Gần đây thời tiết nóng lên, nhiều người thích đi tắm ở sông, hoặc chỉ dùng một thùng nước lạnh để tắm cho xong.

Nhưng Dư Thịnh khẳng định không thể tắm nước lạnh, nếu anh ấy dùng nước lạnh thì chắc chắn sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mà chính cô cũng không thích tắm nước lạnh.

Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, cô không thể làm qua loa được.

May mà nhà họ Dư tuy rằng nghèo, nhưng Khương Lệ Mai là người không câu nệ tiểu tiết, nhiều lúc suy nghĩ của bà khác biệt hẳn với suy nghĩ của những người ở thời đại này.

Trong khi mọi người đều coi trọng việc tiết kiệm, bà lại cho rằng tiết kiệm một chút chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng để mọi người sống thoải mái hơn một chút.

Nghĩ đến đây, Dư Dao lại không khỏi cảm thấy may mắn, xuyên không đến thời đại này, gặp được gia đình như vậy.

Chưa kể đến việc mình đã chiếm thân thể của người khác, vốn dĩ nên giúp đỡ và đối xử tốt với gia đình của nguyên thân, chỉ riêng tình cảm thuần khiết của họ, Dư Dao cũng không nỡ rời bỏ họ.


Nhưng mà Dư Dao dù sao cũng không phải là nguyên thân, rất nhiều chuyện làm lên đều là bó tay bó chân không biết làm, nhất là những thay đổi đột ngột trên người cô, nếu bị gia đình phát hiện có lẽ họ sẽ nghi ngờ.

Bằng không, cô vẫn là nghĩ biện pháp đem mình gả đi thôi.

Tình yêu đích thực cô không mấy tin tưởng, nhưng với điều kiện của mình mà tìm một người có chí tiến thủ, nhân phẩm tốt để cùng nhau sống qua ngày thì chắc cũng không khó lắm.

Nhưng người này tuyệt đối không thể là người trong thôn bọn họ, nói như vậy vấn đề vẫn không được giải quyết, hơn nữa trong thôn này cũng chẳng có nam thanh niên vừa độ tuổi thích hợp.

Thấy con gái vừa mới thúc giục gấp gáp, lúc này lại lề mề, Khương Lệ Mai ở phía trước sẵng giọng: " Đang nghĩ cái gì vậy, sao cứ chần chừ mãi thế.

"

" Con đến đây.

"


Chờ người một nhà dọn mâm cơm lên, bên ngoài trời đã tối đen.

Dư An nhỏ nhất nhìn thấy đầy đủ các món ăn, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn dầu chập chờn, " Món chị ba nấu thật ngon, em phải ăn năm bát! "

Khương Lệ Mai không nhìn nổi bộ dáng không có tiền đồ của con mình như vậy, quát: " Con nói to thêm chút nữa đi, gọi cả làng đến giành đồ ăn của con.

"

" Bọn họ mới không dám đâu.

" Đứa bé lẩm bẩm, rõ ràng là không phục, nhưng cuối cùng vẫn hạ giọng không dám cãi lời Khương Lệ Mai.

Dư Dao nghe vậy, gắp một đũa nấm dại đầy dầu bỏ vào bát của Dư An, nói: " Có thể ăn là phúc, chỉ cần đừng ăn đến no căng là được.

"



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương