Edit: Cỏ ngáo ngơ
Sau đó một tuần, tôi đến buổi triển lãm trang sức cùng Chu Nghi Ninh.
Buổi triển lãm có rất nhiều thương hiệu.
"Nhìn từng viên pha lê này xem, nó làm gương mặt của cậu sáng hơn, nó thực sự rất hợp với cậu." Tôi trực tiếp cầm một sợi dây chuyền lên.
"Nhìn cũng rất đẹp." Chu Nghi Ninh cũng có chút động lòng.
Nghe là biết muốn xuống tiền, vì vậy tôi nhanh chóng nói: "Dây chuyền to, cổ của bạn lại nhỏ nên đeo trên cổ cậu rất đẹp.
Cậu có thể mua nguyên bản rồi về thiết kế lại, đeo trong dịp nào cũng thích hợp cả.
Cậu đeo nó nhìn có khí chất và bắt mắt hơn hẳn."
Nghe như vậy, ánh mắt Chu Nghi Ninh liền nhìn về hướng Diệp Thước.
Tình cờ là Diệp Thước cũng nhìn về phía này.
Nhìn anh ta hôm nay hơi soái, tôi khẽ cười nói: "Cám ơn chồng cũ."
Tôi nói bằng khẩu hình miệng và thấy rằng Diệp Thước cau mày sâu hơn.
Chu Nghi Ninh sau đó vội vàng chọn lựa: "Huyền Huyền, giúp tôi chọn ra một bộ trang sức thật đẹp đi."
"Được."
Đó mới là mấu chốt.
Tôi lập tức bắt đầu tham khảo và chọn trang sức cho Chu Nghi Ninh.
Đề cử nhưng phải tính toán món trang sức ấy trong phạm vi túi tiền của cô ta.
Chu Nghi Ninh quẹt thẻ trả tiền mua những món trang sức ấy.
Thật vui a.
Đã đến giờ, người dẫn chương trình của buổi triển lãm tiến lên nói:
"Hiện tại lý do đã được giao cho chúng ta, ông chủ Datai đến đây để nói với gia đình tôi vài lời."
Ánh mắt của đám đông lập tức bị thu hút.
Dù sao cũng có rất nhiều người trong nghề được mời, mà những người đó thậm chí còn không biết ông chủ của Shangye Jewelry là ai.
Thành thật mà nói thì mọi người rất tò mò.
Tôi đứng lên đi đến sân khấu chính.
Chu Nghi Ninh kinh ngạc nhìn tôi: "Huyền Huyền, cậu...!Ông chủ?"
Tôi không có thời gian để nói chuyện với Chu Nghi Ninh, vì vậy tôi trực tiếp cầm micrô bắt đầu chào hỏi.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Chu Huyền, chào mừng mọi người đến với triển lãm trang sức Shangye.
Lần đầu tiên tôi thấy thích thú khi làm đồ trang sức, nhưng tôi không có nhiều kinh nghiệm.
Hy vọng được tất cả các vị tiền bối giúp đỡ."
Tôi giới thiệu bản thân với đối thủ của mình bằng một nụ cười nghiêm chỉnh trên môi.
Trên mặt Chu Nghi Ninh tràn đầy kinh ngạc, thậm chí Diệp Thước đang tham gia sự kiện cùng bạn của anh ta cũng đang ngây người.
"Diệp Thước, vợ anh sao, khi nào thì cô ấy có thể tự mình thành lập một thương hiệu trang sức?"
Bạn bè xung quanh Diệp Thước vội vàng kéo anh ta lại, trên khuôn mặt họ tràn đầy sự tò mò.
Là bạn của Diệp Thước, đối với Chu Huyền, họ rất rõ tính cách của nguyên chủ.
Đó là một người chỉ biết có yêu, ngoại trừ tình yêu, mọi thứ chỉ là phù du.
Diệp Thước đã nhiều lần phàn nàn rằng cô ấy thích phí nhiều tiền cho những thứ không cần thiết, cho dù là tiền của cô ấy, nộp cho quốc gia cũng chỉ là một chút.
Với tài sản ít ỏi đứng tên mình, nếu nộp thuế cho đất nước một thời gian thì cô ấy có lẽ phải hít gió Tây Bắc rồi.
Bản thân Diệp Thước cũng sững sờ khi nhận ra điều đó, anh ta nhìn chằm chằm vào Chu Huyền, đôi mắt của anh ta rõ ràng đang nói: "Cô gái này còn che giấu bao nhiêu nữa?"
Chu Nghi Ninh nhìn Diệp Thước, sau đó nhìn Chu Huyền, dường như có cơn sóng ngầm giữa hai người họ.
Cô ta nghĩ tới, thời gian qua Chu Huyền cũng không có nói cùng Diệp Thước đã xảy ra những chuyện gì, cũng không còn tiếp tục trong não chỉ có yêu đương, hiện tại lại chuyển biến trở thành chủ thương hiệu trang sức.
Cô ta hoàn toàn ngồi ở một bên.
Có người đứng lên và đặt câu hỏi về mối quan hệ của tôi với Diệp Thước trước công chúng.
Tôi nhướng mày, trước khi Diệp Thước mở miệng đã nói thẳng: "Chúng tôi đã ly hôn rồi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook