Cố Khanh cũng biết lão gia tử lười lăn qua lăn lại, cũng là muốn thanh tĩnh một chút, nhưng nhà bọn họ vẫn luôn lo lắng cho ông nội ở chỗ này một mình.

Khi hai người đang trò chuyện, cửa sân bị gõ vang.

" Lão thủ trưởng.

Ồ, đây không phải là Cố Khanh sao? "

" Triệu thúc.

"

Triệu Minh trước đây là binh lính dưới quyền lão gia tử, sau này bị thương thì đã chuyển nghề, Cố Khanh cũng không còn biết tin tức của ông nữa.

Trước đây, Cố Khanh chỉ biết Triệu Minh là người miền Nam, không ngờ lại thấy ông ở đây.

Nhìn hai người, Triệu Minh buồn cười nói: " Đây là chọc lão gia tử mất hứng rồi? "

" Đúng vậy, Triệu Minh, tôi nhớ nhà cậu có một cô con gái.

Để thằng nhỏ này làm rể nhà cậu đi.


"

Cố Khanh: " ......!"

" Lão lãnh đạo, ông nói hơi muộn rồi.

Cô gái nhà tôi sớm đã kết hôn từ mấy năm trước rồi.

"

Cả hai đều biết, lời này thuần túy chính là nói đùa.

Cố lão gia tử tức giận đến mức hừ hừ, ông thật sự lo lắng a, người làm nghề này như họ cần phải có một người hiểu và chăm sóc ở nhà.

Ông chỉ mới nhận ra điều này trong hai năm gần đây, nhưng thằng nhóc này thì không hiểu.

Triệu Minh không dám để lão gia tử tiếp tục tức giận, vội vàng kéo Cố Khanh xuống bếp cùng nấu ăn cho lão gia tử.

" Cố Khanh, cháu cũng đừng chọc giận lão gia tử nữa, có lời gì hay thì nói cho ông ấy nghe, cũng không mất miếng thịt nào.

Gần đây tốt không? "


Triệu Minh bộ dạng cùng Triệu Điềm có sáu bảy phần tương tự, cười lên liền đặc biệt mặt tốt, hoàn toàn làm cho người ta phòng bị không nổi.

Lời này không chỉ là hỏi công việc của Cố Khanh mà còn là chuyện cá nhân của Cố Khanh.

Cố Khanh có chút bất đắc dĩ, anh cảm thấy anh cũng không tính là già, nhưng trong nhà và bộ đội từng người đều thúc giục anh, giống như rất sợ anh ấy tìm không được vợ.

" Triệu thúc, cháu làm sao có thể làm ông nội tức giận được.

Cháu cũng không phải không muốn tìm vợ, chỉ là chưa gặp được người phù hợp thôi.

"

Trong quân đội có nhiều người nhà muốn giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng anh chưa bao giờ gặp được người khiến anh cảm thấy phù hợp.

Nói đến chuyện này, Cố Khanh bỗng dưng nhớ lại hình bóng hung hãn mà anh thấy trong rừng tối qua…

" Hay là thúc nhờ Tiểu Điềm nhà thúc giới thiệu cho cháu một người? Nhà thúc gần xưởng dệt, bên trong có không ít cô bé thúc quen biết, nhất định có thể tìm được người phù hợp với cháu.

"

Cố Khanh còn chưa phục hồi tinh thần, chợt nghe đối phương lại nói: " Cháu xem lão thủ trưởng hiện tại cũng không giống như là muốn về thủ đô.

Nếu đối tượng của cháu chọn là người ở huyện thành này, sau này cháu còn có thể thường xuyên đến thăm lão gia tử.

"



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương