Uông Minh Nguyệt tức giận nói: "Chuyện này đâu phải lỗi của con, nếu nó đã nghĩ như vậy, chỉ có thể nói là nó có ý đồ xấu, cái nhà này không phải muốn làm gì thì làm, nó muốn trở về, thì phải tuân thủ quy củ của cái nhà này.
"
Bà ta rất không muốn đứa con gái kia trở về, bởi vì như vậy sẽ khiến bà ta luôn nhớ đến việc mình đã ngu ngốc đến mức nào!
Sở Hướng Đông gỡ một miếng cá bỏ vào bát Sở Kiều Kiều, nhìn cô há miệng ngậm lấy miếng cá, yết hầu trượt lên xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Ngày mai anh xin nghỉ, đến đó một chuyến, tiện thể xem thử hai đứa Hướng Nam, Hướng Bắc thế nào rồi.
"
Uông Minh Nguyệt nói với vẻ bực bội: "Chắc chắn là hai đứa nhỏ đó làm mất xe, bây giờ sợ bị đánh nên kiếm cớ không dám về đấy mà.
"
Sở Hướng Đông nói: "Đúng là đáng đánh đòn!"
Sở Kiều Kiều làm nũng làm dại, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy cổ tay áo Sở Hướng Đông, chạm vào da thịt, hơi lắc lư: "Anh cả, đừng đánh các anh nữa, bọn họ chắc chắn không phải cố ý, xe không có bọn họ sẽ sợ hãi, nếu lại tạo ra bóng ma tâm lý thì phải làm sao bây giờ! Chuyện xe em đã nói với anh Phượng Chi rồi, anh ấy nói ngày mai tìm người thảo luận một chút nên xử lý như thế nào.
"
Sở Hướng Đông thân mật nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô ta: "Được rồi, xem em căng thẳng kìa, tiểu quản gia bà.
"
Trên mặt Sở Thiên Nhất cũng mang theo chút ý cười, nuôi mười tám năm, tình cảm chính là không giống nhau, bất quá cô gái ở nông thôn kia cũng nhất định phải trở về: "Minh Nguyệt, ngày mai, em cùng đi với Hướng Đông.
Bất luận dùng biện pháp gì, nhất định phải để cho con bé xét nghiệm máu.
"
Hai chữ xét nghiệm máu rất nặng nề, ngụ ý, mặc dù người ở nông thôn kia là con gái ruột, nhưng tác dụng chủ yếu cũng chỉ là một túi máu di động.
Cho dù hiểu ý tứ của chồng, Uông Minh Nguyệt vẫn không vui: "Con bé đó cũng muốn tôi tự mình đi đón, cũng không sợ giảm thọ.
Hay là ngày mai gọi điện thoại hỏi một chút chuyện gì xảy ra trước? Tiểu Vương làm việc, luôn luôn cẩn thận, sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
"
Bà ta cũng không có mặt mũi đi nông thôn, cũng không muốn gặp cô gái đáng ghét kia.
Hiện tại bà ta vừa nghĩ đến việc này, trong lòng tựa như bị một tảng đá lớn đè nặng, rất khó chịu.
Thậm chí bà ta còn nghĩ cô gái kia chết là được rồi, sau khi chết sẽ không có ai nhắc tới chuyện này, sẽ không có ai cảm thấy bà ta ngu ngốc như vậy!
Sở Hướng Đông vẫn đi một mình.
Anh ta đi nhờ xe của đơn vị.
Huyện C, cách thành phố cũng chỉ bốn năm giờ đi xe, nhưng bọn họ muốn đi thị trấn nhỏ phía dưới huyện C, đường khó đi, phải xa hơn một chút.
Sở Hướng Đông đi xem hai đứa em trai ngốc nghếch trước.
Ngoài ý muốn, Sở Hướng Nam thật sự bị thương, mà không phải vì tránh né trừng phạt mất xe.
Sở Kim Hạ sớm đã có tính toán, tay Cố Bách Thanh rất vững vàng, da thịt hai người có thể lộ ra cơ bản đều nhìn không ra thương tích gì, chỉ có trên mặt Sở Hướng Nam có một mảng nhỏ bầm tím bị đá đập trúng, nhưng cũng không đáng ngại.
Nhưng vấn đề nằm ở đầu gối phải của Sở Hướng Nam, xương bánh chè bị vỡ vụn, chỉ có thể nói là đã nối lại được phần lớn, nhưng vẫn còn rất nhiều mảnh xương vỡ, sau này tám chín phần mười là bị tật.
Sở Hướng Đông đau lòng nhíu mày: "Chân này không thể chậm trễ nữa, bây giờ anh sẽ đi tìm người chuyển em đến bệnh viện trong thành phố.
"
"Anh cả, cô ta cố ý, cố ý giẫm lên chân em rất nhiều lần, cô ta cố ý để cho em tàn phế.
" Sở Hướng Nam nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi tràn đầy cừu hận!
Sở Hướng Đông hoảng sợ: "Sao lại như vậy?"
Sở Hướng Bắc nói: "Cô ta cho rằng chúng em là lưu manh đến nông thôn bắt cóc con gái nhà lành, cho nên ra tay không có chừng mực, còn gọi bạn trai tới đánh chúng em, bạn trai cô ta vừa cao vừa to lại còn có võ, rất giỏi, còn hơn cả anh.
"
"Bạn trai?" Sở Hướng Đông liếc nhìn Sở Hướng Nam.
Sở Hướng Nam gật đầu.
Rõ ràng tên người yêu hờ kia đã nhận đủ chỗ tốt, vậy mà không làm theo kế hoạch, còn dám đánh bọn họ, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Dám nhận đồ của nhà họ Trương, lại không chịu làm việc, tên nhóc đó thật to gan!
Đã đến lúc gọi điện thoại cho Trương Phượng Chi, không biết anh ta tìm ai làm việc này, thật không đáng tin cậy.
"Tôi biết rồi, cậu yên tâm, anh ta dám làm Sở Hướng Nam bị thương, tôi sẽ không tha cho anh ta.
"
Cúp điện thoại, Trương Phượng Chi thản nhiên cởi cúc áo, ngôn hành cử chỉ toát ra vẻ thong dong và tự tin, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Một tên thanh niên trí thức quèn, dám nhận chỗ tốt của anh ta xong rồi giở trò!
"Bác Ngô.
"
Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đẩy cửa bước vào.
Ông ta dáng người trung bình, lưng hơi khom, tóc ngắn, mặc bộ đồ đã cũ, nhưng thần thái ung dung, bình tĩnh.
"Chào cậu chủ.
"
Bởi vì thời đại hạn chế, ông ta không thể gọi cậu chủ là thiếu gia, nhưng chỉ cần cúi đầu, giọng nói cung kính, cũng đủ thấy sự khác biệt thân phận giữa hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook