"Trông ông có vẻ là người tốt, tôi tin ông.

"

Nguyễn Thất Thất ngoan ngoãn đi xuống.


Phải nể mặt những người có chức quyền này một chút, nếu không đắc tội hết thì ai sẽ giúp cô dạy dỗ tên tra nam kia?

"Hai năm trước đính hôn, nhà tôi cho ba trăm đồng tiền lễ hỏi, Hà Kiến Quân đồng ý làm con rể nhà tôi, giấy trắng mực đen rõ ràng, mọi người xem đi.

"

Nguyễn Thất Thất lấy từ trong chiếc cặp sách xanh quân đội đã bạc màu một tờ giấy nhăn nhúm, Lục Đắc Thắng đưa tay định nhận lấy nhưng Nguyễn Thất Thất lại xoay người đưa cho Lục Dã, còn nói: "Ông là ông ngoại của đối tượng Hà Kiến Quân, tôi không tin ông!"

Mặt Lục Đắc Thắng đen như đít nồi, liên tiếp bị cô gái này làm cho tức chết đi được mà ông ta vẫn không thể nổi giận.


Hà Kiến Quân đáng chết, đợi điều tra rõ ràng nếu là thật, tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta!

Khóe miệng Mạc Thu Phong hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia ý cười.



Lục Dã lớn tiếng đọc nội dung trên tờ giấy, đúng là như Nguyễn Thất Thất nói, nhà họ Nguyễn cho nhà họ Hà ba trăm đồng tiền lễ hỏi, Hà Kiến Quân sẽ ở rể nhà họ Nguyễn, nếu nhà họ Hà đổi ý, phải trả lại gấp ba số tiền lễ hỏi.


Trên tờ giấy còn có dấu tay của người nhà họ Hà và trưởng thôn, vô cùng chính thức.


"Cô Nguyễn yên tâm, đợi Hà Kiến Quân đến, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nếu đúng như vậy nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng!"

Mạc Thu Phong nói chuyện nho nhã đúng như tướng mạo của ông, không giống Lục Đắc Thắng như nuốt phải thuốc nổ.


"Đối tượng của Hà Kiến Quân là cháu gái của ông ta, người ta thường nói quan chức bao che cho nhau, ông thật sự có thể làm chủ cho tôi sao?"

Nguyễn Thất Thất chỉ vào Lục Đắc Thắng mặt đen như đít nồi, ra vẻ một cô gái quê chưa biết gì.


"Chỉ cần sự việc là thật, cho dù đối tượng của Hà Kiến Quân có là con gái của tôi, tôi cũng sẽ không bao che cho nó!"

Lục Đắc Thắng tức muốn chết, ông ta cả đời danh tiếng lẫy lừng, bây giờ lại bị một cô gái nhỏ chỉ thẳng mặt mắng mỏ, mà ông ta một câu cũng không thể phản bác.


Mẹ kiếp!

Lục Dã quay đầu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.


Lục Đắc Thắng bị thái độ của anh chọc tức, đang định mắng thì nghe thấy Nguyễn Thất Thất nhỏ giọng nói: "Nói hay như hát, cháu gái ông ta không phải là dựa vào thế của ông nên mới dám cướp vị hôn phu của người khác sao!"

"Phụt"

Lục Dã không chút che giấu bật cười thành tiếng, khóe miệng Mạc Thu Phong giật giật, suýt chút nữa thì không nhịn được cười.


Nguyễn Thất Thất thầm hiểu rõ, con trai ruột của Lục tư lệnh thì phản đối ông ta, chính ủy thì xem ông ta như trò cười, đúng là thất bại trong cuộc sống.



Lục Đắc Thắng nghiến răng nghiến lợi, nuốt cơn giận vào trong bụng rồi bấm điện thoại, quát: "Hà Kiến Quân và Lưu Hồng Linh sao còn chưa đến? Muốn tôi phải đích thân đi mời hai người bọn họ đến có phải không? Trong vòng mười phút bảo bọn họ lăn đến đây cho tôi!"

"Rầm"

Lục Đắc Thắng cúp điện thoại một cách mạnh bạo, cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai, ông ta cầm lấy chiếc cốc sứ lớn rót nước ừng ực, uống hết nửa cốc nước mà cơn tức giận vẫn chưa hề thuyên giảm.


Trong văn phòng rất yên tĩnh, không ai nói gì, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Lục Đắc Thắng.


Nguyễn Thất Thất nhìn sang bên trái là Mạc Thu Phong - người đàn ông trung niên nho nhã, nhìn sang bên phải là Lục Dã - chàng trai trẻ đẹp trai ngời ngời, hai bên đều là cảnh đẹp, cô nhìn trái nhìn phải, chỉ là không thèm nhìn Lục Đắc Thắng mặt đen như đít nồi ngồi ở giữa.


"Báo cáo!"

Cửa phòng làm việc mở ra.


Nguyễn Thất Thất ngồi thẳng người, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp bao phủ một tầng băng giá, thân thể gầy yếu cũng tỏa ra sát khí lạnh lẽo thấu xương.


Mạc Thu Phong và Lục Dã đều nhìn cô, ánh mắt có chút kinh ngạc.


Lục Đắc Thắng không chú ý đến sự thay đổi của cô, quát lớn về phía cửa: "Vào đi!"


Hà Kiến Quân ở cửa sợ đến mức run rẩy, vô thức nhìn sang đối tượng bên cạnh, Lưu Hồng Linh vỗ vỗ trấn an anh ta, cô ta rất tự tin, ông ngoại cô ta có chút áy náy với mẹ cô ta, cho nên những năm nay đặc biệt chăm sóc gia đình cô ta, bảo bọn họ đến đây chắc chắn là không có chuyện gì lớn.


Hà Kiến Quân lập tức yên tâm, Lưu Hồng Linh là cháu gái mà Lục tư lệnh hết mực yêu thương, gọi bọn họ đến chắc là bàn chuyện kết hôn.

Tuy Lưu Hồng Linh lớn hơn anh ta ba tuổi, dáng dấp xấu xí, tính tình lại không tốt, nhưng ông ngoại cô ta là Lục tư lệnh, chỉ điểm này thôi cũng đủ để bù đắp hết tất cả khuyết điểm của cô ta.


Anh ta ưỡn thẳng lưng, gượng cười đẩy cửa bước vào, vừa đi được một bước đã nhìn thấy Nguyễn Thất Thất, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.


"Vào đi!"

Lưu Hồng Linh mất kiên nhẫn đẩy anh ta, Hà Kiến Quân vẫn đứng im, đầu óc trống rỗng, cũng không biết Nguyễn Thất Thất đến đây bao lâu rồi, đã nói gì với Lục tư lệnh, trong lòng không khỏi oán trách người nhà, đã dặn dò kỹ càng như vậy mà ngay cả một người phụ nữ cũng không canh chừng được.


Nguyễn Thất Thất lạnh lùng nhìn anh ta, cao khoảng một mét bảy, thân hình gầy gò, làn da trắng trẻo, đúng là dáng vẻ của một tên trai bao sống dựa vào phụ nữ.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương