Sở Kim Hạ nhàn nhã tản bộ trong không gian, phát hiện không gian có nước, có điện, thậm chí bên ngoài còn có ánh mặt trời.
Cô đưa tay ra ban công, bên ngoài nhìn như không có gì, nhưng lại cản tay cô.
Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, rửa sạch những dấu vết còn sót lại và mùi hương thoang thoảng, sau đó che đi những vết bầm tím trên da bằng một lớp kem che khuyết điểm.
Cuối cùng, cô pha một ly sữa bò, lấy một viên thuốc tránh thai khẩn cấp uống vào.
Không kịp hưởng thụ cảm giác sung sướng mà bàn tay vàng mang đến, cô vội vàng xử lý chuyện phiền phức bên ngoài.
Sở Kim Hạ nhân cơ hội đẩy cửa ra, từ trong không gian chui ra, quang minh chính đại đứng ở phía sau đám người.
Cách đám người, hai người nhìn nhau, Cố Bách Thanh thở phào nhẹ nhõm, cố gắng kiềm chế khóe miệng.
Tình huống trước mắt tuy rằng khẩn trương, thậm chí nếu không cẩn thận có thể gây nguy hiểm đến thanh danh, công việc và tương lai của anh, nhưng anh hoàn toàn không thể nào căng thẳng nổi, chỉ muốn cười, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, phải cố kìm nén.
Lý Tứ Nha lắc lắc tay, vẫn cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng là chính cô ta đỡ chị vào nhà, sao có thể không có ở đây.
"Chị, chị ở đâu, đừng trốn nữa, mau theo em về đi, bà nội tìm chị cả đêm rồi.
"
Cố Bách Thanh dứt khoát kéo ngăn tủ ra, để mọi người xem, trong ngăn tủ treo vài bộ quần áo, nhưng quả thật không có ai.
Lý Tứ Nha mặc kệ tay đau, cúi đầu, nằm sấp dưới gầm giường nhìn.
Giường sâu hai mét, bên trong để giày, ván gỗ, còn có một đống chai rượu lộn xộn, cũng không thấy rõ có người trốn hay không.
Lý Tứ Nha cũng thật độc ác, tiện tay cầm lấy chiếc móc áo, liền chọc vào bên trong, dùng sức chọc, vừa chọc vừa nói: "Chị, chị ra đi, em nhìn thấy chân của chị rồi!"
Lý Tứ Nha chọc rất hăng say, đây nào phải em gái, rõ ràng là quỷ dữ!
"Mọi người đang tìm gì vậy?" Sở Kim Hạ đứng trong đám đông, thản nhiên hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nanh ta ngây thơ, đôi mắt long lanh như chú cún con, sống mũi cao thanh tú, vẻ ngoài ngây thơ trong sáng, thanh thuần và vô tội, làm sao có thể là hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông được.
Lý Tứ Nha từ dưới gầm giường chui ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy chị gái, trên mặt ngẩn người, trong đầu như muốn nổ tung, nhất thời chưa hoàn hồn.
Sở Kim Hạ nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi: "Lý Tứ Nha, tôi hỏi cô, cô đang tìm gì?"
Lý Tứ Nha vội vàng dụi mắt, khóe mắt đỏ hoe khóc lóc: "Chị, chị bị Cố Bách Hồng cướp đi, em, em lo lắng cho chị!"
"Tôi? Tôi bị cướp đi? Cố Bách Hồng? Anh ta ở đâu? Hôm nay tôi còn chưa gặp anh ta, có ai nhìn thấy anh ta không?"
Những người đứng xem buôn chuyện: "Không có, hôm nay chúng tôi đều không gặp Cố Bách Hồng.
"
"Tôi biết, anh ta đi thăm họ hàng, đi về phía ngọn núi đằng kia, tôi nhìn thấy ở ruộng, vừa rồi bị Lý Tứ Nha làm ầm ĩ lên, tôi quên khuấy mất.
"
"Lý Tứ Nha, sao cô lại nói bậy bạ vậy?"
"Đúng vậy, Cố Bách Hồng căn bản không có ở trong thôn, cô dám vu oan cho anh ta, cô muốn chết sao!"
Lý Tứ Nha trầm mặt, nhìn chằm chằm Sở Kim Hạ, trong mắt hiện lên nụ cười nham hiểm, giọng điệu đe dọa, "Chị, chị đừng lừa người nữa, chị có bị Cố Bách Hồng hãm hại hay không, chẳng lẽ em lại không biết?"
Sở Kim Hạ cười khẩy: "Biết, biết cái rắm!"
"Liễu Chí Tân cho cô cái gì hả, ngay cả chị gái ruột cũng không tha! Có gan thì ra ngoài mà cắn, ở đây chỉ giỏi cắn người nhà.
Loại súc sinh!"
"Không, không phải!" Lý Tứ Nha hét lên: "Rõ ràng chị! Rõ ràng em nhìn thấy! "
"Rõ ràng tôi cái gì? Rõ ràng cô thấy cái gì? Nói đi? Mau nói đi, mọi người đang chờ nghe kìa?"
Sở Kim Hạ đương nhiên biết là Lý Tứ Nha đưa cô đến đây, nhưng Lý Tứ Nha dám thừa nhận sao?
Cô ta dám thừa nhận hãm hại chị gái, thì cũng không cần thanh danh nữa.
Trong lòng Lý Tứ Nha cực kỳ căm hận Sở Kim Hạ, con tiện nhân không biết xấu hổ này, rõ ràng đã làm chuyện đó với Cố Bách Thanh, hôm nay còn giả vờ như không có chuyện gì, lại còn dám hỏi ngược lại cô ta như vậy!
Sao cô ta dám!
Những người đứng xem buôn chuyện: "Đúng vậy, con bé này tâm địa xấu xa, đây là muốn hại người ta đấy.
"
"Có thù oán gì chứ, chị em ruột thịt trong nhà, Tứ Nha này cũng quá đáng rồi, gả cho nhà nào thì nhà đó khỏi yên thân.
"
Lý Tứ Nha tức giận đến mức phát điên, đột nhiên lao đến muốn xé rách quần áo của Kim Hạ, để cho mọi người nhìn thấy những dấu vết trên người cô.
Cô ta muốn vạch trần trước mặt mọi người, bằng chứng rõ ràng, lúc đó xem con tiện nhân này còn nói được gì.
Cô ta không phải là cô gái ngây thơ chưa trải sự đời.
Cha mẹ ngủ chung giường, chỉ cách một cái màn, cha thì thích chửi bậy, con gái đều sớm trưởng thành rồi.
Vẻ mặt Lý Tứ Nha vô cùng dữ tợn, ánh mắt điên cuồng, cười lạnh ha ha, duỗi dài cánh tay, móng tay nhọn hoắt, trực tiếp cào mạnh vào ngực Sở Kim Hạ.
Sở Kim Hạ sợ hãi lùi lại phía sau, kéo một bà cô đang đứng xem ở bên cạnh canh ta trước mặt, tay Lý Tứ Nha trực tiếp vươn tới cổ áo bà cô, kéo xuống!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook