Xuyên Qua Trùng Tộc Sủng Thê Vô Độ
-
18: Chương 17
CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI VUI VẺ NHA~!
Mỡ đã quay trở lại rồi đây! Mỡ mang quà năm mới cho mọi người nè.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhen.
-----------------***----------------
"Liên quan tới tôi?" Mặt A Đông Nhĩ đầy nghi hoặc.
Phong Tảo xoa xoa tay, nói: "Tôi giới thiệu cho anh một trùng đực, thấy thế nào?"
Nghe thấy lời Phong Tảo nói, A Đông Nhĩ có chút ngượng ngùng, thân hình cao lớn của hắn hơi rụt lại, trước kia hắn cũng đã từng nghĩ tới hình mẫu hùng chủ tương lai của hắn, chỉ là sau này lớn lên hắn lại trở thành một quân thư thô kệch, chẳng những không có trùng đực nào thích, thậm chí có rất nhiều trùng cái và á thư cũng không thích bộ dạng cao to của hắn, nhưng hắn vẫn luôn ôm một ít hy vọng về hùng chủ tương lai.
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của A Đông Nhĩ, Phong Tảo cảm thấy thú vị liền nói tiếp: "Trùng đực này là con trai của trưởng phòng phòng dược, diện mạo tốt, tính cách cũng tốt, còn biết nấu ăn nữa, mà quan trọng nhất chính là cậu ấy có nói cả đời này chỉ cưới một trùng cái mà thôi."
"Một trùng cái?" A Đông Nhĩ kinh ngạc.
"Đúng vậy, chính là một trùng cái.
Trùng đực này nhỏ hơn anh vài tuổi, nhưng mà tôi với Tu Tư cũng giống vậy, tôi cũng nhỏ hơn Tu Tư mấy tuổi đấy thôi." Phong Tảo nhìn bộ dạng nghiêm túc lắng nghe của A Đông Nhĩ, tiếp tục nói: "Cậu ấy tên là Á Tác, sau khi tốt nghiệp cũng không giống với mấy trùng đực khác chỉ biết ở không trong nhà, mà cậu ấy đi làm trong công ty của gia tộc.
Tiền lương mỗi tháng cũng hơn hai vạn tinh tệ, mà cậu ấy cũng không có bất kỳ ham mê xấu xa nào, chỉ hy vọng tìm được một trùng cái rồi cùng trùng ấy sinh sống yên bình mà thôi.
"
"Chỉ là, trùng đực tốt như vậy rất khó có được, cậu ấy, cậu ấy hẳn là cũng sẽ thấy tôi chướng mắt thôi." A Đông Nhĩ tự biết bộ dạng của bản thân không phải là loại mà trùng đực thích, huống chi Phong Tảo còn nói trùng đực này mọi thứ đều tốt như vậy, phỏng chừng cậu ấy sẽ càng chướng mắt hắn hơn.
"Phải gặp thì mới biết được, nếu không thì làm sao mà biết có duyên phận hay không chứ." Phong Tảo vỗ vỗ vai A Đông Nhĩ, nói ra một câu thấm thía, rồi lại tiếp tục nói: "Không cần phải lấy những tiêu chuẩn khác để áp đặt chính mình, chỉ cần bạn đời của mình thích là được rồi.
Đừng nghĩ quá nhiều, nói đến đây là chốt luôn nhé, thứ bảy tuần này phải tới nhà tôi ăn lẩu đấy.
Mọi người tới gặp mặt nói chuyện, nếu không phù hợp thì cứ coi như là quen được thêm một người bạn mới thôi."
"Được." A Đông Nhĩ thấy Phong Tảo đã nói như vậy thì cũng không nói gì nữa.
Cũng đúng, nếu không hợp thì cứ coi như bạn bè là được, cái này cũng không có gì.
A Đông Nhĩ dứt khoát nghĩ.
......
Ban đêm về đến nhà, Phong Tảo hứng thú bừng bừng kể lại chuyện này cho Tu Tư nghe.
Tu Tu không cảm thấy bất ngờ, có thể là sau khi anh kết hôn cũng đã hy vọng những trùng khác cũng có thể có được hạnh phúc, cho nên sau khi nghe xong chuyện Phong Tảo kể thì anh thực hy vọng chuyện này có thể thành.
"Hùng chủ làm tốt lắm, nếu có thể thúc đẩy một đoạn tình duyên một cách tự nhiên thì thực tốt, dù sao việc quân thư có thể tìm được trùng đực vẫn thực sự rất khó khăn.
Mặc kệ chuyện này có thành hay không thì cũng phải gặp mặt nhau mới biết được.
Nói tới A Đông Nhĩ cũng không tồi, mà tiểu trùng đực em vừa kể kia cũng rất xứng đôi với cậu ấy." Tu Tư suy nghĩ một chút rồi nói.
"Em cũng nghĩ như vậy, tiểu trùng đực kia ở trong Trùng Tộc cũng là một trùng hiếm có khó tìm, A Đông Nhĩ cũng là một trùng cái tốt bụng chính trực, đợi đến lúc ấy hai người đó gặp mặt, hy vọng là họ có thể nên duyên với nhau." Phong Tảo nói xong, nhìn sang Tu Tư đang nằm bên cạnh, bàn tay không an phận liền vòi vào bên trong áo ngủ của Tu Tư.
"Tu Tư ơi, hôm nay em có hỏi lại quân y, hắn nói hiện tại chúng ta có thể làm chuyện đó được rồi." Nói xong, tay còn xấu xa nhéo nhéo điểm nho nhỏ của Tu Tư.
Tu Tư lập tức đỏ bừng mặt, trong khoảng thời gian này bởi vì dưỡng bệnh nên bọn họ không thể làm chuyện đó, làm cho anh cũng rất muốn, vốn dĩ thân thể của trùng cái ở phương diện này rất dễ dàng động tình, lần này cấm dục lâu như vậy, Tu Tư giờ phút này, hô hấp cũng đã có chút dồn dập.
Nhìn gương mặt ửng hồng của Tu Tư, Phong Tảo cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bám lên người Tu Tư, đè anh xuống hôn tới tấp.
Tất nhiên, cặp móng vuốt kia của Phong Tảo lại càng không ngừng ra sức xoa nắn cái gì đó...
Thực nhanh, từ trong phòng truyền đến từng đợt âm thanh nhớp nháp......!Âm thanh này kéo dài thật lâu, lâu tới mức ánh trăng ngoài cửa sổ đều đã chui hết vào những tầng mây để nghỉ ngơi.
"Cái gì? Em dậy ngay đây, anh không được động vào mấy cái kia nữa đó." Phong Tảo nghe thấy Tu Tu nói anh sắp xếp lại đống đồ kia, liền lập tức bật dậy.
Cậu không thể chịu đựng được khi bảo bối của cậu phải làm những việc này.
Tu Tư còn tưởng là Phong Tảo sẽ nằm trên giường thêm một chút nữa, không nghĩ tới khi vừa nghe thấy anh đã sắp xếp mấy thứ kia thì cậu lại lập tức rời giường, động tác của cậu cực nhanh dọa cho anh giật mình.
......
Rửa mặt, chải đầu xong, Phong Tảo vội vàng xuống lầu, đoạt lấy mấy thứ trong tay Tu Tư, vội nói: "Tu Tư, anh đừng động vào, em không muốn anh làm việc nhà đâu."
"Chỉ là rửa mấy loại rau với cắt thịt thôi mà, cũng không tính là việc nhà đâu." Tu Tư đột nhiên hiểu ra tại sao Phong Tảo lại bất ngờ bật dậy như vậy, thì ra là không muốn anh làm việc nhà nha, ha ha! Thật là hạnh phúc quá đi.
"Cái đó cũng không được, anh là tiểu bảo bối của em." Phong Tảo phớt lờ lời của Tu Tư, lớn tiếng nói.
Tu Tư ngọt ngào nói: "Được, được, được, anh đứng đây nhìn em làm."
......
Bận rộn khoảng hơn một tiếng, tất cả đồ ăn cũng xem như đã chuẩn bị xong xuôi.
"Chắc là họ sắp đến rồi đấy!" Tu Tư nói.
"Leng keng ~" tiếng chuông cửa vang lên.
"Mới nhắc mà đã tới rồi, anh đi mở cửa." Tu Tư cười nói.
Cửa vừa mở ra, thân hình cao lớn của A Đông Nhĩ đã chắn trước cửa, A Đông Nhĩ nhìn thấy Tu Tư đã lâu không gặp, liền nhe răng cười nói: "Người anh em, tôi mang theo một ít thuốc bổ cùng trái cây tới này, ăn chút không?"
Tu Tư mặt không cảm xúc mời A Đông Nhĩ vào nhà, nhìn thấy A Đông Nhĩ có chút ngốc nghếch, anh thực sự lo lắng trùng đực cao ngạo sẽ chướng mắt cậu ấy.
Rốt cuộc, hắn vừa vào cửa liền ngửi được mùi thơm, ngay lập tức đi thẳng vào bàn cơm, bộ dạng ngốc nghếch kia nhìn kỹ còn có hơi không được thông minh lắm.
"Tu Tư, anh may mắn thật đó, ngày nào cũng có thể được ăn mấy món ngon như vậy, tất cả những video nấu ăn của Phong Tảo tôi đều xem qua hết rồi, đáng tiếc, môn học tôi dở nhất lúc còn ở trường học lại chính là môn nấu ăn." A Đông Nhĩ gãi gãi đầu to của mình, không một chút ngượng ngùng nói ra.
"Leng keng ~ " tiếng chuông cửa lại vang lên.
"Chắc là trưởng phòng tới rồi, để em đi mở cửa." Phong Tảo nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Lúc này, A Đông Nhĩ có hơi hoảng loạn, vội sửa sang lại quần áo, sau đó có chút khẩn trương hỏi: "Tu Tư này, tôi bây giờ nhìn thế nào?"
Tu Tư trong lòng âm thầm thở dài, nói: "Khá tốt, bình tĩnh một chút."
"Vào vào vào vào vào, trưởng phòng, A Tác, đây là thiếu tướng A Đông Nhĩ.
Nhìn xem, dáng người này có phải rất là cao lớn có phải không, vừa nhìn liền có cảm giác an toàn ngay." Phong Tảo nhỏ giọng giới thiệu.
Á Tác trộm đánh giá A Đông Nhĩ một chút, thân hình cao lớn, ừm, mình thích.
Bộ dạng đứng đắn, có vẻ cũng không tồi, vượt qua.
Nghe thư phụ nói, anh ấy còn lập được rất nhiều quân công, đã cứu giúp rất nhiều sinh mệnh trùng, điểm này, khỏi cần phải bàn nữa!
A Đông Nhĩ thấy trùng đực đang nhìn mình, hắn vô thức ưỡn ngực.
Tu Tư thấy bộ dạng không mấy thông minh của A Đông Nhĩ, khụ một tiếng, nói: "Khụ, mọi người vào dùng bữa đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
"Thơm quá đi! Phong Tảo, cậu thật là khóe tay." Trưởng phòng thấy trùng đực nhà mình vẫn luôn nhìn A Đông Nhĩ, xem cái biểu cảm kia ông liền biết trùng đực nhà mình đã bị rung động rồi, trong lòng vui mừng khôn xiết.
......
"Thiếu tướng A Đông Nhĩ đã từng yêu ai chưa?" Á Tác đột nhiên lên tiếng hỏi.
A Đông Nhĩ vừa mới uống một ngụm nước có ga liền bị sặc, ngượng ngùng nói: "Không có, tôi lớn lên như thế này nên không có trùng đực nào để ý đến tôi cả."
"Vậy à!" Á Tác có chút vui mừng, cậu từ sớm đã phát hiện bản thân không giống với những trùng đực khác, những trùng đực khác đều thích dáng người mềm mại của á thư, mà cậu lại thích dáng người cao lớn của trùng cái hơn.
Cho nên khi vừa mới nhìn thấy A Đông Nhĩ, cậu liền thích anh ấy ngay lập tức, huống hồ cậu còn được nghe thư phụ nói về thiếu tướng A Đông Nhĩ này vẫn luôn là một trùng chính trực.
"Chắc là anh cũng đã nghe qua về em rồi đúng không, em cảm thấy chúng ta rất xứng đôi, không bằng chúng ta thử làm quen với nhau đi." Á Tác chậm rãi nói.
"Hả, cái, cái đó có phải là cái tôi đang nghĩ không?" A Đông Nhĩ có chút sững sờ.
Tu Tư nhìn thấy bộ dáng không biết cái gì đang cố gắng mở miệng của A Đông Nhĩ, anh liền nói: "Ngài Á Tác, thực ngại quá, người anh em của tôi tính tình vô tư không biết nói gì, anh ấy bởi vì quá vui vẻ nên mới có bộ dạng ngây ngốc như thế này."
"Ha ha ha ha ha, không sao không sao, nếu thiếu tướng A Đông Nhĩ và tiểu trùng đực nhà ta có duyên thì không bằng hai người thử làm quen với nhau đi." Trưởng phòng vội vàng mở miệng, tiểu trùng đực nhà mình cuối cùng cũng muốn tiến vào một mối quan hệ rồi, ông còn ước gì thằng nhóc này có thể chạy nhanh tới chỗ đăng ký kết hôn thì làm sao ông lại đi để ý mấy chi tiết nhỏ đó.
"Như thế nào, thiếu tướng A Đông Nhĩ không muốn sao?" A Tác buông đũa xuống, dẩu cái miệng nhỏ hỏi.
"Đồng ý đồng ý, tôi đồng ý." A Đông Nhĩ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, vội vàng trả lời, nhìn thấy động tác bĩu môi của Á Tác, mặt A Đông Nhĩ hơi đỏ lên.
"Cứ gọi tôi là A Đông Nhĩ là được rồi." A Đông Nhĩ đảo mắt qua một bên nói.
Phong Tảo thấy bầu không khí đang tốt lên, liền nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chuyện của hai người đã thành, hôm nào khác mời mọi người đến ăn tối nhé! Nào nào nào, chúng tta mau ăn đi, ăn lẩu phải ăn đông người mới ngon."
"Đúng đúng đúng, ăn thôi ăn thôi, hai người cứ từ từ tìm hiểu nhé." Trưởng phòng cười nói, trên mặt sắp cười ra một bông hoa luôn rồi.
......
Tu Tu, Phong Tảo cùng trưởng phòng chạm chân ở dưới bàn, mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Mọi người thực sự rất vui mừng khi thấy cặp đôi này nên duyên với nhau.
- ---------------- hết chương 17 ----------------
Nếu thấy truyện hay thì mong bạn đọc hãy để lại một bình luận hoặc một bình chọn để ủng hộ Mỡ và Tèo, giúp bọn mình có thêm động lực để có thể tiếp tục hoàn thành bộ truyện này nhé.
Cảm ơn mọi người!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook