Xuyên Sách Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn
-
37: Chương 332
Sắc trời tối dần, thấy Thịnh Gia Nam và Giang Trì vẫn chưa đi vào, Mễ Nhạc nhịn không được cũng ra ngoài xem.
Nhìn thì có vẻ như cậu ấy đang đi lang thang nhưng thực ra cậu ấy đang đi tìm hai người họ.
Từ nhỏ cậu ấy không có gì bạn thân nên rất hâm mộ tình cảm giữa Giang Trì và Thịnh Gia Nam, hai người họ có thể nắm tay cả ngày, dính bên nhau.
Cho nên sau khi lớn lên, nhân duyên với người xung quanh hiển nhiên rất mỏng manh, nhưng giữa bọn họ dường như không có ác ý, không có nghi ngờ, cũng không có so đo.
Thực sự chỉ có nhau.
Bước ra vườn, cuối cùng cậu ấy cũng nhìn thấy hai người.
Giang Trì đang dựa lên bàn, một tay ôm eo Thịnh Gia Nam, khóe miệng nở nụ cười, không biết hắn đang nói cái gì nhưng xem ra hắn đang dỗ cho Thịnh Gia Nam vui.
Mối quan hệ của họ dường như thân thiết hơn những gì cậu ấy tưởng tượng.
Đứng được một lúc, Mễ Nhạc thấy đôi mắt nhạy bén của Giang Trì liếc qua đây.
Vừa rồi trong mắt hắn còn tràn ngập ý cười trong phút chốc trở nên lãnh đạm, xuyên qua sắc tối nhìn thẳng về phía cậu ấy, trong mắt hiện lên một tia thù địch mà cậu ấy không thể hiểu nổi.
Ngay sau đó, Giang Trì vòng tay ôm Thịnh Gia Nam vào lòng, tư thế vô cùng thân mật, vừa thể hiện tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, ngay cả người ngoài cuộc cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập.
...
Hai người đang nói chuyện vui vẻ bỗng Thịnh Gia Nam bị Giang Trì ôm vào lòng mà không báo trước.
Có điều Giang Trì thường hay làm vậy, cho nên cậu cũng không quá kinh ngạc, chỉ là độ chiếm hữu của cái ôm Giang Trì này quá mạnh, có chút giống như tuyên bố chủ quyền.
Sau đó Thịnh Gia Nam liền nghe thấy hắn nói bên tai: "Cậu ta ra đây."
Ai? Thịnh Gia Nam thầm đặt một dấu chấm hỏi trong lòng.
"Cái tên họ Mễ." Giang Trì bổ sung.
Thịnh Gia Nam trầm mặc, không nói chuyện.
Mặc dù cốt truyện nhìn như đã thay đổi, nhưng cậu vẫn không dám lơ là.
Chỉ sợ hạnh phúc quá mức ngắn ngủi.
"Cậu nói xem có phải cậu ta tới tìm cậu không?" Giang Trì cười nói.
Thịnh Gia Nam không biết hắn suy nghĩ cái gì mà đưa ra kết luận kiểu này.
Nhưng theo ý kiến của cậu chắc là Mễ Nhạc ra ngoài tìm Giang Trì.
Xét cho cùng, nhân vật chính thụ và công trong tiểu thuyết là mũi tên kép siêu mạnh.
Bây giờ thì không nhưng Thịnh Gia Nam không biết sau này tất cả những chuyện này có xoay chuyển hay không...!
"Muốn hù cậu ta không?" Giang Trì lại nói.
Giọng nói của hắn dưới sắc trời chạng vạng có vẻ có chút trầm, mang theo vẻ dịu dàng chỉ có giành cho cậu.
Thịnh Gia Nam không hiểu, lùi lại một chút, ngước mắt lên, đang định hỏi hắn có ý gì nhưng đã thấy Giang Trì đột nhiên đứng lên, giơ hai tay ra ôm mặt cậu.
Thịnh Gia Nam sững sờ một lúc, tim như muốn nhảy lên vì xúc động, dưới ánh hoàng hôn cậu thấy Giang Trì cúi đầu xuống.
Đôi mắt của Thịnh Gia Nam khẽ nhúc nhích, đôi mắt mở to không thể tin được, cậu cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống dưới chóp mũi và trên môi.
Mãi cho đến khi xác định người kia đã rời đi, Giang Trì mới ngẩng đầu nhìn Thịnh Gia Nam.
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh như nước, giống như những gợn sóng bị đẩy ra theo từng lớp từng lớp, thực sự khiến người ta rung động.
Hai người nhìn nhau vài giây, Giang Trì nhìn xuống nơi hắn vừa hôn lên.
Ngừng một chút, Giang Trì giơ tay chọc lên người Thịnh Gia Nam: "Mềm quá..."
Khi hôn lên còn có cảm giác chạm phải lông tơ.
Thịnh Gia Nam vô thức rùng mình một cái, hai tay đang nắm lấy quần áo của Giang Trì đột nhiên siết chặt hơn một chút.
"Cậu ấy đi rồi à?" Thịnh Gia Nam hỏi.
"Đi rồi." Giang Trì nói.
Môi hắn khẽ nhúc nhích, đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi bỗng kêu lên.
Là mẹ Giang gọi đến.
...
Vừa bước vào phòng khách, Giang Trì liền bị mẹ Giang kéo sang một bên răn dạy vài câu.
Hắn vừa nghe mẹ mình nói ánh mắt vừa dán lên người Thịnh Gia Nam.
Hôm nay hắn đã hứa với cậu là sẽ luôn ở bên cậu.
Tuy rằng ngày thường cũng chẳng khác là bao.
Thấy Giang Trì bị kéo đi răn dạy, Thịnh Gia Nam tự giác không đi theo.
Bọn họ đã phát triển một sự ăn ý ngầm, mỗi khi Giang Trì bị răn dạy, Thịnh Gia Nam sẽ tự động tránh sang một bên.
Từ nhỏ đến lớn Giang Trì luôn đi gây chuyện cho nên rất hay bị mắng.
Nếu Thịnh Gia Nam mà đi cùng lỡ mà cũng bị mắng lây thì đảm bảo Giang Trì sẽ cãi lại người lớn luôn.
Thịnh Gia Nam quay người đi đến bàn bánh ngọt bên cạnh.
Vì lo cho sức khỏe của cậu, không thể ăn quá nhiều thực phẩm rác nên hôm nay tất cả đồ ngọt ở đây đều do mẹ Giang tự mình dặn dò dùng nguyên liệu tốt cho sức khỏe làm ra, hương vị có thể không ngọt và thơm như bánh thông thường nhưng Thịnh Gia Nam có thể ăn toàn bộ.
Trên kệ cao nhất của bàn bánh kem là một vài chiếc bánh nhỏ màu hồng, cắm lên đó là một miếng chocolate hình quả đào.
Đây hẳn là vị đào yêu thích của Giang Trì.
Thịnh Gia Nam nghĩ thầm, cậu lấy một miếng đặt lên đĩa và nếm thử.
Quả thật là có vị đào, mùi béo ngậy của bánh kem đi kèm với hương đào nhẹ, ăn rất ngon.
Thịnh Gia Nam không khỏi nghĩ đến hình ảnh vừa rồi đụng phải môi trên cùng hơi thở của Giang Trì, có chút mềm, không nhịn được liền cắn cái thìa trong miệng.
"Quan hệ của cậu và Giang Trì tốt thật." Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam.
Không bao lâu sau Mễ Nhạc liền xuất hiện bên cạnh cậu, trái tim Thịnh Gia Nam bất giác nhảy lên.
Chắc là vì pháo hôi nhỏ chết vì cậu ấy nên Thịnh Gia Nam đối với Mễ Nhạc luôn có cảm giác khó tả.
Không có tí thiện cảm nào, vừa nhìn thấy liền muốn tránh xa.
"Thịnh Gia Nam, cậu đã xem WeChat chưa?" Mễ nhạc cười nói: "Tôi vừa add WeChat cậu đấy, tôi muốn làm bạn với cậu."
"Không phải tôi đã nói với cậu rồi à, cậu không hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi." Giọng nói lạnh lùng Giang Trì truyền đến, hắn đứng bên cạnh Thịnh Gia Nam, khoác vai cậu.
"Vậy à? Vậy thì xin lỗi, cái này là do trời sinh rồi." Mễ Nhạc nói: "Do ông nội tôi muốn tôi làm bạn với các cậu."
Lúc này mẹ Giang tình cờ đi ngang qua nghe thấy liền đi tới: "Đúng rồi Nam Nam, cháu và Mễ Mễ add WeChat nhau đi.
Cậu ấy vừa mới về Trung Quốc lại còn bằng tuổi hai đứa nữa, có gì làm quen thêm bạn mới."
Dứt lời liền nháy mắt với Giang Trì, ý bảo hắn đừng cản đường.
Tuy rằng với tính cách của Giang Trì, mẹ Giang đã đoán chừng bọn họ không thể kết bạn này nọ nhưng bà ấy không thể không quản chuyện này, vẫn phải cho mấy người lớn tuổi thể diện.
...
Sau khi thêm WeChat, đêm nay sắc mặt của Giang Trì rất xấu.
Thấy hôm nay chắc không tan sớm được, mẹ Giang gọi người dọn phòng Giang Trì từ sớm để hai đứa nhỏ qua đêm.
Sau khi ăn tối thì trời cũng đã khuya, Thịnh Gia Nam và Giang Trì đi tiễn khách.
Trước khi về Mễ Nhạc còn quay lại nhìn Giang Trì, khi đi ngang Thịnh Gia Nam cậu ấy liền dừng bước, hỏi: "Tôi nhắn tin cho cậu cậu sẽ trả lời chứ?"
"..." Bản năng bài xích thúc đẩy Thịnh Gia Nam vô thức lùi một bước.
Thái dương Giang Trì giật giật, hắn nhìn ông nội mình đang đứng ngoài cửa nói chuyện với cụ ông Mễ.
Từ nhỏ đến lớn không ai không biết Thịnh Gia Nam là người của hắn, đây là lần đầu tiên Giang Trì thấy có người dám nhún nhảy trên giới hạn của hắn ở trước mặt hắn như vậy.
Nếu không phải vì thể diện của ông nội thì nắm đấm của hắn đã cứng từ lâu rồi.
"Có được không?" Mễ Nhạc lại hỏi một câu.
Không thích cậu ấy thì cũng phải nể mặt.
Trong lòng Giang Trì chửi rủa dữ dội, hắn cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường rồi bế Thịnh Gia Nam lên tầng.
Nếu ở lại thêm một giây nào nữa thì hắn sợ rằng tình bạn kéo dài mấy chục năm của ông nội sẽ bị hắn phá hủy.
...
Về phòng, chăn ga gối đệm đã được sắp xếp xong, ngoại trừ cái tủ trống trơn, còn lại toàn bộ căn phòng đều có hơi người.
Giang Trì đặt Thịnh Gia Nam trên giường, từ trên cao nhìn xuống: "Yên tâm chưa?"
Thịnh Gia Nam sửng sốt, tạm thời chưa hiểu ý hắn lắm.
"Còn 3 tiếng nữa là qua ngày hôm nay." Giang Trì chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu: "Hôm nay tôi không quen bạn mới, cũng không rời bỏ cậu.
Yên tâm chưa?"
Thịnh Gia Nam không ngờ hóa ra chuyện hắn muốn nói là chuyện này.
Im lặng một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay sau đó liền nghe Giang Trì nói: "Nhưng hiện tại tôi không yên tâm."
Thịnh Gia Nam nâng mắt lên nhìn hắn.
"Cậu cảm thấy tên họ Mễ này đẹp, lại còn muốn kết bạn với cậu ta." Giang Trì nặng nề nhìn cậu chằm chằm: "Bây giờ còn add Wechat nữa ha, vui chưa?"
"...!Tôi không muốn kết bạn với cậu ấy." Thịnh Gia Nam nói.
Cậu cảm thấy cái vấn đề này lần nào cậu cũng phải giải thích cả trăm lần với Giang Trì.
...
Mặc comple cả buổi tối nên khiến cả hai không thoải mái, Giang Trì cũng không muốn nhây quá lâu chỉ đành để Thịnh Gia Nam đi tắm trước.
Họ không mang theo quần áo để thay nhưng mẹ Giang đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ dùng cá nhân và đồ ngủ mới cho họ.
Sau khi tắm xong, Thịnh Gia Nam mặc bộ đồ ngủ mới đứng trước bồn rửa mặt để sấy tóc liền thấy Giang Trì bước vào với nửa thân trên trần trụi.
Ngay cả quần hắn cũng không mặc tử tế, cởi một nửa, đi đến phía sau Thịnh Gia Nam: "Muốn tôi sấy giúp không?"
"Không." Thịnh Gia Nam đã sấy gần xong rồi, cậu đặt máy sấy tóc xuống, xoay người: "Tôi không sao, cậu đi tắm đi."
Nói xong, cậu vòng qua Giang Trì, định từ bên cạnh đi ra ngoài, nhưng Giang Trì nhanh chân chặn trước mặt cậu, vòng tay ngăn cậu đứng trước bồn rửa mặt.
Thịnh Gia Nam đang định đẩy hắn ra, khi cậu cụp mắt xuống nhìn trúng tuyến nhân ngư của Giang Trì thì cậu đột nhiên ngừng lại.
Thịnh Gia Nam sửng sốt hỏi: "Cậu đi xăm?"
"Ừ." Giang Trì kéo mép quần xuống một chút, để lộ tên Thịnh Gia Nam bên cạnh tuyến nhân ngư.
Bên cạnh tên còn có một nhân vật chibi bé bé xinh xinh mặc quần áo mũm mĩm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được đó là ai.
Ngơ ngác nhìn hình xăm, Thịnh Gia Nam ngẩn người một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Cậu xăm ở đây mà dì không mắng cậu à?"
"Bà ấy không thấy được đâu." Giang Trì thờ ơ nói.
Sau đó hắn mỉm cười, hạ giọng nói nhỏ vào tai cậu: "Chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy toàn bộ hình xăm này mà thôi."
Cái hình xăm này quả thực xăm ở nơi tương đối bí mật, Thịnh Gia Nam nuốt nước bọt: "Nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu mà."
"Ừ." Giang Trì hiểu ý cậu, nhìn cậu rồi nói: "Là sinh nhật của tôi, cho nên tôi mới xăm hình cậu lên."
"Nhưng tôi còn chưa chuẩn bị gì cho cậu..." Thịnh Gia Nam lẩm bẩm.
Giang Trì nhìn cậu một lúc lâu, khóe miệng cong lên, ánh mắt nghiêm túc: "Cậu chính là món quà tốt nhất mà Thượng Đế ban tặng cho tôi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook