Xuyên Qua Trở Thành Tiểu Bà Bà
-
Chương 11: Bản diễn : 'Dùng rượu tước binh quyền'
Nói cho Trương Kinh ba ngày nghỉ là giả, ngày đó hắn trở lại cũng coi như xong ngày thứ nhất, mọi người trở về phủ vừa vặn thêm một ngày, sáng sớm ngày thứ ba Trương Kinh tìm phụ tá ra ngoài thư phòng. Bởi vì hôm qua Chỉ Lam nói mọi người trên đường đi đều khổ cực, các di nương nghỉ ngơi và hồi phục năm ngày rồi đến hầu hạ tiếp. Trương Kinh bận đến buổi tối mới trở về phòng, mệt mỏi nói mấy câu, vừa nằm xuống liền ngủ.
Ngày thứ tư, sáng sớm Trương Kinh phải vào triều, Thụy An đi Hàn Lâm viện làm sử quan*. Chỉ Lam sai người gọi Lưu bà tử vừa trở về, người này là quản lí phòng bếp, Trương Kinh đi không mấy năm, Chỉ Lam liền phái nàng qua đó, vì nhất định sẽ trở lại, nên nàng không đến nổi đối với tình huống bên kia không biết gì hết. Lưu bà tử chính là mẫu thân đại nha đầu Tiểu Mãn hiện tại đang bên cạnh Chỉ Lam, cấp trên quản gia của phòng bếp nhất định sẽ gặp mặt người của mình, Chỉ Lam nói cho Lưu bà tử sau khi đi không cần độc quyền, hàng năm mình cho nàng một trăm lượng bạc, chính là sợ nàng trước đây bị người khác thu nạp.
Lưu bà tử vừa vào nhà, liền quỳ xuống hành lễ với Chỉ Lam, sau khi Chỉ Lam phân phó người dọn chỗ ngồi, trừ mình đại nha đầu Tiểu Mãn cùng Xuân Thơm bên cạnh ra, đều bảo những người còn lại đi ra ngoài. Lưu bà tử cười cười nửa ngồi trên ghế, nói: "Thân thể Thái thái có tốt không? Nghĩ tới mấy ngày nay thái thái bận rộn, nhất định rất bận rộn, cũng không có tới đây thỉnh an thái thái, ngài đừng buồn."
Chỉ Lam cười nói: "Ngươi nghĩ vậy là rất đúng, mấy ngày nay thật không rãnh rỗi, nhưng kêu ngươi tới là để ngươi xem ta không có bạc đãi nữ nhi nhà ngươi."
Lưu bà tử trả lời: "Ở bên cạnh thái thái chính là phúc phận của nàng rồi, nàng chân tay vụng về, chưa mang cho thái thái thêm phiền toái đã tốt rồi."
Tiểu Mãn cười nói: "Mẫu thân, người nói những điều này làm gì a, người mau nói một chút chuyện bên kia cho thái thái nghe."
Lưu bà tử nghe được liền vội vàng nói: "Đúng đúng, thời điểm ban đầu lão bà tử sang bên kia, đương gia lúc đó chính là Lý di nương, Lý di nương làm đương gia cũng rất ổn thỏa, đối với hạ nhân cũng thân thiện, bản thân cũng không có đi vắng nhiều. Sau đó là nàng sinh được Đại tiểu thư rồi đã hoài thai, lão gia để cho Lục di nương lên làm đương gia, vừa mới bắt đầu còn tàm tạm một chút. Nhưng là Lý di nương bị sinh non, lão gia càng không muốn đi gặp Lý di nương, trong nhà vẫn là Lục di nương làm đương gia. Lục di nương này hễ trong thành có một ngày lễ nào, nàng đều không có không đi, còn mang theo đứa nhỏ trong bụng cùng ca ca tỷ tỷ ra ngoài. Ở trước mặt thái thái, lão bà tử không thể nói câu nào không tốt, Nhị tiểu thư cùng Tam thiếu gia quả thật yếu ớt lợi hại. Luôn nói là thân thể không tốt, hôm nay ăn tổ yến, ngày mai lại ăn cháo nhân sâm... Mỗi ngày chuyên cung cấp cho hai người bọn họ, trong phòng bếp thì xuất hiện thêm một bà tử."
Chỉ Lam kỳ quái nói: "Theo lý thuyết đẻ non như vậy rồi, hẳn là đau lòng mới phải, nàng cũng không phải không sinh ra nhi tử, như thế nào lại càng không muốn gặp đây?"
Lưu bà tử liền nói: "Thái thái, chuyện Lưu di nương đẻ non, lão gia không cho nhắc đến nữa. Vì chuyện này mà năm ấy đã đánh chết hơn vài người đấy."
Lưu bà tử nói dứt lời liền dọa Chỉ Lam giật mình, đánh chết người rồi, Trương Kinh tại chiến trường là tướng quân, mặc dù ở nhà cùng người ngoài nói chuyện rất có ý tứ, nhưng lại chưa từng phạt đánh qua. Chỉ Lam một bụng tràn đầy nghi ngờ, người khác hại nàng ta đẻ non? Không đúng, Trương Kinh cũng sẽ không chán ghét nàng ta. Chẳng lẽ do Lý thị muốn hại người khác nhưng lại hại lại chính mình, lại bị Trương Kinh biết? Không đúng a, khi đó trong phủ cũn không có ai khác mang thai. Chỉ Lam nghĩ mãi vẫn không thông.
"Chuyện này để đó trước, phát sinh sự việc là năm ấy?" Lưu bà tử trả lời: "Dạ . . . . . A, là Ung Hòa năm năm, năm ấy hoàng đế tự mình phong tước cho lão gia." Vừa nói như vậy Chỉ Lam liền nhớ đến, năm ấy Trương Kinh đánh thắng trận được phong tước cũng không thật sự cao hứng, chẳng lẽ là bởi chuyện này? Lại cảm thấy điểu này không ổn, hắn đã có năm nhi tử, chưa đến mức như vậy đi! Bất quá nhất thời nàng không muốn nghĩ đến nữa, coi như chuyện đã xong. Nếu hiện tại đã biết Lục thị làm đương gia, tiếp tục hỏi cặn kẽ.
Lưu bà tử nói: "Có một bà tử là thị tì của Lục di nương, phu quân họ Chu. Ban đầu Lục di nương vào phủ, có dẫn theo một thị tì cùng một tiểu nha đầu. Chu bà tử kia rất lợi hại, cũng dám mắng đại nha đầu của các di nương khác trong nhà. Lưu di nương cùng Nguyễn di nương cũng không có chuyện gì tranh giành nhau, từ đó nàng lại càng càn rỡ hơn. Thường xuyên đến phòng bếp chực ăn chực uống, người trong phòng bếp cũng không dám đắc tội nàng." Lưu bà tử nói đến thao thao bất tuyệt, Chỉ Lam đối với chuyện bên kia cũng biết một chút. Rốt cuộc biết Lục thị kia kiêu căng như vậy là từ đâu tới, nguyên lai là do thói quen làm đương gia, trở lại còn muốn tiếp tục quơ tay múa chân một phen, thật là không biết phân biệt lớn nhỏ. Thụy Thành cùng Phượng Vũ chỉ sợ thói quen cũng do Lục thị nuông chiều mà ra.
Sau khi Lưu bà tử đi, Chỉ Lam liền thu dọn đồ đạc chờ Trương Kinh trở về phủ. Buổi tối Trương Kinh cùng Thụy Bình và Thụy An trong phòng Chỉ Lam ăn cơm, Trương Kinh cùng Chỉ Lam về phòng nói chuyện. Trương Kinh có ba thiếp thất, đợi ngày nào đó nên sắp xếp người nào trong nhà tốt nhất quản lí một chút, để sau này đỡ bận rộn một chút. Về phần một đời một đôi, Chỉ Lam cảm giác mình thật không có công lực biến phi tử Vạn Trinh Nhi của vua Thành Hóa kia, nghĩ muốn có chuyện đó xảy ra một chút nhưng thực tế chính là bản thân không thể thực hiện được. Huống chi những nam nhân hiện đại kia, đều hận không thể xuyên qua để có cả một đám tiểu thiếp, ngươi xem thử những nam nhân kia đuổi đi một cổ nhân để thay hắn sủng thiếp thất sinh hài tử. . . Chỉ Lam nghĩ tới cùng Trương Kinh nói các nàng mỗi người nghỉ ngơi năm ngày, còn lại mười lăm ngày là nàng nghỉ, lại cảm thấy nói ra khỏi miệng một người chiếm hơn nửa tháng không được tốt lắm, liền quyết định để cho Trương Kinh nói, thời điểm ít nhiều đi thương lượng còn có đường sống.
Vì vậy liền đem ý của mình nói ra: "Đều đã trở về, chàng xem có phải hay không sắp xếp lại một chút, chúng ta cũng có quy củ tốt." Trương Kinh cười nói: "Ta mới trở về mấy ngày, lưu ta còn chưa đủ, bây giờ nàng là muốn đuổi ta đi?" Chỉ Lam cười mắng: "Chàng thật không biết tâm ý người tốt, thiếp mặc kệ, dù sao cũng để cho họ tự tranh đoạt." Trương Kinh kéo tay Chỉ Lam nói "Nói thế là để nàng vui, đầu tháng ta cũng là ở nơi này cùng nàng, các nàng mỗi người năm ngày, còn lại mười lăm ngày là nàng đi, nàng sắp xếp đi." Tâm tưởng sự thành! Cuối tháng cuộc sống gia đình Chỉ Lam liền như thế tạm ổn, tùy tiện nói: "Cuối mỗi tháng chàng đi chỗ khác, cứ quyết định như vậy đi."
Trương Kinh cười nói: "Như vậy đi, cũng không phải là chuyện gì lớn, nếu đáng giá nàng liền nói một chút. Ta cũng nói với nàng vài chuyện đứng đắn." Vừa nói Trương Kinh vừa thu liễm nụ cười, nghiêm nghị nói nhỏ: "Hôm nay lúc vào triều ta đã nộp lên binh quyền, sau này ở lại Nam thư phòng, ta dâng tấu xin hoàng thượng giải trừ quân bị, đầu tiên chính là quân của Trương gia, hoàng thượng đã đồng ý." Chỉ Lam cũng thu liễm lại nụ cười, giải trừ quân bị, cũng không phải chỉ nói ra là được, từ xưa có bao nhiêu hoàng đế muốn giải trừ quân bị, nhưng thành công lại có mấy người có thể.
Trương Kinh thở dài một cái: "Bây giờ thiên hạ đã thống nhất, về sau thời điểm có thể sử dụng võ tướng sợ sẽ là càng ngày càng ít. Ta dâng tấu xin giải trừ quân bị, chính là mấy ngày trước trên đường có nghe Hộ bộ thượng thư nói quốc khố trống không. Đây là hoàng thượng cho ta bậc thang*, ta tự xin giải trừ quân bị thì quan hệ giữa hai bên đều tốt đẹp một chút. Quốc khố trống không? Trước mặt đã dùng để nuôi quân dưỡng chiến đánh giặc, lại có các nơi khác nộp bạc vào, có lẽ đây là lý do làm khó hoàng thượng. Đúng rồi, hoàng thượng nói nếu Thụy Bình thi đậu Cử nhân, không nên không làm quan đạo lý, cho hắn làm một nghi thức vào hộ bộ. Nhưng hắn vẫn còn trẻ, trước cứ học đi đã."
Chỉ Lam cười hỏi: "Vậy hoàng thượng chọn chàng làm gì?" Trương Kinh cười khổ một cái: "Nhìn xê ta cũng đem mình quên, phong ta làm Thượng Thư, bất quá là Lý Phiên viện." Lý Phiên viện trước kia ở thời điểm đất nước chưa thống nhất là nơi phụ trách việc đi lại Nam Sở, Bắc Tống, Triều Tiên, La Sát. Bây giờ thiên hạ thống nhất, nơi này bất quá bây giờ cũng chỉ nhận một ít lễ vật các quốc gia mang đến, ừ. . . nhưng đây lại là nơi tốt để dưỡng lão. Chỉ Lam cười nói: "Nếu nuôi gia tộc trở nên vinh hoa, cũng coi như trước sau vẹn toàn rồi, cần phải biết thổi phồng từ giết thì cũng là giết thôi." Trương Kinh cười ha ha nói: "Nàng kỳ thật chính là tưởng tượng a." Trương Kinh đem lợi ích lớn nhất cho xuống dưới, còn phải qua một đoạn thời gian mới có thể tưởng tưởng được. Hai người nói chút lời, sau rồi cũng cùng nghỉ ngơi.
Qua một vài ngày nữa, ngày thứ nhất Thụy Bình đi hộ bộ báo cáo, sau khi trở lại bộ dạng Chỉ Lam như bao cha mẹ khác, sợ con của mình ở đơn vị bị người ta khi dễ, lại sợ hắn cùng cấp trên không vừa lòng, không tránh được đem hắn lại gần dò hỏi một chút. Trương Kinh ngồi ở một bên, uống trà híp mắt cười nghe hai người nói chuyện.
"Hôm nay đi như thế nào, cấp trên nói gì có hay không? Đồng nghiệp có sống hòa thuận với nhau không?" Chỉ Lam lập tức hỏi một đống vấn đề. Thụy Bình ngồi ở cạnh Trương Kinh, cười nói: "Mẫu thân yên tâm, cấp trên cũng rất chiếu cố con, mọi người ở chung cũng đều rất hòa thuận. Hôm nay vừa đi, liền đem con phân đến chỗ quan lại Thanh Văn chọn mở khoa học. Đã muốn đâu có đó, lần sau thời điểm cuối tuần được nghỉ ngơi, con sẽ mời đồng nghiệp ở Khoa Lý đến Hợp Phong lâu uống rượu."
Chỉ Lam đối với quan lại Thanh Văn lựa chọn không hiểu rõ lắm, cũng biết Lại bộ là nơi điều động quan viên lên chức, từ trước tới nay đều là một chức quan béo bở, Lại bộ Thượng Thư nhưng là tâm phúc trong tâm phúc của hoàng đế, lại hỏi: "Này quan lại ở Thanh Văn lựa chọn mở khoa học làm cái gì?" Thụy Bĩnh vẫn cười không nói gì, Trương Kinh để ly trà xuống cười nói: "Đây chính là nơi ở tốt, xem ra là có người đã dặn dò qua người của Lại bộ." Chỉ Lam càng thêm mê mang, Tthụy Bình nói: "Mở khoa là trông coi danh sách bổ sung quan viên hàng tháng, kiểm tra, phân phát, giới thiệu. Cũng trông coi các tỉnh trong nước, điều động thăng chức, ghi tên quan viên, danh sách chi tiêu. Cũng lựa chọn các nhân viên phân phó đến tỉnh ủy làm việc, bổ sung thêm quan viên vào những chỗ còn thiếu người." Chỉ Lam ngạc nhiên về khoa kia, khoa khác làm gì nha, nghe ý này, trông coi được hai tháng liền đủ sống.
Lại đối thoại một lần nữa, nàng mới hiểu ý tứ kia của Trương Kinh. Thì ra là Lại bộ chung quy là trông coi việc điều động thăng chức của quan viên, suy nghĩ tỉ mỉ cặn kẽ hơn còn thấy có dự trữ danh sách lý lịch quan viên, khảo sát quan viên, chịu tang cũng cùng nuôi, phong tước vân vân tất cả đều là từ Lại bộ. Giống như loại việc Thụy Bình làm này có soạn thì cũng có hơn hai trăm người, còn có thêm người vào nhiều không đếm được. Xem ra trực tiếp có thể lựa chọn là quan lại Thanh Văn, đây mới là ý tứ của hoàng thượng.
Chỉ Lam lo nghĩ hết công việc của hài tử xong, lại quan tâm đến cuộc sống hài tử : "Con mời người ta ăn cơm, bàn tiệc cần phải đẹp mắt. Đến lúc đó để cho chúng ta trực tiếp tính tiền là được." Thụy Bình là một người tính tình tốt gật đầu phụ họa. Trương Kinh cười nói: "Thụy Bình nếu có thể mời được người của Khoa Lý đi uống rượu, cái gì con cũng không cần lo lắng, con cho rằng người nào năng động thì mới đi mời người khác sao, một cái soạn thảo bút pháp, mời mọi người đi uống rượu chính là nhờ vào năng lực của con." Vừa nói làm mẹ là phải quan tâm hết công việc cuộc sống của hài tử, giờ đến phiên khi cha.
"Thụy Bình năm nay cũng mười bảy rồi, ta hiện tại đã trở về, cũng nên làm mai cho hắn. Nàng đã định ra người nào chưa?" Trương Kinh bắt đầu quan tâm đến đời sống tình cảm của Thụy Bình.
Ngày thứ tư, sáng sớm Trương Kinh phải vào triều, Thụy An đi Hàn Lâm viện làm sử quan*. Chỉ Lam sai người gọi Lưu bà tử vừa trở về, người này là quản lí phòng bếp, Trương Kinh đi không mấy năm, Chỉ Lam liền phái nàng qua đó, vì nhất định sẽ trở lại, nên nàng không đến nổi đối với tình huống bên kia không biết gì hết. Lưu bà tử chính là mẫu thân đại nha đầu Tiểu Mãn hiện tại đang bên cạnh Chỉ Lam, cấp trên quản gia của phòng bếp nhất định sẽ gặp mặt người của mình, Chỉ Lam nói cho Lưu bà tử sau khi đi không cần độc quyền, hàng năm mình cho nàng một trăm lượng bạc, chính là sợ nàng trước đây bị người khác thu nạp.
Lưu bà tử vừa vào nhà, liền quỳ xuống hành lễ với Chỉ Lam, sau khi Chỉ Lam phân phó người dọn chỗ ngồi, trừ mình đại nha đầu Tiểu Mãn cùng Xuân Thơm bên cạnh ra, đều bảo những người còn lại đi ra ngoài. Lưu bà tử cười cười nửa ngồi trên ghế, nói: "Thân thể Thái thái có tốt không? Nghĩ tới mấy ngày nay thái thái bận rộn, nhất định rất bận rộn, cũng không có tới đây thỉnh an thái thái, ngài đừng buồn."
Chỉ Lam cười nói: "Ngươi nghĩ vậy là rất đúng, mấy ngày nay thật không rãnh rỗi, nhưng kêu ngươi tới là để ngươi xem ta không có bạc đãi nữ nhi nhà ngươi."
Lưu bà tử trả lời: "Ở bên cạnh thái thái chính là phúc phận của nàng rồi, nàng chân tay vụng về, chưa mang cho thái thái thêm phiền toái đã tốt rồi."
Tiểu Mãn cười nói: "Mẫu thân, người nói những điều này làm gì a, người mau nói một chút chuyện bên kia cho thái thái nghe."
Lưu bà tử nghe được liền vội vàng nói: "Đúng đúng, thời điểm ban đầu lão bà tử sang bên kia, đương gia lúc đó chính là Lý di nương, Lý di nương làm đương gia cũng rất ổn thỏa, đối với hạ nhân cũng thân thiện, bản thân cũng không có đi vắng nhiều. Sau đó là nàng sinh được Đại tiểu thư rồi đã hoài thai, lão gia để cho Lục di nương lên làm đương gia, vừa mới bắt đầu còn tàm tạm một chút. Nhưng là Lý di nương bị sinh non, lão gia càng không muốn đi gặp Lý di nương, trong nhà vẫn là Lục di nương làm đương gia. Lục di nương này hễ trong thành có một ngày lễ nào, nàng đều không có không đi, còn mang theo đứa nhỏ trong bụng cùng ca ca tỷ tỷ ra ngoài. Ở trước mặt thái thái, lão bà tử không thể nói câu nào không tốt, Nhị tiểu thư cùng Tam thiếu gia quả thật yếu ớt lợi hại. Luôn nói là thân thể không tốt, hôm nay ăn tổ yến, ngày mai lại ăn cháo nhân sâm... Mỗi ngày chuyên cung cấp cho hai người bọn họ, trong phòng bếp thì xuất hiện thêm một bà tử."
Chỉ Lam kỳ quái nói: "Theo lý thuyết đẻ non như vậy rồi, hẳn là đau lòng mới phải, nàng cũng không phải không sinh ra nhi tử, như thế nào lại càng không muốn gặp đây?"
Lưu bà tử liền nói: "Thái thái, chuyện Lưu di nương đẻ non, lão gia không cho nhắc đến nữa. Vì chuyện này mà năm ấy đã đánh chết hơn vài người đấy."
Lưu bà tử nói dứt lời liền dọa Chỉ Lam giật mình, đánh chết người rồi, Trương Kinh tại chiến trường là tướng quân, mặc dù ở nhà cùng người ngoài nói chuyện rất có ý tứ, nhưng lại chưa từng phạt đánh qua. Chỉ Lam một bụng tràn đầy nghi ngờ, người khác hại nàng ta đẻ non? Không đúng, Trương Kinh cũng sẽ không chán ghét nàng ta. Chẳng lẽ do Lý thị muốn hại người khác nhưng lại hại lại chính mình, lại bị Trương Kinh biết? Không đúng a, khi đó trong phủ cũn không có ai khác mang thai. Chỉ Lam nghĩ mãi vẫn không thông.
"Chuyện này để đó trước, phát sinh sự việc là năm ấy?" Lưu bà tử trả lời: "Dạ . . . . . A, là Ung Hòa năm năm, năm ấy hoàng đế tự mình phong tước cho lão gia." Vừa nói như vậy Chỉ Lam liền nhớ đến, năm ấy Trương Kinh đánh thắng trận được phong tước cũng không thật sự cao hứng, chẳng lẽ là bởi chuyện này? Lại cảm thấy điểu này không ổn, hắn đã có năm nhi tử, chưa đến mức như vậy đi! Bất quá nhất thời nàng không muốn nghĩ đến nữa, coi như chuyện đã xong. Nếu hiện tại đã biết Lục thị làm đương gia, tiếp tục hỏi cặn kẽ.
Lưu bà tử nói: "Có một bà tử là thị tì của Lục di nương, phu quân họ Chu. Ban đầu Lục di nương vào phủ, có dẫn theo một thị tì cùng một tiểu nha đầu. Chu bà tử kia rất lợi hại, cũng dám mắng đại nha đầu của các di nương khác trong nhà. Lưu di nương cùng Nguyễn di nương cũng không có chuyện gì tranh giành nhau, từ đó nàng lại càng càn rỡ hơn. Thường xuyên đến phòng bếp chực ăn chực uống, người trong phòng bếp cũng không dám đắc tội nàng." Lưu bà tử nói đến thao thao bất tuyệt, Chỉ Lam đối với chuyện bên kia cũng biết một chút. Rốt cuộc biết Lục thị kia kiêu căng như vậy là từ đâu tới, nguyên lai là do thói quen làm đương gia, trở lại còn muốn tiếp tục quơ tay múa chân một phen, thật là không biết phân biệt lớn nhỏ. Thụy Thành cùng Phượng Vũ chỉ sợ thói quen cũng do Lục thị nuông chiều mà ra.
Sau khi Lưu bà tử đi, Chỉ Lam liền thu dọn đồ đạc chờ Trương Kinh trở về phủ. Buổi tối Trương Kinh cùng Thụy Bình và Thụy An trong phòng Chỉ Lam ăn cơm, Trương Kinh cùng Chỉ Lam về phòng nói chuyện. Trương Kinh có ba thiếp thất, đợi ngày nào đó nên sắp xếp người nào trong nhà tốt nhất quản lí một chút, để sau này đỡ bận rộn một chút. Về phần một đời một đôi, Chỉ Lam cảm giác mình thật không có công lực biến phi tử Vạn Trinh Nhi của vua Thành Hóa kia, nghĩ muốn có chuyện đó xảy ra một chút nhưng thực tế chính là bản thân không thể thực hiện được. Huống chi những nam nhân hiện đại kia, đều hận không thể xuyên qua để có cả một đám tiểu thiếp, ngươi xem thử những nam nhân kia đuổi đi một cổ nhân để thay hắn sủng thiếp thất sinh hài tử. . . Chỉ Lam nghĩ tới cùng Trương Kinh nói các nàng mỗi người nghỉ ngơi năm ngày, còn lại mười lăm ngày là nàng nghỉ, lại cảm thấy nói ra khỏi miệng một người chiếm hơn nửa tháng không được tốt lắm, liền quyết định để cho Trương Kinh nói, thời điểm ít nhiều đi thương lượng còn có đường sống.
Vì vậy liền đem ý của mình nói ra: "Đều đã trở về, chàng xem có phải hay không sắp xếp lại một chút, chúng ta cũng có quy củ tốt." Trương Kinh cười nói: "Ta mới trở về mấy ngày, lưu ta còn chưa đủ, bây giờ nàng là muốn đuổi ta đi?" Chỉ Lam cười mắng: "Chàng thật không biết tâm ý người tốt, thiếp mặc kệ, dù sao cũng để cho họ tự tranh đoạt." Trương Kinh kéo tay Chỉ Lam nói "Nói thế là để nàng vui, đầu tháng ta cũng là ở nơi này cùng nàng, các nàng mỗi người năm ngày, còn lại mười lăm ngày là nàng đi, nàng sắp xếp đi." Tâm tưởng sự thành! Cuối tháng cuộc sống gia đình Chỉ Lam liền như thế tạm ổn, tùy tiện nói: "Cuối mỗi tháng chàng đi chỗ khác, cứ quyết định như vậy đi."
Trương Kinh cười nói: "Như vậy đi, cũng không phải là chuyện gì lớn, nếu đáng giá nàng liền nói một chút. Ta cũng nói với nàng vài chuyện đứng đắn." Vừa nói Trương Kinh vừa thu liễm nụ cười, nghiêm nghị nói nhỏ: "Hôm nay lúc vào triều ta đã nộp lên binh quyền, sau này ở lại Nam thư phòng, ta dâng tấu xin hoàng thượng giải trừ quân bị, đầu tiên chính là quân của Trương gia, hoàng thượng đã đồng ý." Chỉ Lam cũng thu liễm lại nụ cười, giải trừ quân bị, cũng không phải chỉ nói ra là được, từ xưa có bao nhiêu hoàng đế muốn giải trừ quân bị, nhưng thành công lại có mấy người có thể.
Trương Kinh thở dài một cái: "Bây giờ thiên hạ đã thống nhất, về sau thời điểm có thể sử dụng võ tướng sợ sẽ là càng ngày càng ít. Ta dâng tấu xin giải trừ quân bị, chính là mấy ngày trước trên đường có nghe Hộ bộ thượng thư nói quốc khố trống không. Đây là hoàng thượng cho ta bậc thang*, ta tự xin giải trừ quân bị thì quan hệ giữa hai bên đều tốt đẹp một chút. Quốc khố trống không? Trước mặt đã dùng để nuôi quân dưỡng chiến đánh giặc, lại có các nơi khác nộp bạc vào, có lẽ đây là lý do làm khó hoàng thượng. Đúng rồi, hoàng thượng nói nếu Thụy Bình thi đậu Cử nhân, không nên không làm quan đạo lý, cho hắn làm một nghi thức vào hộ bộ. Nhưng hắn vẫn còn trẻ, trước cứ học đi đã."
Chỉ Lam cười hỏi: "Vậy hoàng thượng chọn chàng làm gì?" Trương Kinh cười khổ một cái: "Nhìn xê ta cũng đem mình quên, phong ta làm Thượng Thư, bất quá là Lý Phiên viện." Lý Phiên viện trước kia ở thời điểm đất nước chưa thống nhất là nơi phụ trách việc đi lại Nam Sở, Bắc Tống, Triều Tiên, La Sát. Bây giờ thiên hạ thống nhất, nơi này bất quá bây giờ cũng chỉ nhận một ít lễ vật các quốc gia mang đến, ừ. . . nhưng đây lại là nơi tốt để dưỡng lão. Chỉ Lam cười nói: "Nếu nuôi gia tộc trở nên vinh hoa, cũng coi như trước sau vẹn toàn rồi, cần phải biết thổi phồng từ giết thì cũng là giết thôi." Trương Kinh cười ha ha nói: "Nàng kỳ thật chính là tưởng tượng a." Trương Kinh đem lợi ích lớn nhất cho xuống dưới, còn phải qua một đoạn thời gian mới có thể tưởng tưởng được. Hai người nói chút lời, sau rồi cũng cùng nghỉ ngơi.
Qua một vài ngày nữa, ngày thứ nhất Thụy Bình đi hộ bộ báo cáo, sau khi trở lại bộ dạng Chỉ Lam như bao cha mẹ khác, sợ con của mình ở đơn vị bị người ta khi dễ, lại sợ hắn cùng cấp trên không vừa lòng, không tránh được đem hắn lại gần dò hỏi một chút. Trương Kinh ngồi ở một bên, uống trà híp mắt cười nghe hai người nói chuyện.
"Hôm nay đi như thế nào, cấp trên nói gì có hay không? Đồng nghiệp có sống hòa thuận với nhau không?" Chỉ Lam lập tức hỏi một đống vấn đề. Thụy Bình ngồi ở cạnh Trương Kinh, cười nói: "Mẫu thân yên tâm, cấp trên cũng rất chiếu cố con, mọi người ở chung cũng đều rất hòa thuận. Hôm nay vừa đi, liền đem con phân đến chỗ quan lại Thanh Văn chọn mở khoa học. Đã muốn đâu có đó, lần sau thời điểm cuối tuần được nghỉ ngơi, con sẽ mời đồng nghiệp ở Khoa Lý đến Hợp Phong lâu uống rượu."
Chỉ Lam đối với quan lại Thanh Văn lựa chọn không hiểu rõ lắm, cũng biết Lại bộ là nơi điều động quan viên lên chức, từ trước tới nay đều là một chức quan béo bở, Lại bộ Thượng Thư nhưng là tâm phúc trong tâm phúc của hoàng đế, lại hỏi: "Này quan lại ở Thanh Văn lựa chọn mở khoa học làm cái gì?" Thụy Bĩnh vẫn cười không nói gì, Trương Kinh để ly trà xuống cười nói: "Đây chính là nơi ở tốt, xem ra là có người đã dặn dò qua người của Lại bộ." Chỉ Lam càng thêm mê mang, Tthụy Bình nói: "Mở khoa là trông coi danh sách bổ sung quan viên hàng tháng, kiểm tra, phân phát, giới thiệu. Cũng trông coi các tỉnh trong nước, điều động thăng chức, ghi tên quan viên, danh sách chi tiêu. Cũng lựa chọn các nhân viên phân phó đến tỉnh ủy làm việc, bổ sung thêm quan viên vào những chỗ còn thiếu người." Chỉ Lam ngạc nhiên về khoa kia, khoa khác làm gì nha, nghe ý này, trông coi được hai tháng liền đủ sống.
Lại đối thoại một lần nữa, nàng mới hiểu ý tứ kia của Trương Kinh. Thì ra là Lại bộ chung quy là trông coi việc điều động thăng chức của quan viên, suy nghĩ tỉ mỉ cặn kẽ hơn còn thấy có dự trữ danh sách lý lịch quan viên, khảo sát quan viên, chịu tang cũng cùng nuôi, phong tước vân vân tất cả đều là từ Lại bộ. Giống như loại việc Thụy Bình làm này có soạn thì cũng có hơn hai trăm người, còn có thêm người vào nhiều không đếm được. Xem ra trực tiếp có thể lựa chọn là quan lại Thanh Văn, đây mới là ý tứ của hoàng thượng.
Chỉ Lam lo nghĩ hết công việc của hài tử xong, lại quan tâm đến cuộc sống hài tử : "Con mời người ta ăn cơm, bàn tiệc cần phải đẹp mắt. Đến lúc đó để cho chúng ta trực tiếp tính tiền là được." Thụy Bình là một người tính tình tốt gật đầu phụ họa. Trương Kinh cười nói: "Thụy Bình nếu có thể mời được người của Khoa Lý đi uống rượu, cái gì con cũng không cần lo lắng, con cho rằng người nào năng động thì mới đi mời người khác sao, một cái soạn thảo bút pháp, mời mọi người đi uống rượu chính là nhờ vào năng lực của con." Vừa nói làm mẹ là phải quan tâm hết công việc cuộc sống của hài tử, giờ đến phiên khi cha.
"Thụy Bình năm nay cũng mười bảy rồi, ta hiện tại đã trở về, cũng nên làm mai cho hắn. Nàng đã định ra người nào chưa?" Trương Kinh bắt đầu quan tâm đến đời sống tình cảm của Thụy Bình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook