Đến ông cũng không ngờ tới, nàng lại to gan đến vậy, gạt người nhà, nữ giả nam trang đến thư viện học tập.

Càng không nghĩ tới, nàng nhìn không giống như đang làm loạn, lại là thật sự muốn đọc sách.
Thấy ông bỗng nhiên dừng bước, Trình Khải khó hiểu, thấp giọng nói: “Chu đại nhân?”.

truyện tiên hiệp hay
Chu Thái phó nhẹ nhàng xua tay, lại chỉ chỉ học sinh đang đọc sách trong học đường, ý bảo không cần lên tiếng.

Ông vẫn tiếp tục đứng tại chỗ, cách cửa sổ đang mở nhìn nữ nhi trong học đường.
Nàng nghiêm túc chuyên chú, vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của ông.
Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên cách đó không xa, phu tử đơn giản phân phó hai câu, có tốp năm tốp ba học sinh ra khỏi học đường.

Chu Thái phó theo bản năng né sang một bên, nhưng lại không thấy nữ nhi đi ra.

Chỉ thấy nàng cầm một quyển thư, bước nhanh đi đến trước mặt phu tử, vẻ mặt cung kính thỉnh giáo phu tử.
Trong lòng Chu Thái phó càng thêm kinh ngạc: Đây thật là nữ nhi thích càn quấy của ông?
Ông đứng bên ngoài học đường, không nghe rõ cụ thể bọn họ đang nói gì, chỉ có thể thấy hình như phu tử kia đang nói gì đó, Chu Lệnh Nguyệt vừa nghe vừa gật đầu, thế nhưng trên mặt không có một tia không kiên nhẫn.
Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy của nàng, đã rất nhiều năm rồi ông chưa từng thấy qua.
Trình Khải nhẹ giọng nói: “Thừa dịp không học, gọi nàng ra?”
Chu Thái phó lắc lắc đầu: “Trước chờ một chút đã.” Nữ nhi như vậy, ông muốn nhìn thêm một lúc.
Các học sinh chỉ nghỉ ngơi ước chừng mười lăm phút, Diệp phu tử dạy giáo lý tiến vào, vội vàng ngồi ngay ngắn, cũng chuẩn bị tốt sách giáo khoa.
Chu Thái phó liền đứng bên ngoài học đường.
Vẫn là Diệp phu tử liếc mắt quét qua người ông, cảm thấy kỳ quái, lúc học sinh đang chăm chú đọc sách, ông dứt khoát bước ra, cúi người chắp tay, nói: “Ngọn gió nào đưa Chu đại nhân đến nơi này?”
Có học sinh ánh mắt tinh lanh nhìn theo động tác của Diệp phu tử, thấy bên ngoài học đường cách đó không xa có một người đang đứng.

Có người quay đầu xem náo nhiệt, cũng có người chỉ nhìn thoáng qua liền quay mặt đi...
Chu Thái phó không muốn để người khác biết chuyện nữ nhi mình giả nam trang đọc sách, chỉ hàm hồ nói một hai câu, liền tạm thời lánh đi.

Chu Lệnh Nguyệt đang ngồi trong học đường đọc sách cũng theo các bạn học quay đầu lại, thoáng nhìn qua bắt gặp bóng dáng quen thuộc.

Nàng gần như biến sắc, lập tức cúi đầu, hận không thể vùi đầu vào trong sách, âm thầm cầu nguyện phụ thân không nhìn thấy mình.

Cho dù có thấy, tốt nhất là không nhận ra.
Đợi khi học xong, nàng theo bạn học ra khỏi học đường, chỉ làm như không nhìn thấy phụ thân mình.

Đáng tiếc sợ cái gì thì tới cái đó, nàng vừa mới đi được vài bước, liền nghe người ta gọi: “Lại đây.”
Đúng là Chu Thái phó phụ thân nàng.

Nàng ra vẻ không nghe thấy, tiếp tục cùng bạn học đi đến thiện đường, trong miệng còn nói: “Ai nha, đói quá đi mất, còn không biết hôm nay thiện đường sẽ làm món gì đây...”
"Chu Việt--” Chu Thái phó đã biết nữ nhi dùng tên giả thông qua Trình Khải, “Lại đây.”
Bạn học đi cùng Chu Lệnh Nguyệt nghe vậy, nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng: “Gọi huynh đó.”
Chu Thái phó trong xe ngựa đã tùy tiện thay đổi áo ngoài, hiện tại trên người không mặc quan phục.

Học sinh trong thư viện, tuy thấy ông lạ mắt, nhưng cũng không thể ngờ được ông chính là Thái phó đương triều.
Chu Lệnh Nguyệt đành phải đi về phía phụ thân, đứng yên bên ngoài cách ông vài thước, uể oải ỉu xìu thi lễ: “Đại nhân...”
Thái dương Chu Thái phó nhảy dựng, nhíu nhíu mày: “Hả?”
“Phụ thân đại nhân --” Chu Lệnh Nguyệt kéo dài giọng, trên mặt lại không thấy bao nhiêu cung kính.

Nàng suy nghĩ, đây khẳng định là muốn mang nàng trở về.

Nghĩ đến đây, nàng bất giác trở nên oan ức, “Phụ thân tới làm gì, con cũng...”
“Mới vừa rồi không phải con còn nói đói bụng sao? Mang ta đi thiện đường nhìn xem.” Chu Thái phó nói.
“Thiện đường chỉ cung cấp cơm trưa cho học sinh trong thư viện.” Chu Lệnh Nguyệt nhỏ giọng nói, “Quên đi, phụ thân vẫn đi theo con qua đây đi.”
-
Chu Lệnh Nguyệt tìm một góc trong thiện đường cùng phụ thân ngồi xuống.
Đến bữa, tuy nói ăn không nói, nhưng thiện đường vẫn tiếng nói cười không dứt.

Chu Thái phó nếm một ngụm thức ăn, khẽ nhíu mày, nhưng nhìn nữ nhi ở phía đối diện đang ăn ngon lành.

Ông do dự một chút, lại cầm đũa lên.
Khiến ông càng thêm kinh ngạc chính là, nữ nhi ngày thường nửa chén cơm nhỏ còn ăn không vô, thế nhưng bây giờ đã ăn hết một bát đầy.
Chu Lệnh Nguyệt dùng khăn lau miệng, nhỏ giọng hỏi: “Cần con lấy thêm cơm không? Cơm thoải mái.”
Chu Thái phó phải mất một lúc lâu sau mới có thể hồi phục tinh thần lại, kinh ngạc nói: “Không cần.”
Ông miễn cưỡng dùng cơm, đặt chén đũa xuống.
“Không ăn nữa ạ?” Chu Lệnh Nguyệt hỏi một câu, xác định cha đã dùng xong, mới nói, “Vậy phụ thân chờ con một lúc, con lấy chén đi rửa.”
Chu Thái phó mở to hai mắt, không thể tin tưởng nhìn nữ nhi.
Ông nhìn nữ nhi đến thêu thùa may vá còn không biết, chỉ sợ cũng chưa từng vào phòng bếp đi? Thế mà lại muốn rửa chén? -
Hai cha con cùng nhau đi ra sau thiện đường, Chu Lệnh Nguyệt mang theo phụ thân đi một nơi yên lặng.

Nàng liếc nhìn sắc mặt phụ thân: “Phụ thân, con thích nơi này, thích đi học, phụ thân đừng mang con trở về.

Quà nhập học của con đều đã giao rồi.

Nếu phụ thân thật sự một hai phải bắt con về nhà, con liền đi Bạch Vân Am, cạo đầu tóc, làm ni cô đi, cả đời cùng với tỷ tỷ.”
“Lại nói bậy!” Chu Thái phó nhíu chặt hàng lông mày, “Con quả thực thích nơi này?” Không đợi nữ nhi trả lời, ông lại nói: “Ta nghe nói bên này không thể mang theo thư đồng, quần áo yêu cầu tự giặc, chén đũa cũng phải tự mình rửa.

Chương trình học mỗi ngày rất nặng...”
“Đúng vậy, con cảm thấy ở đây rất tốt.” Chu Lệnh Nguyệt đoạt lời, “Bên này mọi người đều vận xiêm y giống nhau là thư viện phát, ăn cơm cũng cùng một chỗ.

Tự mình đi múc cơm, không đủ lại đến múc thêm, nhưng không thể lãng phí.

Ăn cơm xong, tự mình cầm chén rửa sạch sẽ.

Lúc ban đầu, con không biết rửa chén, liền đi theo người khác học.”

Hai mắt nàng lấp lánh, tựa như đã làm được một chuyện to lớn nhường nào.
Chu Thái phó nhìn nữ nhi như vậy, tâm tình phức tạp, nghe nàng nói tiếp, phu tử giảng bài thật tốt, bạn học mỗi ngày cố gắng nhường nào...!Ông thế nhưng lại nuốt xuống những lời muốn mang nàng trở về.
Ông thật sự không thể lý giải suy nghĩ của nữ nhi, tự nhủ, nàng quả thực xảo trá tai quái.

Bày đặt học theo mọi người thiên kim không làm, một hai phải đến thư viện nơi kinh giao này, chịu khổ đi làm học sinh.
"Nhưng đây là thư viện.” Chu Thái phó nhíu mày, “Trong thư viện đều là nam tử.”
“Nam nữ có gì khác biệt? Con là tới học, lúc học tập, còn quan tâm hắn là nam hay nữ sao? Dù sao cũng đâu ai biết thân phận của con.” Chu Lệnh Nguyệt vội la lên, “Trình phu tử bọn họ biết, còn giúp con sắp xếp học xá.

Phòng của con ở học xá, cũng chỉ có một mình con.

Lại nói, cho dù thật bị người khác biết cũng có sao, không phải Thái tử phi cũng đọc sách trong thư viện này sao?”
Chu Thái phó khẽ mắng: “Tình huống của Thái tử phi không giống con.”
“Sao lại không giống?” Chu Lệnh Nguyệt tức giận, “A, con đã biết, nàng là Thái tử phi, con không phải.

Tỷ tỷ của con mệnh không tốt, không làm được Thái tử phi, phụ thân không thương xót tỷ ấy, thế nên cũng không thương xót con.

Phụ thân không thương con nên cũng không quan tâm đến con, con cũng theo tỷ tỷ làm ni cô luôn đi.

Dù sao phụ thân đều có nhi tử dưỡng lão chăm sóc người trước lúc lâm chung, vốn cũng đâu cần đến chúng ta...”
Thái dương Chu Thái phó thình thịch nhảy thẳng, lập tức trầm mặt: “Nói hươu nói vượn.” Ông muốn trách cứ vài câu, lại thấy tiểu nữ nhi vành mắt hồng hồng, nước mắt muốn rơi lại không rơi, n.g.ự.c ông tựa như có một tảng đá, nặng trĩu.
Chu Lệnh Nguyệt nói: “Phụ thân nếu còn thương con, vậy để con tiếp tục đọc sách đi.

Con không thể kém Mộc Trạch, con cũng sẽ có được danh tiếng tốt, không làm phụ thân mất mặt đâu.”
Chu Thái phó vốn còn nghĩ cứ trực tiếp mang nàng đi là xong việc, thế nhưng nàng một khóc hai nháo, làm như vạn lần oan ức, ông cũng không thể trực tiếp mang nàng đi được.

Nhưng khi ông nhớ lại cảnh tượng hôm nay, nàng ở thư viện, rất nhiều chuyện đều phải tự mình làm, khó hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Cô nương này từ nhỏ đến giờ chưa từng trải qua khó khăn, lúc đầu có lẽ còn cảm thấy mới mẻ, nhưng thời gian lâu rồi, hơn phân nửa không chống đỡ nổi, cũng liền biết khó mà lui.

Lúc này nếu cưỡng chế đưa nàng đi, ngược lại dễ dàng khiến phụ thân con mang hiềm khích.
Vì thế, Chu Thái phó nhàn nhạt nói: “Phụ thân không cần con có thanh danh gì cả, con là một cô nương, cũng không cần so sánh với Mộc Trạch.


Đương nhiên, cũng không cần so sánh với tỷ tỷ con.

Nếu con thật sự thích, vậy trước tiên cứ ở lại nơi này, thế nhưng..."
Chu Lệnh Nguyệt nghe vậy lập tức hoan hô: “Được, phụ thân thật tốt.”
“Thế nhưng, con phải chăm sóc mình thật tốt, nhớ phải dấu kín thân phận, không thân thiết với bạn cùng trường.” Chu Thái phó trầm mặt xuống.
“Nếu con ném thể diện của phụ thân đi, bản thân sẽ xuất gia làm ni cô.” Chu Lệnh Nguyệt cười hì hì, “Hoặc là lấy kéo đ.â.m chính mình, không bôi nhọ phụ thân được.”
Chu Thái phó đen mặt: “Xuất gia cái gì? Làm ni cô cái gì? Lời này cũng có thể nói bậy được sao! Con cho rằng ai cũng muốn xuất gia làm ni cô hả? Nếu là còn có có loại ý nghĩ này trong đầu, còn không bằng nhân lúc còn sớm xuất gia luôn đi!”
Chu Lệnh Nguyệt gục xuống đầu, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, là con nói sai rồi, con sẽ sống tốt.”
Nhìn nữ nhi, Chu Thái phó vẻ mặt phức tạp.

Nàng đây là xin lỗi nhận sai? Nàng cũng biết chính mình làm sai?
-
Chu Thái phó lần này đến thư viện thế mà không mang nữ nhi đi, ông nói chuyện với nữ nhi một hồi, lại đi gặp hiệu trưởng Trình Uyên, hy vọng có thể chiếu cố nữ nhi một chút, nhưng cũng không cần quá đặc biệt.
Ông cho rằng trong vòng một tháng, khẳng định nữ nhi sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Có điều nha đầu này ngoan cố như vậy, đến lúc đấy còn cần ông đưa một cái bậc thang đón nàng trở về.
Trình gia tất nhiên đồng ý.
-
Kết quả như vậy, Trình Diệc Nhiên quả thật có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi cân nhắc, dù sao cũng là cha con, cốt nhục chí thân, cha mẹ hoặc là con cái, trong đó có một bên thỏa hiệp, cũng coi như chuyện thường tình.
Đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, đây chẳng qua cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm, nàng vẫn bận rộn chuyện của mình như trước.

Trong nháy mắt đã tới đầu tháng ba, sinh nhật tuổi mười bảy của nàng.
Mồng chín tháng ba, không phải nghỉ, nàng cũng không xin nghỉ, nhưng nàng bận bịu nhanh chóng hoàn thành công việc, rời khỏi Sùng Văn Quán cũng khá sớm.
Mới vừa tiến vào thùng xe ngựa thường ngày, đã thấy Tô Lăng đang ngồi ngay ngắn ở bên trong xe ngựa lật xem gì đó, nàng hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, ngồi bên cạnh cậu, cười nói: “Chờ lâu rồi sao?”
“Không đâu.” Tô Lăng khép quyển sách lại, “Cho rằng phải mất một khoảng thời gian nữa nàng mới ra.”
“Ta hoàn thành công việc sớm, thế nên về sớm.” Trình Diệc Nhiên nói nhỏ bên tai cậu.
“Chìa tay ra.”
“Gì chứ?” Trình Diệc Nhiên nghĩ cậu muốn tặng quà sinh nhật cho mình, cũng không xấu hổ, dứt khoát xòe bàn tay trắng nõn ra trước mặt cậu, cười hì hì nhìn cậu.
Tô Lăng nắm lấy tay nàng, ấm mềm tinh tế.

Cậu hơi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay nàng một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương