Vĩ Thành nhận thấy dáng vẻ này của Lục Khương thì vội vàng lên tiếng: "Cậu đừng nghĩ nhiều.
Tôi chỉ là muốn có người cùng ăn chung."
"Hoá ra là vậy." Lục Khương bất giác lên tiếng tiếp lời Vĩ Thành.
Nếu chỉ ăn chung thì cũng chẳng có gì to tát, vậy nên Lục Khương quyết định đồng ý yêu cầu này: "Được, từ nay tôi sẽ cùng với anh ăn từ bữa sáng đến bữa tối."
"Thật không?" Vĩ Thành nhanh chóng cất giọng hỏi lại, giọng điệu của anh lúc này ấy vậy mà lại pha một chút mong chờ.
Lục Khương dứt khoát gật đầu, sau đó cậu dùng giọng điệu không nghiêm chỉnh mà trả lời: "Thật, chỉ là cùng chồng mình dùng bữa thôi mà.
Có gì mà không được."
Vĩ Thành không quan tâm sự trêu chọc này của Lục Khương, thay vào đó anh lại lên tiếng nói: "Cậu hứa rồi đấy.
Sau này đừng đổi ý."
Lục Khương gật gật đầu: "Tôi sẽ cùng anh dùng bữa mỗi ngày cho đến khi chúng ta ly hôn."
Không biết lí do tại sao nhưng ngay khi Vĩ Thành nghe đến hai chữ "ly hôn" liền lập tức cau mày khó chịu.
Nhưng rất nhanh anh đã dấu đi sự khó chịu này.
Vậy nên Lục Khương hoàn toàn không hề phát giác ra.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xuống lầu trước.
Tôi muốn ra vườn dạo mát, tắm nắng." Lục Khương vừa vẫy tay chào tạm biệt với Vĩ Thành vừa quay người rời đi.
Mỗi lần Lục Khương rời đi, trong lòng của Vĩ Thành luôn cảm thấy rất khó chịu, anh muốn cậu mãi ở trong phòng cùng với anh.
Nhưng tiếc rằng cậu là một người không thích bị bó buộc trong bốn bức tường.
Bên này, Lục Khương sau khi xuống lầu thì liền ra vườn hít thở, tắm nắng.
Đi được một lúc cậu bắt gặp một cái xích đu, thế là liền ngồi xuống.
Lục Khương vui vẻ chơi xích đu, vui vẻ tắm nắng, vui vẻ hít thở không khí trong lành.
Nhưng cậu không hề biết rằng, từng cử chỉ của cậu đang bị một người chăm chú dõi theo.
Người này không ai khác ngoài Vĩ Thành.
Nơi cậu ngồi trùng hợp thế nào lại rất dễ dàng nhìn thấy từ cửa sổ phòng của anh.
Vĩ Thành điều khiển xe lăn đến bên cạnh cửa sổ, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà anh cứ thế dõi theo từng cử chỉ của Lục Khương.
Nhìn thấy sự vui vẻ nơi nét mặt của cậu, anh bất giác thế mà cũng thấy lòng trở nên vui vẻ.
Lần đầu tiên Vĩ Thành có suy nghĩ muốn ra khỏi phòng, lúc này anh thật sự rất muốn cùng Lục Khương tắm nắng.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua giây lát, rất nhanh nó đã bị sự tiêu cực của anh nhấn chìm.
Vĩ Thành lẳng lặng ngồi đó quan sát Lục Khương, khung cảnh trước mắt anh chỉ có duy nhất một mình cậu.
Đột nhiên một chàng trai lạ xuất hiện, hắn ta thế mà rất tự nhiên nói chuyện hòa hợp với Lục Khương.
Vĩ Thành ngay lập tức nhíu mày, anh ấn chuông gọi người hầu.
Ngay khi người hầu bước vào phòng thì anh liền tức giận ra lệnh: "Gọi Lục Khương lên đây!"
Người hầu sợ hãi nhanh chóng chạy xuống lầu làm theo lệnh của Vĩ Thành.
Cô hầu gái hớt hải chạy ra vườn nói với Lục Khương: "Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia cho gọi cậu."
Nghe vậy, Lục Khương liền quay qua nói với người bên cạnh: "Tề Sâm, cậu vào phòng phòng khách ngồi uống trà trước đi.
Tôi lên gặp chồng tôi chút rồi lại xuống tiếp đãi cậu."
Dứt lời, Lục Khương liền nhanh chóng rời đi.
Ngay khi Lục Khương rời đi, Tề Sâm cảm nhận được có một ánh mắt đầy địch ý đang nhìn mình.
Thế là cậu ta ngẩng đầu lên xem xét tình hình, cuối cùng cậu ta phát hiện đúng thật là có người đang thật sự nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Tề Sâm theo bản năng nhìn lại người nọ nhưng nhanh chóng cậu ta phải rời mắt đi.
Vì ánh nhìn của người nọ quá đáng sợ, anh ta cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Tề Sâm rùng mình mà nhấc chân bước vào phòng khách ngồi đợi Lục Khương.
Cậu ta muốn biết rốt cuộc người có ánh nhìn đầy chết chóc kia rốt cuộc là ai?
Bên này, Lục Khương vừa vội vàng mở cửa phòng của Vĩ Thành vừa gấp gáp hỏi: "Anh gọi tôi là có chuyện gấp?"
Nhìn thấy dáng vẻ hớt ha hớt hải này của Lục Khương thế mà Vĩ Thành lại nở một nụ cười đầy sâu xa.
Sau đó anh từ từ đưa ngón tay đang chảy máu lên rồi nói: "Tôi bất cẩn làm vỡ ly.
Vì muốn dọn dẹp chúng nên không may bị chúng cứa vào tay.
Cậu có thể giúp tôi xử lý vết thương không?"
Lục Khương ngay khi nhìn thấy ngón tay đang không ngừng chảy máu của Vĩ Thành thì lập tức trở nên khẩn trương.
Cậu vừa lo lắng chạy đi tìm hộp y tế vừa vội vàng trấn an anh: "Anh đợi tôi một chút, tôi sẽ giúp anh xử lý vết thương."
Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng Lục Khương cũng tìm thấy được hộp y tế.
Cậu nhanh chóng lấy băng bông ra rồi cẩn trọng băng bó cho Vĩ Thành.
Vì Lục Khương sợ hành động của bản thân sẽ làm cho Vĩ Thành đau nên cậu luôn cẩn trọng từng thao tác nhỏ.
Chẳng biết qua bao lâu, ngón tay bị thương của anh đã được cậu băng bó, xử lý.
Xong xuôi, Lục Khương định bụng sẽ dọn những mảnh vỡ kia, tránh trường hợp Vĩ Thành lại vì chúng mà bị thương.
Nghĩ là làm, cậu liền nhanh chóng cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ kia lên.
Nhưng ngón tay cậu còn chưa chạm vào chúng thì đã bị phản diện kéo đứng dậy.
Sau đó anh rất tức giận mà lên tiếng nói: "Đây không phải việc của cậu."
Sau khi dứt lời, Vĩ Thành mới nhận ra bản thân thật sự hơi quá đáng.
Vậy nên anh bèn nhẹ giọng lên tiếng bổ sung: "Tôi không muốn cậu vì chúng mà bị thương.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook