Chỉ là suy tính của bà đã không thành.
Hôm sau, Lăng Dư Xu chạy đến mấy tiệm thuốc, mua đủ vị thuốc, về nhà mất nửa ngày cô mới bào chế được một viên thuốc, sau đó đưa cho Cố Chước Thần, bảo anh đưa cho anh trai.
Sau khi uống thuốc, Cố Thước Minh cảm thấy cơ thể khỏe hơn rất nhiều, chứng tỏ thuốc rất hiệu nghiệm.
Dưới sự thúc giục của mẹ Cố, anh mới miễn cưỡng đưa thiệp mời đến nhà họ Chu.
Nhà họ Chu vẫn chưa nhận được thiệp mời, cũng không có ai thông báo cho họ, họ còn tưởng chuyện Chu Mộng Dao nói Cố Chước Thần kết hôn là giả.
Mãi đến khi nhìn thấy thiệp mời mà Cố Thước Minh đưa đến, họ mới tin Cố Chước Thần thật sự muốn kết hôn.
Cố Thước Minh đưa thiệp mời xong, nhà họ Chu không mời anh một ly nước, anh cũng không muốn ở lại, lập tức rời đi.
Anh trai Chu nhìn thấy thiệp mời, kinh ngạc nói: "Không phải nói Cố Chước Thần không thích phụ nữ sao? Sao lại lặng lẽ kết hôn như vậy? Lăng Dư Xu, cái tên này nghe quen quen! "
"Chuyện của cô con gái nuôi nhà họ Lăng thời gian trước, chẳng phải em đã kể cho anh nghe rồi sao?" Chị dâu Chu là người vô tâm vô phế, nhắc nhở anh ta.
Cô ta gả cho anh ta là vì nhà anh ta giàu có, có thể cho cô ta cuộc sống sung túc.
Còn chuyện anh trai Chu có người phụ nữ khác bên ngoài, cô ta không quan tâm, chỉ cần anh ta đưa tiền sinh hoạt phí cho cô ta là được.
Cô ta đã sinh cho nhà họ Chu một trai một gái, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Cô ta cũng không quan tâm đến hai đứa con, chính vì vậy mà ba mẹ Chu cảm thấy không nhìn thấy hi vọng gì ở vợ chồng con trai cả.
"Cố Chước Thần cưới cô ta sao?" Anh trai Chu cũng nhớ ra: "Nghe nói cô ta lớn lên cũng xinh đẹp, không ngờ lại gả cho một tên nhà quê.
"
Bố Chu thở dài, đáng tiếc là họ đã chậm một bước, để cho cô con gái nuôi kia nhặt được lợi.
Nhưng mà hôn nhân này không môn đăng hộ đối, chắc chắn sẽ không bền lâu.
Mẹ Chu không nói gì, bà có thể cảm nhận được thái độ xa cách của con rể đối với họ khi đến nhà.
Chắc là con gái đã kể hết mọi chuyện cho con rể nghe rồi.
Dù có nói cũng vô dụng, độc kia không ai giải được.
Mỗi người nhà họ Chu đều có suy nghĩ riêng.
Đến ngày cưới, Lăng Dư Xu trang điểm nhẹ nhàng, đồ trang điểm là cô mua khi đi mua thuốc hôm qua.
Cô búi tóc cao, cài một bông hoa màu đỏ.
Váy cưới là do cô và Cố Chước Thần cùng nhau chọn, cô mặc chiếc váy màu đỏ, tay áo loe, cổ áo vest, chân đi giày da màu đỏ.
Không còn cách nào khác, trước kia khi cô đi ăn cưới, cô dâu nào cũng mặc như vậy.
Rất quê mùa, nhưng cũng rất rộn ràng.
May mà nhan sắc của Lăng Dư Xu có thể cân được màu đỏ, làn da cô càng thêm trắng nõn, gương mặt càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Cố Chước Thần mặc áo sơ mi trắng, quần quân đội.
Anh cao ráo, gương mặt điển trai, Lăng Dư Xu không nhịn được mà lén nhìn anh mấy lần.
Bên cạnh có người đẹp, tâm trạng cả ngày đều tốt.
Cố Chước Thần lại càng không cần phải nói, anh cảm thấy cô là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.
"Dư Xu, em cài hoa này giúp anh.
"
Trên ngực cô dâu chú rể có cài một bông hoa lụa to bằng nắm tay, bên trên viết "chú rể", "cô dâu".
Lăng Dư Xu tự cài hoa lên ngực mình.
"Anh ngồi xuống giường đi.
" Mặc dù cô cao một mét sáu tám, nhưng Cố Chước Thần cao một mét tám tám.
Cố Chước Thần ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn cô cầm bông hoa lụa, ngón tay thoăn thoắt cài lên ngực anh.
Cô đứng thẳng người, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy đỉnh đầu anh.
Cố Chước Thần cạo đầu rất ngắn, kiểu tóc này rất kén gương mặt.
Nhưng Cố Chước Thần không những không bị kiểu tóc này dìm hàng, ngược lại còn càng thêm đẹp trai.
Lăng Dư Xu như vô tình lướt tay qua mái tóc anh, đúng như cô nghĩ, tóc anh hơi cứng.
Cố Chước Thần giả vờ như không phát hiện ra hành động nhỏ của cô, anh giơ tay lên xem đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi.
"
Vì Lăng Dư Xu không có nhà ngoại nên cô cũng không định làm theo nghi thức rươm rà.
Không có phù dâu, cũng chẳng có phù rể, Cố Chước Thần trực tiếp cùng cô đi đến khách sạn.
Lúc đến khách sạn cũng đã gần chín giờ sáng.
Ba Cố, Mẹ Cố, ông nội và anh cả Cố Thước Minh đều đã đến.
Chị dâu bị thương ở chân nên cả nhà đều không đồng ý cho chị đến.
Cổng khách sạn được treo một tấm băng rôn thật lớn: [Chúc mừng tân lang Cố Chước Thần, tân nương Lăng Dư Xu, kết tóc se duyên, trăm năm hạnh phúc!].
Đây là ý tưởng của Lăng Dư Xu, nhưng Cố Chước Thần lại đứng ra nhận, mọi người đều tưởng là anh nghĩ ra nên anh cũng không giải thích.
Tiệc cưới tổ chức vào buổi trưa, khách khứa lần lượt đến dự.
Tiệc được tổ chức ở sảnh tầng hai khách sạn, trước cửa còn đặt thêm một chiếc bàn dài để khách đến ghi lễ và nhận quà.
Mỗi phần lễ nhà họ Cố đều chuẩn bị hai chiếc khăn và hai túi kẹo, ngụ ý mọi chuyện đều tốt đẹp, cuộc sống ngọt ngào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook