của bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ, nhưng bọn họ phát hiện ra con cháu mình bị bắt nạt nên đã đến trường làm ầm lên, mắng mỏ giáo viên dạy toán.
Bọn họ vốn dĩ muốn trút giận thay cho lũ nhỏ nhưng lại trở thành trò cười trong mắt mọi người, mọi người trong thôn đều biết về việc Phúc Lộc Thọ trong đầu chứa toàn đậu hủ.
Mục Kinh Trập nghe xong liền bật cười: "Ha ha, quá buồn cười, thầy dạy toán này có tài năng đó nha, sao lại không dạy ngữ văn?"
Thiệu Kỳ Dương nghe xong cũng không nhịn được cười, đang tính lấy hết dũng khí bày tỏ lòng mình, nhưng sau đó Mục Kinh Trập lại bận bịu, anh cũng phải làm theo, cho nên lại kéo dài đến tận bây giờ.
Nhưng mà...!Không thể kéo dài nữa, mấy ngày nữa sẽ là sinh nhật của Kinh Trập, cho nên đến lúc đó anh nhất định sẽ nhân cơ hội bày tỏ tấm lòng của mình.
Hai ngày nay, Thiệu Kỳ Dương suy nghĩ nên tặng quà gì, một năm qua, ngoại trừ sinh nhật đặc biệt của Thiệu Nam và Thiệu Bắc, chỉ có thể ăn một bát mì trường thọ.


Ngoài ra sinh nhật của Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Trung đều được cô chuẩn bị cẩn thận.
Thậm chí là anh, cô còn đặc biệt làm mì trường thọ, giết một con gà rồi dẫn theo bọn nhỏ mang đến cho anh.
Ngày nay rất ít sinh nhật, ăn một quả trứng vào ngày sinh nhật đã là tốt lắm rồi, nhưng Thiệu Kỳ Dương lại giống với Thiệu Kỳ Hải, chưa từng có sinh nhật, cũng chưa từng ăn trứng.
Triệu Lan không nhớ ngày sinh nhật của họ, mà chỉ nhớ ngày sinh nhật của anh cả Thiệu và Thiệu Kỳ Vân, mặc dù Thiệu Kỳ Dương không nói ra trong lòng nhưng thực ra rất ghen tị với anh trai và em gái của mình.
Bởi vì Mục Kinh Trập, anh ấy đã tổ chức sinh nhật đầu tiên của mình.
Lần này là sinh nhật cô, anh sẽ chuẩn bị quà chu đáo.
Sau đó Thiệu Kỳ Dương phát hiện ra rằng Thiệu Đông và những người khác cũng có ý tưởng giống mình, bọn trẻ đã bắt đầu bí mật chuẩn bị quà, còn sợ mua trùng nên lén lút mở cuộc họp, Thiệu Kỳ Dương vô tình nghe thấy, sợ mình cũng mua trùng nên cũng đứng lại nghe lén.
"Em muốn viết cho mẹ một bài hát." Đây là Thiệu Trung.
"Em mua cho mẹ một chiếc đồng hồ, đồng hồ của mẹ cũng đã hỏng rồi, trông không đẹp." Đây là Thiệu Tây.
"Vốn dĩ anh cũng muốn mua, nhưng biết em mua rồi nên anh đã đổi sang cái khác.

Anh sẽ mua cho mẹ một cái vòng tay bằng bạc, bây giờ mua bạc trước, sau này sẽ mua cho mẹ một cái bằng vàng sau." Đây là Thiệu Đông.
"Vậy chúng ta cùng nhau mua đi." Thiệu Tây lập tức trả lời.
"Em muốn tặng mẹ một chiếc ô tô, nhưng em không có đủ tiền, chỉ có thể mua cho mẹ một lọ nước hoa, để mẹ xức lên." Đây là Thiệu Bắc.
"Em mua khác mọi người, em đã mua một cái lò quạt gió, mua cả than đá.


Sau này, mẹ sẽ không phải vất vả bị ngạt khói hay bị sặc khi thổi ống lửa, chú cũng không cần phải lên núi đốn củi, chúng ta cũng không cần cãi với mẹ để nhặt quả thông và củi khô trên núi."
Vẫn là Thiệu Nam rất thực tế, đồ mua cũng rất thực dụng
Thiệu Đông nghe xong gật đầu: "Tiểu Nam, em mua rất tốt." Bọn chúng cũng từng giúp Mục Kinh Trập nhóm củi, thổi lửa.
Có đôi lúc trời mưa củi chưa kịp khô, thổi đến hai má phồng đỏ vẫn không có tác dụng gì, chỉ có mỗi khói lên ho sặc sụa, ho đến chảy cả nước mắt.
Cuộc trao đổi của mấy đứa trẻ dừng lại ở đây, biến thành một cuộc thảo luận về việc thổi lửa.
Thiệu Kỳ Dương rón rén bước đi, đột nhiên cảm thấy món quà mà mình nghĩ đến trước đây còn tệ hơn nhiều so với của bọn trẻ, Thiệu Nam có thể nghĩ đến việc mua bếp lò, máy thổi than, Thiệu Bắc thậm chí còn dám nghĩ đến một chiếc ô tô, mà chúng không phải mơ tưởng, trong tương gần nhất định sẽ mua được.
Để không bị trùng quà, Thiệu Kỳ Dương cũng đã làm việc chăm chỉ, cuối cùng đã chọn được chiếc vòng cổ.
Anh chọn tới chọn lui mới chọn được một chiếc vòng cổ bằng bạc, nhưng sau khi mua sắm xong, anh lại tình cờ gặp Quý Bất Vọng, Quý Bất Vọng cũng đang đi mua sắm nhưng không thấy anh.
Thiệu Kỳ Dương muốn giả vờ không nhìn thấy anh ta, nhưng lại nghe thấy những người đi theo Quý Bất Vọng hỏi anh ta.
"Bất Vọng, cậu thật sự muốn tự làm một cái bánh ngọt sao? Cậu có thể để đó cho phòng bếp hoặc đặt một cái mà."
"Không được, tự mình làm mới tốt, thời gian vẫn còn, tôi sẽ học được."
Thiệu Kỳ Dương nghe vậy liền cau mày, Quý Bất Vọng vậy mà lại muốn làm bánh sinh nhật, nếu anh ta tự mình làm bánh, nhất định Mục Kinh Trập sẽ rất cảm động.
Thiệu Kỳ Dương vốn định hành động vào ngày sinh nhật, giờ đây lại có chút vội vàng, nếu ngày đó Quý Bất Vọng cũng tiến thêm một bước, anh sẽ vụt mất cơ hội thì sao? Nếu Kinh Trập chấp nhận Quý Bất Vọng trước thì sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương