Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc
-
Chương 25
Đến dược đường, đại phu thấy đứa bé trong tay Lâm Hải cả người dơ dáy, tuy hơi giựt mình nhưng cũng vẫn tận tâm bắt mạch, thăm khám.
Vị đại phu đó đắp thuốc lá lên trán đứa bé. Sau đó kê một ít dược hạ sốt, để học trò đi hốt thuốc, sau đó mới quay sang Lâm Hải nói:" đứa bé này do đói quá dẫn đến suy kiệt cơ thể, lại chịu lạnh quá lâu, nên muốn hồi phục cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Ta đã kê đơn mười ngày thuốc, mười ngày sau nếu khỏe thì không cần đến khám nữa".
Lâm Hải cúi đầu cảm tạ vị đại phu đó, thanh toán tiền thuốc, sau đó ôm đứa bé đang bị bệnh cùng ba đứa nhỏ đi về.
Dương thị đang chuẩn bị làm cơm, thấy ba cha con trở về sớm còn mang theo hai đứa nhỏ gầy gò, dơ dáy thì kinh ngạc, Dương thị nhìn Lâm Hải.
Lâm Hải đang ôm đứa nhỏ bị sốt, chân bước vào nhà, nói với Dương thị:" để ta mang đứa nhỏ vào nhà rồi nói".
Dương thị cũng vội vàng theo vào, thấy hai đứa nhỏ quần áo tuy không rách nhưng cũng cáu bẩn không nhìn ra trước đó là màu gì. Dương thị sai Cẩn Tuệ lấy quần áo đưa cho đứa lớn đi tắm rửa, thay lại quần áo của Cẩn Tuệ. Tiếp theo lấy nước ấm và thêm một bộ đồ khác của Cẩn Tuệ thay cho đứa nhỏ đang bệnh nằm trên giường.
Trong lúc phu thê hai người đang lau người, thay quần áo cho đứa nhỏ, Lâm Hải nói lý do tại sao lại thu hai đứa nhỏ này.
Dương thị nghe xong, trong lòng không khỏi xót xa cho hai đứa nhỏ:" nếu chúng ta đã gặp gỡ chúng trong tình cảnh này, vậy là chúng ta có duyên với hai đứa đứa bé này. Ta nghĩ chúng ta cứ cưu mang chúng đi, dù sao chúng ta bây giờ cũng có khả năng". Dương thị nhìn đứa nhỏ mê man trên giường nói với Lâm Hải.
Lâm Hải gật đầu:" ta cũng nghĩ như vậy. Trước nàng cứ đi nấu chút cháo cho hai đứa nhỏ này, đại phu có nói để đói quá lâu ăn cơm ngay sẽ không tốt".
Dương thị đáp:" vâng", rồi mang chậu nước bẩn ra ngoài đi nấu đồ ăn.
Mẫn Trúc cùng Cẩn Tuệ nãy giờ ngồi cùng đứa lớn hỏi chuyện. Vậy mới biết hai huynh đệ này một người tên Trương Văn, một người là Trương Võ. Nơi hai người ở trước kia là Đào thôn, ở về phía bắc của Nguyệt quốc. Đào thôn năm ngoái mưa quá nhiều gây sạt đất, núi lở. Thôn dân phải đi tản cư, cha nương hắn theo lời tổ phụ trước khi lâm chung dặn dò đi kinh thành tìm nhà người thân giúp đỡ.
Vì nước lũ quá nhanh, mọi người chỉ kịp chạy thoát thân, tiền của gì đều cũng trôi theo nước lũ.
Vì vậy một nhà bốn người họ phải đi bộ đến kinh thành. Cha nương Trương Văn phải vừa đi vừa làm mướn để làm lộ phí đến kinh thành. Chính vì như vậy, khi qua khúc sông lớn, họ không có tiền đi đò, đành phải đi đường vòng, rồi đi qua một cây cầu độc mộc. Cha Trương Văn ôm hai người qua trước, đến lúc quay lại đón nương hắn, lúc cha hắn đang dìu nương qua thì chẳng may cả hai trượt chân rơi xuống sông. Hai huynh đệ cứ trơ mắt đứng nhìn cha nương bị dòng nước cuốn đi mà không thể làm gì...
Dương thị lúc đi ra, nàng đứng nghe Trương Văn kể đến đây mà nước mắt tuôn rơi. Hai đứa bé còn nhỏ như vậy, không biết đã trải qua bao nhiêu khổ cực mới tới được đây, vậy mà người thân lại nhẫn tâm không nhận.
Mẫn Trúc lên tiếng hỏi:" Trương ca ca, vậy huynh có nguyện ý ở lại nhà muội không? Nhà muội tuy không giàu có gì, nhưng cũng không để huynh và Trương Võ đói bụng".
Trương Văn như không tin vào tai mình, hắn nghĩ người ta chỉ giúp đỡ lúc này, sau này sẽ đuổi hai huynh đệ hắn đi. Vậy mà tiểu muội muội này lại hỏi hắn có nguyện ý ở lại không. Hắn là ngàn lần nguyện ý, vạn lần nguyện ý.
Trương Văn hai mắt sáng lên, nhìn Mẫn Trúc hỏi:" muội nói thật?"
Mẫn Trúc và Cẩn Tuệ nhìn nhau cười. Mẫn Trúc gật đầu:" Ân, đương nhiên là muội nói thật, cha nương muội sẽ không bỏ rơi hai người đâu".
Trương Văn cười rạng rỡ:" ta nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý". Nói xong lại cúi đầu khóc, hắn đây là có bao nhiêu may mắn? Vừa cứu được đệ đệ, từ nay về sau cũng không phải vất vưởng đầu đường xó chợ nữa.
Cẩn Tuệ lên tiếng:" ngươi đồng ý là tốt rồi, Trương Văn, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trương Võ nói:" ta năm nay mười một tuổi, đệ đệ năm nay tám tuổi".
Cẩn Tuệ không tin nhìn Trương Văn:" thật sự?"
Trương Văn người gầy gò, còn thấp hơn hắn nửa cái đầu, thế nào đã mười một tuổi rồi?
Trương Văn kiên định gật đầu:" Là thật, ta lừa ngươi làm gì?"
Mẫn Trúc ngược lại hiểu, Trương gia hẳn là một gia đình nghèo khó, hai huynh đệ Trương gia này, ăn uống không đủ chất thì sao mà lớn được.
Mẫn Trúc cười nói:" vậy Trương ca ca lớn tuổi hơn nhị ca của muội rồi, nhị ca mới mười tuổi thôi".
Trương Văn nhìn tiểu muội muội xinh đẹp, lại nhìn Cẩn Tuệ mới mười tuổi mà còn cao lớn hơn mình thì có chút xấu hổ. Trương Văn cúi đầu, hai cái tai đỏ bừng lên.
Dương thị thương cảm cho tình cảnh của hai đứa nhỏ họ Trương, nàng nấu một nồi cháo thịt cho mọi người cùng ăn. Nàng sợ nếu cả nhà mình ăn cơm, lại để hai đứa bé ăn cháo, sợ chúng hiểu lầm rồi lại tủi thân.
Ba người Mẫn Trúc nói chuyện về tình huống của hai huynh muội Trương Văn thêm một chút, rồi vào phòng Cẩn Tuệ thăm Trương Võ. So với lúc nãy, Trương Võ đã hạ sốt nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Trương Văn có chút khẩn trương, tới bên giường xoa xoa gương mặt nhỏ của đệ đệ rồi gọi:" A Võ, đệ mau tỉnh lại đi, ca tìm được nhà cho chúng ta ở lại rồi, chúng ta không phải chịu đói, chịu rét rồi".
Như nghe được tiếng gọi của đại ca hắn, Trương Võ mi mắt nháy liên tục, nhưng không hề mở ra, miệng liên tục gọi:" cha nương, con sợ, con đói".
Trương Văn thấy tiểu đệ của mình liên tục gọi cha nương, nhịn không được cũng bật khóc, cầm tay đệ đệ miệng nói liên tục:" không sao rồi, không sao nữa rồi, có đại ca ở đây".
Ba cha con Lâm Hải đứng nhìn hai anh em họ Trương, một trong cơn mê man nỉ non không dứt, một cúi người ôm thân hình gầy gò của đệ đệ, miệng liên tục thì thầm trấn an. Cả ba người không khỏi thổn thức trong lòng.
Lâm Hải bước lên, nắm nhẹ lấy bả vai gầy yếu của Trương Văn nói:" đệ đệ con hạ sốt rồi, hẳn là một lát sẽ tỉnh lại thôi, con cũng mệt rồi, đi ăn chút gì đã, con phải giữ sức khỏe để chăm sóc cho đệ đệ của con chứ".
Trương Văn nghe vậy cũng không nói gì, tay nhỏ cầm chắc tay đệ đệ không buông, môi mím chặt.
Mẫn Trúc thấy vậy cũng khuyên:" Trương ca ca, huynh nghe lời cha muội đi, nếu giờ huynh không tự chăm sóc tốt mình, làm sao có thể chăm sóc được đệ đệ của huynh?"
Trương Văn lúc này mới chịu gật đầu, buông tay Trương võ, theo cha con Lâm Hải ra ngoài. Vừa đi vừa quay lại nhìn đệ đệ đang miên man trên giường.
Dương thị sợ Trương Văn ngại ngùng, nên không bày chén nhỏ, mà múc cho mỗi người một tô cháo, lại bày một ít dưa muối ra bàn.
Chắc Trương Văn lâu lắm rồi không được ăn ngon như vậy. Mùi cháo thịt thơm phức làm cho hắn nuốt nước miếng liên tục.
Dương thị xoa đầu Trương Văn nói:" mau ăn đi cho nóng, ta có bỏ chút gừng vào trong cháo, sẽ giúp cơ thể con ấm hơn".
Trương Văn nhìn bốn người, thấy trừ Dương thị đang cười hòa ái nhìn hắn, còn lại không ai chú ý hắn, mọi người đang chăm chú ăn, lúc này mới bớt ngượng ngùng, lấy muỗng xúc cháo ăn. Cháo vừa vào miệng, mùi thơm của gạo, quyện cùng vị thịt, lại có chút thơm của gừng, ân, ăn thật ngon. Trương Văn kìm lòng không được, ăn lấy ăn để. Đã bao lâu rồi hắn không được ăn ngon như vậy? Chính hắn cũng không nhớ nổi nữa, vốn khi xưa ở Đào thôn, hắn cũng không mấy khi được ăn thịt.
Loáng cái, Trương Văn đã ăn hết một tô cháo lớn.
Dương thị nãy giờ vẫn để ý hắn, thấy thế, lại đứng lên múc thêm một tô cho hắn. Ba cha con Lâm Hải vẫn điềm nhiên chạm rãi ăn, giống như trên bàn chỉ có cháo ngon, còn lại không có gì khác lạ.
Trương Văn ăn đến tô thứ ba mới thỏa mãn buông muỗng xuống.
Dương thị cười hỏi:" con no rồi chứ?"
Trương Văn lúc này mặt đỏ bừng nói:" cảm ơn thẩm thẩm, con no rồi, con đi xem đệ đệ".
Nói xong đứng dậy chạy như bay về phòng Trương Võ đang nằm. Ba cha con Lâm Hải lúc này mới bật cười.
Ăn uống xong, cả nhà vào phòng thăm Trương Võ, thấy hắn hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng sốt đã hạ hoàn toàn. Lúc này cả nhà mới yên tâm đi nghỉ ngơi một chút. Trương Văn vẫn ở cạnh giường chăm sóc đệ đệ một khắc không rời.
Đến chiều, rốt cục Trương Võ cũng tỉnh lại, tuy sức khỏe còn rất yếu, nhưng tỉnh lại là tốt rồi.
Dương thị lúc này bưng cháo bón cho Trương Võ từng muỗng một. Lâm Hải cũng mang thuốc bốc ở dược đường lúc sáng đi nấu.
Chăm sóc cho Trương Võ ăn cháo, uống thuốc xong. Lâm Hải cùng Dương thị lại cẩn thận xem lại đồ chuẩn bị cho ngày mai đi thi.
Lúc này Mẫn Trúc đưa một lọ hương cam cho Lâm Hải nói:" cha, hương này sẽ giúp xua muỗi, cũng giúp thần trí tỉnh táo. Cha, người cầm đi, đến nơi cứ mở nắp bình ra để trên bàn, không cần dùng tiết kiệm đâu. Con làm bình này, đặc biệt để người mang đi thi".
Lâm Hải ôm con gái nhỏ vào lòng nói:" cám ơn tiểu bảo bối của cha".
Mẫn Trúc cười hì hì nói:" cha, người không cần tự ép bản thân, người cứ cố gắng hết sức là được rồi".
Lâm Hải cười gật đầu:" cha hiểu được".
Tối nay, mọi người đều đi ngủ sớm, Cẩn Tuệ và Mẫn Trúc ngủ chung một phòng, nhường phòng của Cẩn Tuệ cho huynh đệ Trương Văn.
Sáng sớm hôm sau, ba nương con Dương thị tiễn Lâm Hải tới tận cổng trường thi, đợi bóng dáng Lâm Hải khuất sau cánh cổng, ba người mới lặng lẽ rời đi.
Dương thị về nhà bây giờ cũng khá bận rộn, bốn đứa nhỏ nàng phải chăm sóc, Trương Võ lại bệnh chưa khỏi. Dương thị là cố để mình bận rộn, tránh cho tâm trạng lo lắng quấy nhiễu bản thân.
Mẫn Trúc cũng nhìn ra được nương nàng đây là đang cố để tâm tình bất an không lộ ra trước mặt huynh muội nàng. Mẫn Trúc cũng không khuyên Dương thị, vì nàng biết, nếu nàng khuyên nương sẽ càng lo lắng không yên hơn thôi.
..... Ta là đường phân cách ngạc nhiên......
Đến hôm nay, Lâm Sơn mới biết Lâm Hải lên kinh đi tham gia thi Đình.
Ngày hôm đó sau khi đuổi gia đình Lâm Hải đi, Lâm Sơn nghĩ Lâm Hải đã mang thê nhi về lại quê nhà. Vì khi đến kinh thành, Lâm Sơn không hề đội mão cử nhân, cũng không hề nói là hắn lên kinh đi thi.
Mà Lâm Sơn không phải nằm trong số quan chủ khảo, cũng không phải nằm trong đám quan ghi danh.
Chỉ là hôm nay lúc đến nha môn, có một vị quan ghi danh hỏi hắn, có người trùng họ, trùng quê với hắn tham gia khoa thi năm nay, không biết hắn có quen biết không. Lúc này Lâm Sơn mới tìm hiểu, lại phát hiện người mà vị quan kia nói lại là Lâm Hải.
Lâm Sơn đem chuyện này nói với La thị. La thị có chút bất ngờ nói với Lâm Sơn:" Lâm Hải làm sao mà đỗ cử nhân đê thi Đình năm nay kịp? Nếu như tính thời gian, cho dù thi đậu tú tài, thì năm nay mới tiếp tục thi cử nhân chứ?"
Lâm Sơn trầm tư một lát mới nói:" hắn đậu tú tài từ khi mười lăm tuổi rồi, khi đó là ta giấu chuyện hắn đậu tý tài với tất cả mọi người. Ta cũng không ngờ hắn lại quyết tâm đọc sách tiếp. Ta tưởng chừng ấy năm, đã bào mòn mơ ước của hắn rồi chứ".
La thị hỏi:" thế bây giờ chàng tính sao?"
Lâm Sơn lắc đầu:" có thể tính sao? Đợi kết quả thi xong thì tính tiếp. Nếu hắn không đậu thì thôi, mà đậu thấp sẽ bị điều ra khỏi kinh thành, ta cũng không thèm quản. Nhưng nếu đậu cao, thì phải nghĩ cách cho hắn thân bại danh liệt. Bây giờ ta mới tạo được một chút lòng tin với tam hoàng tử. Không thể ra tay với Lâm Hải ngay lúc này được".
La thị nghĩ nghĩ, cũng chẳng còn cách nào khác. Nên cũng không nói gì nữa.
Vị đại phu đó đắp thuốc lá lên trán đứa bé. Sau đó kê một ít dược hạ sốt, để học trò đi hốt thuốc, sau đó mới quay sang Lâm Hải nói:" đứa bé này do đói quá dẫn đến suy kiệt cơ thể, lại chịu lạnh quá lâu, nên muốn hồi phục cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Ta đã kê đơn mười ngày thuốc, mười ngày sau nếu khỏe thì không cần đến khám nữa".
Lâm Hải cúi đầu cảm tạ vị đại phu đó, thanh toán tiền thuốc, sau đó ôm đứa bé đang bị bệnh cùng ba đứa nhỏ đi về.
Dương thị đang chuẩn bị làm cơm, thấy ba cha con trở về sớm còn mang theo hai đứa nhỏ gầy gò, dơ dáy thì kinh ngạc, Dương thị nhìn Lâm Hải.
Lâm Hải đang ôm đứa nhỏ bị sốt, chân bước vào nhà, nói với Dương thị:" để ta mang đứa nhỏ vào nhà rồi nói".
Dương thị cũng vội vàng theo vào, thấy hai đứa nhỏ quần áo tuy không rách nhưng cũng cáu bẩn không nhìn ra trước đó là màu gì. Dương thị sai Cẩn Tuệ lấy quần áo đưa cho đứa lớn đi tắm rửa, thay lại quần áo của Cẩn Tuệ. Tiếp theo lấy nước ấm và thêm một bộ đồ khác của Cẩn Tuệ thay cho đứa nhỏ đang bệnh nằm trên giường.
Trong lúc phu thê hai người đang lau người, thay quần áo cho đứa nhỏ, Lâm Hải nói lý do tại sao lại thu hai đứa nhỏ này.
Dương thị nghe xong, trong lòng không khỏi xót xa cho hai đứa nhỏ:" nếu chúng ta đã gặp gỡ chúng trong tình cảnh này, vậy là chúng ta có duyên với hai đứa đứa bé này. Ta nghĩ chúng ta cứ cưu mang chúng đi, dù sao chúng ta bây giờ cũng có khả năng". Dương thị nhìn đứa nhỏ mê man trên giường nói với Lâm Hải.
Lâm Hải gật đầu:" ta cũng nghĩ như vậy. Trước nàng cứ đi nấu chút cháo cho hai đứa nhỏ này, đại phu có nói để đói quá lâu ăn cơm ngay sẽ không tốt".
Dương thị đáp:" vâng", rồi mang chậu nước bẩn ra ngoài đi nấu đồ ăn.
Mẫn Trúc cùng Cẩn Tuệ nãy giờ ngồi cùng đứa lớn hỏi chuyện. Vậy mới biết hai huynh đệ này một người tên Trương Văn, một người là Trương Võ. Nơi hai người ở trước kia là Đào thôn, ở về phía bắc của Nguyệt quốc. Đào thôn năm ngoái mưa quá nhiều gây sạt đất, núi lở. Thôn dân phải đi tản cư, cha nương hắn theo lời tổ phụ trước khi lâm chung dặn dò đi kinh thành tìm nhà người thân giúp đỡ.
Vì nước lũ quá nhanh, mọi người chỉ kịp chạy thoát thân, tiền của gì đều cũng trôi theo nước lũ.
Vì vậy một nhà bốn người họ phải đi bộ đến kinh thành. Cha nương Trương Văn phải vừa đi vừa làm mướn để làm lộ phí đến kinh thành. Chính vì như vậy, khi qua khúc sông lớn, họ không có tiền đi đò, đành phải đi đường vòng, rồi đi qua một cây cầu độc mộc. Cha Trương Văn ôm hai người qua trước, đến lúc quay lại đón nương hắn, lúc cha hắn đang dìu nương qua thì chẳng may cả hai trượt chân rơi xuống sông. Hai huynh đệ cứ trơ mắt đứng nhìn cha nương bị dòng nước cuốn đi mà không thể làm gì...
Dương thị lúc đi ra, nàng đứng nghe Trương Văn kể đến đây mà nước mắt tuôn rơi. Hai đứa bé còn nhỏ như vậy, không biết đã trải qua bao nhiêu khổ cực mới tới được đây, vậy mà người thân lại nhẫn tâm không nhận.
Mẫn Trúc lên tiếng hỏi:" Trương ca ca, vậy huynh có nguyện ý ở lại nhà muội không? Nhà muội tuy không giàu có gì, nhưng cũng không để huynh và Trương Võ đói bụng".
Trương Văn như không tin vào tai mình, hắn nghĩ người ta chỉ giúp đỡ lúc này, sau này sẽ đuổi hai huynh đệ hắn đi. Vậy mà tiểu muội muội này lại hỏi hắn có nguyện ý ở lại không. Hắn là ngàn lần nguyện ý, vạn lần nguyện ý.
Trương Văn hai mắt sáng lên, nhìn Mẫn Trúc hỏi:" muội nói thật?"
Mẫn Trúc và Cẩn Tuệ nhìn nhau cười. Mẫn Trúc gật đầu:" Ân, đương nhiên là muội nói thật, cha nương muội sẽ không bỏ rơi hai người đâu".
Trương Văn cười rạng rỡ:" ta nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý". Nói xong lại cúi đầu khóc, hắn đây là có bao nhiêu may mắn? Vừa cứu được đệ đệ, từ nay về sau cũng không phải vất vưởng đầu đường xó chợ nữa.
Cẩn Tuệ lên tiếng:" ngươi đồng ý là tốt rồi, Trương Văn, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trương Võ nói:" ta năm nay mười một tuổi, đệ đệ năm nay tám tuổi".
Cẩn Tuệ không tin nhìn Trương Văn:" thật sự?"
Trương Văn người gầy gò, còn thấp hơn hắn nửa cái đầu, thế nào đã mười một tuổi rồi?
Trương Văn kiên định gật đầu:" Là thật, ta lừa ngươi làm gì?"
Mẫn Trúc ngược lại hiểu, Trương gia hẳn là một gia đình nghèo khó, hai huynh đệ Trương gia này, ăn uống không đủ chất thì sao mà lớn được.
Mẫn Trúc cười nói:" vậy Trương ca ca lớn tuổi hơn nhị ca của muội rồi, nhị ca mới mười tuổi thôi".
Trương Văn nhìn tiểu muội muội xinh đẹp, lại nhìn Cẩn Tuệ mới mười tuổi mà còn cao lớn hơn mình thì có chút xấu hổ. Trương Văn cúi đầu, hai cái tai đỏ bừng lên.
Dương thị thương cảm cho tình cảnh của hai đứa nhỏ họ Trương, nàng nấu một nồi cháo thịt cho mọi người cùng ăn. Nàng sợ nếu cả nhà mình ăn cơm, lại để hai đứa bé ăn cháo, sợ chúng hiểu lầm rồi lại tủi thân.
Ba người Mẫn Trúc nói chuyện về tình huống của hai huynh muội Trương Văn thêm một chút, rồi vào phòng Cẩn Tuệ thăm Trương Võ. So với lúc nãy, Trương Võ đã hạ sốt nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Trương Văn có chút khẩn trương, tới bên giường xoa xoa gương mặt nhỏ của đệ đệ rồi gọi:" A Võ, đệ mau tỉnh lại đi, ca tìm được nhà cho chúng ta ở lại rồi, chúng ta không phải chịu đói, chịu rét rồi".
Như nghe được tiếng gọi của đại ca hắn, Trương Võ mi mắt nháy liên tục, nhưng không hề mở ra, miệng liên tục gọi:" cha nương, con sợ, con đói".
Trương Văn thấy tiểu đệ của mình liên tục gọi cha nương, nhịn không được cũng bật khóc, cầm tay đệ đệ miệng nói liên tục:" không sao rồi, không sao nữa rồi, có đại ca ở đây".
Ba cha con Lâm Hải đứng nhìn hai anh em họ Trương, một trong cơn mê man nỉ non không dứt, một cúi người ôm thân hình gầy gò của đệ đệ, miệng liên tục thì thầm trấn an. Cả ba người không khỏi thổn thức trong lòng.
Lâm Hải bước lên, nắm nhẹ lấy bả vai gầy yếu của Trương Văn nói:" đệ đệ con hạ sốt rồi, hẳn là một lát sẽ tỉnh lại thôi, con cũng mệt rồi, đi ăn chút gì đã, con phải giữ sức khỏe để chăm sóc cho đệ đệ của con chứ".
Trương Văn nghe vậy cũng không nói gì, tay nhỏ cầm chắc tay đệ đệ không buông, môi mím chặt.
Mẫn Trúc thấy vậy cũng khuyên:" Trương ca ca, huynh nghe lời cha muội đi, nếu giờ huynh không tự chăm sóc tốt mình, làm sao có thể chăm sóc được đệ đệ của huynh?"
Trương Văn lúc này mới chịu gật đầu, buông tay Trương võ, theo cha con Lâm Hải ra ngoài. Vừa đi vừa quay lại nhìn đệ đệ đang miên man trên giường.
Dương thị sợ Trương Văn ngại ngùng, nên không bày chén nhỏ, mà múc cho mỗi người một tô cháo, lại bày một ít dưa muối ra bàn.
Chắc Trương Văn lâu lắm rồi không được ăn ngon như vậy. Mùi cháo thịt thơm phức làm cho hắn nuốt nước miếng liên tục.
Dương thị xoa đầu Trương Văn nói:" mau ăn đi cho nóng, ta có bỏ chút gừng vào trong cháo, sẽ giúp cơ thể con ấm hơn".
Trương Văn nhìn bốn người, thấy trừ Dương thị đang cười hòa ái nhìn hắn, còn lại không ai chú ý hắn, mọi người đang chăm chú ăn, lúc này mới bớt ngượng ngùng, lấy muỗng xúc cháo ăn. Cháo vừa vào miệng, mùi thơm của gạo, quyện cùng vị thịt, lại có chút thơm của gừng, ân, ăn thật ngon. Trương Văn kìm lòng không được, ăn lấy ăn để. Đã bao lâu rồi hắn không được ăn ngon như vậy? Chính hắn cũng không nhớ nổi nữa, vốn khi xưa ở Đào thôn, hắn cũng không mấy khi được ăn thịt.
Loáng cái, Trương Văn đã ăn hết một tô cháo lớn.
Dương thị nãy giờ vẫn để ý hắn, thấy thế, lại đứng lên múc thêm một tô cho hắn. Ba cha con Lâm Hải vẫn điềm nhiên chạm rãi ăn, giống như trên bàn chỉ có cháo ngon, còn lại không có gì khác lạ.
Trương Văn ăn đến tô thứ ba mới thỏa mãn buông muỗng xuống.
Dương thị cười hỏi:" con no rồi chứ?"
Trương Văn lúc này mặt đỏ bừng nói:" cảm ơn thẩm thẩm, con no rồi, con đi xem đệ đệ".
Nói xong đứng dậy chạy như bay về phòng Trương Võ đang nằm. Ba cha con Lâm Hải lúc này mới bật cười.
Ăn uống xong, cả nhà vào phòng thăm Trương Võ, thấy hắn hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng sốt đã hạ hoàn toàn. Lúc này cả nhà mới yên tâm đi nghỉ ngơi một chút. Trương Văn vẫn ở cạnh giường chăm sóc đệ đệ một khắc không rời.
Đến chiều, rốt cục Trương Võ cũng tỉnh lại, tuy sức khỏe còn rất yếu, nhưng tỉnh lại là tốt rồi.
Dương thị lúc này bưng cháo bón cho Trương Võ từng muỗng một. Lâm Hải cũng mang thuốc bốc ở dược đường lúc sáng đi nấu.
Chăm sóc cho Trương Võ ăn cháo, uống thuốc xong. Lâm Hải cùng Dương thị lại cẩn thận xem lại đồ chuẩn bị cho ngày mai đi thi.
Lúc này Mẫn Trúc đưa một lọ hương cam cho Lâm Hải nói:" cha, hương này sẽ giúp xua muỗi, cũng giúp thần trí tỉnh táo. Cha, người cầm đi, đến nơi cứ mở nắp bình ra để trên bàn, không cần dùng tiết kiệm đâu. Con làm bình này, đặc biệt để người mang đi thi".
Lâm Hải ôm con gái nhỏ vào lòng nói:" cám ơn tiểu bảo bối của cha".
Mẫn Trúc cười hì hì nói:" cha, người không cần tự ép bản thân, người cứ cố gắng hết sức là được rồi".
Lâm Hải cười gật đầu:" cha hiểu được".
Tối nay, mọi người đều đi ngủ sớm, Cẩn Tuệ và Mẫn Trúc ngủ chung một phòng, nhường phòng của Cẩn Tuệ cho huynh đệ Trương Văn.
Sáng sớm hôm sau, ba nương con Dương thị tiễn Lâm Hải tới tận cổng trường thi, đợi bóng dáng Lâm Hải khuất sau cánh cổng, ba người mới lặng lẽ rời đi.
Dương thị về nhà bây giờ cũng khá bận rộn, bốn đứa nhỏ nàng phải chăm sóc, Trương Võ lại bệnh chưa khỏi. Dương thị là cố để mình bận rộn, tránh cho tâm trạng lo lắng quấy nhiễu bản thân.
Mẫn Trúc cũng nhìn ra được nương nàng đây là đang cố để tâm tình bất an không lộ ra trước mặt huynh muội nàng. Mẫn Trúc cũng không khuyên Dương thị, vì nàng biết, nếu nàng khuyên nương sẽ càng lo lắng không yên hơn thôi.
..... Ta là đường phân cách ngạc nhiên......
Đến hôm nay, Lâm Sơn mới biết Lâm Hải lên kinh đi tham gia thi Đình.
Ngày hôm đó sau khi đuổi gia đình Lâm Hải đi, Lâm Sơn nghĩ Lâm Hải đã mang thê nhi về lại quê nhà. Vì khi đến kinh thành, Lâm Sơn không hề đội mão cử nhân, cũng không hề nói là hắn lên kinh đi thi.
Mà Lâm Sơn không phải nằm trong số quan chủ khảo, cũng không phải nằm trong đám quan ghi danh.
Chỉ là hôm nay lúc đến nha môn, có một vị quan ghi danh hỏi hắn, có người trùng họ, trùng quê với hắn tham gia khoa thi năm nay, không biết hắn có quen biết không. Lúc này Lâm Sơn mới tìm hiểu, lại phát hiện người mà vị quan kia nói lại là Lâm Hải.
Lâm Sơn đem chuyện này nói với La thị. La thị có chút bất ngờ nói với Lâm Sơn:" Lâm Hải làm sao mà đỗ cử nhân đê thi Đình năm nay kịp? Nếu như tính thời gian, cho dù thi đậu tú tài, thì năm nay mới tiếp tục thi cử nhân chứ?"
Lâm Sơn trầm tư một lát mới nói:" hắn đậu tú tài từ khi mười lăm tuổi rồi, khi đó là ta giấu chuyện hắn đậu tý tài với tất cả mọi người. Ta cũng không ngờ hắn lại quyết tâm đọc sách tiếp. Ta tưởng chừng ấy năm, đã bào mòn mơ ước của hắn rồi chứ".
La thị hỏi:" thế bây giờ chàng tính sao?"
Lâm Sơn lắc đầu:" có thể tính sao? Đợi kết quả thi xong thì tính tiếp. Nếu hắn không đậu thì thôi, mà đậu thấp sẽ bị điều ra khỏi kinh thành, ta cũng không thèm quản. Nhưng nếu đậu cao, thì phải nghĩ cách cho hắn thân bại danh liệt. Bây giờ ta mới tạo được một chút lòng tin với tam hoàng tử. Không thể ra tay với Lâm Hải ngay lúc này được".
La thị nghĩ nghĩ, cũng chẳng còn cách nào khác. Nên cũng không nói gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook