Chị dâu đã hỏi rõ ràng, bày mưu đại tiện vào trong bí rợ là đến từ Thẩm Trì, đại tiện là Thẩm Lương, Thẩm Nhan chọn bí rợ xinh đẹp nhất, những đứa trẻ khác ở bên cạnh ồn ào, bao gồm thằng ranh con của nhà cô ấy.
Cô ấy đã đánh thằng ranh con một trận, thằng nhóc này đã nhận tội rồi.
"Em không đánh con, xin lỗi chị nhé, quả bí rợ này để em mua lại!"
Đường Niệm Niệm móc ra một nắm tiền từ trong túi, chọn đại một tờ mười đồng, rồi đưa qua.
"Chị đòi tiền làm gì, bí rợ nhà chị trồng không đáng tiền, chị chỉ tới nói một tiếng!"
Đương nhiên chị dâu không chịu nhận tiền, cô ấy cầm theo làn xách rời đi.
Đường Niệm Niệm sa sầm mặt về nhà, nếu ba thằng ranh con là làm bí rợ bị hư cô sẽ không tức giận như vậy, nhưng đám ranh con này lại nghĩ ra biện pháp buồn nôn như vậy, về sau cô ăn bí rợ sẽ có ám ảnh.

Càng khiến cho cô tức giận chính là, con trai út thế mà xấu xa như vậy, ngoan hiền trước kia đều là giả dối, cái thằng ranh con này quá biết diễn kịch, ngay cả cô cũng bị qua mặt.
Sau khi Đường Niệm Niệm vào nhà, ngồi xuống điềm nhiên như không có việc gì, không nói gì.
Bà nội cô từng nói, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, trời đánh tránh bữa ăn, phạm nhân tử hình cũng phải ăn bữa tiệc rồi mới lên đường, cho nên xưa nay nhà họ Đường không dạy dỗ trẻ con trên bàn cơm.

Chờ ba đứa ranh con này ăn xong, cô hẳn ra tay.
"Tiểu Đường, có ở nhà không?"
Lại có người đến, lần này tới là vợ chồng tiểu đoàn trưởng Hứa, họ ôm theo một chiếc ti vi đen trắng, bên cạnh còn có một câu bé vẻ mặt cầu xin đi theo, lớn hơn Thẩm Lương một tuổi, là con của bọn họ.

Hứa Phán Nhi ở phía sau mẹ, dưới sự giáo dục của Hà Đào Hoa đã thay hình đổi dạng, khác hoàn toàn với trước kia.

Có điều cô ấy học tập không tốt lắm, năm ngoái không thi đậu đại học, trở thành một lính thiết giáp của quân khu Tây Bắc, biểu hiện rất không tệ.

Tình cảm giữa cô ấy và mẹ kế rất tốt, không biết còn cho là mẹ ruột của cô ấy.
"Phó quân trưởng Thẩm cũng ở đây hả, tôi không có việc gì."
Tiểu đoàn trưởng Hứa nhìn thấy Thẩm Kiêu, vẻ mặt ngượng ngùng, trong lòng có chút sợ hãi.
Hà Đào Hoa kéo ống tay áo của anh ta, nhỏ giọng nói: "Bảo anh đừng đến anh nhất định phải đến, nhanh đi về đi!"
Từ lúc sinh con trai, quyền lực trong nhà của Hà Đào Hoa tăng lên không ít, lưng cũng cứng hơn, còn lấy vào tay quyền lực tài chính trong nhà, mỗi tháng chỉ gửi về quê tiểu đoàn trưởng Hứa năm đồng, hiếu kính cha mẹ của anh ta.
Anh em của tiểu đoàn trưởng Hứa có đến làm ầm ĩ, nhưng đều bị Hà Đào Hoa đuổi về, lý do rất thuyết phục, cô ấy đã có con trai, dựa vào cái gì phải nuôi con trai cho người khác?
"Lãnh đạo Thẩm, chúng tôi không có việc gì, chỉ là đi ngang qua!"
Hà Đào Hoa kéo tay chồng trở về, ti vi hỏng cũng không hẳn là con người ta sai, trách nhiệm chủ yếu ở chỗ thằng ranh con nhà mình, mặc dù đã tổn thất không ít tiền, thế nhưng không cần phải tổn thương hòa khí.
Tiểu đoàn trưởng Hứa đau lòng vô cùng, một chiếc ti vi hơn mấy trăm đồng lận đấy, nhưng anh ta thật sự không có can đảm đòi tiền Thẩm Kiêu, vốn cho rằng Thẩm Kiêu không ở nhà, ai ngờ Diêm Vương mặt đen này đang ở nhà.
"Đi ngang qua, ha ha...!Vừa khéo đi ngang qua!"
Anh ta ngượng ngùng cười làm lành, ôm ti vi đi trở về, còn vỗ một cái mạnh bạo vào ót của con trai nhà mình, trở về sẽ đánh nhừ đòn thằng ranh con này, làm món đồ đắt giá trong nhà hỏng, đau lòng c.h.ế.t anh ta rồi.
"Ti vi hỏng?" Thẩm Kiêu hỏi.
Đường Niệm Niệm cũng ra rồi, còn tóm ba đứa con nhà mình ra.

Đám Thẩm Lương nhìn thấy ti vi, ánh mắt lóe lên chột dạ, còn trừng mắt nhìn Hứa Văn Bân, khẳng định là thằng nhóc này làm phản rồi.
Vẻ mặt Hứa Văn Bân đau khổ, mắt đỏ rừng rực, cậu bé quá oan, cha cậu bé muốn xem tin tức, cậu bé làm gì ngăn được?
Bàn tay của cha cậu bé đánh người còn đau hơn Lôi Công, sao cậu bé có thể chịu được?
Cậu bé cũng chỉ là nói lời nói thật thôi, dựa vào cái gì nói cậu bé là phản đồ?
Mặc dù bốn đứa bé không có lên tiếng, nhưng bọn họ đều xem hiểu ý đối phương từ trong ánh mắt lẫn nhau, Thẩm Lương, Thẩm Nhan lại trừng mắt nhìn.

Phản đồ luôn luôn lấy nhiều cớ.
"Cũng không có chuyện gì, đều tại Văn Bân nhà tôi làm hỏng ti vi rồi, chúng tôi phải đi sửa ti vi." Hà Đào Hoa cười giải thích.
Trước đó tiểu đoàn trưởng Hứa muốn xem tin tức, kết quả sau khi mở ti vi, màn hình hồi lâu vẫn không có động tĩnh, cuối cùng còn bốc lên khói xanh, còn có mùi khét, ti vi nổ, tiểu đoàn trưởng Hứa đánh con trai một trận, biết được còn có sự góp mặt của ba đứa sinh ba của nhà họ Thẩm, trong cơn tức giận anh ta ôm ti vi sang đây, cô ấy cản cũng cản không được.
Đường Niệm Niệm đã lấy ra công cụ, mở ti vi ra, mùi khét cháy xộc vào mũi, hơn nữa cô còn phát hiện, có mấy cái linh kiện mấu chốt đã bị lắp sai chỗ, bấy giờ mới tạo thành chập mạch.
"Ai làm hỏng ti vi?"
Đường Niệm Niệm nhìn ba đứa ranh con nhà mình hỏi, thằng nhóc Hứa Văn Bân kia nhát gan, không có lá gan này.
"Con làm hỏng vậy!" Thẩm Lương ôm hết tất cả “tội ác”.
"Con cũng làm hỏng!" Thẩm Nhan ngóc đầu lên, thấy c.h.ế.t không sờn, cô bé mới không muốn làm đào binh.
"Mẹ, đánh anh chị rồi có phải không cần đánh con nữa không?"

Thẩm Trì nhỏ giọng hỏi, cậu bé sợ đau.
Đường Niệm Niệm bị tức đến bật cười, thằng ranh con nhỏ nhất thành thạo giả bộ, trước kia cô đã bị lừa dối rồi, về sau cô tuyệt đối sẽ không rơi vào bẫy nữa.
"Vì sao làm hỏng ti vi nhà người khác?" Thẩm Kiêu hỏi.
"Nhà mình đắt, làm hỏng không có lời!" Lý do của Thẩm Lương rất thuyết phục, nhà mình là ti vi màu, đắt vô cùng, nhà họ Hứa là loại mười một inch, rẻ.
Tiểu đoàn trưởng Hứa bị chọc tức mà cười to, hóa ra là vì ti vi nhà anh ta rẻ nên mới bị làm hỏng?
"Hứa Văn Bân nói ti vi nhà cậu ấy rẻ, làm hỏng vừa khéo thay mới." Thẩm Nhan nói.
Tiểu đoàn trưởng Hứa hung hăng trừng mắt về phía con trai, anh ta khôn khéo một đời, thế mà nuôi ra con trai bại gia!
Hứa Văn Bân rụt cổ, cúi đầu xuống giả chết.
Giả c.h.ế.t chung còn có Thẩm Trì, cậu bé biết rõ, ngay tại lúc này, im lặng mới là thích hợp nhất, nói càng nhiều, bị đánh càng ác.
"Sửa một chút là có thể dùng, không sao, việc này đều tại Văn Bân nhà tôi!" Hà Đào Hoa cười nói..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương