Tuy rằng Hoàng đế đã động tâm tư muốn diệt trừ Tiêu Cẩn, nhưng giờ phút này thấy đứa con trai này, vẻ mặt ông lại cực kỳ bình tĩnh.

Tô Lăng thắp cho Diêu thị nén hương, hành lễ, theo thường lệ muốn Hoàng đế bảo trọng long thể.

Hoàng đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, sự lạnh lẽo trong mắt đã giấu đi không ít: “Đã đến? Nếu đã đến, liền cùng mẫu hậu ngươi trò chuyện đi.”
"Vâng.” Tô Lăng lấy lại bình tĩnh, qua một hồi lâu, cậu nhắc tới tấu chương trong kinh vừa đến hôm nay, “Năm nay Hà Tây đại hạn...”
“Có quan hệ gì với trẫm?” Hoàng đế cười nhạt một tiếng.

Tô Lăng rũ mi, không trả lời.

Kinh hãi trong lòng cậu càng đậm.

Hoàng đế kéo kéo khóe miệng, đột nhiên nói: “À, đúng, Hà Tây đại hạn, trẫm là Hoàng đế, phải có quan hệ với trẫm.” Ông chậm rãi khép hai mắt lại, cúi đầu than một tiếng.

Thù Nhi đi rồi, ông còn quản c.h.ế.t sống của bá tánh làm cái gì? Lúc này Tiêu Cẩn bàn luận triều chính với ông, là có ý gì?
Thật lâu sau, Hoàng đế mới nói: “Ngươi trở về đi, trẫm muốn ở chỗ này cùng Thù Nhi, trẫm không thể để nàng ở nơi này một mình được.”
Ông không nghĩ Tiêu Cẩn sẽ xuất hiện tại nơi này, ông không thể lại làm Thù Nhi thương tâm khổ sở.

Có lẽ, là thời điểm động thủ.

Tiêu Cẩn và Chu Hoản Nguyệt không giống nhau, không thể dùng cùng một biện pháp.

“Vâng.” Tô Lăng thấp giọng nói, cậu khom mình hành lễ, “Nhi thần cáo lui.”
-
Hoàng đế dán tay vào quan tài Diêu Hoàng hậu, trên mặt lộ ra một nụ cười, nếu nhìn kỹ, nụ cười kia rất quái dị.

Ông nói từng chữ từng chữ một, thấp giọng rồi lại rõ ràng: “Thù Nhi, trẫm báo thù cho nàng, nàng có vui không? Hại người của nàng, trẫm đều sẽ không bỏ qua.

Nàng nhất định sẽ rất vui vẻ, phải không?”
Ông khẽ lắc lắc đầu, lầm bầm lầu bầu: “Không đúng.


Đã rất lâu nàng chưa vui vẻ rồi.”
Trong đầu chợt hiện lên một bóng dáng, Hoàng đế đứng thẳng người, gần như trong nháy mắt, vẻ mặt ông liền khôi phục bình thường.

Ông giương giọng phân phó nói: “Truyền Đỗ Duật.”
-
Khi Đỗ Duật vội vàng đuổi đến, sắc trời đã dần tối.

Trong Tấn cung ánh nến lay động, lại không chút ấm áp, chỉ khiến người ta cảm thấy âm trầm đáng sợ.

Đỗ Duật hơi hơi híp mắt, nhanh chóng thích ứng với ánh sáng nơi này.

Cậu thi lễ với Hoàng đế, trong lòng lo sợ bất an.

Người người đều biết Hoàng đế ngưỡng mộ Diêu Hoàng hậu, hiện giờ Diêu Hoàng hậu hoăng thệ, Hoàng đế nhất thời khủng hoảng không thể tiếp thu sự thật này.

Hoàng đế đứng ở nơi xa, đánh giá Đỗ Duật, trong lòng nhịn không được thở dài, hối hận không thôi.

Ông nghĩ, có lẽ lúc ấy ông có thể lừa Thù Nhi một chút.

Ông liền nói Đỗ Duật mới là hài tử của bọn họ, mới là Tông nhi chân chính.

Dù sao, Thù Nhi cũng rất thưởng thức Đỗ Duật, chưa chắc không thể tiếp thu loại “chân tướng” này.

Gió nhẹ thổi qua, thực mau đã đánh tan ý niệm này.

Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì như thế nào? Đỗ Duật sao có thể so sánh với Tông Nhi? Hơn nữa Thù Nhi cũng sẽ không tin tưởng.

Hoàng đế đánh giá cậu, thần sắc cổ quái, nhưng vẫn không nói lời nào, điều này khiến cho Đỗ Duật càng thêm bất an.

Cậu nhẹ giọng gọi: “Hoàng Thượng?”
Có ý muốn lôi kéo lực chú ý của Hoàng đế quay lại.


“A?” Hoàng đế làm như mới lấy lại tinh thần, ông miễn cưỡng cười cười, “Tu Viễn tới rồi.

Trẫm có một chuyện, muốn ngươi đi làm.”
Thật ra cũng có thể không để Tu Viễn làm.

Hoàng đế nghĩ thầm, có điều, Thù Nhi cũng không chán ghét Tu Viễn, còn bởi vì Tu Viễn và Tông Nhi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, mà đối với điều này lại có chút thân cận cùng thương tiếc.

Có lẽ, việc này để Tu Viễn làm, nàng sẽ vui vẻ?
“Thỉnh Hoàng Thượng phân phó.” Đỗ Duật chắp tay thi lễ, hơi bình ổn lại.

Hoàng đế thoáng chút trầm ngâm: “Hoàng Hậu đang bệnh...” Trong lòng ông thoáng rùng mình, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, dừng lại câu chuyện, thay đổi tuyến đường: “Hoàng hậu nương nương sinh thời sủng ái đại tiểu thư nhà Chu Thái phó.

Nghe nói Hoàng Hậu hoăng thệ, Chu đại tiểu thư ưu thương thành tật.

Trẫm rất lo lắng, đặc biệt để thái y chuẩn bị một ít linh dược, Tu Viễn vất vả một chuyến, đem linh dược tặng cho Chu đại tiểu thư đi.”
Đỗ Duật trong lòng hồ nghi, loại chuyện này, vốn không cần đến cậu làm.

Nhưng Hoàng đế phân phó, cậu đành phải làm theo: “Vâng, thần lĩnh mệnh.”
Đợi nội giám cầm cái gọi là linh dược xuất hiện trước mặt Đỗ Duật, trong lòng Đỗ Duật càng thêm nghi hoặc.

Nếu là Chu đại tiểu thư nhiễm bệnh nhẹ, Hoàng đế vì bày tỏ quan tâm, nên phái thái y tới cửa chẩn trị mới đúng.

Xem bệnh yêu cầu vọng, văn, vấn, thiết, ngay cả nguyên nhân bệnh cũng không biết, liền ban linh dược? Linh dược này có thể dùng được sao?
Nhưng chỉ là suy nghĩ của cậu, tất nhiên sẽ không ngốc đến mức dùng lời này đi dò hỏi Hoàng đế.

Đỗ Duật hành lễ cáo lui, cùng nội giám cùng nhau rời khỏi Tấn cung.

Cậu là thân tín trước mặt Hoàng đế, người trước người sau rất có vài phần thể diện.

Cậu hỏi nội giám: “Trần công công, dược này thật sự linh sao? Cũng không cần vọng, văn, vấn, thiết, liền dùng được?” Trần công công liếc mắt nhìn cậu một cái, vẻ mặt bình tĩnh: “Hoàng Thượng đã nói là linh, vậy dĩ nhiên là linh.”

Đỗ Duật gật gật đầu: “Đúng vậy.” Nhưng trong lòng cậu lại không thể bình tĩnh nổi, việc này quá mức quỷ dị đi.

-
Trên đường đến Chu phủ, Đỗ Duật liên tục ho khan vài tiếng, hỏi: “Trần công công, giọng nói bản quan có chút không thoải mái, không biết linh dược này có thể trị giọng nói không?”
Trần công công liếc mắt nhìn cậu: “Đỗ đại nhân, đây là dược Hoàng Thượng ngự tứ, cho dù thật sự có thể trị giọng nói, đại nhân cũng không thể dùng.”
Đỗ Duật đương nhiên biết cậu không thể dùng dược này, nhưng điều cậu không xác định chính là, dược này có phải loại dược trong tưởng tượng của cậu hay không.

-
Cùng làm quan trong triều, Đỗ Duật đại khái biết được phương hướng phủ đệ của Chu Thái phó.

Bởi vì lần này là phụng khẩu dụ của Hoàng đế, không mang thánh chỉ, Đỗ Duật liền trực tiếp cho người thông báo, nói là cầu kiến Chu Thái phó.

Đợi một hồi lâu, cậu mới gặp được Chu Thái phó với vệt m.á.u trên đầu.

Đỗ Duật chấn động: “Thái phó đại nhân đây là làm sao vậy?” Suy nghĩ cậu xoay chuyển, thử hỏi: “Là hôm nay từ kinh giao trở về, ngã ở nơi nào sao?”
Chu Thái phó sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói: “Xác thật là trên đường trở về, bị ngã.”
Đỗ Duật trong lòng thở dài, cậu sớm biết Hoàng đế hôm nay triệu kiến Chu Thái phó.

Chỉ là suy đoán trong lòng đã quá sức tưởng tượng, thế nên cậu không dám nghĩ tiếp nữa.

Đơn giản giải thích lý do đến đây, Đỗ Duật chú ý tới, khi nhắc đến “Chu đại tiểu thư”, rõ ràng đồng tử Chu Thái phó hơi co lại, trong mắt có chợt lóe qua tia đau thương.

Đỗ Duật càng thêm chắc chắn vài phần, cậu tự mình tiếp nhận cái gọi là “Linh dược” trong tay Trần công công, cười mỉm nói: “Đây là Hoàng Thượng ngự tứ linh dược, có thể trị bách bệnh.

Chu đại nhân còn không mau tạ chủ long ân?”
Cậu nói xong tay chuyển về phía trước.

Chu Thái phó run tay tiếp nhận.

Đáng tiếc tay ông dường như không còn nghe theo sai khiến, không ngừng run rẩy.

Trong lòng Đỗ Duật tựa như gương sáng, thật không đành lòng.

Cậu thầm than một tiếng, khi tay Chu Thái phó tay còn cách một đoạn, cậu ra vẻ không cẩn thận, nhẹ buông tay, “Linh dược” rơi trên mặt đất.

Một cái buông tay lơ đãng này của cậu, dùng sức lực rất lớn.


Bình sứ nháy mắt rơi xuống vỡ nát, chất lỏng bên trong cùng với bọt khí cuồn cuộn chảy ra, rơi đầy đất.

Chu Thái phó mở to hai mắt nhìn, trái tim đang treo lơ lửng rơi mạnh xuống, ngay sau đó lại đau đớn lan tràn.

Cậu biết, chủ ý của Hoàng đế đã định, dược này rơi, khẳng định sẽ có dược khác.

Kéo dài được nhất thời, nhưng cũng không thể kéo dài được một đời.

Trần công công kinh hãi: “Này...” Ông căm tức nhìn Đỗ Duật: “Đỗ đại nhân, ngươi...”
Đỗ Duật “Ây nha” một tiếng, dáng vẻ vô cùng ảo não: “Ta thật quá không cẩn thận, đến đồ vật cũng lấy không xong.” Chợt, cậu lại mặt hướng Trần công công: “Còn có ngươi, Trần công công, ngươi cũng quá không cẩn thận.

Hoàng Thượng ban cho Chu đại tiểu thư, rõ ràng là linh dược.

Có phải ngươi lấy sai rồi không? Ta xem này không giống như là linh dược, lại có vài phần tựa như độc...”
Sắc mặt Trần công công đột ngột thay đổi: “Đỗ đại nhân!”
“Ây...” Đỗ Duật nặng nề mà thở dài, “Đỗ mỗ làm việc không tốt, đã phụ Hoàng Thượng gửi gắm, đến đây thỉnh tội Hoàng Thượng.

Trần công công mới vừa rồi cũng thấy đấy, Đỗ mỗ thật không cẩn thận.”
Cậu cũng rất rõ ràng, hành vi của cậu hôm nay thực không thỏa đáng, nhưng cậu không thể nhẫn tâm đem “Linh dược” giao trên tay lão phụ thân viền mắt đỏ bừng.

Cậu cơ hồ có thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Đỗ Duật ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Đại tiểu thư bị bệnh nghiêm trọng không? Đã mời thái y qua phủ xem chưa?”
“Nàng ở kinh giao Bạch Vân Am thanh tu, không ở trong phủ.”
Đỗ Duật kinh ngạc, chợt nghĩ đến Thái tử Hoài Mẫn, khẽ gật gật đầu: “Thì ra là thế.”
-
Hoàng đế không truy cứu Đỗ Duật lỡ tay, chỉ lại ban “Linh dược”, để cậu lại đi một chuyến nữa.

Đỗ Duật bất đắc dĩ, chỉ phải ngày kế nhích người đi đến Bạch Vân Am.

Nhưng khi tới Bạch Vân Am rồi, lại được báo rằng, Chu đại tiểu thư theo sư phụ ra ngoài dạo chơi, hiện giờ không biết tung tích.

“Chuyện khi nào?” Đỗ Duật vô cùng vui mừng, thế nhưng trên mặt lại bày ra dáng vẻ ưu sầu.

“Chính là chạng vạng ngày hôm qua.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương