Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi
-
Chương 33
Võ lâm……
Buổi tối bên trong chính điện vang lên không khí náo nhiệt,tiếng đàn ca cùng mỹ nữ nhảy múa không ngừng. Tư Đồ Vô Hạ tay phải nâng rượu,tay trái ôm ấp mỹ nhân,bộ dáng hết sức vô sỉ. Bên dưới chính điện,người say ngồi ngả nghiêng,mỹ nhân túc trực hầu hạ từng bàn,rượu thơm không ngừng đưa đến miệng. Nhìn từ bên ngoài vào,ai biết được đây là võ lâm? Hay võ lâm biến thành kĩ viện?
-Minh chủ,minh chủ,có tin tức của “huyết y cầm nhân” rồi a!!!
Một tên nô tài hớt hải chạy vào bẩm báo,tay vung lên loạn xạ,giữa đường đụng trúng một kĩ nữ,hắn cũng không thèm để ý,trực tiếp đi tới bên cạnh Tư Đồ Vô Hạ.
-Mau nói!
Tư Đồ Vô Hạ nghe bẩm báo hai mắt liền sáng lên,cuối cùng cũng có tin tức của nàng. Huyết y nữ tử đánh đàn…hắn tuy không gặp được nàng,nhưng nghe tin tức truyền trong thiên hạ cũng đủ biết nàng thực hấp dẫn. Tiếng đàn của nàng nghe nói chính là độc nhất vô nhị,điêu luyện không ai sánh bằng. Nếu đem được nàng về đây,hắn nhất định phải hảo hảo thưởng thức.
-Nàng ẩn cư bên trong rừng trúc cùng năm nữ tử,nhưng rất khó dò tung tích. Chỉ nghe tin đồn mới lan truyền. Đêm trăng tròn,nàng sẽ ở trên tường thành Kim quốc đánh đàn.
-Thật vậy?
Tên nô tài liều mạng gật đầu,cái này do hắn ra chợ thường xuyên nên mới nghe được tin đồn. Còn những người mà Minh chủ sai đi dò tìm thân thế của nàng,đến bây giờ vẫn không thấy tung tích. Không chừng là đã chết mất xác rồi a. Hắn nhất định sẽ được minh chủ ban thưởng,sau đó sẽ vào kĩ viện du ngoạn một chuyến,haha…
-Được rồi,trước tiên lui xuống,nếu như nàng thật sự xuất hiện,ta sẽ ban thưởng cho ngươi!
Tư Đồ Vô Hạ phất tay,ý bảo tên nô tài kia lui xuống. Sau đó lại tiếp tục uống rượu,im lặng lắng nghe bọn người phía dưới thi nhau bàn luận về Huyết y nữ tử,ánh mắt hắn thoáng loé lên một tia tinh quang,nhưng rất nhanh liền biến mất.
……………
-Chủ nhân,việc người giao cho thuộc hạ đã làm xong,chỉ còn chờ trăng tròn.
-Tốt!
Ta phất tay lệnh cho Thanh Long lui xuống. Hiện tại trăng cũng đã sắp tròn…không bao lâu nữa có thể tiến hành bước tiếp theo. Trước tiên cứ hưởng thụ cuộc sống xa xỉ ở hoàng cung Kim quốc. Sở dĩ ta vào được hoàng cung là do Bạch Phong Khinh một hai nhất quyết kéo ta về. Bạch Phong Vân cũng không có ý kiến,hắn cũng biết ta là ân nhân cứu hoàng đệ của hắn lúc còn ở Ngọc quốc,mặc dù không phải ta trực tiếp cứu.
Vì vậy Bạch Phong Vân còn có phần tôn trọng,đặc biệt chuẩn bị nơi tốt cho ta ở,mặc dù hành tung của ta là bí mật,thân phận lại càng phải giữ kín,nhưng ta vẫn được đối đãi theo kiểu thượng khách. Năm thuộc hạ của ta cũng vậy.
Đến đây cũng đã được hai ngày,ta cũng moi móc được một số tin tức nhiều chuyện [giống như chuyện của mấy bà tám =="] từ miệng của Bạch Phong Khinh. Hoàng đế Kim quốc luyện Điển Tâm Công,một loại bí tịch võ công siêu đẳng cho nên mới mất đi khả năng biểu cảm,môn võ này không cho phép người luyện nó có tình cảm nam nữ,nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Còn nữa,Kim quốc không có ba ngàn hậu cung,cũng không có hoàng hậu. Bạch Phong Vân không có thê thiếp. Bản thân Bạch Phong Khinh thì lại có một trắc phi,nhưng nhìn thái độ của tiểu tử kia,ta thấy hắn hình như đã đem vị trắc phi đó bỏ quên đến làm nàng ta mốc meo lên rồi.
Có tiểu tử kia đến bàn chuyện nhiều chuyện,ta cũng không có cảm giác chán là mấy. Nhưng mỗi buổi tối vừa đặt người xuống nằm ngủ,bản thân lại nhớ đến người đó da diết. Hắn bây giờ đang làm gì? Có nhớ ta như ta nhớ hắn không? Ta trốn đi,hắn có tức giận không?
…
Đáp án là…Thượng Quan Tán Lý phi thường tức giận,ngày nào cũng mang bộ mặt âm u dọa người đi thượng triều,sau lại ở suốt bên trong Hồng Đào cư. Mà không khí bên trong đó cũng không khác gì khuôn mặt âm u của hắn là mấy.
-Uy…ngươi định hù chết ta sao? Lúc nào gặp ngươi cũng chỉ có bộ mặt như Cương Thi!
Huyền Cát theo thói quen phóng vào từ cửa sổ,hy vọng tin tức lần này của hắn làm khuôn mặt kia sáng sủa thêm một chút.
-Có gì nói mau!
Thượng Quan Tán Lý trực tiếp vào thẳng vấn đề,hắn cũng không có tâm trạng nào đùa giỡn cùng Huyền Cát.
-Theo như thông tin tra được cùng phối hợp bên Tàng Tin Các,thêm nữa ta đã dùng nhan sắc của mình mua chuộc Nha Linh [=="] mới biết được phu nhân của ngươi hiện đang rất nổi tiếng ở Kim quốc,được mọi người xưng là Huyết Y Cầm nhân.
-Nàng hiện tại ở đâu?
Thượng Quan Tán Lý nghe xong khuôn mặt cũng không có chút tươi sáng,thậm chí còn đen đi vài phần,sau lại tiếp tục tra hỏi Huyền Cát.
-Nàng đang ở trong hoàng cung Kim quốc,hình như là được Vương gia Kim quốc-Bạch Phong Khinh mời về.
-Cái gì?
Huyền Cát bắt đầu chảy mồ hôi lạnh,vừa nói xong,Thượng Quan Tán Lý đã vận nội công làm bàn trà biến thành bột phấn.
Huyền Cát bắt đầu chảy mồ hôi lạnh,vừa nói xong,Thượng Quan Tán Lý đã vận nội công làm bàn trà biến thành bột phấn.
-Nga~…ta còn có việc…
Huyền Cát thật sự cảm thấy Thượng Quan Tán Lý lúc này vô cùng khủng khiếp. Nếu mà không bỏ chạy,e rằng người đầu tiên hi sinh chính là hắn. Dựa theo hiểu biết…Thượng Quan Tán Lý là một người lúc nào cũng tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt,khí chất của hắn lại xa cách khó gần. Nhưng mà bây giờ…nhìn thế nào cũng cảm thấy thực giống đố phu [người chồng đố kị] uống dấm chua.
-Chuẩn bị,ngày mai sang Kim quốc!
Thượng Quan Tán Lý buồn bực hừ lạnh,hàng mi dài khẽ cụp xuống lóe ra tinh quang chết chóc. Huyền Cát cảm nhận được bầu không khí càng ngày càng quỷ dị liền nhanh chóng bỏ chạy.
Trời đã xuống sắc,Thượng Quan Tán Lý phượng mâu đậm nét u buồn,bạc thần khẽ thở dài…nỗi nhớ nàng theo từng ngày cứ tăng lên.
Nếu không sang Kim quốc bắt lấy tiểu quỷ kia,e rằng không lâu nữa nàng sẽ làm loạn lên. Nữ nhân của hắn…không thể để cho người khác dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy được.
………………………
Kim Quốc…
Đêm trăng tròn…
Tường thành Kim quốc đầy ắp người đứng phía dưới,mỗi người đều chọn cho mình chỗ ngồi thuận lợi để có thể nhìn rõ nơi “huyết y cầm nhân” sắp biễu diễn. Tài tử giai nhân cũng đều tụ họp đầy đủ,nam nhân đều có chung ý tưởng muốn nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân trong lời đồn đại. Nữ nhân đa phần là vì tò mò,một số lại muốn xem rõ thực hư…
Kinh thành Kim quốc lần đầu tiên vào buổi tối lại trở nên đông đúc như vậy.
…………
-Nha Linh,đàn đã chuẩn bị xong chưa?
-Đã xong!
Nha Linh cẩn thận mở từ trong hộp gấm một cây đàn tỳ bà cầu kì. Đây cũng là quà Bạch Phong Khinh muốn tặng ta. Khẽ thử âm…tiếng nhạc vang lên réo rắc êm dịu như có một làn nước ấm chảy qua tai. Qủa thực là bảo vật a ~.
-Đã mật báo cho người của Võ Lâm chân chính chưa?
Ta đem đàn để lại vào hộp gấm,cũng không quên vào vấn đề chính…Muốn nắm chắc phần thắng,phải liên kết cùng bọn người không khuất phục Tư Đồ Vô Hạ.
Sở dĩ ta có thể trực tiếp đánh vào Võ lâm…nhưng làm như vậy rất không khả quan. Trước hết nên bày vẽ một chút để tạo nên tiếng vang thu hút Tư Đồ Vô Hạ. Nếu theo như mật báo của Võ Lâm chân chính…hẳn là tối nay Tư Đồ Vô Hạ sẽ sai người tới mời ta về đánh đàn cho hắn. Như vậy chính là nói ta được Võ Lâm minh chủ đường đường chính chính mời vào,cũng là thời cơ thuận tiện để quan sát địa thế bên trong.
-Chủ nhân,tất cả đều hoàn hảo,chỉ còn chờ tối nay hành động!
Nha Linh cùng tứ hộ vệ đều đã đầy đủ,cuộc chơi tối nay…e rằng sẽ rất thú vị.
-Tốt,đi thôi!
Ta ôm lấy hộp gấm bước ra ngoài,thẳng hướng tường thành mà tới. Cũng thật biết ơn Bạch Phong Vân,hắn cho ta biểu diễn trên tường thành,lại hỗ trợ nhân lực cho ta. Hơn nữa…nếu như ta tiêu diệt được bọn người của Tư Đồ Vô Hạ,Bạch Phong Vân sẽ hợp tác cùng ta tung tin đồn
“huyết y cầm nhân” là nữ nhân của Hoàng đế Kim quốc,Minh chủ võ lâm có ý định bắt nàng làm người của hắn,hoàng đế nghe xong nổi trận lôi đình liền đem quân tới tay tiêu diệt Võ Lâm…trong lúc sinh tử,hoàng đế bị đánh lén,huyết y cầm nhân chạy tới đỡ đao…hy sinh một mạng vì người yêu.”
Hắc hắc…ta thực thông minh a ~,dù sao rất ít người biết Bạch Phong Vân luyện “Điển Tâm Công”,hơn nữa,ta làm xong chuyện này sẽ trở về Ngôn quốc…bịa chuyện “huyết y cầm nhân” tử nạn chính là cách hay nhất.
-Chủ nhân,đã tới lúc!
-Hảo!
Ta từ trong suy nghĩ phục hồi lại,nhìn đến phía dưới người đến xem vô số liền thấy hài lòng.
Haha…Tư Đồ Vô Hạ…ngày chết của ngươi cũng không còn lâu đâu!
Đêm…
Ánh trăng treo ở trên cao tỏa ra tinh quang mờ ảo tựa cõi tiên.
Bên trên tường thành Kim quốc,năm thiếu nữ mặc huyết y rực đỏ xuất hiện. Năm người vừa đáp xuống liền tự động lui ra sau vài bước,người ở bên dưới bắt đầu xôn xao,tiếng hoan hô cỗ vũ không ngừng vang lên.
Chưa đầy một khắc,ở giữa mặt thành xuất hiện thêm bóng dáng mặc kim bào sáng chói,nàng ở trên cao bay xuống tựa như tiên nữ giáng trần. Mọi người nhìn thấy khuôn mặt của nàng đều không tránh khỏi ngây ngốc…
Mái tóc dài màu tím bạc tung bay theo gió, lả lướt như suối chảy. Kiêu nhan kiều mị mà trong trẻo,phượng mâu tà mị được phủ bởi hàng mi cong dài rợp bóng. Mũi nhỏ xinh cao thẳng,môi hoa đào ướt át tựa tiếu phi tiếu…Nàng vận một bộ Kim bào ánh lên bạch sắc lung linh,trên cổ đeo vòng bạc vang lên tiếng leng keng dễ nghe,cả người toát lên lãnh khí cao ngạo.
Đêm
Gió nhẹ thổi,bóng dáng nhỏ có mái tóc màu tím bạc khẽ ngồi xuống,bàn tay mở từ trong hộp gấm một cây đàn tỳ bà tinh xảo. Tay ngọc khẽ ôm đàn vào lòng,mơn trớn nhẹ nhàng lên dây đàn phát ra âm thanh réo rắt.
Người thưởng thức bên dưới cứ tưởng sẽ lại được nghe một khúc tấu bi tráng mạnh mẽ. Nhưng lần này lại không phải,bởi vì tiếng đàn vang lên lại mang âm tiết vui tươi,một lúc sau lại đượm buồn,tiếng đàn nhẹ nhàng nối tiếp như một chuỗi nhớ thương. Trầm bổng như suối lượn.
………………
Đã rất lâu,cũng vào đêm trăng tròn, ta cùng một người ngồi dưới ánh trăng thưởng thức hoa đào.
Người đó nói với ta rằng thế gian này chỉ có hai thứ làm hắn lo lắng,thứ nhất là chuyện quốc sự…liên quan đến trăm vạn bá tánh,thứ hai…chính là nương tử của hắn.
Ta cười,hỏi lại hắn “Nương tử cùng quốc sự,cái nào quan trọng hơn?”
Hắn vui vẻ trả lời…”lúc chưa gặp nàng,chuyện quốc sự chính là cuộc sống của ta,lấy nàng…nàng trở thành sinh mệnh của ta”
Ta lại cười,tiếp tục hỏi hắn:”Ngươi như thế nào hội yêu ta nhanh như vậy?”
Hắn ôm ta vào lòng,nỉ non: “yêu chính là yêu,không phải dựa vào thời gian dài hay ngắn mới có thể biết được. Nàng cho ta biết được cảm giác khi tức giận,khi vui vẻ,khi đau buồn…điều mà ta đã không được trải nghiệm từ rất lâu”
………
Những lời của Thượng Quan Tán Lý làm ta thực sự động tâm. Hắn nói đúng,yêu chính là yêu…ở bên hắn…ta cảm nhận được hạnh phúc là gì. Điều mà ta chưa từng được trải nghiệm từ khi trở thành cô nhi.
Ta cũng nhận ra,Thượng Quan Tán Lý là người ngoài lạnh trong ấm. Bề ngoài của hắn giống như trích tiên rất khó gần gũi,nhưng một khi đã tiến vào nội tâm của hắn…ta liền cảm nhận được vô vàn ấm áp.
Thượng Quan Tán Lý nói đúng,yêu chính là yêu…ta biết,ta yêu hắn,rất nhiều là đằng khác.
……………
Tiếng đàn tiếp tục vang lên những âm điệu ngọt ngào huyền ảo,người nghe bên dưới như bị mê hoặc,đắm chìm trong giấc mộng,khuôn mặt mọi người không tự chủ nở nụ cười. Thanh âm tựa như mật rót vào lòng người một cỗ tưởng niệm những ngày tháng hạnh phúc đã qua…giai điệu tươi sáng như chào đón tương lai phía trước.
“Ting” một tiếng,âm thanh cũng dừng lại,nhưng người bên dưới vẫn như cũ bị hấp dẫn bởi linh hồn của tiếng đàn.
Nàng, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao lại có thể đàn lên giai điệu mê hoặc lòng nhân như vậy?
Tiếng vỗ tay cùng hoan hô bất chợt như sấm dội vang trời,cả kinh thành Kim quốc chìm trong tiếng vỗ tay vô tận. Bên trên tường thành,trăng tròn như ẩn như hiện phía sau lưng ‘Huyết y cầm nhân’ càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc trên khuôn mặt nàng. Mọi người nhìn thấy nàng nở nụ cười đều trở nên ngây ngốc.
Dưới ánh trăng,mái tóc tím không ngừng tung bay,phượng mâu sâu thẳm không rõ biểu cảm,chỉ có đôi môi màu hoa đào khẽ nở nụ cười nhẹ làm thời gian như ngưng đọng lại.
Đột nhiên, ở dưới chân thành có người đặt thang từ từ trèo lên. Thanh Long,Bạch Hổ,Chu Tước,Huyền Vũ,Nha Linh đều đồng loạt tiến lên phía trước,ánh mắt giao nhau.
“Các vị đừng hiểu lầm,ta không có ý xằng bậy”
Người vừa trèo lên hiển nhiên là một nam nhân,cũng chính là tên nô tài thân cận của Tư Đồ Vô Hạ.
“Ngươi lên đây làm gì?”
Nha Linh thanh âm đầy lãnh ý vang lên,mọi người bên dưới thấy có chuyện liền trở nên nhốn nháo,cũng có người nảy sinh ý định muốn bay lên tường thành để nhìn cho rõ mặt đại mỹ nhân. Tất nhiên…không phải là bây giờ.
“Chủ tử của ta nghe danh cô nương chính là cầm nhân có một không hai liền sinh lòng ngưỡng mộ,muốn mời cô nương đến bổn gia một chuyến dể có dịp học hỏi”
Nha Linh quay lại nhìn ta xin ý kiến,ta gật đầu một cái,có khả năng cá đã sắp cắn câu.
“Chủ tử của ngươi là ai?”
“Chính là võ lâm minh chủ đương nhiệm”
Tên nô tài chắp tay cung kính nói,dù sao chủ tử đã ra lệnh bằng mọi giá phải mời cho bằng được nàng. Nếu không,chén cơm của hắn khó mà giữ. Cũng bởi thường ngày hắn nhanh mồm lẹ miệng,luôn luôn đi theo vuốt mông ngựa Tư Đồ Vô Hạ cho nên bây giờ mới phải đi làm cái loại việc này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại,nếu không phải chủ tử sai hắn đi,làm sao hắn có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp khuynh đảo thành trì của nữ nhân tóc tím kia. Nàng quả thực là đẹp đến họa quốc,có điều…đôi mắt cùng khí chất của nàng mang đến cảm giác nguy hiểm khó gần,rất quỷ dị…
“Khó mới có dịp được võ lâm minh chủ mời,chúng ta há dám từ chối?”
Nghe được nam nhân kia tự xưng mình là người của võ lâm đương nhiệm,ta khẽ cười một cái,xem ra cá cắn câu cũng thật nhanh,cứ tưởng là sẽ rất khó khăn mới có thể dụ được Tư Đồ Vô Hạ,nhưng xem ra…tên nam nhân này yêu cầm đến cuồng si rồi.
“Vây bây giờ ta có thể thay mặt chủ tử mời các vị tới Võ Lâm?”
“Có thể”
Nha Linh thay ta trả lời,thái độ hết sức khiêm tốn. Nhưng không ngờ ta vừa mới đứng lên,ở bên dưới lại có người đồng loạt bay lên,một số khác lại chính là áp dụng cách trèo thang của tên lúc nãy.
Có một điều đáng để ý …hình như người bay lên tường thành,đều là nam nhân.
“Xin hỏi các vị lên đây có việc chi?”
Lần này ta không để Nha Linh hỏi thay mà trực tiếp tiến lên. Ánh mắt tươi cười quét một lượt…
“Cô nương,có thể cho tại hạ mạn phép hỏi quý danh?”
“Cô nương,tta vừa gặp nàng liền muốn nhất kiến chung tình,có thể cho tại hạ cơ hội?”
“Này…ai cho ngươi tranh giành,câu đó để ta nói”
“Đồ xấu xí nhà ngươi,cút đi”
“Ngươi mới xấu xí”
“…”
“…”
Ta nhìn bọn họ một phen chen lấn tranh giành liền cảm thán,hình như hiệu ứng của việc đánh đàn đã đi quá xa a ~.
“Các ngươi nghĩ mình có tư cách sao? Để ta nói cho biết, ngay cả cơ hội được cởi giày cho nàng,cũng chưa tới lượt các ngươi”
Bên trên tán cây phát ra âm thanh mị hoặc của nam nhân,vừa nói,bóng dáng của hắn liền hướng tường thành mà bay tới,dáng người mạnh mẽ phong tình vạn chủng,hắn vận một bộ huyết y có màu sáng,cổ áo trễ xuống làm lộ khuôn ngực trắng noãn bên trong,nữ nhân ở bên dưới nhìn thấy, hận không tiến lên hung hăng đem hắn bắt về làm tướng công.
Nam nhân dừng lại trước mặt ta,cười quyến rũ
“Yên nhi,đã lâu không gặp~”
Nhìn một hồi lâu,ta chợt cảm thấy nam nhân này có gì đó quen quen, thấy hắn cười mị hoặc rất giống một người, ta nghi ngờ mở miệng
“Yến Tứ Phương?”
Buổi tối bên trong chính điện vang lên không khí náo nhiệt,tiếng đàn ca cùng mỹ nữ nhảy múa không ngừng. Tư Đồ Vô Hạ tay phải nâng rượu,tay trái ôm ấp mỹ nhân,bộ dáng hết sức vô sỉ. Bên dưới chính điện,người say ngồi ngả nghiêng,mỹ nhân túc trực hầu hạ từng bàn,rượu thơm không ngừng đưa đến miệng. Nhìn từ bên ngoài vào,ai biết được đây là võ lâm? Hay võ lâm biến thành kĩ viện?
-Minh chủ,minh chủ,có tin tức của “huyết y cầm nhân” rồi a!!!
Một tên nô tài hớt hải chạy vào bẩm báo,tay vung lên loạn xạ,giữa đường đụng trúng một kĩ nữ,hắn cũng không thèm để ý,trực tiếp đi tới bên cạnh Tư Đồ Vô Hạ.
-Mau nói!
Tư Đồ Vô Hạ nghe bẩm báo hai mắt liền sáng lên,cuối cùng cũng có tin tức của nàng. Huyết y nữ tử đánh đàn…hắn tuy không gặp được nàng,nhưng nghe tin tức truyền trong thiên hạ cũng đủ biết nàng thực hấp dẫn. Tiếng đàn của nàng nghe nói chính là độc nhất vô nhị,điêu luyện không ai sánh bằng. Nếu đem được nàng về đây,hắn nhất định phải hảo hảo thưởng thức.
-Nàng ẩn cư bên trong rừng trúc cùng năm nữ tử,nhưng rất khó dò tung tích. Chỉ nghe tin đồn mới lan truyền. Đêm trăng tròn,nàng sẽ ở trên tường thành Kim quốc đánh đàn.
-Thật vậy?
Tên nô tài liều mạng gật đầu,cái này do hắn ra chợ thường xuyên nên mới nghe được tin đồn. Còn những người mà Minh chủ sai đi dò tìm thân thế của nàng,đến bây giờ vẫn không thấy tung tích. Không chừng là đã chết mất xác rồi a. Hắn nhất định sẽ được minh chủ ban thưởng,sau đó sẽ vào kĩ viện du ngoạn một chuyến,haha…
-Được rồi,trước tiên lui xuống,nếu như nàng thật sự xuất hiện,ta sẽ ban thưởng cho ngươi!
Tư Đồ Vô Hạ phất tay,ý bảo tên nô tài kia lui xuống. Sau đó lại tiếp tục uống rượu,im lặng lắng nghe bọn người phía dưới thi nhau bàn luận về Huyết y nữ tử,ánh mắt hắn thoáng loé lên một tia tinh quang,nhưng rất nhanh liền biến mất.
……………
-Chủ nhân,việc người giao cho thuộc hạ đã làm xong,chỉ còn chờ trăng tròn.
-Tốt!
Ta phất tay lệnh cho Thanh Long lui xuống. Hiện tại trăng cũng đã sắp tròn…không bao lâu nữa có thể tiến hành bước tiếp theo. Trước tiên cứ hưởng thụ cuộc sống xa xỉ ở hoàng cung Kim quốc. Sở dĩ ta vào được hoàng cung là do Bạch Phong Khinh một hai nhất quyết kéo ta về. Bạch Phong Vân cũng không có ý kiến,hắn cũng biết ta là ân nhân cứu hoàng đệ của hắn lúc còn ở Ngọc quốc,mặc dù không phải ta trực tiếp cứu.
Vì vậy Bạch Phong Vân còn có phần tôn trọng,đặc biệt chuẩn bị nơi tốt cho ta ở,mặc dù hành tung của ta là bí mật,thân phận lại càng phải giữ kín,nhưng ta vẫn được đối đãi theo kiểu thượng khách. Năm thuộc hạ của ta cũng vậy.
Đến đây cũng đã được hai ngày,ta cũng moi móc được một số tin tức nhiều chuyện [giống như chuyện của mấy bà tám =="] từ miệng của Bạch Phong Khinh. Hoàng đế Kim quốc luyện Điển Tâm Công,một loại bí tịch võ công siêu đẳng cho nên mới mất đi khả năng biểu cảm,môn võ này không cho phép người luyện nó có tình cảm nam nữ,nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Còn nữa,Kim quốc không có ba ngàn hậu cung,cũng không có hoàng hậu. Bạch Phong Vân không có thê thiếp. Bản thân Bạch Phong Khinh thì lại có một trắc phi,nhưng nhìn thái độ của tiểu tử kia,ta thấy hắn hình như đã đem vị trắc phi đó bỏ quên đến làm nàng ta mốc meo lên rồi.
Có tiểu tử kia đến bàn chuyện nhiều chuyện,ta cũng không có cảm giác chán là mấy. Nhưng mỗi buổi tối vừa đặt người xuống nằm ngủ,bản thân lại nhớ đến người đó da diết. Hắn bây giờ đang làm gì? Có nhớ ta như ta nhớ hắn không? Ta trốn đi,hắn có tức giận không?
…
Đáp án là…Thượng Quan Tán Lý phi thường tức giận,ngày nào cũng mang bộ mặt âm u dọa người đi thượng triều,sau lại ở suốt bên trong Hồng Đào cư. Mà không khí bên trong đó cũng không khác gì khuôn mặt âm u của hắn là mấy.
-Uy…ngươi định hù chết ta sao? Lúc nào gặp ngươi cũng chỉ có bộ mặt như Cương Thi!
Huyền Cát theo thói quen phóng vào từ cửa sổ,hy vọng tin tức lần này của hắn làm khuôn mặt kia sáng sủa thêm một chút.
-Có gì nói mau!
Thượng Quan Tán Lý trực tiếp vào thẳng vấn đề,hắn cũng không có tâm trạng nào đùa giỡn cùng Huyền Cát.
-Theo như thông tin tra được cùng phối hợp bên Tàng Tin Các,thêm nữa ta đã dùng nhan sắc của mình mua chuộc Nha Linh [=="] mới biết được phu nhân của ngươi hiện đang rất nổi tiếng ở Kim quốc,được mọi người xưng là Huyết Y Cầm nhân.
-Nàng hiện tại ở đâu?
Thượng Quan Tán Lý nghe xong khuôn mặt cũng không có chút tươi sáng,thậm chí còn đen đi vài phần,sau lại tiếp tục tra hỏi Huyền Cát.
-Nàng đang ở trong hoàng cung Kim quốc,hình như là được Vương gia Kim quốc-Bạch Phong Khinh mời về.
-Cái gì?
Huyền Cát bắt đầu chảy mồ hôi lạnh,vừa nói xong,Thượng Quan Tán Lý đã vận nội công làm bàn trà biến thành bột phấn.
Huyền Cát bắt đầu chảy mồ hôi lạnh,vừa nói xong,Thượng Quan Tán Lý đã vận nội công làm bàn trà biến thành bột phấn.
-Nga~…ta còn có việc…
Huyền Cát thật sự cảm thấy Thượng Quan Tán Lý lúc này vô cùng khủng khiếp. Nếu mà không bỏ chạy,e rằng người đầu tiên hi sinh chính là hắn. Dựa theo hiểu biết…Thượng Quan Tán Lý là một người lúc nào cũng tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt,khí chất của hắn lại xa cách khó gần. Nhưng mà bây giờ…nhìn thế nào cũng cảm thấy thực giống đố phu [người chồng đố kị] uống dấm chua.
-Chuẩn bị,ngày mai sang Kim quốc!
Thượng Quan Tán Lý buồn bực hừ lạnh,hàng mi dài khẽ cụp xuống lóe ra tinh quang chết chóc. Huyền Cát cảm nhận được bầu không khí càng ngày càng quỷ dị liền nhanh chóng bỏ chạy.
Trời đã xuống sắc,Thượng Quan Tán Lý phượng mâu đậm nét u buồn,bạc thần khẽ thở dài…nỗi nhớ nàng theo từng ngày cứ tăng lên.
Nếu không sang Kim quốc bắt lấy tiểu quỷ kia,e rằng không lâu nữa nàng sẽ làm loạn lên. Nữ nhân của hắn…không thể để cho người khác dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy được.
………………………
Kim Quốc…
Đêm trăng tròn…
Tường thành Kim quốc đầy ắp người đứng phía dưới,mỗi người đều chọn cho mình chỗ ngồi thuận lợi để có thể nhìn rõ nơi “huyết y cầm nhân” sắp biễu diễn. Tài tử giai nhân cũng đều tụ họp đầy đủ,nam nhân đều có chung ý tưởng muốn nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân trong lời đồn đại. Nữ nhân đa phần là vì tò mò,một số lại muốn xem rõ thực hư…
Kinh thành Kim quốc lần đầu tiên vào buổi tối lại trở nên đông đúc như vậy.
…………
-Nha Linh,đàn đã chuẩn bị xong chưa?
-Đã xong!
Nha Linh cẩn thận mở từ trong hộp gấm một cây đàn tỳ bà cầu kì. Đây cũng là quà Bạch Phong Khinh muốn tặng ta. Khẽ thử âm…tiếng nhạc vang lên réo rắc êm dịu như có một làn nước ấm chảy qua tai. Qủa thực là bảo vật a ~.
-Đã mật báo cho người của Võ Lâm chân chính chưa?
Ta đem đàn để lại vào hộp gấm,cũng không quên vào vấn đề chính…Muốn nắm chắc phần thắng,phải liên kết cùng bọn người không khuất phục Tư Đồ Vô Hạ.
Sở dĩ ta có thể trực tiếp đánh vào Võ lâm…nhưng làm như vậy rất không khả quan. Trước hết nên bày vẽ một chút để tạo nên tiếng vang thu hút Tư Đồ Vô Hạ. Nếu theo như mật báo của Võ Lâm chân chính…hẳn là tối nay Tư Đồ Vô Hạ sẽ sai người tới mời ta về đánh đàn cho hắn. Như vậy chính là nói ta được Võ Lâm minh chủ đường đường chính chính mời vào,cũng là thời cơ thuận tiện để quan sát địa thế bên trong.
-Chủ nhân,tất cả đều hoàn hảo,chỉ còn chờ tối nay hành động!
Nha Linh cùng tứ hộ vệ đều đã đầy đủ,cuộc chơi tối nay…e rằng sẽ rất thú vị.
-Tốt,đi thôi!
Ta ôm lấy hộp gấm bước ra ngoài,thẳng hướng tường thành mà tới. Cũng thật biết ơn Bạch Phong Vân,hắn cho ta biểu diễn trên tường thành,lại hỗ trợ nhân lực cho ta. Hơn nữa…nếu như ta tiêu diệt được bọn người của Tư Đồ Vô Hạ,Bạch Phong Vân sẽ hợp tác cùng ta tung tin đồn
“huyết y cầm nhân” là nữ nhân của Hoàng đế Kim quốc,Minh chủ võ lâm có ý định bắt nàng làm người của hắn,hoàng đế nghe xong nổi trận lôi đình liền đem quân tới tay tiêu diệt Võ Lâm…trong lúc sinh tử,hoàng đế bị đánh lén,huyết y cầm nhân chạy tới đỡ đao…hy sinh một mạng vì người yêu.”
Hắc hắc…ta thực thông minh a ~,dù sao rất ít người biết Bạch Phong Vân luyện “Điển Tâm Công”,hơn nữa,ta làm xong chuyện này sẽ trở về Ngôn quốc…bịa chuyện “huyết y cầm nhân” tử nạn chính là cách hay nhất.
-Chủ nhân,đã tới lúc!
-Hảo!
Ta từ trong suy nghĩ phục hồi lại,nhìn đến phía dưới người đến xem vô số liền thấy hài lòng.
Haha…Tư Đồ Vô Hạ…ngày chết của ngươi cũng không còn lâu đâu!
Đêm…
Ánh trăng treo ở trên cao tỏa ra tinh quang mờ ảo tựa cõi tiên.
Bên trên tường thành Kim quốc,năm thiếu nữ mặc huyết y rực đỏ xuất hiện. Năm người vừa đáp xuống liền tự động lui ra sau vài bước,người ở bên dưới bắt đầu xôn xao,tiếng hoan hô cỗ vũ không ngừng vang lên.
Chưa đầy một khắc,ở giữa mặt thành xuất hiện thêm bóng dáng mặc kim bào sáng chói,nàng ở trên cao bay xuống tựa như tiên nữ giáng trần. Mọi người nhìn thấy khuôn mặt của nàng đều không tránh khỏi ngây ngốc…
Mái tóc dài màu tím bạc tung bay theo gió, lả lướt như suối chảy. Kiêu nhan kiều mị mà trong trẻo,phượng mâu tà mị được phủ bởi hàng mi cong dài rợp bóng. Mũi nhỏ xinh cao thẳng,môi hoa đào ướt át tựa tiếu phi tiếu…Nàng vận một bộ Kim bào ánh lên bạch sắc lung linh,trên cổ đeo vòng bạc vang lên tiếng leng keng dễ nghe,cả người toát lên lãnh khí cao ngạo.
Đêm
Gió nhẹ thổi,bóng dáng nhỏ có mái tóc màu tím bạc khẽ ngồi xuống,bàn tay mở từ trong hộp gấm một cây đàn tỳ bà tinh xảo. Tay ngọc khẽ ôm đàn vào lòng,mơn trớn nhẹ nhàng lên dây đàn phát ra âm thanh réo rắt.
Người thưởng thức bên dưới cứ tưởng sẽ lại được nghe một khúc tấu bi tráng mạnh mẽ. Nhưng lần này lại không phải,bởi vì tiếng đàn vang lên lại mang âm tiết vui tươi,một lúc sau lại đượm buồn,tiếng đàn nhẹ nhàng nối tiếp như một chuỗi nhớ thương. Trầm bổng như suối lượn.
………………
Đã rất lâu,cũng vào đêm trăng tròn, ta cùng một người ngồi dưới ánh trăng thưởng thức hoa đào.
Người đó nói với ta rằng thế gian này chỉ có hai thứ làm hắn lo lắng,thứ nhất là chuyện quốc sự…liên quan đến trăm vạn bá tánh,thứ hai…chính là nương tử của hắn.
Ta cười,hỏi lại hắn “Nương tử cùng quốc sự,cái nào quan trọng hơn?”
Hắn vui vẻ trả lời…”lúc chưa gặp nàng,chuyện quốc sự chính là cuộc sống của ta,lấy nàng…nàng trở thành sinh mệnh của ta”
Ta lại cười,tiếp tục hỏi hắn:”Ngươi như thế nào hội yêu ta nhanh như vậy?”
Hắn ôm ta vào lòng,nỉ non: “yêu chính là yêu,không phải dựa vào thời gian dài hay ngắn mới có thể biết được. Nàng cho ta biết được cảm giác khi tức giận,khi vui vẻ,khi đau buồn…điều mà ta đã không được trải nghiệm từ rất lâu”
………
Những lời của Thượng Quan Tán Lý làm ta thực sự động tâm. Hắn nói đúng,yêu chính là yêu…ở bên hắn…ta cảm nhận được hạnh phúc là gì. Điều mà ta chưa từng được trải nghiệm từ khi trở thành cô nhi.
Ta cũng nhận ra,Thượng Quan Tán Lý là người ngoài lạnh trong ấm. Bề ngoài của hắn giống như trích tiên rất khó gần gũi,nhưng một khi đã tiến vào nội tâm của hắn…ta liền cảm nhận được vô vàn ấm áp.
Thượng Quan Tán Lý nói đúng,yêu chính là yêu…ta biết,ta yêu hắn,rất nhiều là đằng khác.
……………
Tiếng đàn tiếp tục vang lên những âm điệu ngọt ngào huyền ảo,người nghe bên dưới như bị mê hoặc,đắm chìm trong giấc mộng,khuôn mặt mọi người không tự chủ nở nụ cười. Thanh âm tựa như mật rót vào lòng người một cỗ tưởng niệm những ngày tháng hạnh phúc đã qua…giai điệu tươi sáng như chào đón tương lai phía trước.
“Ting” một tiếng,âm thanh cũng dừng lại,nhưng người bên dưới vẫn như cũ bị hấp dẫn bởi linh hồn của tiếng đàn.
Nàng, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao lại có thể đàn lên giai điệu mê hoặc lòng nhân như vậy?
Tiếng vỗ tay cùng hoan hô bất chợt như sấm dội vang trời,cả kinh thành Kim quốc chìm trong tiếng vỗ tay vô tận. Bên trên tường thành,trăng tròn như ẩn như hiện phía sau lưng ‘Huyết y cầm nhân’ càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc trên khuôn mặt nàng. Mọi người nhìn thấy nàng nở nụ cười đều trở nên ngây ngốc.
Dưới ánh trăng,mái tóc tím không ngừng tung bay,phượng mâu sâu thẳm không rõ biểu cảm,chỉ có đôi môi màu hoa đào khẽ nở nụ cười nhẹ làm thời gian như ngưng đọng lại.
Đột nhiên, ở dưới chân thành có người đặt thang từ từ trèo lên. Thanh Long,Bạch Hổ,Chu Tước,Huyền Vũ,Nha Linh đều đồng loạt tiến lên phía trước,ánh mắt giao nhau.
“Các vị đừng hiểu lầm,ta không có ý xằng bậy”
Người vừa trèo lên hiển nhiên là một nam nhân,cũng chính là tên nô tài thân cận của Tư Đồ Vô Hạ.
“Ngươi lên đây làm gì?”
Nha Linh thanh âm đầy lãnh ý vang lên,mọi người bên dưới thấy có chuyện liền trở nên nhốn nháo,cũng có người nảy sinh ý định muốn bay lên tường thành để nhìn cho rõ mặt đại mỹ nhân. Tất nhiên…không phải là bây giờ.
“Chủ tử của ta nghe danh cô nương chính là cầm nhân có một không hai liền sinh lòng ngưỡng mộ,muốn mời cô nương đến bổn gia một chuyến dể có dịp học hỏi”
Nha Linh quay lại nhìn ta xin ý kiến,ta gật đầu một cái,có khả năng cá đã sắp cắn câu.
“Chủ tử của ngươi là ai?”
“Chính là võ lâm minh chủ đương nhiệm”
Tên nô tài chắp tay cung kính nói,dù sao chủ tử đã ra lệnh bằng mọi giá phải mời cho bằng được nàng. Nếu không,chén cơm của hắn khó mà giữ. Cũng bởi thường ngày hắn nhanh mồm lẹ miệng,luôn luôn đi theo vuốt mông ngựa Tư Đồ Vô Hạ cho nên bây giờ mới phải đi làm cái loại việc này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại,nếu không phải chủ tử sai hắn đi,làm sao hắn có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp khuynh đảo thành trì của nữ nhân tóc tím kia. Nàng quả thực là đẹp đến họa quốc,có điều…đôi mắt cùng khí chất của nàng mang đến cảm giác nguy hiểm khó gần,rất quỷ dị…
“Khó mới có dịp được võ lâm minh chủ mời,chúng ta há dám từ chối?”
Nghe được nam nhân kia tự xưng mình là người của võ lâm đương nhiệm,ta khẽ cười một cái,xem ra cá cắn câu cũng thật nhanh,cứ tưởng là sẽ rất khó khăn mới có thể dụ được Tư Đồ Vô Hạ,nhưng xem ra…tên nam nhân này yêu cầm đến cuồng si rồi.
“Vây bây giờ ta có thể thay mặt chủ tử mời các vị tới Võ Lâm?”
“Có thể”
Nha Linh thay ta trả lời,thái độ hết sức khiêm tốn. Nhưng không ngờ ta vừa mới đứng lên,ở bên dưới lại có người đồng loạt bay lên,một số khác lại chính là áp dụng cách trèo thang của tên lúc nãy.
Có một điều đáng để ý …hình như người bay lên tường thành,đều là nam nhân.
“Xin hỏi các vị lên đây có việc chi?”
Lần này ta không để Nha Linh hỏi thay mà trực tiếp tiến lên. Ánh mắt tươi cười quét một lượt…
“Cô nương,có thể cho tại hạ mạn phép hỏi quý danh?”
“Cô nương,tta vừa gặp nàng liền muốn nhất kiến chung tình,có thể cho tại hạ cơ hội?”
“Này…ai cho ngươi tranh giành,câu đó để ta nói”
“Đồ xấu xí nhà ngươi,cút đi”
“Ngươi mới xấu xí”
“…”
“…”
Ta nhìn bọn họ một phen chen lấn tranh giành liền cảm thán,hình như hiệu ứng của việc đánh đàn đã đi quá xa a ~.
“Các ngươi nghĩ mình có tư cách sao? Để ta nói cho biết, ngay cả cơ hội được cởi giày cho nàng,cũng chưa tới lượt các ngươi”
Bên trên tán cây phát ra âm thanh mị hoặc của nam nhân,vừa nói,bóng dáng của hắn liền hướng tường thành mà bay tới,dáng người mạnh mẽ phong tình vạn chủng,hắn vận một bộ huyết y có màu sáng,cổ áo trễ xuống làm lộ khuôn ngực trắng noãn bên trong,nữ nhân ở bên dưới nhìn thấy, hận không tiến lên hung hăng đem hắn bắt về làm tướng công.
Nam nhân dừng lại trước mặt ta,cười quyến rũ
“Yên nhi,đã lâu không gặp~”
Nhìn một hồi lâu,ta chợt cảm thấy nam nhân này có gì đó quen quen, thấy hắn cười mị hoặc rất giống một người, ta nghi ngờ mở miệng
“Yến Tứ Phương?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook