Thẩm Kiêu nhướng mày, vội hỏi: "Công chúa búa rìu tên gì?"
"Cô ấy tên Đường Niệm Niệm, cô ấy đã cứu được rất nhiều người, còn bảo những người đó giúp cô ấy tìm một người đàn ông tên Thẩm Kiêu, nghe nói là chồng của công chúa búa rìu, cũng không biết người tên Thẩm Kiêu này còn sống không.

Ôi, hỏi thế gian tình là gì, khiến người sinh tử tương hứa[1]!"
[1]Sống c.h.ế.t vẫn hoàn thành hứa hẹn.
Chàng trai trẻ tuổi là một thanh niên văn nghệ, nói được mấy câu đã đọc thơ, còn kéo ra vết thương lòng của anh ấy, đôi mắt đỏ rừng rực.
Từ đầu đến cuối Thẩm Kiêu vẫn bình tĩnh, nhưng nghe đến đây đôi mắt đột nhiên sáng lên.

Quả nhiên Niệm Niệm của anh đang ở thành phố Thượng Hải, anh phải nhanh chóng đi hội họp với Niệm Niệm.
"Những vật tư này cho mọi người, mọi người có thể đến căn cứ tỉnh thành, đi xuôi theo con đường này sẽ tương đối an toàn!"

Thẩm Kiêu lấy chút vật tư cho bọn họ, còn chỉ con đường, xác sống trên con đường này gần như đã bị bọn họ tiêu diệt, tương đối an toàn.
"Cám ơn đồng chí quân giải phóng, cám ơn mọi người!"
Tất cả mọi người cảm động đến rơi nước mắt, còn muốn quỳ xuống, nhưng bị Thẩm Kiêu ngăn cản.
Sau khi lên xe, Thẩm Kiêu bảo anh em tăng tốc tiến lên.
"Đội trưởng, công chúa búa rìu kia có phải chị dâu hay không?"
Binh sĩ lái xe hết sức tò mò, đội trưởng của bon họ tên Thẩm Kiêu.
"Đúng!"
Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Kiêu trở nên ấm áp, khuôn mặt căng cứng, nghiêm khắc đã hóa dịu dàng, khóe miệng còn hơi cong lên, hoàn toàn lật đổ hình tượng Diêm Vương mặt lạnh ngày thường, mấy người trên xe đều liên tục xoa xoa da gà nổi trên người, không ngờ đội trưởng mặt lạnh thế mà còn yêu đương, còn yêu tới mức buồn nôn như vậy.
Có điều người tên công chúa búa rìu Đường Niệm Niệm, hẳn là một người phụ nữ cái cao lớn thô kệch nhỉ? Nếu không làm sao vung nổi búa rìu?
Trong đầu mọi người đều xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ cường tráng cao lớn, cơ bắp trên người phát triển hơn hẳn đội trưởng, giơ một cây búa rìu lóe ánh sáng, c.h.ặ.t x.á.c sống tựa như chặt mía.
Trong lòng mọi người đều có ý nghĩ giống nhau, đội trưởng quá hạnh phúc, có chị dâu lợi hại tới mức này!
Tận thế vừa đến, người đẹp trắng trẻo, trẻ tuổi và gầy đã không thu hút nữa, người đàn ông là ốc còn không mang nổi mình ốc, không có rỗi rảnh bảo vệ người phụ nữ nhỏ yếu, cho nên người phụ nữ cường tráng cao lớn mới nổi tiếng, bởi vì loại người phụ nữ này có thể tự vệ, sẽ không kéo chân sau của người đàn ông, thậm chí còn có thể che chở người đàn ông.
Thành phố Thượng Hải, đêm khuya.
Đường Niệm Niệm giống như bóng ma, âm thầm vào căn cứ nhà nước của thành phố Thượng Hải, cô tìm một mảnh đất trống, lấy ra số lượng lớn lương thực và thuốc men từ không gian, còn có than đá và dầu hỏa, chất thành núi nhỏ, sau đó đưa tay vào trong miệng, huýt một tiếng sắc nhọn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Mấy bóng người chạy tới, nhìn thấy vật tư chất thành núi, bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
Vốn cho rằng lại là người căn cứ Phi Ưng đến gây sự, không ngờ là người có lòng tốt đến đưa vật tư, vật tư và thuốc men cùng với nguồn năng lượng trong căn cứ đều thiếu, nếu thật sự không thể bổ sung, căn cứ nhiều lắm là chỉ có thể chống đỡ một tuần.

Nhưng vật tư xung quanh thành phố Thượng Hải đã bị vơ vét gần như sạch bong, việc nghiên cứu trồng trọt lương thực trong căn cứ cũng tiến triển cũng mấy khả quan, không còn vật liệu bổ sung, căn cứ sẽ lâm vào mối nguy đáng sợ, cho nên người có lòng tốt này làm vậy chẳng khác nào là đưa than ấm trong ngày tuyết rơi!

"Thủ trưởng, muốn đi thăm dò hay không?"
"Không cần, nghĩa sĩ không muốn để lộ thân phận, không nên quấy rầy người đó, đi gọi người đến vận chuyển vật tư, trước tiên đưa thuốc đến bệnh viện!"
Người phụ trách căn cứ là một quân nhân điềm tĩnh nghiêm túc, nếu như Đường Niệm Niệm nhìn thấy người này, nhất định sẽ cảm thấy quen mặt, người phụ trách này cực kỳ giống Minh Chấn Hưng, thật ra người này là đời sau của Minh Chấn Hưng, tên Minh An Bang.
Có số vật tư và thuốc men này, mối nguy của căn cứ nhà nước tạm thời được giải trừ, quân nhân và dị năng giả bị thương nằm trong bệnh viện cũng đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Hôm đó dân chúng căn cứ rất vui vẻ, bởi vì chính phủ dán bố cáo, mới được một số vật tư, về sau mỗi ngày có thể lĩnh thêm một lượng cơm.
Vài ngày liên tiếp, người dân trong căn cứ mỗi ngày chỉ có thể được nhận hai lượng cơm, miễn cưỡng duy trì mạng sống, lãnh đạo căn cứ cũng có chung đãi ngộ, chỉ có năng giả và quân nhân ra ngoài tìm vật liệu dị mới có thể ăn no bụng sáu phần.

Mặc dù chỉ là thêm một lượng cơm, nhưng mọi người vẫn là rất vui mừng, bởi vì bọn họ thấy được hi vọng, nói không chừng chẳng mấy chốc cái tận thế đáng c.h.ế.t này sẽ kết thúc, bọn họ lại có thể sống cuộc sống an ổn, bình lặng thì sao!
Đường Niệm Niệm cũng không ở căn cứ, cô không thích bị trói buộc, căn cứ quá nhiều quy củ, không thích hợp với cô.
Mỗi ngày cô đều lang thang ở bên ngoài, nhìn thấy xác sống là chặt, thuận tiện thu thập vật tư và cứu người, sau đó bảo những người này giúp cô tìm người, đi vào tận thế một tháng, cô đã cứu được không ít người, Thẩm Kiêu cũng sắp được tìm cô rồi nhỉ?
Đường Niệm Niệm nằm mấy ngày trong không gian, lưng đã nằm tới mỏi mệt, sau khi ăn cơm, cô lại trang bị vũ trang đầy đủ ra cửa, cầm theo búa rìu tìm xác sống bốn phía chặt, nhìn thấy người căn cứ Phi Ưng tại làm ác, cũng tiện thể chặt.
Một mình cô lười đi đơn đấu với căn cứ Phi Ưng, chờ hội họp với Thẩm Kiêu rồi hẳn đi diệt Căn cứ Phi Ưng.

Có điều hôm nay số của cô có chút xui xẻo, gặp một đám xác sống biến dị, tốc độ bọn xác sống này rất nhanh, phản ứng linh hoạt, còn có một chỉ huy dẫn đầu, Đường Niệm Niệm biết, đây là xác sống đã tiến hóa rồi.
Trong đầu của những xác sống sau khi đã tiến hóa sẽ xuất hiện tinh thể, giống như thủy tinh, vô cùng xinh đẹp.
Những tinh thể này ẩn chứa năng lượng rất tinh khiết, trong tận thế ở kiếp trước trước, có nhà khoa học phát hiện, chôn tinh thể xác sống ở trong đất, có thể thanh lọc đất đai bị ô nhiễm, trồng được lương thực.
Những thực vật và động vật biến dị cũng chứa tinh thể, hiệu quả giống với tinh thể xác sống, đều có công năng thanh lọc.
Có lẽ đây chính là “nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật” nhỉ, mọi thứ đều tương sinh tương khắc, phúc họa tương ỷ.

Loài người phá hoại và cướp đoạt thiên nhiên, dẫn đến tận thế diễn ra, còn tạo thành những thứ đáng sợ là xác sống và động thực vật biến dị này.

Nhưng xác sống biến dị và động thực vật biến dị chứa tinh thể lại có thể thanh lọc thế giới này, mang đến hi vọng sống..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương