Ông khen cháu trai: "A Thần, quả nhiên là cháu ngoan của Nhà họ Cố chúng ta, biết ra mặt cho con dâu.
"
"Ông nội, mấy thứ đó đều là do cô ấy tự mình chuẩn bị, không liên quan gì tới cháu, lúc cô ấy lấy ra, cháu cũng giật mình.
"
Đây là lần đầu tiên Cố Chước Thần nhìn thấy Lăng Dư Xu lấy ra nhiều thứ như vậy.
"Thôi được rồi, cháu đừng diễn trước mặt ông nữa, con bé kia rời khỏi Lăng gia cũng không dễ dàng gì.
"
"Thật sự không phải cháu.
" Cố Chước Thần thiếu chút nữa thề thốt: "Cháu cũng có chuẩn bị một ít đồ, nhưng mà thời cơ chưa tới, nên vẫn chưa lấy ra.
"
Anh có cách của riêng mình.
Anh cảm thấy những thứ đó nên cất thêm một thời gian nữa, nên vẫn chưa động tới.
"Cháu nói đồ là do con bé chuẩn bị, vậy thì cháu đúng là nhặt được bảo rồi, đã đồng ý cưới con bé ấy rồi, sau này phải đối xử tốt với nó.
Những lời đồn đại trong đại viện đều không đáng tin, nói con bé kia kiêu ngạo ương bướng, bọn họ đều nhìn nhầm rồi.
" Ông cụ không thiếu đồ tốt, cũng không thiếu tiền, ông chỉ đơn thuần là thưởng thức Lăng Dư Xu.
Ông còn âm thầm đi tìm vị đạo sĩ mà lúc bà cụ còn sống rất tin tưởng, xem bát tự cho Cố Chước Thần và Lăng Dư Xu, vị đạo sĩ kia nói hai đứa nhỏ rất hợp nhau, là trời sinh một cặp, còn nói đứa nhỏ Lăng Dư Xu có mệnh phú quý, có thể giúp Cố Chước Thần vượt qua kiếp nạn, mang đến may mắn cho Nhà họ Cố.
Đối với Lăng Dư Xu, ông cụ cũng xem như đã hoàn toàn chấp nhận cô cháu dâu này.
Lúc gọi con trai cả nhà tới, ông cũng tiết lộ quyết định của mình, vì vậy nên lần này Lăng Dư Xu tới, mới nhận được nhiều đồ như vậy.
Người ta vẫn thường nói "gừng càng già càng cay", ông cụ Cố cảm thấy thứ mà Lăng Dư Xu thiếu nhất sau khi rời khỏi Lăng gia chính là cảm giác an toàn.
Nhà cửa, tiền bạc, chính là dũng khí của một con người, có thể khiến người ta có cảm giác an toàn.
Ông gọi tất cả đàn ông trong nhà lại, cũng là để tuyên bố một chuyện lớn: "A Thần, đơn xin kết hôn của cháu bên quân đội hẳn là được duyệt rồi chứ? Ngày kết hôn của cháu, ông đã xem rồi, quyết định là ba ngày sau.
"
"Nhanh như vậy sao?" Cố Thành Quân có hơi bất ngờ.
Lăng Dư Xu còn phải chờ thi xong, công bố nguyện vọng, còn phải ở lại Bắc Thành thêm một khoảng thời gian nữa, thật sự không cần phải gấp như vậy.
"Tránh đêm dài lắm mộng, cưới vợ về nhà rồi, A Thần cũng có thể an tâm.
" Lời nói của ông cụ Cố ở trong nhà chính là lời vàng ngọc.
Cố Chước Thần rất phối hợp: "Cháu nghe theo ông.
"
"Đặt nhà hàng mấy bàn, mời những người quan trọng là được.
Ông tính rồi, tám bàn là đủ, phát thiệp mời, không có thiệp mời thì không cho vào.
"
Ông cụ Cố ghét nhất là những người không biết thân biết phận, cứ thích bám víu lấy người khác.
"Vâng, cứ làm theo lời bố.
" Điều mà Cố Thành Quân bội phục nhất chính là bố mình, ông làm việc luôn dứt khoát, nhanh chóng.
Ông đối xử công bằng với cả hai người con trai: "Sau khi kết hôn, hai đứa chuyển ra ngoài ở riêng, giống như Thước Minh.
"
Mọi chuyện cơ bản đã được quyết định xong, đồ ăn của mẹ Cố cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Chu Mộng Dao và Lăng Dư Xu cũng đã từ trên lầu xuống.
Lăng Dư Xu nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, hơn mười món, ngửi mùi thôi cũng đủ biết là rất ngon rồi, cô có thể cảm nhận được sự dụng tâm của mọi người trong nhà họ Cố.
Cô không phải người kén ăn, hơn nữa đồ ăn lại rất hợp khẩu vị, nên ăn cũng khá nhiều.
Tuy nhiên, Lăng Dư Xu vẫn là người ăn ít nhất.
Ăn cơm xong, ông cụ Cố liền công bố ngày Cố Chước Thần kết hôn.
Cố Thành Quân là sư trưởng, trên dưới đều có rất nhiều việc.
"Để bố sắp xếp lại công việc trong mấy ngày tới.
"
Cố Thước Minh đang làm việc ở chính phủ, hiện tại là thư ký cho thị trưởng, em trai kết hôn là chuyện trọng đại, anh cũng phải xin nghỉ.
Đương nhiên, trước khi xin nghỉ phải bàn giao công việc cho tốt.
"Em cũng phải đến quân đội một chuyến, bàn giao công việc rồi xin nghỉ.
" Chu Mộng Dao xin nghỉ không chỉ là vì chuyện kết hôn của Cố Chước Thần.
Mẹ Cố vì phải chăm lo cho gia đình, nên vẫn luôn ở nhà, chuyện kết hôn của Cố Chước Thần phần lớn đều do bà lo liệu.
Bà nói với Cố Chước Thần: "Kết hôn phải sắm sửa thêm đồ đạc, quần áo, đồ dùng gia đình, những thứ này con tự mình lo liệu đi, mẹ chọn chưa chắc là con sẽ thích.
"
Cố Chước Thần cà lơ phất phơ nói: "Mẹ, mẹ làm vậy, người ta lại nói là mẹ không quan tâm con nữa.
"
"Cứ mặc kệ người ta nói, người trong nhà mình biết chuyện là được rồi, đỡ phải sau này con lập công, người ta lại nói là con dựa dẫm vào gia đình.
" Mẹ Cố là người suy nghĩ rất thoáng.
"Trong quân đội, có ai dám nói con như vậy? Những người có ý đồ xấu xa, con bận tâm tới bọn họ làm gì?"
Ông cụ Cố biết rõ, tất cả công lao của cháu trai đều là do nó tự mình nỗ lực mà có được, nó đường đường chính chính, không thẹn với lòng là được.
Nhắc tới nhiệm vụ vừa mới hoàn thành, ông liền hỏi: "Lần này con lập công lớn, thăng chức phó tiểu đoàn trưởng là chuyện chắc chắn, con đừng có gây chuyện gì nữa là được!"
Lăng Dư Xu liền nói: "Ông nội, bây giờ đã có con rồi, nếu có ai dám bắt nạt anh ấy, con sẽ ra mặt giải quyết, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng tới anh ấy.
"
Mẹ Cố vừa mới uống một ngụm trà liền phun ra ngoài, bà, không nghe nhầm đấy chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook