Bởi vì chuyện của đứa con gái này mà bà ta bị người ta biết, chắc chắn mọi người sẽ chê cười bà ta là kẻ vô dụng.
Ngay cả con gái ruột mà cũng không nhận ra, bị bảo mẫu tráo đổi, nuôi con người ta mười tám năm trời, con gái ruột của mình thì phải chịu khổ ở nông thôn.
Nghĩ đến đây, Uông Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, lập tức phản bác: “Em gái gì chứ, còn chưa chứng minh được mà?”
Vương Tiểu Thảo ủ rũ nói: “Đúng vậy, con gái tôi cũng không giống phu nhân, biết chứng minh thế nào đây? Tôi nghe nói xét nghiệm máu chỉ có thể chứng minh không phải con ruột, chứ không thể chứng minh là con ruột.
Hôm đó phu nhân sinh con, trong bệnh viện cũng có hơn mười người sinh con, y tá đều bế hết đi tắm, rốt cuộc là lúc nào thì bị bế nhầm, đến giờ vẫn chưa rõ, hay là phu nhân sinh con trai thì sao?”
Sở Thiên Nhất hỏi: “Ý cô là sao?”
“Phu nhân giỏi sinh con trai, nếu phu nhân sinh con trai thì có thể giải thích được, có người đã dùng con gái của mình để đổi lấy con trai.
”
Nhiều năm qua, Vương Tiểu Thảo đã nghĩ ra vô số lý do biện minh cho chuyện này, nên giờ phút này bà ta đối đáp rất trôi chảy, không chút hoảng loạn.
Nghe vậy, mắt Uông Minh Nguyệt sáng lên: “Tôi thấy khả năng cao là như vậy.
Tôi toàn sinh con trai, chắc chắn bệnh viện đã có âm mưu tráo đổi con của tôi từ trước.
”
Cách nói này ít nhất khiến bà ta trông không đến nỗi ngu ngốc, nên bà ta rất tán thành.
Sở Thiên Nhất tức giận nói: “Nếu là người khác tráo đổi, sao con bé Kiều Kiều lại giống cô?”
Vương Tiểu Thảo biện minh: “Túc ngữ có câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”.
Tôi thề là tôi tuyệt đối không tráo đổi con, cả làng đều biết, con gái tôi rất giống bố nó, hai người không tin thì có thể đi hỏi thăm khắp nơi.
”
Thật ra trong lòng người nhà họ Sở đều thừa nhận Sở Kiều Kiều chính là con gái ruột của Vương Tiểu Thảo, còn con gái ruột của nhà họ Sở chắc chắn đã bị bà ta tráo đổi, đưa về quê.
Chỉ là, Sở Kiều Kiều được nhà họ Sở nuôi dưỡng quá tốt, còn chưa thành niên đã khiến cậu cả nhà họ Trương mê mệt, mười bảy tuổi đã đính hôn, Trương Phượng Chi quả thực nâng Sở Kiều Kiều như nâng trứng, hứng như hoa, vì cô ta mà đắc tội không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, khiến Uông Minh Nguyệt được nở mày, nở mặt.
Hơn nữa, nhà họ Sở so với nhà họ Trương, đúng là leo lên tận trời cao, nên Sở Thiên Nhất căn bản không muốn vạch trần chuyện này.
Thế nhưng, bà cụ Sở lại trái ngược, nhất quyết phải làm ầm ĩ lên cho cả thiên hạ đều biết.
Trong mắt hai người phụ nữ này, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu còn quan trọng hơn lợi ích gia tộc.
Sở Thiên Nhất chỉ thấy đau đầu, quả thực mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu là mối quan hệ khiến người ta đau đầu nhất trên đời.
“Tối nay bà nói với con bé Kiều Kiều một tiếng, bảo con bé năn nỉ thằng nhóc nhà họ Trương kia, để cậu ta dàn xếp chuyện này, dượng cậu ta là lãnh đạo bên chỗ quản lý xe cộ, chuyện này cậu ta lo được.
”
Uông Minh Nguyệt đắc ý nói: “Được rồi, thằng bé Phượng Chi rất yêu thương con bé Kiều Kiều, chuyện này không cần nói, nó cũng sẽ giúp.
” Bà ta một tay nuôi nấng cô con gái ngoan ngoãn, ai nghe thấy cũng phải khen bà ta biết dạy con.
Trên mặt Sở Thiên Nhất không có lấy một chút ý cười: “Vẫn phải nói, bà lớn từng này tuổi đầu rồi mà không hiểu chút nào về nhân tình thế thái.
Còn nữa, chuyện của con bé kia, bà cũng phải để tâm, mau chóng đón nó về, bố đang chờ đấy, ngày mai bà tự về quê đón con bé đi.
”
“Tôi không đi, nó là con gái, sao lại để người lớn tuổi đi đón, không sợ tổn thọ à!” Uông Minh Nguyệt tức giận, vung tay hất đổ hết đồ đạc trên bàn xuống đất, tiếng đổ vỡ vang lên loảng xoảng.
Sở Thiên Nhất cau mày, vẻ mặt khó chịu ra lệnh cho Vương Tiểu Thảo: “Cô đi đón đi.
”
“Vâng, tiên sinh, phu nhân.
”
Vương Tiểu Thảo khom lưng, uốn éo cái mông cong vểnh, nửa quỳ nửa ngồi nhặt những cuốn tạp chí bị Uông Minh Nguyệt hất xuống đất, dáng vẻ ngoan ngoãn, cung kính, phục tùng, toát lên vẻ lẳng lơ, khêu gợi đến lạ.
Sở Thiên Nhất liếc mắt nhìn rồi dời đi chỗ khác.
Năm Vương Tiểu Thảo sinh con gái đầu lòng mới có mười sáu tuổi, lúc bấy giờ, trẻ con vừa sinh ra đã được tính là một tuổi, nên dù con gái đã mười tám tuổi, nhưng bà ta cũng mới chỉ ba mươi tư tuổi mụ, ba mươi ba tuổi đời, đúng là độ tuổi rực rỡ nhất của người phụ nữ Trung Quốc.
Bản thân Vương Tiểu Thảo vốn có nét đẹp thanh tú, sạch sẽ, mười mấy năm nay, bà ta sống ở nhà họ Sở, không phải dãi nắng, dầm mưa, nên có được làn da trắng trẻo, mịn màng mà chỉ người thành phố mới có, nhìn chẳng khác gì những cô gái nông thôn đôi mươi chưa chồng.
Cộng thêm thân hình đồng hồ cát cực phẩm di truyền cho con gái, dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, khiêm nhường, trong mắt đàn ông, bà ta rất có sức hấp dẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook