Xuyên Sách Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70
-
Chương 43: Con Kiến
Sau khi rời khỏi nhà họ Chu, Minh Minh và Thụy Thụy vẫn đang nói chuyện về những con kiến mà hai đứa vừa nhìn thấy, đang nói thì Minh Minh giống như là nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: “Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết, tại sao con kiến ở nhà mới lại to hơn con kiến ở nhà cũ vậy?”
Thụy Thụy ngạc nhiên hỏi: “Những con kiến trong nhà mới to hơn con kiến trong nhà cũ á?”
“Em không nhận ra sao? Con kiến ở nhà mới to như này này! Còn con kiến ở nhà cũ chỉ to như vậy!” Minh Minh làm ra động tác to nhỏ để so sánh kích thước chênh lệch của hai đàn kiến.
Thụy Thụy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng mà em thấy những con kiến ở đây cũng chỉ lớn bằng những con kiến ở nhà cũ thôi.”
“Vậy sao?” Minh Minh có chút không tin hỏi.
Nhưng Thụy Thụy vô cùng chắc chắn nói: “Đúng vậy, là những con kiến đen rất to.”
Minh Minh có chút khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao anh thấy chúng đều là những con kiến nhỏ nhỉ?”
Lâm Vy lập tức chen ngang nói: “Lúc ở quê mẹ cũng hay nhìn đến những con kiến to, Minh Minh có lẽ chỉ là chưa gặp qua bao giờ thôi.”
Cả mẹ và em trai đều chắc chắn như vậy, Minh Minh đành phải nói: “Vậy ạ.”
Nếu như ở quê cũng có những con kiến to, thì những câu hỏi của Minh Minh không còn là vấn đề nữa, thằng bé cũng không hỏi thêm gì nữa, quay sang nói chuyện khác với Thụy Thụy.
Lâm Vy vừa đi vừa nói chuyện với hai đứa trẻ, khoảng 7, 8 phút sau, hiện ra trước mắt họ là một tòa nhà gạch lợp mái ngói đỏ hai tầng, đã đến trụ sở di dời của quân đội.
Ngày hôm qua khi cả nhà họ đi qua ngôi nhà này, Tông Thiệu cũng chỉ nhắc đến trụ sở sắp xếp cho người thân gia đình quân nhân, nhưng thực ra tòa nhà này được bên trụ sở và Liên đoàn phụ nữ cùng dùng chung, văn phòng của trụ sở sắp xếp cho người thân gia đình quân nhân ở tầng 1, còn văn phòng của Liên đoàn phụ nữ ở tầng 2.
Cả một tầng nghe giống như có vẻ khá lớn, nhưng trên thực tế thì bên trong cũng chỉ có bảy căn phòng, hai bên trái phải có bốn cánh cửa ra vào. Cửa bên trái thông ra cánh cửa của hai căn phòng, được sử dụng để làm văn phòng, còn lại căn phòng dùng để làm phòng làm việc của lãnh đạo. Bốn căn phòng bên phải đều thuộc bốn phòng ban nhỏ là xử lý hộ khẩu, sắp xếp công việc, giải quyết các mối quan hệ, hậu cần tài chính.
Mặc dù trên hành lang không có ai, nhưng trên cửa mỗi căn phòng đều dán một tấm bảng tên bằng gỗ, Lâm Vy nhìn cái tên trên bảng rồi gõ cửa căn phòng đầu tiên bên phải.
Bên trong nhanh chóng truyền ra một giọng nói: “Mời vào.”
Lâm Vy đẩy cửa bước vào, đập vào mắt của cô là một căn phòng hình chữ nhật với thiết kế cửa trước và cửa sổ đằng sau. Diện tích trong văn phòng cũng không lớn lắm, bước vào cửa đi thêm hai bước là đến bàn làm việc, hai bên trái phải cũng có hai cái bàn, phía sau là hai tủ để tài liệu, đặt hai bên trái phải của cửa sổ.
Phía sau bàn làm việc có hai người ngẩng đầu lên, hai bàn làm việc còn lại thì trống không, Lâm Vy cũng không biết là vị trí đó không có ai, hay đã đi ra ngoài làm việc khác rồi.
Thụy Thụy ngạc nhiên hỏi: “Những con kiến trong nhà mới to hơn con kiến trong nhà cũ á?”
“Em không nhận ra sao? Con kiến ở nhà mới to như này này! Còn con kiến ở nhà cũ chỉ to như vậy!” Minh Minh làm ra động tác to nhỏ để so sánh kích thước chênh lệch của hai đàn kiến.
Thụy Thụy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng mà em thấy những con kiến ở đây cũng chỉ lớn bằng những con kiến ở nhà cũ thôi.”
“Vậy sao?” Minh Minh có chút không tin hỏi.
Nhưng Thụy Thụy vô cùng chắc chắn nói: “Đúng vậy, là những con kiến đen rất to.”
Minh Minh có chút khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao anh thấy chúng đều là những con kiến nhỏ nhỉ?”
Lâm Vy lập tức chen ngang nói: “Lúc ở quê mẹ cũng hay nhìn đến những con kiến to, Minh Minh có lẽ chỉ là chưa gặp qua bao giờ thôi.”
Cả mẹ và em trai đều chắc chắn như vậy, Minh Minh đành phải nói: “Vậy ạ.”
Nếu như ở quê cũng có những con kiến to, thì những câu hỏi của Minh Minh không còn là vấn đề nữa, thằng bé cũng không hỏi thêm gì nữa, quay sang nói chuyện khác với Thụy Thụy.
Lâm Vy vừa đi vừa nói chuyện với hai đứa trẻ, khoảng 7, 8 phút sau, hiện ra trước mắt họ là một tòa nhà gạch lợp mái ngói đỏ hai tầng, đã đến trụ sở di dời của quân đội.
Ngày hôm qua khi cả nhà họ đi qua ngôi nhà này, Tông Thiệu cũng chỉ nhắc đến trụ sở sắp xếp cho người thân gia đình quân nhân, nhưng thực ra tòa nhà này được bên trụ sở và Liên đoàn phụ nữ cùng dùng chung, văn phòng của trụ sở sắp xếp cho người thân gia đình quân nhân ở tầng 1, còn văn phòng của Liên đoàn phụ nữ ở tầng 2.
Cả một tầng nghe giống như có vẻ khá lớn, nhưng trên thực tế thì bên trong cũng chỉ có bảy căn phòng, hai bên trái phải có bốn cánh cửa ra vào. Cửa bên trái thông ra cánh cửa của hai căn phòng, được sử dụng để làm văn phòng, còn lại căn phòng dùng để làm phòng làm việc của lãnh đạo. Bốn căn phòng bên phải đều thuộc bốn phòng ban nhỏ là xử lý hộ khẩu, sắp xếp công việc, giải quyết các mối quan hệ, hậu cần tài chính.
Mặc dù trên hành lang không có ai, nhưng trên cửa mỗi căn phòng đều dán một tấm bảng tên bằng gỗ, Lâm Vy nhìn cái tên trên bảng rồi gõ cửa căn phòng đầu tiên bên phải.
Bên trong nhanh chóng truyền ra một giọng nói: “Mời vào.”
Lâm Vy đẩy cửa bước vào, đập vào mắt của cô là một căn phòng hình chữ nhật với thiết kế cửa trước và cửa sổ đằng sau. Diện tích trong văn phòng cũng không lớn lắm, bước vào cửa đi thêm hai bước là đến bàn làm việc, hai bên trái phải cũng có hai cái bàn, phía sau là hai tủ để tài liệu, đặt hai bên trái phải của cửa sổ.
Phía sau bàn làm việc có hai người ngẩng đầu lên, hai bàn làm việc còn lại thì trống không, Lâm Vy cũng không biết là vị trí đó không có ai, hay đã đi ra ngoài làm việc khác rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook