Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn
-
C103: Cửu thiên đế nữ
Giọng nói quẩn quanh trong đầu Phó Liên Dao, bà ta biết rõ đó là đọa ma kia nên phải cảnh giác cẩn thận, nhưng lúc này lại tựa như giọng hát ma quỷ réo rắt từng hồi khiến bà ta mất cảnh giác. Dường như bà ta đã nghe lọt tai, quay đầu lại nhìn về phía Yêu Chủ.
Trong tầm mắt đang đong đưa, Đằng Ấp bị trói buộc trên đầu thuyền mây, Đằng Hư Dã hoảng loạn đứng bên cạnh bà ta, đôi tay bất lực run rẩy nâng lên rồi lại hạ xuống như thể bị ai nắm thóp.
Phó Liên Dao nhìn mà buồn cười, thoái chí chỉ vì nhi tử bị bắt, chuyện tới nước này lùi bước mới là sai trái, chỉ có xông lên trước mới có thể giữ được mạng sống.
m thanh vẫn đang vang vọng: Ngươi chỉ lấy đi một phần sức mạnh của ta, suy cho cùng vẫn chỉ là một tiên thể. Làm sao đám người kia nghe hiệu lệnh của ngươi cho được? Hãy giao thân thể cho ta, ngươi có thể sống, ta cũng có thể sống, ta còn có thể giúp ngươi đạt được mong muốn.
Phó Liên Dao tức khắc bật cười như bị bỏ bùa, nhìn thấy cảnh tượng đứng đầu thiên hạ trong tương lai.
Bà ta nghiêng đầu nhìn Giang Nhược Vụ yếu ớt co rụt dưới đất với gương mặt cắt không còn giọt máu, trái tim bỗng yếu mềm, vươn tay kéo Giang Nhược Vụ lên.
Chẳng ngờ Giang Nhược Vụ ngẩng đầu thấy bà ta, lập tức mở to mắt hoảng sợ, rồi nhanh chóng rút tay về, liên tục lùi ra sau. Nàng ta lẩm bẩm: “Ngươi, ngươi đừng đến đây! Ngươi đừng tới gần ta! Ta… Ta không phải con của ngươi! Trên người ta cũng không có máu Thần tộc! Ta vô tội, ta không có liên quan gì với ngươi!!”
Khuôn mặt kinh sợ kia thoát ra khỏi thân thể Giang Nhược Vụ, chồng lên hình ảnh chôn giấu trong trí nhớ đã lâu.
Bàn tay Phó Liên Dao khựng lại.
Đến thời khắc này, trong lòng bà ta nảy sinh sự thống khổ xen lẫn nỗi hận từ tình yêu thầm kín khó mà diễn tả.
Lần đầu tiên Phó Liên Dao hận gương mặt của Giang Nhược Vụ, vì sao nàng ta lại giống Phó Thừa Vệ đến thế!
Giống như trận đại chiến nhiều năm trước, bà ta nhìn thấy huynh trưởng liều chết với đọa ma, ngã xuống vũng máu, còn kẻ khác nằm dưới đất hò hét vì đã giành được thắng lợi. Người tham gia trận chiến đều bị trọng thương, chỉ có thể nằm yên chờ đợi tiên quan ở hậu phương chạy tới cứu chữa.
Nhưng Phó Liên Dao nuốt linh thực lúc đầu đã giấu vào bụng, vừa có sức lực đã đến quỳ xuống bên cạnh hắn, run rẩy ôm lấy hắn khóc kêu: “Huynh trưởng, huynh trưởng! Huynh đừng chết, huynh không thể chết, muội nhất định sẽ cứu được huynh!”
“Không cần……” Phó Thừa Vệ suy yếu chậm rãi hô hấp, dường như không thể nâng nổi mí mắt.
Ả cảm nhận linh lực của hắn đang không ngừng tan biến, biết rõ hắn chắc chắn sẽ chết. Vẻ mặt ả ta xuất hiện tia điên cuồng, áp vào tai hắn khàn giọng nói: “Muội sẽ cứu huynh, chỉ cần huynh trưởng giữ lại thần hồn vẫn còn cách cứu được. Huynh chờ một chút, muội đã đến chỗ Thần tộc, họ có rất nhiều cách, muội biết, muội biết cách có thể cứu huynh……”
Phó Thừa Vệ nghe xong, thân thể chỉ còn hơi tàn chợt bùng lên sức mạnh, nắm chặt cánh tay ả kéo đến gần, trừng mắt hỏi ả với giọng nói nhẹ tênh nhưng vẫn mạnh mẽ: “Tại sao muội đến chỗ Thần tộc?!”
Gương mặt xinh đẹp của Phó Liên Dao đẫm nước mắt, bật cười thành tiếng: “Huynh trưởng yên tâm, muội đã sớm gài bẫy đọa ma, đương nhiên cũng biết chuyện của Thần tộc. Làm sao để người tốt như huynh mất đi chứ? Huynh an tâm chờ muội đến cứu, huynh muội ta sẽ được hưởng hết thảy tôn quý trên đời. Trước đây Thần tộc từng nói muốn chọn một người đăng cơ, chỉ có huynh mới xứng……”
Nhưng Phó Thừa Vệ như thể nghe thấy một chuyện khủng khiếp, sững sờ nhìn Phó Liên Dao như rất hiểu ả ta. Hắn không đáp lại, chỉ thều thào đứt quãng hỏi: “Liên Dao, muội vô duyên vô cớ, tại sao đặt bẫy đọa ma?”
Phó Liên Dao nhìn hắn, cảm nhận sức nắm dần thít chặt trên cổ tay, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn ả muốn biết nguyên do. Ả vuốt v e khuôn mặt đầy máu của hắn mà không hề ghét bỏ, thấy hắn không còn sức lực phản kháng, run giọng nói: “Huynh trưởng chưa biết nhỉ, muội quen hắn là để cứu người.”
Phó Thừa Vệ gằn từng chữ một hỏi: “Cứu ai?”
Phó Liên Dao bình tĩnh nhìn hắn, vừa khóc vừa cười nói: “Cứu con của chúng ta.”
Phó Thừa Vệ lập tức trợn to mắt, bàn tay vô thức buông lỏng, tức giận đến mức ho khan, khàn tiếng nói: “Ngươi, ngươi dám……”
“Muội cũng không muốn đâu.”
Phó Liên Dao dịu dàng nói: “Người trong tộc bức ép muội, họ cứ thúc giục huynh thành hôn và lập khế ước với người khác, ai cũng muốn cướp đoạt huynh, đừng có mơ! Hồi nhỏ chúng ta đã thề phải sống nương tựa lẫn nhau trước bài vị của mẫu thân, không ai có thể chia cắt hai ta!”
Phó Thừa Vệ giận dữ: “Ngươi ——!”
“Chẳng phải muội làm thế để giúp đỡ huynh trưởng sao? Lúc trước nữ tu kia quen biết huynh, muốn rèn luyện với huynh, người khác không biết, nhưng muội biết nàng ta tìm đến huynh là bởi vì nhiệm vụ của trưởng bối, còn nói vì biết tổ phụ nên mới làm thân, muốn lập khế ước với huynh.”
Phó Liên Dao cười nói: “Nhưng huynh quen nàng ta nửa năm, cuối cùng chẳng phải vì muội mà thẳng thừng nói mình không có ý, mong nàng tìm người khác ư?”
Ả nói: “Phải chăng đáy lòng huynh trưởng cũng hơi thích muội, nếu không tại sao lại vì muội mà chia tay nàng ta? Thế gian này song tu rất nhiều, huynh trưởng lại quan tâm đến suy nghĩ của muội, vì thế muội mới quyết định tìm một cơ hội cho huynh trưởng một đứa con, chặn họng các trưởng bối trong tộc.”
Phó Thừa Vệ che miệng bằng một tay, gập người lại tựa như muốn nôn mửa.
“Huynh trưởng, nếu huynh đã hỏi, muội cũng không nói dối, nói ra ít nhất cũng để cho huynh một chút hi vọng trong những năm tháng thần hồn bị phong ấn. Muội biết bản tính huynh trưởng chính trực, sẽ không chủ động làm chuyện trái đạo đức, nên muội mới chuốc thuốc nhân lúc huynh chưa chuẩn bị. May mắn thay, không lâu sau muội được y tu khám ra đã có thai. Vì hai người, muội còn cố tình nói dối ra ngoài rèn luyện một năm để sinh con.”
Phó Liên Dao khẽ cảm thán: “Đáng tiếc đứa bé vừa sinh đã chết, muội tìm cách cứu con bé khắp nơi mới nghĩ tới Thần tộc, lúc này mới gài bẫy quen biết đọa ma. Có điều huynh trưởng cứ yên tâm, huynh và hắn là kẻ thù sống còn, tất nhiên muội sẽ không phản bội trên chiến trường. Dù hắn muốn biết được chuyện gì từ muội, muội cũng chỉ nói muội không hiểu, bởi vì muội là một nữ tử yếu ớt được huynh bảo vệ phía sau, nào biết được chuyện gì?”
“Ta…… Lúc nhỏ nương mất sớm, ta mới ‘bảo vệ’ ngươi quá tốt!”
Phó Thừa Vệ gắng gượng kiểm soát bản thân, cắn răng nói: “Ta chia tay nữ tu kia là vì ngươi ư? Đó là bởi vì ta muốn nàng ấy không bị ngươi ra tay nữa! Ta cho rằng khi đó ngươi chỉ có tâm trạng thất thường, nhất thời không thể chấp nhận chuyện có người ngoài chiếm mất một phần quan tâm của huynh trưởng, nên ngươi mới khiến nàng ấy tới nơi nguy hiểm nhiều lần chỉ vì lời nói của ngươi!”
Sau này hắn phát hiện sự việc bất ổn, nếu không suýt thì nàng ấy bỏ mạng rồi!
“Ta nuôi nấng ngươi nhiều năm, nể tình ngươi là muội muội của ta và vì tôn nghiêm của mẫu thân, ta mới nói không lập khế ước là vì chăm sóc ngươi!”
Phó Liên Dao ngây người rồi dần hoàn hồn, nhìn thẳng vào hắn: “Vậy huynh trưởng thích nữ tu kia ư?”
Lồ ng ngực Phó Thừa Vệ phập phồng mà nhìn ả, mùi máu quanh quẩn trong miệng. Hắn xóa bỏ bóng hình xinh đẹp mơ hồ kia trong đầu, lạnh giọng nói: “Không thích. Ta chưa từng thích ai. Ngươi đừng chấp mê bất ngộ!”
“Vậy thì tốt. Quả nhiên huynh trưởng không thích nàng ta.”
Phó Liên Dao lại cười rộ lên: “Không nhắc nàng ta nữa, huynh trưởng đừng giận. Muội sẽ không để bất cứ kẻ nào biết đứa bé đó là của chúng ta.”
Ả tiến đến gần nhỏ giọng nói: “Liên Dao biết huynh trưởng là người tốt nhất, thanh cao và kiêu ngạo nhất trên thế gian, muội nhất định sẽ không để mình làm bẩn thanh danh của huynh trưởng.”
Ả vừa nói vừa vung tay như muốn thực hiện pháp thuật nào đó.
Phó Thừa Vệ nhìn thấy liền thót tim, vẻ mặt cương quyết: “Phó Liên Dao, chớ nên vì chuyện giữa chúng ta mà liên lụy người vô tội nữa. Làm sao ngươi biết ta muốn vinh hoa phú quý, làm sao biết ta không cam lòng chết đi?”
Hắn sử dụng sức mạnh cuối cùng đánh sâu vào thức hải, phá tan thần hồn, bóng trắng bay ra từ thân thể hắn dần dần tan biến, hắn trầm giọng nói: “Ta khuyên ngươi lần cuối cùng, nhân lúc chưa hại đến tính mạng của người khác, quay đầu đi!”
Vừa dứt lời, quanh người hắn lan tỏa sự xao động chấn động toàn thân, thần hồn tiêu tán, hắn đã hoàn toàn phá huỷ khả năng chuyển thế luân hồi của mình, không hề có chút ý muốn sống tiếp.
Phó Liên Dao không kịp ngăn cản, chỉ ngơ ngẩn nhìn, ả cảm nhận sự chết mòn trong lòng ngực, ngửa đầu cười điên cuồng.
“Đến cả một cơ hội huynh cũng không cho muội ——!”
Ả vùng vẫy đứng lên, giọng điệu thay đổi: “Huynh trưởng yêu ta, tình nguyện hy sinh bản thân vì ta. Liên Dao, Liên Dao chắc chắn sẽ vì huynh trưởng…”
Phó Liên Dao đứng lên nhìn năm người thở thoi thóp xung quanh hắn đang nhìn ả bằng ánh mắt sợ hãi và ghê tởm. Sắc mặt ả tối sầm, lạnh mặt triệu hồi pháp trượng chặt đứt đầu họ.
Sau đó ả giẫm đạp lên thi thể bước ra ngoài, ngã xuống đất, lại biến thành Liên Dao tiên tử đang chờ đợi tiên quan tới cứu.
.
Nhiều năm trôi qua, tới hiện tại, Phó Liên Dao nhìn Giang Nhược Vụ như thể thấy được nét mặt Phó Thừa Vệ đằng sau, lòng đầy thất vọng, nở nụ cười tang thương.
“Con quả là nhẫn tâm giống hệt huynh ấy……”
m thanh kia lại vang lên: Ngươi có muốn thiên hạ này không?
Bà ta thầm nói: Muốn, vì sao không muốn chứ. Lần này, bà ta phải lấy vì bản thân!
Bà ta chấp nhận cho mượn thân thể!
Trong khoảnh khắc, con ngươi Phó Liên Dao hóa đỏ, khí thế quanh người bùng phát.
Người hai giới Tiên ma căng thẳng, cảm nhận được ma khí ngút trời, đồng loạt giơ tay ngăn chặn.
“Hơi thở này…… Rất quen thuộc.” Tạ Vi Ninh chợt nhớ ra, “Chẳng lẽ là đọa ma kia?! Quả nhiên lão vẫn chưa chết? Hóa ra lão đã ẩn nấp trên người Phó Liên Dao?!”
Tiếng kiếm rút ra lại vang dậy.
Thần kiếm trong tay Phong Thầm liên tục chấn động, hắn cúi xuống nhìn với khuôn mặt trầm tĩnh. Bỗng chốc hắn rút Thần kiếm ra, máu tươi chảy dọc theo bàn tay hắn nhỏ xuống dưới.
Ma khí đen hòa với thần lực của Thần kiếm, hai sức mạnh hoàn toàn đối lập dường như đã hợp nhất trên người hắn.
Không đợi người chung quanh phản ứng lại, hắn đã rút kiếm phóng như bay!
Tạ Vi Ninh nghẹn lại tiếng gọi trong vô thức, trong lòng biết giờ phút này hắn không thể sao nhãng, chỉ đành về đội của Tiên Đế Tiên Hậu lệnh cho thuộc hạ nhân lúc hỗn loạn mà bắt lấy Yêu Chủ.
Thần kiếm xuất thế, đối đầu với đọa ma, người ngoài rất khó nhúng tay.
Chỉ thấy giữa bóng kiếm ánh đỏ như máu, mặt đất đã bị kiếm khí và ma khí cắt xẻ tạo thành vô số vết nứt, tựa như những vực sâu.
“Phong Thầm.” m thanh không rõ nam nữ phát ra từ trong miệng Phó Liên Dao, “Ta biết ngươi là ai.”
“Hai ta vốn là người cùng tộc.”
“Thần tộc đã biến mất, ngươi chính là Thần tộc duy nhất trên đời này. Nể tình là người cùng tộc, ta sẽ không giết ngươi, ngươi cần gì phải chĩa kiếm vào ta ——”
Còn chưa dứt câu, Thần kiếm đã gần như cắt đứt chóp mũi của bà ta.
Đọa ma thao túng Phó Liên Dao nhanh chóng lùi lại, cười khinh khỉnh: “Giỏi đấy, ta đã cho cơ hội nhưng ngươi không cần, vậy đừng trách ta! Trong cơ thể ngươi đã không còn máu Thần tộc, ngươi cho rằng có thể làm khó ta chỉ với một Thần kiếm thôi sao?!”
“Ngươi và Phó Liên Dao, nghiệp chướng nặng nề.”
Phong Thầm không ngừng tay, ung dung nói: “Hà tất nhiều lời.”
Tạ Vi Ninh ở trên thuyền nhìn họ quyết đấu trên cao, mọi người không thể đến gần.
Máu trên tay Phong Thầm chảy ròng, bởi vì trong thân thể hắn có ma hạch nên không thể cầm chắc Thần kiếm, hắn vốn không nên chịu những điều này…
Khi nhìn thấy dường như đọa ma đã nhắm tới điểm này mà từng bước ép sát Phong Thầm, lòng nàng tức khắc lo lắng bất an.
Nhưng vào lúc này mắt nàng đột nhiên tối sầm, nhìn thấy một quả cầu lửa vọt ra.
‘Tạ Vi Ninh, trong cơ thể đọa ma có một phần sức mạnh Thần tộc, lão vứt bỏ thân thể, kết hợp với Phó Liên Dao, gần như đã lấy lại được hơn phân nửa sức mạnh trước đây đã tách ra.’
‘Ma chủ đấu với lão muốn thắng cũng khá gian nan, e rằng thần hồn sẽ bị hao tổn, hôn mê mấy trăm năm mới ngưng tụ một lần nữa.’
‘Trong cơ thể ta có sức mạnh Thần tộc thuần khiết cuối cùng trên thế gian này, nếu ta ra tay tương trợ thì có thể đạt được kết quả tốt hơn.’
Tạ Vi Ninh cả kinh: Phượng hoàng?
‘Ta đây.’ nó nói, ‘Ta ở trong cơ thể ngươi nên đã biết toàn bộ sự việc. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Thần tộc, vốn nên để Thần tộc giải quyết. ’
‘Nếu không có đọa ma, sẽ không có trận chiến đầu tiên, càng sẽ không sinh ra ma hạch, cũng không có cơ hội cho Phó Liên Dao thực hiện ý đồ.’
‘Nhưng chỉ có mỗi ngươi mới có thể sử dụng được Thần lực của ta. Khi ấy sự đối kháng sẽ khiến ngươi đau đớn tột cùng, tuy không tổn thương quá nặng nhưng xui xẻo thì có thể sẽ khiến ngươi mất ta hoàn toàn. Và ngươi sẽ không còn thần lực để bảo vệ mình nữa.’
Tạ Vi Ninh lập tức nói không cần suy nghĩ: Ngươi ra tay kết quả sẽ tốt hơn, ta chịu chút đau khổ thì có là gì? Mọi người đều chiến đấu vì chúng sinh, nếu ta có năng lực cũng không muốn núp đằng sau! Vốn dĩ Thần lực không phải đồ của ta, cần gì tiếc rẻ!
‘Được! Nghe ngươi nói vậy ta yên tâm rồi!’
Trong phút chốc, sau lưng Tạ Vi Ninh dường như đang giang rộng đôi cánh rực lửa vô hình. Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng trong tay nàng hóa thành hình dạng vốn có, dưới sự kinh hoàng không nói nên lời của mọi người, nó lao thẳng vào trận chiến không ai cản được!
Phong Thầm và đọa ma nghe thấy tiếng động, đôi mắt đọa ma hiện ra vẻ khó tin quên luôn phản ứng, Phong Thầm nhìn thấy bèn chững lại, trái tim vô cớ đập loạn. Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy ngọn lửa đỏ lóa mắt xẹt qua mặt hắn.
“Thái Diễn Như Hư!”
Thần kiếm nghe hắn gọi, hoa văn trên kiếm tỏa ra ánh sáng vàng, Phong Thầm cùng nàng xông lên.
“Bùm ——”
Một tiếng động lớn vang lên, dường như có mấy luồng thần lực kích động va chạm vào nhau rồi đẩy ra, từng tầng lan tỏa, đất trời liên tục ầm vang.
Khói bụi mù mịt, qua mấy canh giờ không thể tan đi.
Nửa ngày sau, cuối cùng mọi người tìm thấy hai người đang ôm nhau trong một vết nứt sâu, Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng bao trùm và Thần kiếm kê đằng sau họ. Hai người tay nắm chặt tay như thể ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời, để đối phương không bị sức mạnh đánh chết.
“Mau đi gọi Tiên Y!”
“Từ từ, ta không gỡ được hai bàn tay.” Một người vội la lên, “Vậy làm sao để cứu chữa cho Điện hạ và Ma chủ đây?”
Tiên Đế phẫn nộ quát: “Không gỡ được thì chữa chung! Giường nhỏ lắm hả?!”
Kiếp Sát nhảy xuống vội nói: “Bẩm Tiên Đế, cứu người quan trọng. Nếu hai người khó tách ra, chi bằng đưa về Ma giới trước, khoảng cách gần cũng tiện chữa trị, tránh chậm trễ!”
Đoạt Kiêu bổ sung: “Hẳn là Tiên giới còn phải sắp xếp mớ hỗn tạp mấy ngày qua, còn Ma giới lại an tĩnh, thêm việc gần đây Hắc Tẫn Chu đã được diệt sạch, ma khí sẽ không ảnh hưởng đến điện hạ.”
“Huống hồ Tiên quan Tiên Y và Y tu cũng đã chờ lâu!” Kiếp Sát nói, “Mọi người về Ma giới bọn ta cũng chẳng có gì to tát!”
Tiên Đế nhìn ánh mắt chân thành của họ, rồi nhìn Tiên Hậu, gật đầu với tâm trạng phức tạp.
.
Sau khi Tạ Vi Ninh kết hợp với phượng hoàng rồi bị thương nặng, cảm thấy thần hồn như bị nứt vỡ, bắt đầu chịu đựng cơn đau khó tả, đến mức nói chuyện cũng khó khăn.
Nàng đau đến ngất lịm, chỉ nhớ ấn tượng cuối cùng là có người nắm lấy tay nàng.
Nàng như đang lang thang trong bóng tối, lúc nhìn thấy ánh sáng liền vội vã chạy đến.
Đến khi mở mắt, Tạ Vi Ninh kinh hồn bạt vía, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Trong phòng, thiếu nữ ngồi gõ máy tính và bấm chuột lạch cạch, dường như cô cảm ứng được gì đó, quay đầu lại nhìn không khí. Cô ta nghiền ngẫm lại, nhướng mày, ánh mắt sắc bén: “Tạ Vi Ninh? Thần hồn?”
Cô ta cảnh giác hỏi: “Lẽ nào phượng hoàng đã xảy ra chuyện? Ta mới hưởng thụ sung sướng được mấy năm, lại sao nữa thế?”
“Cô……”
Tạ Vi Ninh nhìn gương mặt y hệt mình, cô ta còn mặc đồ hiện đại, căn phòng trang trí vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô phản ứng lại: “Đế Nữ?”
“Đúng vậy.” Đối phương nghe thấy giọng đáp, hất cằm hừ một tiếng, “Quả thực cô rất thông minh, giống như bản Đế Nữ.”
Tạ Vi Ninh nghĩ ngợi, chỉ nghĩ ra một điều: “Cô nhớ đưa mẹ tôi đến bệnh viện khám, sức khỏe bà ấy không tốt, phát hiện sớm chữa khỏi, tránh sau này…”
“Ta biết ta biết.” Thiếu nữ phất tay nói, “Đã đưa đi khám, hiện tại đang chữa trị.”
“Vậy là tốt rồi. Còn có hãy mua căn nhà ở khu Nam bây giờ, tương lai sẽ không bị lỗ đâu. Cô nhớ nhắc bà ấy thắt lưng buộc bụng cũng phải mua.”
Tạ Vi Ninh nói tiếp: “Nếu muốn ly hôn thì nên giải quyết sớm một chút.”
“À phải, ta thật sự rất ngứa mắt ông già của cô, cho nên bản Đế Nữ đã sớm quyết định dọn ra!”
Thiếu nữ khoanh tay nói: “Còn không bằng cha của ta. Cô đã đến đó rồi, có phượng hoàng chỉ dẫn, chắc họ vẫn ổn chứ?”
Tạ Vi Ninh cười nói: “Đều rất tốt.”
Thiếu nữ im lặng một lúc rồi nói: “Đúng rồi, có lẽ đều sẽ rất tốt.”
Lúc nói chuyện, âm thanh gấp gáp vang lên từ máy tính.
Thiếu nữ lập tức bỏ mặc tất cả, xoay người lại gõ tiếp, ấn lên nút mở microphone: “Kêu la cái gì! Bản Đế Nữ nạp cả đống tiền, mấy chiêu của Boss ăn nhằm gì. Cứ chờ xem bà đây xử đẹp nó!”
Bên kia cũng gào lên: “Trời ơi Cửu Thiên Đế Nữ của tôi, bà cô đánh phó bản còn treo máy, nếu trang bị rớt ra tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
Tạ Vi Ninh vẫn còn hơi ngơ ngác.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, người mẹ trẻ bưng một dĩa dưa hấu đã cắt nhỏ, bước tới cùng hương mùa hè tươi mát: “Ninh Ninh, ăn chút dưa hấu đi. Nghỉ hè bớt chơi game đi, làm bài tập chưa?”
Tạ Vi Ninh nhìn bà đi tới, vô thức gọi: “Mẹ?”
Người mẹ khựng lại, do dự đứng lên hỏi: “Ninh Ninh, con gọi mẹ à?”
“À.” Thiếu nữ cười nói, “Con gọi mẹ chơi thôi.”
—
Ngay sau đó Tạ Vi Ninh cảm thấy một lực hút cuốn nàng vào bóng đêm.
Mở mắt lần nữa, nhìn gỗ xưa trên nóc nhà, nàng bình tĩnh lại một chút. Nhưng Tạ Vi Ninh vừa mới ngồi dậy hít thở mấy cái, đã bị một người xông ra ôm nàng vào lòng.
“Tạ Vi Ninh!” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, “Nàng còn biết tỉnh à!”
Tạ Vi Ninh chớp mắt, ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực hắn, nàng nhìn Phong Thầm với vẻ mặt thỏa mãn.
Kết quả này, mọi người đều đã dùng cách thức khác nhau đền bù tiếc nuối, cũng coi như là rất tốt rồi.
Nàng cười hì hì: “Chàng lo lắng làm gì? Ta chỉ ra ngoài chơi một ngày thôi mà.”
Phong Thầm xem nàng cười ngây ngô, cau mày buông ra, cẩn thận kiểm tra nàng: “Nàng…… Thần hồn của nàng vẫn ổn chứ?”
Tạ Vi Ninh cạn lời: “Sao câu hỏi này của chàng như đang hỏi đầu óc ta còn xài được không thế?”
Phong Thầm dừng một chút, hờ hững nói: “Xem ra vẫn ổn.”
Tạ Vi Ninh lập tức giương nanh múa vuốt: “Phong! Thầm!”
Nàng lao tới trước, chẳng ngờ bổ nhào vào người ta, hai người tông thẳng vào ván giường.
Tạ Vi Ninh há hốc mồm, lúc này mới phát hiện họ đang nằm trên một chiếc giường?!
“Chàng, sao chàng nhân lúc ta hôn mê……!”
Phong Thầm nhìn vẻ mặt nàng liền biết não nàng chạy tới số nào, sắc mặt tối sầm: “Ta cũng mới vừa tỉnh lại được một lát.”
“Chàng nói dối!” Tạ Vi Ninh nhạy bén nói, “Chàng vừa mới tỉnh, vậy ban nãy chàng lo lắng……”
Lời phản bác của nàng đột nhiên bị đôi môi mỏng nuốt hết, Tạ Vi Ninh kinh ngạc mở to mắt, sau đó cảm thấy cơ thể bị dời đi, ban đầu nàng ngồi phía trên nháy mắt lại đ è xuống dưới!
“Ưm……”
Tạ Vi Ninh bất giác phát ra tiếng, lại bị sự mềm mại quấn lên rồi dồn trở về cổ họng.
Lúc đầu nàng không trốn được, môi răng quấn quýt, giống như khó mà diễn tả nỗi niềm dưới sự mạnh mẽ cứng rắn này. Hơi nóng bao phủ toàn thân, đầu óc hỗn tạp, nàng chỉ đành chậm rãi đáp lại hắn.
Sau đó tiết tấu của đối phương chậm lại, biến thành triền miên lưu luyến, khoảng trống trong không khí hơi dính nhớp, hơi thở khẽ thoát ra từ kẽ răng khiến người ta cảm thấy khô nóng hơn cả ban đầu. Từng nơi trên cơ thể bị mất kiểm soát, xao động, rối loạn, độ ấm và lực tay trên eo nàng đã khơi dậy sự rung động.
Nàng duỗi tay ôm lấy cổ Phong Thầm, bất giác vuốt v e cằm hắn rồi trượt dần xuống dưới, vô thức cọ qua yết hầu.
Vừa chạm vào tựa như đụng vào công tắc.
Phong Thầm sực tỉnh, thả nàng ra.
Tạ Vi Ninh mơ màng nhìn hắn hỏi: “Sao……”
“Nhớ lấy, lần sau nàng không được làm bậy nữa.” Phong Thầm khàn khàn nói dứt câu, đứng phắt dậy rồi lấy một chiếc áo khoác bao phủ cả người nàng.
“Hậu viện có xây suối nước nóng, ta đưa nàng đi.”
Hắn nói xong liền khom lưng bế nàng lên.
Tạ Vi Ninh yếu ớt dựa vào ngực hắn, giọng nói vừa nhẹ vừa thở khó nhọc: “Từ khi nào hậu viện của chàng còn có suối nước nóng? Ta, ta đi tắm, vậy còn chàng thì sao?”
Nàng cảm thấy không cần hỏi cũng biết, nàng đoán được lão già này đang nghĩ gì đấy!
Chắc chắn là, chưa lập khế ước, không thể tiếp tục!
“Sau khi Phó Liên Dao và đọa ma chết, chúng ta được họ mang về Ma giới dưỡng thương.”
“Đây là chủ thành mới.”
Phong Thầm rũ mắt nhìn lướt qua, bình tĩnh nói: “Hậu viện, có hai suối nước nóng.”
“Ồ.”
Tạ Vi Ninh nghe xong câu đầu tiên bèn yên tâm, nhưng sau khi nghe câu thứ hai, hai má lại phồng lên giận dỗi.
Xem ra người này đã chuẩn bị từ lâu!
Thế mà đã thiết kế suối nước nóng ở hậu viện trong lúc xây chủ thành mới, Ma cung trước đây không có phong cách này.
Nàng học theo hắn, lạnh giọng nói: “Lúc trước Ma chủ đại nhân hoán đổi cơ thể còn nói rằng ta không thể tắm gội ở suối nước nóng Ma cung với thân thể Đế nữ, chỉ có thân thể Ma chủ mới được.”
“…… Hiện tại nàng là Ma hậu.”
“Hử?” Tạ Vi Ninh nói, “Đây là do chàng tự phong, vẫn chưa cử hành nghi thức, người khác không biết! Ta cũng không thừa nhận!”
Đôi mắt Phong Thầm tối lại: “Nàng còn muốn đổi ý?”
Vừa nói xong, hắn đặt nàng lên ghế nằm bên cạnh suối nước nóng, xung quanh đã được chuẩn bị mọi vật dụng cần thiết.
Phong Thầm chưa kịp nói gì, giương mắt liền thấy Tạ Vi Ninh nhảy vào hồ nước. Thế là hắn quay lưng lại thật nhanh, lao thẳng ra ngoài không dám ngoảnh đầu.
Tạ Vi Ninh: “Úi giời. Lão già cổ hủ.”
Trong tầm mắt đang đong đưa, Đằng Ấp bị trói buộc trên đầu thuyền mây, Đằng Hư Dã hoảng loạn đứng bên cạnh bà ta, đôi tay bất lực run rẩy nâng lên rồi lại hạ xuống như thể bị ai nắm thóp.
Phó Liên Dao nhìn mà buồn cười, thoái chí chỉ vì nhi tử bị bắt, chuyện tới nước này lùi bước mới là sai trái, chỉ có xông lên trước mới có thể giữ được mạng sống.
m thanh vẫn đang vang vọng: Ngươi chỉ lấy đi một phần sức mạnh của ta, suy cho cùng vẫn chỉ là một tiên thể. Làm sao đám người kia nghe hiệu lệnh của ngươi cho được? Hãy giao thân thể cho ta, ngươi có thể sống, ta cũng có thể sống, ta còn có thể giúp ngươi đạt được mong muốn.
Phó Liên Dao tức khắc bật cười như bị bỏ bùa, nhìn thấy cảnh tượng đứng đầu thiên hạ trong tương lai.
Bà ta nghiêng đầu nhìn Giang Nhược Vụ yếu ớt co rụt dưới đất với gương mặt cắt không còn giọt máu, trái tim bỗng yếu mềm, vươn tay kéo Giang Nhược Vụ lên.
Chẳng ngờ Giang Nhược Vụ ngẩng đầu thấy bà ta, lập tức mở to mắt hoảng sợ, rồi nhanh chóng rút tay về, liên tục lùi ra sau. Nàng ta lẩm bẩm: “Ngươi, ngươi đừng đến đây! Ngươi đừng tới gần ta! Ta… Ta không phải con của ngươi! Trên người ta cũng không có máu Thần tộc! Ta vô tội, ta không có liên quan gì với ngươi!!”
Khuôn mặt kinh sợ kia thoát ra khỏi thân thể Giang Nhược Vụ, chồng lên hình ảnh chôn giấu trong trí nhớ đã lâu.
Bàn tay Phó Liên Dao khựng lại.
Đến thời khắc này, trong lòng bà ta nảy sinh sự thống khổ xen lẫn nỗi hận từ tình yêu thầm kín khó mà diễn tả.
Lần đầu tiên Phó Liên Dao hận gương mặt của Giang Nhược Vụ, vì sao nàng ta lại giống Phó Thừa Vệ đến thế!
Giống như trận đại chiến nhiều năm trước, bà ta nhìn thấy huynh trưởng liều chết với đọa ma, ngã xuống vũng máu, còn kẻ khác nằm dưới đất hò hét vì đã giành được thắng lợi. Người tham gia trận chiến đều bị trọng thương, chỉ có thể nằm yên chờ đợi tiên quan ở hậu phương chạy tới cứu chữa.
Nhưng Phó Liên Dao nuốt linh thực lúc đầu đã giấu vào bụng, vừa có sức lực đã đến quỳ xuống bên cạnh hắn, run rẩy ôm lấy hắn khóc kêu: “Huynh trưởng, huynh trưởng! Huynh đừng chết, huynh không thể chết, muội nhất định sẽ cứu được huynh!”
“Không cần……” Phó Thừa Vệ suy yếu chậm rãi hô hấp, dường như không thể nâng nổi mí mắt.
Ả cảm nhận linh lực của hắn đang không ngừng tan biến, biết rõ hắn chắc chắn sẽ chết. Vẻ mặt ả ta xuất hiện tia điên cuồng, áp vào tai hắn khàn giọng nói: “Muội sẽ cứu huynh, chỉ cần huynh trưởng giữ lại thần hồn vẫn còn cách cứu được. Huynh chờ một chút, muội đã đến chỗ Thần tộc, họ có rất nhiều cách, muội biết, muội biết cách có thể cứu huynh……”
Phó Thừa Vệ nghe xong, thân thể chỉ còn hơi tàn chợt bùng lên sức mạnh, nắm chặt cánh tay ả kéo đến gần, trừng mắt hỏi ả với giọng nói nhẹ tênh nhưng vẫn mạnh mẽ: “Tại sao muội đến chỗ Thần tộc?!”
Gương mặt xinh đẹp của Phó Liên Dao đẫm nước mắt, bật cười thành tiếng: “Huynh trưởng yên tâm, muội đã sớm gài bẫy đọa ma, đương nhiên cũng biết chuyện của Thần tộc. Làm sao để người tốt như huynh mất đi chứ? Huynh an tâm chờ muội đến cứu, huynh muội ta sẽ được hưởng hết thảy tôn quý trên đời. Trước đây Thần tộc từng nói muốn chọn một người đăng cơ, chỉ có huynh mới xứng……”
Nhưng Phó Thừa Vệ như thể nghe thấy một chuyện khủng khiếp, sững sờ nhìn Phó Liên Dao như rất hiểu ả ta. Hắn không đáp lại, chỉ thều thào đứt quãng hỏi: “Liên Dao, muội vô duyên vô cớ, tại sao đặt bẫy đọa ma?”
Phó Liên Dao nhìn hắn, cảm nhận sức nắm dần thít chặt trên cổ tay, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn ả muốn biết nguyên do. Ả vuốt v e khuôn mặt đầy máu của hắn mà không hề ghét bỏ, thấy hắn không còn sức lực phản kháng, run giọng nói: “Huynh trưởng chưa biết nhỉ, muội quen hắn là để cứu người.”
Phó Thừa Vệ gằn từng chữ một hỏi: “Cứu ai?”
Phó Liên Dao bình tĩnh nhìn hắn, vừa khóc vừa cười nói: “Cứu con của chúng ta.”
Phó Thừa Vệ lập tức trợn to mắt, bàn tay vô thức buông lỏng, tức giận đến mức ho khan, khàn tiếng nói: “Ngươi, ngươi dám……”
“Muội cũng không muốn đâu.”
Phó Liên Dao dịu dàng nói: “Người trong tộc bức ép muội, họ cứ thúc giục huynh thành hôn và lập khế ước với người khác, ai cũng muốn cướp đoạt huynh, đừng có mơ! Hồi nhỏ chúng ta đã thề phải sống nương tựa lẫn nhau trước bài vị của mẫu thân, không ai có thể chia cắt hai ta!”
Phó Thừa Vệ giận dữ: “Ngươi ——!”
“Chẳng phải muội làm thế để giúp đỡ huynh trưởng sao? Lúc trước nữ tu kia quen biết huynh, muốn rèn luyện với huynh, người khác không biết, nhưng muội biết nàng ta tìm đến huynh là bởi vì nhiệm vụ của trưởng bối, còn nói vì biết tổ phụ nên mới làm thân, muốn lập khế ước với huynh.”
Phó Liên Dao cười nói: “Nhưng huynh quen nàng ta nửa năm, cuối cùng chẳng phải vì muội mà thẳng thừng nói mình không có ý, mong nàng tìm người khác ư?”
Ả nói: “Phải chăng đáy lòng huynh trưởng cũng hơi thích muội, nếu không tại sao lại vì muội mà chia tay nàng ta? Thế gian này song tu rất nhiều, huynh trưởng lại quan tâm đến suy nghĩ của muội, vì thế muội mới quyết định tìm một cơ hội cho huynh trưởng một đứa con, chặn họng các trưởng bối trong tộc.”
Phó Thừa Vệ che miệng bằng một tay, gập người lại tựa như muốn nôn mửa.
“Huynh trưởng, nếu huynh đã hỏi, muội cũng không nói dối, nói ra ít nhất cũng để cho huynh một chút hi vọng trong những năm tháng thần hồn bị phong ấn. Muội biết bản tính huynh trưởng chính trực, sẽ không chủ động làm chuyện trái đạo đức, nên muội mới chuốc thuốc nhân lúc huynh chưa chuẩn bị. May mắn thay, không lâu sau muội được y tu khám ra đã có thai. Vì hai người, muội còn cố tình nói dối ra ngoài rèn luyện một năm để sinh con.”
Phó Liên Dao khẽ cảm thán: “Đáng tiếc đứa bé vừa sinh đã chết, muội tìm cách cứu con bé khắp nơi mới nghĩ tới Thần tộc, lúc này mới gài bẫy quen biết đọa ma. Có điều huynh trưởng cứ yên tâm, huynh và hắn là kẻ thù sống còn, tất nhiên muội sẽ không phản bội trên chiến trường. Dù hắn muốn biết được chuyện gì từ muội, muội cũng chỉ nói muội không hiểu, bởi vì muội là một nữ tử yếu ớt được huynh bảo vệ phía sau, nào biết được chuyện gì?”
“Ta…… Lúc nhỏ nương mất sớm, ta mới ‘bảo vệ’ ngươi quá tốt!”
Phó Thừa Vệ gắng gượng kiểm soát bản thân, cắn răng nói: “Ta chia tay nữ tu kia là vì ngươi ư? Đó là bởi vì ta muốn nàng ấy không bị ngươi ra tay nữa! Ta cho rằng khi đó ngươi chỉ có tâm trạng thất thường, nhất thời không thể chấp nhận chuyện có người ngoài chiếm mất một phần quan tâm của huynh trưởng, nên ngươi mới khiến nàng ấy tới nơi nguy hiểm nhiều lần chỉ vì lời nói của ngươi!”
Sau này hắn phát hiện sự việc bất ổn, nếu không suýt thì nàng ấy bỏ mạng rồi!
“Ta nuôi nấng ngươi nhiều năm, nể tình ngươi là muội muội của ta và vì tôn nghiêm của mẫu thân, ta mới nói không lập khế ước là vì chăm sóc ngươi!”
Phó Liên Dao ngây người rồi dần hoàn hồn, nhìn thẳng vào hắn: “Vậy huynh trưởng thích nữ tu kia ư?”
Lồ ng ngực Phó Thừa Vệ phập phồng mà nhìn ả, mùi máu quanh quẩn trong miệng. Hắn xóa bỏ bóng hình xinh đẹp mơ hồ kia trong đầu, lạnh giọng nói: “Không thích. Ta chưa từng thích ai. Ngươi đừng chấp mê bất ngộ!”
“Vậy thì tốt. Quả nhiên huynh trưởng không thích nàng ta.”
Phó Liên Dao lại cười rộ lên: “Không nhắc nàng ta nữa, huynh trưởng đừng giận. Muội sẽ không để bất cứ kẻ nào biết đứa bé đó là của chúng ta.”
Ả tiến đến gần nhỏ giọng nói: “Liên Dao biết huynh trưởng là người tốt nhất, thanh cao và kiêu ngạo nhất trên thế gian, muội nhất định sẽ không để mình làm bẩn thanh danh của huynh trưởng.”
Ả vừa nói vừa vung tay như muốn thực hiện pháp thuật nào đó.
Phó Thừa Vệ nhìn thấy liền thót tim, vẻ mặt cương quyết: “Phó Liên Dao, chớ nên vì chuyện giữa chúng ta mà liên lụy người vô tội nữa. Làm sao ngươi biết ta muốn vinh hoa phú quý, làm sao biết ta không cam lòng chết đi?”
Hắn sử dụng sức mạnh cuối cùng đánh sâu vào thức hải, phá tan thần hồn, bóng trắng bay ra từ thân thể hắn dần dần tan biến, hắn trầm giọng nói: “Ta khuyên ngươi lần cuối cùng, nhân lúc chưa hại đến tính mạng của người khác, quay đầu đi!”
Vừa dứt lời, quanh người hắn lan tỏa sự xao động chấn động toàn thân, thần hồn tiêu tán, hắn đã hoàn toàn phá huỷ khả năng chuyển thế luân hồi của mình, không hề có chút ý muốn sống tiếp.
Phó Liên Dao không kịp ngăn cản, chỉ ngơ ngẩn nhìn, ả cảm nhận sự chết mòn trong lòng ngực, ngửa đầu cười điên cuồng.
“Đến cả một cơ hội huynh cũng không cho muội ——!”
Ả vùng vẫy đứng lên, giọng điệu thay đổi: “Huynh trưởng yêu ta, tình nguyện hy sinh bản thân vì ta. Liên Dao, Liên Dao chắc chắn sẽ vì huynh trưởng…”
Phó Liên Dao đứng lên nhìn năm người thở thoi thóp xung quanh hắn đang nhìn ả bằng ánh mắt sợ hãi và ghê tởm. Sắc mặt ả tối sầm, lạnh mặt triệu hồi pháp trượng chặt đứt đầu họ.
Sau đó ả giẫm đạp lên thi thể bước ra ngoài, ngã xuống đất, lại biến thành Liên Dao tiên tử đang chờ đợi tiên quan tới cứu.
.
Nhiều năm trôi qua, tới hiện tại, Phó Liên Dao nhìn Giang Nhược Vụ như thể thấy được nét mặt Phó Thừa Vệ đằng sau, lòng đầy thất vọng, nở nụ cười tang thương.
“Con quả là nhẫn tâm giống hệt huynh ấy……”
m thanh kia lại vang lên: Ngươi có muốn thiên hạ này không?
Bà ta thầm nói: Muốn, vì sao không muốn chứ. Lần này, bà ta phải lấy vì bản thân!
Bà ta chấp nhận cho mượn thân thể!
Trong khoảnh khắc, con ngươi Phó Liên Dao hóa đỏ, khí thế quanh người bùng phát.
Người hai giới Tiên ma căng thẳng, cảm nhận được ma khí ngút trời, đồng loạt giơ tay ngăn chặn.
“Hơi thở này…… Rất quen thuộc.” Tạ Vi Ninh chợt nhớ ra, “Chẳng lẽ là đọa ma kia?! Quả nhiên lão vẫn chưa chết? Hóa ra lão đã ẩn nấp trên người Phó Liên Dao?!”
Tiếng kiếm rút ra lại vang dậy.
Thần kiếm trong tay Phong Thầm liên tục chấn động, hắn cúi xuống nhìn với khuôn mặt trầm tĩnh. Bỗng chốc hắn rút Thần kiếm ra, máu tươi chảy dọc theo bàn tay hắn nhỏ xuống dưới.
Ma khí đen hòa với thần lực của Thần kiếm, hai sức mạnh hoàn toàn đối lập dường như đã hợp nhất trên người hắn.
Không đợi người chung quanh phản ứng lại, hắn đã rút kiếm phóng như bay!
Tạ Vi Ninh nghẹn lại tiếng gọi trong vô thức, trong lòng biết giờ phút này hắn không thể sao nhãng, chỉ đành về đội của Tiên Đế Tiên Hậu lệnh cho thuộc hạ nhân lúc hỗn loạn mà bắt lấy Yêu Chủ.
Thần kiếm xuất thế, đối đầu với đọa ma, người ngoài rất khó nhúng tay.
Chỉ thấy giữa bóng kiếm ánh đỏ như máu, mặt đất đã bị kiếm khí và ma khí cắt xẻ tạo thành vô số vết nứt, tựa như những vực sâu.
“Phong Thầm.” m thanh không rõ nam nữ phát ra từ trong miệng Phó Liên Dao, “Ta biết ngươi là ai.”
“Hai ta vốn là người cùng tộc.”
“Thần tộc đã biến mất, ngươi chính là Thần tộc duy nhất trên đời này. Nể tình là người cùng tộc, ta sẽ không giết ngươi, ngươi cần gì phải chĩa kiếm vào ta ——”
Còn chưa dứt câu, Thần kiếm đã gần như cắt đứt chóp mũi của bà ta.
Đọa ma thao túng Phó Liên Dao nhanh chóng lùi lại, cười khinh khỉnh: “Giỏi đấy, ta đã cho cơ hội nhưng ngươi không cần, vậy đừng trách ta! Trong cơ thể ngươi đã không còn máu Thần tộc, ngươi cho rằng có thể làm khó ta chỉ với một Thần kiếm thôi sao?!”
“Ngươi và Phó Liên Dao, nghiệp chướng nặng nề.”
Phong Thầm không ngừng tay, ung dung nói: “Hà tất nhiều lời.”
Tạ Vi Ninh ở trên thuyền nhìn họ quyết đấu trên cao, mọi người không thể đến gần.
Máu trên tay Phong Thầm chảy ròng, bởi vì trong thân thể hắn có ma hạch nên không thể cầm chắc Thần kiếm, hắn vốn không nên chịu những điều này…
Khi nhìn thấy dường như đọa ma đã nhắm tới điểm này mà từng bước ép sát Phong Thầm, lòng nàng tức khắc lo lắng bất an.
Nhưng vào lúc này mắt nàng đột nhiên tối sầm, nhìn thấy một quả cầu lửa vọt ra.
‘Tạ Vi Ninh, trong cơ thể đọa ma có một phần sức mạnh Thần tộc, lão vứt bỏ thân thể, kết hợp với Phó Liên Dao, gần như đã lấy lại được hơn phân nửa sức mạnh trước đây đã tách ra.’
‘Ma chủ đấu với lão muốn thắng cũng khá gian nan, e rằng thần hồn sẽ bị hao tổn, hôn mê mấy trăm năm mới ngưng tụ một lần nữa.’
‘Trong cơ thể ta có sức mạnh Thần tộc thuần khiết cuối cùng trên thế gian này, nếu ta ra tay tương trợ thì có thể đạt được kết quả tốt hơn.’
Tạ Vi Ninh cả kinh: Phượng hoàng?
‘Ta đây.’ nó nói, ‘Ta ở trong cơ thể ngươi nên đã biết toàn bộ sự việc. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Thần tộc, vốn nên để Thần tộc giải quyết. ’
‘Nếu không có đọa ma, sẽ không có trận chiến đầu tiên, càng sẽ không sinh ra ma hạch, cũng không có cơ hội cho Phó Liên Dao thực hiện ý đồ.’
‘Nhưng chỉ có mỗi ngươi mới có thể sử dụng được Thần lực của ta. Khi ấy sự đối kháng sẽ khiến ngươi đau đớn tột cùng, tuy không tổn thương quá nặng nhưng xui xẻo thì có thể sẽ khiến ngươi mất ta hoàn toàn. Và ngươi sẽ không còn thần lực để bảo vệ mình nữa.’
Tạ Vi Ninh lập tức nói không cần suy nghĩ: Ngươi ra tay kết quả sẽ tốt hơn, ta chịu chút đau khổ thì có là gì? Mọi người đều chiến đấu vì chúng sinh, nếu ta có năng lực cũng không muốn núp đằng sau! Vốn dĩ Thần lực không phải đồ của ta, cần gì tiếc rẻ!
‘Được! Nghe ngươi nói vậy ta yên tâm rồi!’
Trong phút chốc, sau lưng Tạ Vi Ninh dường như đang giang rộng đôi cánh rực lửa vô hình. Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng trong tay nàng hóa thành hình dạng vốn có, dưới sự kinh hoàng không nói nên lời của mọi người, nó lao thẳng vào trận chiến không ai cản được!
Phong Thầm và đọa ma nghe thấy tiếng động, đôi mắt đọa ma hiện ra vẻ khó tin quên luôn phản ứng, Phong Thầm nhìn thấy bèn chững lại, trái tim vô cớ đập loạn. Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy ngọn lửa đỏ lóa mắt xẹt qua mặt hắn.
“Thái Diễn Như Hư!”
Thần kiếm nghe hắn gọi, hoa văn trên kiếm tỏa ra ánh sáng vàng, Phong Thầm cùng nàng xông lên.
“Bùm ——”
Một tiếng động lớn vang lên, dường như có mấy luồng thần lực kích động va chạm vào nhau rồi đẩy ra, từng tầng lan tỏa, đất trời liên tục ầm vang.
Khói bụi mù mịt, qua mấy canh giờ không thể tan đi.
Nửa ngày sau, cuối cùng mọi người tìm thấy hai người đang ôm nhau trong một vết nứt sâu, Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng bao trùm và Thần kiếm kê đằng sau họ. Hai người tay nắm chặt tay như thể ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời, để đối phương không bị sức mạnh đánh chết.
“Mau đi gọi Tiên Y!”
“Từ từ, ta không gỡ được hai bàn tay.” Một người vội la lên, “Vậy làm sao để cứu chữa cho Điện hạ và Ma chủ đây?”
Tiên Đế phẫn nộ quát: “Không gỡ được thì chữa chung! Giường nhỏ lắm hả?!”
Kiếp Sát nhảy xuống vội nói: “Bẩm Tiên Đế, cứu người quan trọng. Nếu hai người khó tách ra, chi bằng đưa về Ma giới trước, khoảng cách gần cũng tiện chữa trị, tránh chậm trễ!”
Đoạt Kiêu bổ sung: “Hẳn là Tiên giới còn phải sắp xếp mớ hỗn tạp mấy ngày qua, còn Ma giới lại an tĩnh, thêm việc gần đây Hắc Tẫn Chu đã được diệt sạch, ma khí sẽ không ảnh hưởng đến điện hạ.”
“Huống hồ Tiên quan Tiên Y và Y tu cũng đã chờ lâu!” Kiếp Sát nói, “Mọi người về Ma giới bọn ta cũng chẳng có gì to tát!”
Tiên Đế nhìn ánh mắt chân thành của họ, rồi nhìn Tiên Hậu, gật đầu với tâm trạng phức tạp.
.
Sau khi Tạ Vi Ninh kết hợp với phượng hoàng rồi bị thương nặng, cảm thấy thần hồn như bị nứt vỡ, bắt đầu chịu đựng cơn đau khó tả, đến mức nói chuyện cũng khó khăn.
Nàng đau đến ngất lịm, chỉ nhớ ấn tượng cuối cùng là có người nắm lấy tay nàng.
Nàng như đang lang thang trong bóng tối, lúc nhìn thấy ánh sáng liền vội vã chạy đến.
Đến khi mở mắt, Tạ Vi Ninh kinh hồn bạt vía, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Trong phòng, thiếu nữ ngồi gõ máy tính và bấm chuột lạch cạch, dường như cô cảm ứng được gì đó, quay đầu lại nhìn không khí. Cô ta nghiền ngẫm lại, nhướng mày, ánh mắt sắc bén: “Tạ Vi Ninh? Thần hồn?”
Cô ta cảnh giác hỏi: “Lẽ nào phượng hoàng đã xảy ra chuyện? Ta mới hưởng thụ sung sướng được mấy năm, lại sao nữa thế?”
“Cô……”
Tạ Vi Ninh nhìn gương mặt y hệt mình, cô ta còn mặc đồ hiện đại, căn phòng trang trí vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô phản ứng lại: “Đế Nữ?”
“Đúng vậy.” Đối phương nghe thấy giọng đáp, hất cằm hừ một tiếng, “Quả thực cô rất thông minh, giống như bản Đế Nữ.”
Tạ Vi Ninh nghĩ ngợi, chỉ nghĩ ra một điều: “Cô nhớ đưa mẹ tôi đến bệnh viện khám, sức khỏe bà ấy không tốt, phát hiện sớm chữa khỏi, tránh sau này…”
“Ta biết ta biết.” Thiếu nữ phất tay nói, “Đã đưa đi khám, hiện tại đang chữa trị.”
“Vậy là tốt rồi. Còn có hãy mua căn nhà ở khu Nam bây giờ, tương lai sẽ không bị lỗ đâu. Cô nhớ nhắc bà ấy thắt lưng buộc bụng cũng phải mua.”
Tạ Vi Ninh nói tiếp: “Nếu muốn ly hôn thì nên giải quyết sớm một chút.”
“À phải, ta thật sự rất ngứa mắt ông già của cô, cho nên bản Đế Nữ đã sớm quyết định dọn ra!”
Thiếu nữ khoanh tay nói: “Còn không bằng cha của ta. Cô đã đến đó rồi, có phượng hoàng chỉ dẫn, chắc họ vẫn ổn chứ?”
Tạ Vi Ninh cười nói: “Đều rất tốt.”
Thiếu nữ im lặng một lúc rồi nói: “Đúng rồi, có lẽ đều sẽ rất tốt.”
Lúc nói chuyện, âm thanh gấp gáp vang lên từ máy tính.
Thiếu nữ lập tức bỏ mặc tất cả, xoay người lại gõ tiếp, ấn lên nút mở microphone: “Kêu la cái gì! Bản Đế Nữ nạp cả đống tiền, mấy chiêu của Boss ăn nhằm gì. Cứ chờ xem bà đây xử đẹp nó!”
Bên kia cũng gào lên: “Trời ơi Cửu Thiên Đế Nữ của tôi, bà cô đánh phó bản còn treo máy, nếu trang bị rớt ra tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
Tạ Vi Ninh vẫn còn hơi ngơ ngác.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, người mẹ trẻ bưng một dĩa dưa hấu đã cắt nhỏ, bước tới cùng hương mùa hè tươi mát: “Ninh Ninh, ăn chút dưa hấu đi. Nghỉ hè bớt chơi game đi, làm bài tập chưa?”
Tạ Vi Ninh nhìn bà đi tới, vô thức gọi: “Mẹ?”
Người mẹ khựng lại, do dự đứng lên hỏi: “Ninh Ninh, con gọi mẹ à?”
“À.” Thiếu nữ cười nói, “Con gọi mẹ chơi thôi.”
—
Ngay sau đó Tạ Vi Ninh cảm thấy một lực hút cuốn nàng vào bóng đêm.
Mở mắt lần nữa, nhìn gỗ xưa trên nóc nhà, nàng bình tĩnh lại một chút. Nhưng Tạ Vi Ninh vừa mới ngồi dậy hít thở mấy cái, đã bị một người xông ra ôm nàng vào lòng.
“Tạ Vi Ninh!” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, “Nàng còn biết tỉnh à!”
Tạ Vi Ninh chớp mắt, ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực hắn, nàng nhìn Phong Thầm với vẻ mặt thỏa mãn.
Kết quả này, mọi người đều đã dùng cách thức khác nhau đền bù tiếc nuối, cũng coi như là rất tốt rồi.
Nàng cười hì hì: “Chàng lo lắng làm gì? Ta chỉ ra ngoài chơi một ngày thôi mà.”
Phong Thầm xem nàng cười ngây ngô, cau mày buông ra, cẩn thận kiểm tra nàng: “Nàng…… Thần hồn của nàng vẫn ổn chứ?”
Tạ Vi Ninh cạn lời: “Sao câu hỏi này của chàng như đang hỏi đầu óc ta còn xài được không thế?”
Phong Thầm dừng một chút, hờ hững nói: “Xem ra vẫn ổn.”
Tạ Vi Ninh lập tức giương nanh múa vuốt: “Phong! Thầm!”
Nàng lao tới trước, chẳng ngờ bổ nhào vào người ta, hai người tông thẳng vào ván giường.
Tạ Vi Ninh há hốc mồm, lúc này mới phát hiện họ đang nằm trên một chiếc giường?!
“Chàng, sao chàng nhân lúc ta hôn mê……!”
Phong Thầm nhìn vẻ mặt nàng liền biết não nàng chạy tới số nào, sắc mặt tối sầm: “Ta cũng mới vừa tỉnh lại được một lát.”
“Chàng nói dối!” Tạ Vi Ninh nhạy bén nói, “Chàng vừa mới tỉnh, vậy ban nãy chàng lo lắng……”
Lời phản bác của nàng đột nhiên bị đôi môi mỏng nuốt hết, Tạ Vi Ninh kinh ngạc mở to mắt, sau đó cảm thấy cơ thể bị dời đi, ban đầu nàng ngồi phía trên nháy mắt lại đ è xuống dưới!
“Ưm……”
Tạ Vi Ninh bất giác phát ra tiếng, lại bị sự mềm mại quấn lên rồi dồn trở về cổ họng.
Lúc đầu nàng không trốn được, môi răng quấn quýt, giống như khó mà diễn tả nỗi niềm dưới sự mạnh mẽ cứng rắn này. Hơi nóng bao phủ toàn thân, đầu óc hỗn tạp, nàng chỉ đành chậm rãi đáp lại hắn.
Sau đó tiết tấu của đối phương chậm lại, biến thành triền miên lưu luyến, khoảng trống trong không khí hơi dính nhớp, hơi thở khẽ thoát ra từ kẽ răng khiến người ta cảm thấy khô nóng hơn cả ban đầu. Từng nơi trên cơ thể bị mất kiểm soát, xao động, rối loạn, độ ấm và lực tay trên eo nàng đã khơi dậy sự rung động.
Nàng duỗi tay ôm lấy cổ Phong Thầm, bất giác vuốt v e cằm hắn rồi trượt dần xuống dưới, vô thức cọ qua yết hầu.
Vừa chạm vào tựa như đụng vào công tắc.
Phong Thầm sực tỉnh, thả nàng ra.
Tạ Vi Ninh mơ màng nhìn hắn hỏi: “Sao……”
“Nhớ lấy, lần sau nàng không được làm bậy nữa.” Phong Thầm khàn khàn nói dứt câu, đứng phắt dậy rồi lấy một chiếc áo khoác bao phủ cả người nàng.
“Hậu viện có xây suối nước nóng, ta đưa nàng đi.”
Hắn nói xong liền khom lưng bế nàng lên.
Tạ Vi Ninh yếu ớt dựa vào ngực hắn, giọng nói vừa nhẹ vừa thở khó nhọc: “Từ khi nào hậu viện của chàng còn có suối nước nóng? Ta, ta đi tắm, vậy còn chàng thì sao?”
Nàng cảm thấy không cần hỏi cũng biết, nàng đoán được lão già này đang nghĩ gì đấy!
Chắc chắn là, chưa lập khế ước, không thể tiếp tục!
“Sau khi Phó Liên Dao và đọa ma chết, chúng ta được họ mang về Ma giới dưỡng thương.”
“Đây là chủ thành mới.”
Phong Thầm rũ mắt nhìn lướt qua, bình tĩnh nói: “Hậu viện, có hai suối nước nóng.”
“Ồ.”
Tạ Vi Ninh nghe xong câu đầu tiên bèn yên tâm, nhưng sau khi nghe câu thứ hai, hai má lại phồng lên giận dỗi.
Xem ra người này đã chuẩn bị từ lâu!
Thế mà đã thiết kế suối nước nóng ở hậu viện trong lúc xây chủ thành mới, Ma cung trước đây không có phong cách này.
Nàng học theo hắn, lạnh giọng nói: “Lúc trước Ma chủ đại nhân hoán đổi cơ thể còn nói rằng ta không thể tắm gội ở suối nước nóng Ma cung với thân thể Đế nữ, chỉ có thân thể Ma chủ mới được.”
“…… Hiện tại nàng là Ma hậu.”
“Hử?” Tạ Vi Ninh nói, “Đây là do chàng tự phong, vẫn chưa cử hành nghi thức, người khác không biết! Ta cũng không thừa nhận!”
Đôi mắt Phong Thầm tối lại: “Nàng còn muốn đổi ý?”
Vừa nói xong, hắn đặt nàng lên ghế nằm bên cạnh suối nước nóng, xung quanh đã được chuẩn bị mọi vật dụng cần thiết.
Phong Thầm chưa kịp nói gì, giương mắt liền thấy Tạ Vi Ninh nhảy vào hồ nước. Thế là hắn quay lưng lại thật nhanh, lao thẳng ra ngoài không dám ngoảnh đầu.
Tạ Vi Ninh: “Úi giời. Lão già cổ hủ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook