Sau một tiếng đồng hồ, bọn họ đã đến lối vào căn cứ nhà nước, Thẩm Kiêu lấy giấy chứng nhận ra, người phụ trách căn cứ là Minh An Bang tự mình đến nghênh đón.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tương tự Minh Chấn Hưng, cảm xúc của Thẩm Kiêu cũng mất bình tĩnh, vẻ mặt cũng đã dịu đi nhiều.
Buổi tối, bữa cơm của vợ chồng Thẩm Kiêu là một người một tô mì sợi, còn nhỏ thêm mấy giọt xì dầu.
Đường Niệm Niệm biết đây là thức ăn tốt nhất căn cứ có thể lấy ra rồi, ngay cả Minh An Bang cũng không có bữa ăn ngon thế này.
Minh An Bang không có nóng lòng tìm bọn họ thương lượng chuyện tiêu diệt căn cứ Phi Ưng, chỉ bảo bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nửa đêm, căn cứ yên tĩnh im ắng, ngoại trừ người tuần tra thì tất cả mọi người đã ngủ.
Hai bóng người nhanh chóng rời khỏi căn cứ, người tuần tra không hề phát hiện.
Hai bóng người đó chính là Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu, rất nhanh hai người đã đi tới dưới tường căn cứ Phi Ưng, một tháng qua, Đường Niệm Niệm đã thăm dò căn cứ Phi Ưng vô số lần, nắm rõ tình huống trong này như lòng bàn tay, nhắm mắt lại cũng có thể hình dung được toàn căn cứ.
"Tiêu diệt Chu Tử Dương trước, sau đó tiêu diệt Ngũ Đại Thiên Vương!"
Bắt giặc bắt vua trước, Chu Tử Dương là nòng cốt của Phi Ưng, Ngũ Đại Thiên Vương là tướng tài đắc lực của Chu Tử Dương, theo thứ tự là Hệ Phong, Hệ Hỏa, Hệ Tốc Độ, Hệ Lực Lượng, song dị năng giả Hệ Không Gian và Hệ Tinh Thần, còn Chu Tử Dương thì là song dị năng giả Hệ Không Gian và Hệ Lực Lượng.
Bên người Chu Tử Dương có mười người phụ nữ xinh đẹp, có một vài là hắn ta bắt tới, có một vài là tự nguyện, mỗi lúc trời tối, hắn ta sẽ lật thẻ bài giống như Hoàng Đế, chọn mấy cái người phụ nữ qua đêm, chỉ cần hơi không vừa ý sẽ dùng phụ nữ để trút giận, người phụ nữ bên cạnh hắn ta thường xuyên được thay đổi, không có một ai là có thể kiên trì một năm trở lên.
Ngũ Đại Thiên Vương cũng tàn bạo giống như hắn ta, xem người phụ nữ như gia súc đê tiện mà ngược đãi, hơn nữa bọn hắn và Chu Tử Dương trao đổi phụ nữ là chuyện thường xảy ra, thậm chí lúc thiếu đồ ăn, phụ nữ còn là vật thay thế đồ ăn.
Trong căn cứ Phi Ưng, địa vị người phụ nữ không bằng chó, đãi ngộ của nữ dị năng giả sẽ khá hơn một chút.
Đường Niệm Niệm quen cửa quen nẻo mò tới nơi ở của Chu Tử Dương, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, truyền ra tiếng vui cười và tiếng cầu khẩn, còn có tiếng khóc và tiếng r3n rỉ của người phụ nữ.
"Ầm."
Thẩm Kiêu đá bay cửa, âm thanh trong phòng im bặt.
"Ai?"
Phản ứng của Chu Tử Dương rất nhanh, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Dáng người hắn ta cao lớn thô kệch, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ, trên cánh tay là hình xăm, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, tướng người hung ác, ánh mắt ngoan độc, nhìn là biết là tội phạm đã g.i.ế.c không ít người.
Mấy người đàn ông khác cũng nhìn là biết quân hung ác, chính là Ngũ Đại Thiên Vương và thuộc hạ th ân tín của Chu Tử Dương, trên mặt đất có mấy người phụ nữ xinh đẹp đang nằm, vết thương chồng chất, đang bị bọn họ chà đạp tùy thích.
Mấy người phụ nữ nhìn thấy Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đứng ở cửa, ánh mắt chờ mong trở nên tuyệt vọng.
Chỉ có hai người, khẳng định đánh không lại những người này, bọn họ không có đường sống.
Đường Niệm Niệm mặc đồ đi đêm bó sát người, tóc búi củ tỏi, để lộ gương mặt xinh đẹp, mặc dù mặt vô cảm, nhưng vẫn khiến nhóm người Chu Tử Dương cảm thấy rạo rực, tính dâm tăng dữ dội.
Người đẹp tự đưa mình vào rọ này, đẹp hơn các người đẹp bọn hắn từng chiếm được trước kia cộng lại, ngay cả đại minh tinh bọn chúng từng đè trước kia cũng không đẹp bằng người đẹp này.
Chu Tử Dương và thuộc hạ đều xem Đường Niệm Niệm là vật trong bàn tay, Thẩm Kiêu đã bị bọn hắn ngó lơ.
"Người đẹp tìm anh đó sao, anh chắc chắn sẽ thương yêu em thật nhiều!"
Chu Tử Dương cười dâm đi đến chỗ Đường Niệm Niệm, bên trong miệng không ngừng thốt ra lời d@m đãng.
"Đại ca, anh vui xong cũng đừng quên anh em!"
Những người khác sắp ch ảy nước miếng, dựa theo quy củ căn cứ, Chu Tử Dương hưởng dụng trước là có thể đến phiên bọn hắn rồi.
"Gấp cái gì!"
Chu Tử Dương tức giận trừng mắt nhìn, trong lòng có chút bất mãn, người đẹp này hắn ta không nỡ chia sẻ, hắn ta muốn độc hưởng.
Hắn ta là đại ca lợi hại nhất căn cứ, độc hưởng một người đẹp cũng là nên làm, ai không phục thì g.i.ế.c kẻ đó!
Thuộc hạ đã nhìn ra lòng ham chiếm hữu của Chu Tử Dương, không dám lên tiếng nữa, nhưng trong lòng cũng có bất mãn.
Chiến đấu vẫn chưa khai hỏa, nhưng những người này đã bắt đầu xuất hiện rạn nứt.
Thẩm Kiêu ra tay trước nhất, thẳng tay móc ra tròng mắt của Chu Tử Dương.
Dám nhìn Niệm Niệm như thế, đáng chết!
"A...!Con mắt của tao!"
Chu Tử Dương kêu thê lương thảm thiết, hai con mắt đã thành hai lỗ máu, m.á.u me đầm đìa, thảm trạng đáng sợ.
Những người khác vẫn chưa kịp phản ứng, một cây búa rìu lóe sáng đã bổ tới trước mặt bọn hắn, một người cách gần nhất, đầu đã rơi xuống, lăn trên mặt đất một vòng, ngừng.
Các phụ nữ hoảng sợ thét lên liên tục, Đường Niệm Niệm chê bọn họ ầm ĩ, hung hăng trợn mắt nhìn sang, còn uy hiếp: "Kêu nữa chặt mấy cô!”
Uy h.i.ế.p vô cùng hữu hiệu, mấy người phụ nữ đã cố hết sức che miệng lại, không còn dám kêu.
Mấy Ngũ Đại Thiên Vương khiến căn cứ nhà nước nhức đầu này, dưới búa rìu của Đường Niệm Niệm đã biến thành năm con cừu nhỏ, không hề có sức phản kháng.
Tận thế mới diễn ra một năm, dị năng của những người này không ghê gớm là bao, Đường Niệm Niệm không có mất quá nhiều sức lực đã chặt xong đầu của mấy người kia.
Thẩm Kiêu cũng đã giải quyết Chu Tử Dương xong.
Một loạt đầu nằm trên mặt đất, còn có t.h.i t.h.ể không đầu.
Đường Niệm Niệm tìm được phòng chứa đồ riêng của Chu Tử Dương, bên trong có không ít vàng bạc châu báu, còn có vật tư, đều bị cô thu vào không gian.
Hai người bọn họ đã tìm được nhà kho của căn cứ Phi Ưng, vật tư bên trong rất phong phú, đều được Đường Niệm Niệm thu, quay về sẽ đưa cho chính phủ.
Hai người đi suốt đêm trở về căn cứ nhà nước, bỏ vật tư thu được từ Phi Ưng chất chồng trong kho hàng của chính phủ, lúc này trời còn chưa sáng, bọn họ đi gõ cửa phòng Minh An Bang.
"Chu Tử Dương và Ngũ Đại Thiên Vương đều đã chết, phái người đi sáp nhập căn cứ Phi Ưng!" Thẩm Kiêu nói.
"Vật tư Phi Ưng chất trong nhà kho của mọi người!" Đường Niệm Niệm nói.
Đầu óc của Minh An Bang trong lúc nhất thời đã dừng hoạt động, có chút ngơ ngác, có phải mình còn chưa tỉnh ngủ hay không?
Trên đầu bị gõ một cái đau thấu, là Đường Niệm Niệm gõ.
"Ông bà của ông nhanh nhạy hơn ông nhiều, nhanh!"
Đường Niệm Niệm rất chán ghét, Minh Chấn Hưng nhạy bén hơn tên này nhiều.
Mặc dù Minh An Bang lớn tuổi hơn cô, nhưng với cái nhìn của cô, tên này chính là hậu bối, không hài lòng thì nhất định phải kí đầu.
"Nhanh lên!"
Thẩm Kiêu cũng gõ một cái đau điếng, giọng nghiêm nghị.
Đầu Minh An Bang bị đau một trận, cuối cùng đã tỉnh, ông ấy xoa đầu, có chút không vui lắm, tốt xấu gì ông ấy cũng được xem là trưởng bối, hai người trẻ tuổi này quá không biết tôn ti.
Có điều rất nhanh ông ấy lại vui vẻ rồi, mừng rỡ hỏi: "Đám Chu Tử Dương c.h.ế.t rồi? Thật?"
"Ngáo!"
Tay Đường Niệm Niệm ngứa ngáy, không nhịn được lại gõ một cái, Thẩm Kiêu nói trước kia anh vừa vào bộ đội, Minh Chấn Hưng đã gõ đầu anh không ít lần, nhìn khuôn mặt hao hao với Minh Chấn Hưng này, tay của cô rất khó không ngứa!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook