Sở Kim Hạ hơi biến sắc, giọng nói bị kẹp thành 180 độ, ngọt ngào run rẩy sợ hãi: "Cố, anh Cố, mau tới cứu em, bọn chúng muốn bắt cóc em!"
Vừa nói vừa vung mạnh đao chém về phía Sở Hướng Bắc, đao vạch ra tiếng nức nở xé gió, không cho Sở Hướng Bắc cơ hội giải thích.
"Con nhỏ thối, mày muốn chết!" Sở Hướng Bắc ôm hận né qua, chân dài mang theo tiếng gió, không chút lưu tình, đá mạnh vào bụng dưới của Sở Kim Hạ.
Cố Bách Thanh lao lên như bay, lăng không đá một phát về phía Sở Hướng Bắc, trực tiếp đá bay Sở Hướng Bắc ra xa ba mét bốn, đụng phải một cây tùng, lăn trên mặt đất.
Một chân khác của Cố Bách Thanh giẫm lên, trực tiếp tiến lên đè Sở Hướng Bắc lại.
Sở Hướng Bắc nghiêng người muốn chạy, Cố Bách Thanh quyền đấm cước đá.
Loại công tử này còn lái xe đến nông thôn, chuyện tai họa thôn nữ không phải lần đầu tiên xảy ra, anh đã nghe qua hai lần khi còn ở trong bộ đội.
Hiện tại lại đụng phải, còn muốn tai họa Sở Kim Hạ, anh có thể buông tha mới là lạ.
Sở Kim Hạ trở tay cầm một đao chém về phía chân Sở Hướng Nam, Sở Hướng Nam thét chói tai tránh thoát, gian nan bò trên mặt đất.
Sở Kim Hạ chém đá, không ngừng công kích vết thương trên chân Sở Hướng Nam.
Sở Hướng Nam kêu lên thảm thiết, không tiếp tục giả vờ nữa: "Dừng tay, tôi là anh trai của cô, là anh trai ruột của cô, cô chém tôi sẽ phải hối hận."
Cố Bách Thanh buông lỏng tay, anh vợ?!
Sở Kim Hạ vừa mắng vừa đánh: "Tên bám váy đàn bà chết tiệt, còn dám nói dối là anh trai của tôi, còn muốn hãm hại tôi, tôi cũng không nhận ra anh, không đánh không thành thật."
Tay Cố Bách Thanh tăng thêm lực.
"Tôi thật sự là anh trai ruột của cô, lúc trước cô cùng Kiều Kiều ôm nhầm rồi, cô bỏ qua cho tôi, cô sẽ phải hối hận!" Sở Hướng Nam khóc đến thảm thiết, một chút phong độ nhã nhặn bại hoại cũng không có.
Sở Hướng Nam trong lòng hận đến chết.
Trước khi tới anh ta đã cảm thấy người phụ nữ nông thôn này không xứng với huyết thống cao quý của nhà họ Sở bọn họ, không ngờ đối phương lại cho rằng bọn họ không xứng với cô.
Quả thực là không hợp lẽ thường!
Sở Kim Hạ cười rất ngọt, đánh người xấu quá sung sướng! Quả thực không ngừng tay được: "Chỉ bằng tính cách này của các anh, trước kia khẳng định đã làm rất nhiều chuyện xấu trái lương tâm, giết các anh ở nơi hoang vu này cũng không thẹn với lương tâm.
May mắn, tôi là một tiểu cô nương cực kỳ thiện lương, hôm nay buông tha các anh một lần, về sau đừng ỷ thế hiếp người nữa."
Sở Kim Hạ đưa tay, lại dùng mu bàn chân cho Sở Hướng Nam một bạt tai, thanh âm nhẹ nhàng còn hàm chứa chút ý cười, "Nhớ kỹ, Sở Hướng Nam, chỉ giới hạn lần này, lần sau nữa chính là làm pháp sự đấy!"
Trong mắt Cố Bách Thanh hiện lên thưởng thức, "Được, chúng ta đi thôi."
Dù sao đối phương còn không có phạm tội, đánh một trận là được, nếu thật sự đả thương người, anh liều mạng tiền đồ không cần, cũng nhất định phải giết chết hai tên rác rưởi này.
"Anh Cố, cảm ơn anh."
Người đàn ông ý vị thâm trường, "Gọi tôi là Bách Thanh...!!"
"Anh Bách Thanh, anh còn có mấy ngày nghỉ?"
Giọng nói của Sở Kim Hạ rất nhẹ nhàng, như đang ngậm mật vào miệng, vừa nói chuyện phiếm vừa đi ra ngoài.
Từ đầu tới đuôi, hai anh em Sở Hướng Bắc, Sở Hướng Nam nói một câu rác rưởi cũng không nói ra miệng.
Bị chặn đứng những lời nói buồn nôn trà trong trà của người nhà họ Sở ở trong cổ họng, thật sự là thống khoái.
Lần đầu tiên giao thủ với người nhà họ Sở, KO.
"Sáng sớm ngày mai tôi sẽ trở về.
Nhưng tôi ở gần, thường xuyên có thể trở về."
Thế hệ ông nội Cố Bách Thanh đã đi lính, Cố Bách Thanh vẫn luôn sống ở quân khu, rất ít khi về thôn.
Năm nay được điều đến quân đội phụ cận quê quán, cách gần, đi tắt gần cũng chỉ ba giờ, cho nên trở về thăm ông nội họ một chút.
Vừa rồi cùng Trương Chí Đông giúp bà cụ nhà họ Lý làm xong chuyện của Liễu Chí Tân, chuyện đã được giải quyết êm đẹp.
Nghe thấy có người nói có hai công tử nhà giàu lái xe Jeep theo dõi cô, anh giật nảy mình, một đường chạy tới.
Cố Bách Thanh giơ tay nhìn xuống đồng hồ, mới ba rưỡi.
Thuận tiện còn đánh hai tên hỗn đản.
Chuyện quan trọng nhất còn chưa bàn.
Hôm nay thật là bận rộn.
Hai người đi đến bên rừng cây, mắt thấy đã sắp đi ra ngoài.
Gió nhẹ thổi qua ngọn cây, nhấc lên sóng cây.
Cố Bách Thanh đứng lại.
Còn chưa kịp phản ứng, Cố Bách Thanh truy hỏi: "Em cảm thấy căn hộ hai phòng ngủ có phòng vệ sinh riêng tốt hơn, hay là sống ở nhà có sân rộng hơn?"
"Đương nhiên là nhà có sân rồi!"
"Được." Cố Bách Thanh mặt mày mỉm cười: "Nghe em."
A, cái gì mà nghe cô!
Cô đã nói gì cơ chứ!
Cố Bách Thanh nắm chặt môi, ho khan mở màn, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt: "Làm quen lại một chút, anh tên Cố Bách Thanh, năm nay hai mươi ba tuổi.
Mười lăm tuổi tôi đã đi lính, từng học ở trường quân đội, bây giờ là cấp phó doanh, tiền lương mỗi tháng tám mươi chín đồng bảy, ngoài ra còn có tiền gửi ngân hàng ba ngàn bảy trăm tệ, vợ con có thể theo quân phân phối nhà ở gia quyến."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook