Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
-
Chương 97: Thù hận
Kết thúc một điệu nhảy, đám người Tiểu Khuynh cúi chào xong liền lui xuống. Trong điện tiếng vỗ tay rào rào nổi lên, ngay cả đám người Bách đảo cũng không nhịn được mà phải nhìn các nàng bằng con mắt khác. Cảm giác quen thuộc ùa về, giống như mỗi lần vũ hội ở trường đại học, mọi người cũng cùng nhau khiêu vũ như vậy, khiến tâm trạng của mấy người Tiểu Khuynh đều tốt hơn hẳn. Thế nhưng, đứng giữa đại điện ấm áp, không hiểu sao đám các nàng lại thấy sống lưng lạnh toát. Cái loại quỷ dị cùng rợn người nói không nên lời này rốt cuộc là ở đâu ra? Tiểu Khuynh nghiêng đầu ngó quanh, cả người lập tức run mạnh một cái. Nguyên nhân là không biết cung nữ nào lo lắng trong điện quá nóng, kiếm liền một lúc hai khối băng đặt ở góc điện để hạ hỏa. Nhìn vẻ mặt thối không thể tả của Hách Liên Phách Thiên cùng Hách Liên Chấn Thiên, Tiểu Khuynh rất muốn bật cười. Nàng che miệng quay đầu lại, không ngờ được lại nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của nam nhân Bách đảo vừa rồi mới cùng nàng khiêu vũ. Bắt được ánh mắt của nàng, hai má hắn đột nhiên đỏ bừng, lúng túng quay đầu đi. Tiểu Tuyết đứng ở bên cạnh lúc này liền huých nhẹ nàng một cái, cười gian:
„Không nghĩ tới cái kẻ bị liệt cơ mặt như ngươi vậy mà cũng biết phóng mị nhãn câu tâm người khác đấy!“
Tiểu Khuynh đẩy cái vai nàng một cái:
„Nói bậy cái gì, thùng dấm chua nhà ngươi đổ rồi kia kìa, mau ra hốt đi. Mùi bốc lên nồng nặc quá!“
Tiểu Khuynh nói xong liền quay đầu, làm mặt kiêu ngạo dời đi, ở phía sau nam nhân Bách đảo vẫn ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng nàng. Tiểu Tuyết nhìn thấy hắn như vậy, nàng thở dài, đi tới vỗ vai hắn, rất đồng cảm an ủi:
„Người ta là hoa đã có chủ rồi, người cũng đừng nên mơ mộng nhiều quá, sau này thương tâm thì hối cũng không kịp đâu!“
Nàng nói xong thì lập tức quay người bỏ chạy, trong lòng thầm than. Không ổn, mùi giấm sao nặng quá rồi! Cùng lúc nàng đi ra, cũng có một cái bóng màu tím lướt ra theo nàng. Tiểu Vân, Tiểu Cẩn thấy đám Tiểu Khuynh đi rồi, cũng cảm thấy trong điện quá nhàm chán, vậy nên hai người cũng rời đi.
Bên ngoài điện, hành lang dài không một ánh nến, từng hàng cột lớn hắt lên mặt đất những bóng đen dài dặc, tạo ra trên đoạn hành lang những mảng tối mảng sáng đan xen. Nơi xa xa, ánh trăng treo cao thật cao, tỏa ánh sáng vô cùng rực rỡ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua khóm hoa trước sân điện, nhưng lại chẳng thể xua tan được nỗi phiền muộn phủ kín tâm tư. Hách Liên Ngạo Thiên đứng lặng một mình trên hành lang dài tối tăm, hai tay chắp ra sau lưng, gió thổi bay vạt áo hắn, nhìn qua có một loại ưu thương nhàn nhạt. Gương mặt lạnh lùng được ánh trăng phủ kín, trong đôi mắt phượng hẹp dài dường như chất chứa rất nhiều tâm sự. Từ sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một mùi hương quen thuộc chợt vương vấn, Hách Liên Ngạo Thiên không quay đầu, trong vô thức, nắm tay hắn siết chặt lại, dường như đang cố kiềm nén điều gì đó. Đột nhiên, thân mình Hách Liên Ngạo Thiên cứng ngắc. Một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn, thân thể yêu kiều mềm mại dựa sát vào lưng hắn, mang theo vô hạn quyến luyến. Nơi đáy mắt Hách Liên Ngạo Thiên lướt qua một tia vui mừng, nhưng xen vào đó còn cả chua xót và phẫn nộ. Hắn bất ngờ xoay người lại, không để cho người phía sau kịp phản ứng, cánh tay đã vươn ra kéo cả người nàng vào lòng, một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống. Có lẽ là quá bất ngờ, nữ tử hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh nàng đã thu liễm cảm xúc đó, hàng mi dài chậm rãi nhắm lại, từ từ chìm sâu vào nụ hôn bá đạo mà thâm tình của người kia. Chỉ là lúc này...
„Ngươi...“
Hách Liên Ngạo Thiên bất chợt vung tay lên, tất cả đèn trong hành lang đều rực sáng, cũng đồng thời soi rõ gương mặt nữ tử trong lòng hắn. Hai mắt hắn mở to, nhanh chóng đẩy nàng kia ra. Mộ Dung Y Y gương mặt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nàng ta bị đẩy mạnh ra, có chút lảo đảo bước về phía sau. Đóa hoa u lan nàng ta cài trên tóc trong phút chốc liền rơi xuống. Nàng ngước đôi mắt mơ hồ lên nhìn Hách Liên Ngạo Thiên, đôi môi còn hơi sưng đỏ, bỏ qua bộ dạng của nàng ta lúc này, quả thật có một loại quyến rũ nói không nên lời, thanh âm mềm nhũn thốt ra:
„Vương gia, thiếp...“
„Câm miệng!“ Hách Liên Ngạo Thiên tức giận gầm lên. Hắn nhìn khuôn mặt của Mộ Dung Y Y, lại nhìn đóa u lan đang nằm trên đất, trong ngực vô số phẫn nộ cùng cuộn lên. Nữ nhân này, cư nhiên có gan đi tính kế hắn. Đáng tiếc hắn vì quá chìm đắm trong tâm tình của mình, không chút cảnh giác để bị nàng ta lừa. Không để ý đến Mộ Dung Y Y vẻ mặt thương tâm, Hách Liên Ngạo Thiên phất tay muốn rời đi. Nhưng, ngay chính lúc hắn xoay người, lại nhìn thấy ở phía xa, thân ảnh quen thuộc của nàng đang đứng nhìn về nơi này. Hắn không nhìn được vẻ mặt của nàng, nhưng chỉ trong một khắc đó, hắn cảm giác nội tâm mình đang đổ vỡ, có một loại sợ hãi vô hình len lỏi vào từng ngóc ngách, khiến toàn thân hắn cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
Tiểu Vân sau khi rời khỏi đại điện, nàng nhẹ bước chân đi về hướng hoa viên. Mỗi lần vào cung, đây luôn là nơi nàng muốn đến nhất. Nơi này, không có tranh đấu, không có áp lực, không có những sóng gió dơ bẩn, xung quanh muôn hoa đua nở, cảnh sắc yên bình luôn giúp xoa dịu trái tim hoang mang rối loạn của nàng. Chỉ là đêm nay, nhìn dãy hành lang không một ánh nến, chẳng hiểu sao nàng lại có cảm giác bất an. Chỉ đến khi, đứng ở nơi này nhìn đến xa xa, thân ảnh cao ngất của người kia một mình ưu tư, đón ánh trăng sáng chiếu vào, gương mặt của hắn phảng phất một nỗi phiền muộn khiến trái tim nàng như bị bóp nghẹt. Bước chân không tự chủ muốn đi về phía hắn, nhưng chỉ vừa mới nhấc bước, nàng đã thấy từ xa có một thân ảnh nữ tử đang đi đến. Khoảnh khắc nàng kia ôm lấy hắn, khoảnh khắc hai người hôn nhau triền miên, từng hình ảnh như chiếc kim đâm thẳng vào mắt nàng, lăng trì lòng của nàng, vết thương lòng hôm nào bây giờ lại rách toạc, máu tươi đầm đìa. Nàng có thể không đau lòng sao? Nước mắt, trong vô thức rơi xuống, từng giọt, từng giọt, rơi trên nền đất lạnh lẽo liền biến mất vô tung. Nàng không biết lúc này vẻ mặt của mình như thế nào, nàng chỉ biết, lòng của nàng đau, đau quá...
Không nhìn lại một lần nào, Tiểu Vân xoay người, vội vàng chạy đi. Ở phía sau, Hách Liên Ngạo Thiên còn đang lâm vào sự sợ hãi khôn cùng, lúc này mới hồi thần lại, hắn không kịp suy nghĩ gì, lập tức nhấc chân đuổi theo nàng. Một mình Mộ Dung Y Y bị bỏ lại, nàng ta nhìn bóng lưng chật vật của Tiểu Vân, bàn tay đưa lên nhẹ mân mê hai cánh môi mình, trong mắt nổi lên ý cười độc ác. Muốn đoạt nam nhân với Mộ Dung Y Y ta đây, chỉ bằng một Hạ Y Vân ngươi thì vẫn chưa đủ đâu!
Ở trong một cung điện gần với chính điện, có một nữ tử đang một mình ngồi uống rượu. Nàng ta say mèm nằm dài người trên bàn, một tay còn đung đưa bình rượu chỉ còn một nửa. Mái tóc đen dài rũ tung, vài sợi nằm lòa xòa trước mặt, che đi gương mặt trắng bệch nhợt nhạt. Chỉ thấy nàng ta ngửa cổ, đưa bầu rượu lên uống một hơi dài, ánh mắt lóe lên tia sáng bén nhọn, trong miệng mơ hồ gào thét:
„Ta hận ngươi, Hạ Tử Khuynh! Ta hận huynh, Hách Liên Phách Thiên! Ta hận, ta hận cả hai người các người, ta hận tất cả các ngươi! Vì cái gì, vì cái gì...“
Càng nói, thanh âm của nàng ta càng nhỏ, dần đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng nấc khẽ. Lúc này, cửa điện nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng người tiến vào phòng. Người đó đi thẳng đến trước mặt Hiên Viên Tình Nhi, thanh âm quái khí hỏi, trong giọng nói còn mang chút ý cười độc ác:
„Ngươi hận bọn chúng đúng không? Vậy... ngươi có muốn trả thù hai người đó không?“
Hiên Viên Tình Nhi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn người trước mặt, thanh âm không tự chủ lộ ra một cỗ hận ý:
„Trả thù, ta tất nhiên là muốn trả thù hai người họ! Nhưng, ta không nỡ làm tổn thương Hách Liên ca ca....“ Nàng ta nhỏ giọng, thanh âm bi ai vô cùng „ Ta lúc nào cũng hy vọng được trở thành nữ nhân của huynh ấy, cùng huynh ấy sống với nhau cả đời, sinh cho huynh ấy những hài tử bụ bẫm...“
„Nhưng tất cả, đều đã bị nữ nhân kia cướp đi!“ Thanh âm quái khí kia lập tức tiếp lời, giọng người đó trầm xuống, giống như dụ dỗ, lại mang theo một loại mị lực khó có thể ngăn cản:
„Nhưng cái mà nữ nhân Hạ Tử Khuynh kia đang có, kể cả tình yêu của Hách Liên Phách Thiên, tất cả, vốn dĩ phải là của ngươi. Chính Hạ Tử Khuynh đã cướp đi tất cả những thứ đó...“
Giống như bị kích trúng vào tử huyệt, đôi mắt Hiên Viên Tình Nhi hằn lên tơ máu, nàng ta căm hận gằn từng tiếng:
„Ta phải giết chết nàng ta! Ta phải giết ả tiện nhân đó!“
Lúc này, chủ nhân của thanh âm quái khí kia đột nhiên cười khẽ, sau đó tiếp tục nói:
„Nếu như trực tiếp giết chết nàng, vậy thì tiện lợi cho nàng ta quá! Muốn trả thù một người, cách tốt nhất là khiến nàng ta sống không bằng chết!“
Đến lúc này Hiên Viên Tình Nhi mới ngẩng lên nhìn người vừa bước vào phòng, chỉ thấy một nữ tử mặc bộ y phục đỏ rực, gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, khóe mắt xếch lên vô cùng mị hoặc câu hồn. Nàng cất giọng, thanh âm khàn khàn:
„Ngươi có cách gì chăng?“
Nữ nhân hồng y kia chợt mỉm cười, trong đôi mắt xếch quyến rũ lướt qua một tia oán độc.
Lúc này ở một nơi khác, có hai người đang vô cùng vui vẻ chơi trò đuổi bắt. Tiểu Tuyết một đường chạy thẳng, cũng không dám quay đầu về sau nhìn Hách Liên Chấn Thiên cái nào. Dựa vào mức độ mồ hôi chảy trên lưng nàng lúc này, phỏng chừng hai mắt người kia đã sắp phun lửa đến nơi rồi! Hách Liên Chấn Thiên chạy đuổi theo nàng, gương mặt vô cùng tức giận. Cái người kia, làm sai rồi còn dám trốn. Đợi hắn bắt được nàng, xem hắn xử lí nàng thế nào! Nghĩ lại, dưới chân lại tăng nhanh cước bộ. Không thể không nói, trình độ khinh công của các vị Vương gia một khi đã đẩy lên level max, tuyệt đối có thể lướt nhanh hơn cả gió. Chỉ thấy vài phút trước Tiểu Tuyết còn bỏ lại hắn một quãng xa, quay đi quay lại, người đã đuổi đến sát nút. Hách Liên Chấn Thiên vươn tay dài, một phát liền bắt được cánh tay của Tiểu Tuyết, hắn kéo mạnh một cái, cả người nàng đã xoay một vòng nằm thẳng trong ngực hắn. Bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc vị Vương gia nào đó không cưỡng nổi được ánh mắt nai con mơ hồ giả bộ vô tội của nàng, hắn thở dài, hỏi:
„Tại sao nhìn thấy ta lại trốn?“
Tiểu Tuyết mắt đảo vòng quanh, nhìn lên rồi lại nhìn xuống, hai tay xoắn vào nhau, giả ngu đáp:
„Nào có, làm gì có ai trốn chàng đâu! Ta chỉ là, chỉ là luyện tập sử dụng khinh công thôi mà!“
Hách Liên Chấn Thiên ôm chặt hai má nàng, bắt buộc Tiểu Tuyết phải nhìn thẳng vào hắn, sau đó mới không tốt hỏi:
„Vừa rồi ở trong điện nàng không phải cùng nam nhân khác đi qua đi lại vui lắm sao? Ta thấy nàng cười đến quên cả phu quân mình rồi đấy! Có phải là chột dạ lên mới chạy trốn không?“
Hắn vừa nói, hai bàn tay cũng ép vào má nàng, tiện thể lại xoa nắn, làm ra đủ loại hình dạng. Hừ, chỉ thế thì chưa làm tan cơn giận của hắn được đâu! Tiểu Tuyết cũng ngoan ngoãn để cho hắn dày vò khuôn mặt của mình, nàng bĩu môi, không phục nói:
„Cái đó không gọi là đi qua đi lại, đó là nghệ thuật, người ta gọi đó là khiêu vũ! Quả nhiên Vương gia Hách Liên hoàng triều đều là kẻ thiếu chất xám nghệ thuật trầm trọng!“
„Nàng!“ Hách Liên Chấn Thiên tức đến nghẹn, nhưng, suy nghĩ một chút hắn liền thấy có điểm khác lạ, vội vàng nhìn nàng, hỏi:
„Tuyết nhi, tại sao nàng lại biết khiêu vũ. Ta nghe nói đó là quốc vũ ở Bách đảo!“
Tiểu Tuyết cố gắng kéo mặt mình ra khỏi hai cái ma trảo của Hách Liên Chấn Thiên, trong đầu thầm nghĩ. Cái đó ta học ở hiện đại đó, chàng có giỏi thì đi mà điều tra! Thoát được rồi, nàng xoa xoa hai gò má tê dại của mình, bĩu môi nói:
„Không nói cho chàng biết! Chàng có giỏi thì tự đi mà tra!“
Hách Liên Chấn Thiên thấy nàng không chịu phối hợp, hắn cũng không biết làm thế nào. Đối với Tiểu Tuyết bướng bỉnh, hắn luôn không có cách nào, chỉ đành chịu bó tay. Nhưng, nghĩ lại lúc nàng ở trong điện kia, đối với nam nhân khác cười đến là rực rỡ như vậy, còn thân mật vỗ vai người kia, biểu tình thân thiết như thế, nói hắn không ăn dấm chua mới là không có khả năng đó! Nghĩ vậy, Tứ vương gia lại ủy khuất rồi, hắn vòng tay ôm lấy thắt lưng Tiểu Tuyết, biều tình đáng thương bĩu môi nói:
„Tuyết nhi, vừa rồi nàng không để ý người ta...“
„Chàng cứ nói! Ta có khi nào không để ý chàng đâu?“ Tiểu Tuyết bày ra bộ dạng không đúng nói.
„Nàng còn cười với nam nhân khác...“ Nam nhân nào đó tiếp tục làm nũng.
„Cái này có sao...“ Mỗ nữ nào đó lại chẳng chịu phối hợp.
„Nàng còn vỗ vai hắn rất là thân thiết nữa...“ Trong làm nũng còn bốc mùi dấm chua nồng nặc!
„Cái này người ta gọi là xã giao, là xã giao đó chàng có hiểu không?“ Tiểu Tuyết chống nạnh, một bộ cả vú lấp miệng em vênh mặt nói.
„Nhưng người ta rất là để ý nha, nàng thân thiết với nam nhân khác như vậy, phu quân rất thương tâm a...“ Càng ngày mức độ dấm chua càng tăng!
„Được rồi, lại đây ta hôn cái cho chàng hết thương tâm nè!“ Tiểu Tuyết vươn hai tay vẫy vẫy, mỗ Vương gia nào đó rất là bỉ ổi đưa mặt lại gần.
Tiểu Tuyết nghiêng đầu, „chụt“ một cái thơm lên một bên má hắn, sau đó phủi phủi tay, rất ung dung khí khái quay người muốn rời đi. Hách Liên Chấn Thiên đen mặt. Nàng hôn hắn có một cái thế thôi hả? Không phục, không phục! Nghĩ nghĩ, hắn liền vươn tay, đem cả người Tiểu Tuyết kéo lại, nhắm thẳng hai cánh môi mềm mềm hôn xuống. Tiểu Tuyết bị đánh bất ngờ, cả người lập tức liền ngây ra, thuận lợi tạo thời cơ cho người nào đó „công thành chiếm đất“! Hai người cứ giằng co nhau ở một chỗ, nhưng bất giác, từ lúc nào lại chuyển thành triền miên, dây dưa quấn quýt không rời...
Lúc Tiểu Khuynh trở lại đại điện, ngó đi ngó lại chẳng thấy đám Tiểu Tuyết, Tiểu Vân cùng Tiểu Cẩn đâu. Nàng hơi bực mình kiếm một chỗ ngồi xuống, bên cạnh đột nhiên nặng nề, có người ngồi xuống bên cạnh nàng. Tiểu Khuynh không chút để ý dịch mông, nhường chỗ cho người kia ngồi. Bất ngờ, ngay lúc Tiểu Khuynh chỉ nghĩ là vị tiểu thư quan lại nào đó, một cơ thể cao lớn mang theo hương rượu lập tức dán lên người nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng là đem người kia một chưởng đánh bay, nhưng bàn tay vừa vươn ra đã bị người nhanh chóng bắt lại. Tiểu Khuynh tức giận nhìn lên, lúc này mới kinh hô:
„Hách Liên Phách Thiên...“
Nhưng nàng vội vàng giảm nhỏ âm lượng xuống, nhìn gương mặt mơ hồ của Hách Liên Phách Thiên, khẽ trách:
„Chàng đang làm cái gì vậy?“
Ở đây là đại điện, hắn cứ công khai dựa sát vào người nàng như vậy, có định để cho nàng sống không đây? Ngược lại, Hách Liên Phách Thiên chẳng có vẻ gì là để ý lời trách móc của nàng, cả cơ thể hắn đè xuống, bất đắc dĩ Tiểu Khuynh phải ngả người sang bên mới chống đỡ được hắn. Nhận ra trên người hắn có mùi rượu, Tiểu Khuynh cau mày:
„Chàng uống rượu?“
Hách Liên Phách Thiên dựa sát vào người nàng, không biết là cố ý hay vô tình, miệng hắn lại để ngay sát vành tai nàng, khi mở miệng, hơi thở ấm nóng phả ra khiến cả người Tiểu Khuynh run lên. Chỉ nghe hắn khẽ nói, giọng điệu như nỉ non:
„Tiểu Khuynh, ta yêu nàng...“
Thân mình Tiểu Khuynh lại run lên cái nữa, gương mặt như bị lửa đốt đỏ bừng, nhưng nguyên nhân không phải vì câu nói kia của hắn, mà vì... cái hỗn đản này cư nhiên lại liếm vành tai của nàng! Hắn là chó sao a? Gắng nén xúc động muốn đem hắn một chưởng đánh bay, lại nghe Hách Liên Phách Thiên tiếp tục nỉ non:
„Ta yêu nàng, ta yêu nàng Tiểu Khuynh...“
Nói xong, lại liếm vành tai nàng nữa.. Hai má Tiểu Khuynh đỏ đến sắp chảy ra máu, nàng vươn tay véo một cái trên đùi hắn, gằn giọng:
„Chàng nghiêm túc lại cho lão nương!“
Đáng tiếc người kia chẳng nghe hiểu lời nàng nói, hơn nữa hắn da dày thịt béo, mặc cho nàng có ngắt, véo thế nào hắn cũng chẳng xi nhê gì. Đến lúc Tiểu Khuynh chuẩn bị đem hắn đạp khỏi ghế, Hách Liên Phách Thiên lại đột nhiên nói:
„Vừa rồi nàng nắm tay nam nhân khác, còn cười với hắn nữa, nàng không biết là bổn vương cũng biết ghen hay sao?“
Nói nhiều như vậy, làm đủ trò ấu trĩ, đến lúc này mới lòi cái đuôi ra phải không? Tiểu Khuynh nén giận xuống đan điền, quay đầu nhìn người vẫn đang tựa trên người nàng, gương mặt bình thản hỏi:
„Chàng giả say?“
Từ góc độ của nàng nhìn lên, đôi mắt phượng dài hẹp của hắn vô cùng tỉnh táo, thần thái sáng láng giảo hoạt kia làm gì có nửa điểm nào giống người say rượu? Nhìn vẻ mặt bình thản nhưng ẩn giấu cuồng phong bão tố của nàng, Hách Liên Phách Thiên lập tức ngồi thẳng dậy, hắn sờ sờ chóp mũi, có chút xấu hổ. Chậc, bị nàng phát hiện rồi! Tiểu Khuynh tức giận, vô cùng tức giận, nàng đạp mạnh vào chân hắn một cái, lập tức đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng còn chưa nhấc mông lên được nửa mét đã lại bị hắn kéo ngồi xuống. Tam vương gia nén cái đau ở chân, vẻ mặt nịnh nọt, vô cùng chân chó nói:
„Thê tử đại nhân đừng giận, phu quân biết sai rồi, lần sau ta không dám làm thế nữa đâu!“
Tiểu Khuynh trợn mắt nhìn hắn, có chút nghiến răng nghiến lợi nói:
„Chàng còn muốn có lần sau?“
Hách Liên Phách Thiên biết nàng đang tức giận, hắn lập tức bày ra vẻ nịnh nọt, ôm eo nàng, liên tục cam đoan:
„Không có lần sau, nhất định không có lần sau!“
Tiểu Khuynh đem cái ma trảo của hắn gạt ra, nhưng tay của Tam vương gia như dính bằng keo con voi, nàng gạt ra hắn lại dính vào, bực mình, Tiểu Khuynh kéo cái tay của hắn lên, hung hăng cắn. Hách Liên Phách Thiên thấy vậy, hắn vội vàng nhắc nhở:
„Tiểu Khuynh, cái bao tay đó làm bằng đồng, nàng cắn vào sẽ đau răng đấy...“ Nói xong, hắn liền tháo bao tay, lại đem tay áo xắn lên để lộ ra vùng cổ tay màu đồng khỏe mạnh, đưa đến trước miệng nàng „Đây, nàng cắn vào đây này!“
Tiểu Khuynh nhìn cổ tay rắn chắc của hắn, có một loại khóc không ra nước mắt. Nàng quyết định xoay người, không thèm đếm xỉa gì đến hắn nữa. Hách Liên Phách Thiên thấy nàng như vậy liền biết bản thân chọc nàng giận, hắn vội vàng ngồi dịch sát vào nàng, nhỏ giọng hỏi, có vẻ vô cùng đáng thương:
„Tiểu Khuynh, nàng giận hả?“
Tiểu Khuynh vẫn cho hắn nhìn cái gáy của mình, nhất định không đáp. Hách Liên Phách Thiên thấy vậy, càng ra sức dỗ dành:
„Được rồi, là ta có lỗi, nàng đừng giận nữa mà Tiểu Khuynh, ta năn nỉ nàng đó!“
Tiểu Khuynh vẫn lạnh lùng, không thèm đếm xỉa gì đến hắn. Đến nước này thì Hách Liên Phách Thiên bấn rồi, hắn không biết phải làm cách nào để cho nàng hết giận. Nghĩ lại vừa rồi nàng muốn cắn mình, biết thế hắn cứ để cho nàng cắn có phải hơn không, quản làm gì răng nàng, răng của Tiểu Khuynh nhà hắn cứng như vậy chắc gì đã gãy cơ chứ? Càng nghĩ càng ảo não, Hách Liên Phách Thiên đeo lại cái bao tay kia vào, sau đó để ra trước mặt nàng, buồn buồn nói:
„Đây, cho nàng cắn, ta không quản nàng nữa đâu!“
Nhìn gương mặt vừa tội vừa đáng yêu của hắn, cơn giận của Tiểu Khuynh liền bay biến mất tiêu. Nàng đẩy tay hắn lại, ngăn ý cười bên môi, giọng điệu cũng hòa hoãn lại:
„Không giận chàng, lần sau đừng làm như vậy nữa! Ta cũng biết lo lắng chứ bộ!“
Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng, hắn cười, cầm bàn tay nàng lên bắt đầu chơi đùa, cũng không quản xung quanh có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hành động ái muội của bọn họ. Lúc này, có cung nữ bưng đi lên một khay rượu, đặt lên mặt bàn trước mặt hai người. Tiểu Khuynh cũng không để ý lắm, cung nữ kia sau khi đặt rượu lên bàn hai người lại tiếp tục đem rượu đến các bàn khác. Chỉ là, khóe mắt khi nhìn thấy Tiểu Khuynh bưng ly rượu lên uống, đột nhiên trong mắt nàng ta thoáng qua một tia oán độc cùng tính kế. Ở một góc không xa, nấp trong bóng tối, nữ tử nhìn chằm chằm hai người đang ngồi trên điện, ánh mắt nhìn ly rượu trống không trên bàn, trong mắt có một tia hả hê khi mưu kế đã đạt thành.
„Không nghĩ tới cái kẻ bị liệt cơ mặt như ngươi vậy mà cũng biết phóng mị nhãn câu tâm người khác đấy!“
Tiểu Khuynh đẩy cái vai nàng một cái:
„Nói bậy cái gì, thùng dấm chua nhà ngươi đổ rồi kia kìa, mau ra hốt đi. Mùi bốc lên nồng nặc quá!“
Tiểu Khuynh nói xong liền quay đầu, làm mặt kiêu ngạo dời đi, ở phía sau nam nhân Bách đảo vẫn ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng nàng. Tiểu Tuyết nhìn thấy hắn như vậy, nàng thở dài, đi tới vỗ vai hắn, rất đồng cảm an ủi:
„Người ta là hoa đã có chủ rồi, người cũng đừng nên mơ mộng nhiều quá, sau này thương tâm thì hối cũng không kịp đâu!“
Nàng nói xong thì lập tức quay người bỏ chạy, trong lòng thầm than. Không ổn, mùi giấm sao nặng quá rồi! Cùng lúc nàng đi ra, cũng có một cái bóng màu tím lướt ra theo nàng. Tiểu Vân, Tiểu Cẩn thấy đám Tiểu Khuynh đi rồi, cũng cảm thấy trong điện quá nhàm chán, vậy nên hai người cũng rời đi.
Bên ngoài điện, hành lang dài không một ánh nến, từng hàng cột lớn hắt lên mặt đất những bóng đen dài dặc, tạo ra trên đoạn hành lang những mảng tối mảng sáng đan xen. Nơi xa xa, ánh trăng treo cao thật cao, tỏa ánh sáng vô cùng rực rỡ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua khóm hoa trước sân điện, nhưng lại chẳng thể xua tan được nỗi phiền muộn phủ kín tâm tư. Hách Liên Ngạo Thiên đứng lặng một mình trên hành lang dài tối tăm, hai tay chắp ra sau lưng, gió thổi bay vạt áo hắn, nhìn qua có một loại ưu thương nhàn nhạt. Gương mặt lạnh lùng được ánh trăng phủ kín, trong đôi mắt phượng hẹp dài dường như chất chứa rất nhiều tâm sự. Từ sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một mùi hương quen thuộc chợt vương vấn, Hách Liên Ngạo Thiên không quay đầu, trong vô thức, nắm tay hắn siết chặt lại, dường như đang cố kiềm nén điều gì đó. Đột nhiên, thân mình Hách Liên Ngạo Thiên cứng ngắc. Một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn, thân thể yêu kiều mềm mại dựa sát vào lưng hắn, mang theo vô hạn quyến luyến. Nơi đáy mắt Hách Liên Ngạo Thiên lướt qua một tia vui mừng, nhưng xen vào đó còn cả chua xót và phẫn nộ. Hắn bất ngờ xoay người lại, không để cho người phía sau kịp phản ứng, cánh tay đã vươn ra kéo cả người nàng vào lòng, một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống. Có lẽ là quá bất ngờ, nữ tử hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh nàng đã thu liễm cảm xúc đó, hàng mi dài chậm rãi nhắm lại, từ từ chìm sâu vào nụ hôn bá đạo mà thâm tình của người kia. Chỉ là lúc này...
„Ngươi...“
Hách Liên Ngạo Thiên bất chợt vung tay lên, tất cả đèn trong hành lang đều rực sáng, cũng đồng thời soi rõ gương mặt nữ tử trong lòng hắn. Hai mắt hắn mở to, nhanh chóng đẩy nàng kia ra. Mộ Dung Y Y gương mặt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nàng ta bị đẩy mạnh ra, có chút lảo đảo bước về phía sau. Đóa hoa u lan nàng ta cài trên tóc trong phút chốc liền rơi xuống. Nàng ngước đôi mắt mơ hồ lên nhìn Hách Liên Ngạo Thiên, đôi môi còn hơi sưng đỏ, bỏ qua bộ dạng của nàng ta lúc này, quả thật có một loại quyến rũ nói không nên lời, thanh âm mềm nhũn thốt ra:
„Vương gia, thiếp...“
„Câm miệng!“ Hách Liên Ngạo Thiên tức giận gầm lên. Hắn nhìn khuôn mặt của Mộ Dung Y Y, lại nhìn đóa u lan đang nằm trên đất, trong ngực vô số phẫn nộ cùng cuộn lên. Nữ nhân này, cư nhiên có gan đi tính kế hắn. Đáng tiếc hắn vì quá chìm đắm trong tâm tình của mình, không chút cảnh giác để bị nàng ta lừa. Không để ý đến Mộ Dung Y Y vẻ mặt thương tâm, Hách Liên Ngạo Thiên phất tay muốn rời đi. Nhưng, ngay chính lúc hắn xoay người, lại nhìn thấy ở phía xa, thân ảnh quen thuộc của nàng đang đứng nhìn về nơi này. Hắn không nhìn được vẻ mặt của nàng, nhưng chỉ trong một khắc đó, hắn cảm giác nội tâm mình đang đổ vỡ, có một loại sợ hãi vô hình len lỏi vào từng ngóc ngách, khiến toàn thân hắn cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
Tiểu Vân sau khi rời khỏi đại điện, nàng nhẹ bước chân đi về hướng hoa viên. Mỗi lần vào cung, đây luôn là nơi nàng muốn đến nhất. Nơi này, không có tranh đấu, không có áp lực, không có những sóng gió dơ bẩn, xung quanh muôn hoa đua nở, cảnh sắc yên bình luôn giúp xoa dịu trái tim hoang mang rối loạn của nàng. Chỉ là đêm nay, nhìn dãy hành lang không một ánh nến, chẳng hiểu sao nàng lại có cảm giác bất an. Chỉ đến khi, đứng ở nơi này nhìn đến xa xa, thân ảnh cao ngất của người kia một mình ưu tư, đón ánh trăng sáng chiếu vào, gương mặt của hắn phảng phất một nỗi phiền muộn khiến trái tim nàng như bị bóp nghẹt. Bước chân không tự chủ muốn đi về phía hắn, nhưng chỉ vừa mới nhấc bước, nàng đã thấy từ xa có một thân ảnh nữ tử đang đi đến. Khoảnh khắc nàng kia ôm lấy hắn, khoảnh khắc hai người hôn nhau triền miên, từng hình ảnh như chiếc kim đâm thẳng vào mắt nàng, lăng trì lòng của nàng, vết thương lòng hôm nào bây giờ lại rách toạc, máu tươi đầm đìa. Nàng có thể không đau lòng sao? Nước mắt, trong vô thức rơi xuống, từng giọt, từng giọt, rơi trên nền đất lạnh lẽo liền biến mất vô tung. Nàng không biết lúc này vẻ mặt của mình như thế nào, nàng chỉ biết, lòng của nàng đau, đau quá...
Không nhìn lại một lần nào, Tiểu Vân xoay người, vội vàng chạy đi. Ở phía sau, Hách Liên Ngạo Thiên còn đang lâm vào sự sợ hãi khôn cùng, lúc này mới hồi thần lại, hắn không kịp suy nghĩ gì, lập tức nhấc chân đuổi theo nàng. Một mình Mộ Dung Y Y bị bỏ lại, nàng ta nhìn bóng lưng chật vật của Tiểu Vân, bàn tay đưa lên nhẹ mân mê hai cánh môi mình, trong mắt nổi lên ý cười độc ác. Muốn đoạt nam nhân với Mộ Dung Y Y ta đây, chỉ bằng một Hạ Y Vân ngươi thì vẫn chưa đủ đâu!
Ở trong một cung điện gần với chính điện, có một nữ tử đang một mình ngồi uống rượu. Nàng ta say mèm nằm dài người trên bàn, một tay còn đung đưa bình rượu chỉ còn một nửa. Mái tóc đen dài rũ tung, vài sợi nằm lòa xòa trước mặt, che đi gương mặt trắng bệch nhợt nhạt. Chỉ thấy nàng ta ngửa cổ, đưa bầu rượu lên uống một hơi dài, ánh mắt lóe lên tia sáng bén nhọn, trong miệng mơ hồ gào thét:
„Ta hận ngươi, Hạ Tử Khuynh! Ta hận huynh, Hách Liên Phách Thiên! Ta hận, ta hận cả hai người các người, ta hận tất cả các ngươi! Vì cái gì, vì cái gì...“
Càng nói, thanh âm của nàng ta càng nhỏ, dần đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng nấc khẽ. Lúc này, cửa điện nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng người tiến vào phòng. Người đó đi thẳng đến trước mặt Hiên Viên Tình Nhi, thanh âm quái khí hỏi, trong giọng nói còn mang chút ý cười độc ác:
„Ngươi hận bọn chúng đúng không? Vậy... ngươi có muốn trả thù hai người đó không?“
Hiên Viên Tình Nhi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn người trước mặt, thanh âm không tự chủ lộ ra một cỗ hận ý:
„Trả thù, ta tất nhiên là muốn trả thù hai người họ! Nhưng, ta không nỡ làm tổn thương Hách Liên ca ca....“ Nàng ta nhỏ giọng, thanh âm bi ai vô cùng „ Ta lúc nào cũng hy vọng được trở thành nữ nhân của huynh ấy, cùng huynh ấy sống với nhau cả đời, sinh cho huynh ấy những hài tử bụ bẫm...“
„Nhưng tất cả, đều đã bị nữ nhân kia cướp đi!“ Thanh âm quái khí kia lập tức tiếp lời, giọng người đó trầm xuống, giống như dụ dỗ, lại mang theo một loại mị lực khó có thể ngăn cản:
„Nhưng cái mà nữ nhân Hạ Tử Khuynh kia đang có, kể cả tình yêu của Hách Liên Phách Thiên, tất cả, vốn dĩ phải là của ngươi. Chính Hạ Tử Khuynh đã cướp đi tất cả những thứ đó...“
Giống như bị kích trúng vào tử huyệt, đôi mắt Hiên Viên Tình Nhi hằn lên tơ máu, nàng ta căm hận gằn từng tiếng:
„Ta phải giết chết nàng ta! Ta phải giết ả tiện nhân đó!“
Lúc này, chủ nhân của thanh âm quái khí kia đột nhiên cười khẽ, sau đó tiếp tục nói:
„Nếu như trực tiếp giết chết nàng, vậy thì tiện lợi cho nàng ta quá! Muốn trả thù một người, cách tốt nhất là khiến nàng ta sống không bằng chết!“
Đến lúc này Hiên Viên Tình Nhi mới ngẩng lên nhìn người vừa bước vào phòng, chỉ thấy một nữ tử mặc bộ y phục đỏ rực, gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, khóe mắt xếch lên vô cùng mị hoặc câu hồn. Nàng cất giọng, thanh âm khàn khàn:
„Ngươi có cách gì chăng?“
Nữ nhân hồng y kia chợt mỉm cười, trong đôi mắt xếch quyến rũ lướt qua một tia oán độc.
Lúc này ở một nơi khác, có hai người đang vô cùng vui vẻ chơi trò đuổi bắt. Tiểu Tuyết một đường chạy thẳng, cũng không dám quay đầu về sau nhìn Hách Liên Chấn Thiên cái nào. Dựa vào mức độ mồ hôi chảy trên lưng nàng lúc này, phỏng chừng hai mắt người kia đã sắp phun lửa đến nơi rồi! Hách Liên Chấn Thiên chạy đuổi theo nàng, gương mặt vô cùng tức giận. Cái người kia, làm sai rồi còn dám trốn. Đợi hắn bắt được nàng, xem hắn xử lí nàng thế nào! Nghĩ lại, dưới chân lại tăng nhanh cước bộ. Không thể không nói, trình độ khinh công của các vị Vương gia một khi đã đẩy lên level max, tuyệt đối có thể lướt nhanh hơn cả gió. Chỉ thấy vài phút trước Tiểu Tuyết còn bỏ lại hắn một quãng xa, quay đi quay lại, người đã đuổi đến sát nút. Hách Liên Chấn Thiên vươn tay dài, một phát liền bắt được cánh tay của Tiểu Tuyết, hắn kéo mạnh một cái, cả người nàng đã xoay một vòng nằm thẳng trong ngực hắn. Bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc vị Vương gia nào đó không cưỡng nổi được ánh mắt nai con mơ hồ giả bộ vô tội của nàng, hắn thở dài, hỏi:
„Tại sao nhìn thấy ta lại trốn?“
Tiểu Tuyết mắt đảo vòng quanh, nhìn lên rồi lại nhìn xuống, hai tay xoắn vào nhau, giả ngu đáp:
„Nào có, làm gì có ai trốn chàng đâu! Ta chỉ là, chỉ là luyện tập sử dụng khinh công thôi mà!“
Hách Liên Chấn Thiên ôm chặt hai má nàng, bắt buộc Tiểu Tuyết phải nhìn thẳng vào hắn, sau đó mới không tốt hỏi:
„Vừa rồi ở trong điện nàng không phải cùng nam nhân khác đi qua đi lại vui lắm sao? Ta thấy nàng cười đến quên cả phu quân mình rồi đấy! Có phải là chột dạ lên mới chạy trốn không?“
Hắn vừa nói, hai bàn tay cũng ép vào má nàng, tiện thể lại xoa nắn, làm ra đủ loại hình dạng. Hừ, chỉ thế thì chưa làm tan cơn giận của hắn được đâu! Tiểu Tuyết cũng ngoan ngoãn để cho hắn dày vò khuôn mặt của mình, nàng bĩu môi, không phục nói:
„Cái đó không gọi là đi qua đi lại, đó là nghệ thuật, người ta gọi đó là khiêu vũ! Quả nhiên Vương gia Hách Liên hoàng triều đều là kẻ thiếu chất xám nghệ thuật trầm trọng!“
„Nàng!“ Hách Liên Chấn Thiên tức đến nghẹn, nhưng, suy nghĩ một chút hắn liền thấy có điểm khác lạ, vội vàng nhìn nàng, hỏi:
„Tuyết nhi, tại sao nàng lại biết khiêu vũ. Ta nghe nói đó là quốc vũ ở Bách đảo!“
Tiểu Tuyết cố gắng kéo mặt mình ra khỏi hai cái ma trảo của Hách Liên Chấn Thiên, trong đầu thầm nghĩ. Cái đó ta học ở hiện đại đó, chàng có giỏi thì đi mà điều tra! Thoát được rồi, nàng xoa xoa hai gò má tê dại của mình, bĩu môi nói:
„Không nói cho chàng biết! Chàng có giỏi thì tự đi mà tra!“
Hách Liên Chấn Thiên thấy nàng không chịu phối hợp, hắn cũng không biết làm thế nào. Đối với Tiểu Tuyết bướng bỉnh, hắn luôn không có cách nào, chỉ đành chịu bó tay. Nhưng, nghĩ lại lúc nàng ở trong điện kia, đối với nam nhân khác cười đến là rực rỡ như vậy, còn thân mật vỗ vai người kia, biểu tình thân thiết như thế, nói hắn không ăn dấm chua mới là không có khả năng đó! Nghĩ vậy, Tứ vương gia lại ủy khuất rồi, hắn vòng tay ôm lấy thắt lưng Tiểu Tuyết, biều tình đáng thương bĩu môi nói:
„Tuyết nhi, vừa rồi nàng không để ý người ta...“
„Chàng cứ nói! Ta có khi nào không để ý chàng đâu?“ Tiểu Tuyết bày ra bộ dạng không đúng nói.
„Nàng còn cười với nam nhân khác...“ Nam nhân nào đó tiếp tục làm nũng.
„Cái này có sao...“ Mỗ nữ nào đó lại chẳng chịu phối hợp.
„Nàng còn vỗ vai hắn rất là thân thiết nữa...“ Trong làm nũng còn bốc mùi dấm chua nồng nặc!
„Cái này người ta gọi là xã giao, là xã giao đó chàng có hiểu không?“ Tiểu Tuyết chống nạnh, một bộ cả vú lấp miệng em vênh mặt nói.
„Nhưng người ta rất là để ý nha, nàng thân thiết với nam nhân khác như vậy, phu quân rất thương tâm a...“ Càng ngày mức độ dấm chua càng tăng!
„Được rồi, lại đây ta hôn cái cho chàng hết thương tâm nè!“ Tiểu Tuyết vươn hai tay vẫy vẫy, mỗ Vương gia nào đó rất là bỉ ổi đưa mặt lại gần.
Tiểu Tuyết nghiêng đầu, „chụt“ một cái thơm lên một bên má hắn, sau đó phủi phủi tay, rất ung dung khí khái quay người muốn rời đi. Hách Liên Chấn Thiên đen mặt. Nàng hôn hắn có một cái thế thôi hả? Không phục, không phục! Nghĩ nghĩ, hắn liền vươn tay, đem cả người Tiểu Tuyết kéo lại, nhắm thẳng hai cánh môi mềm mềm hôn xuống. Tiểu Tuyết bị đánh bất ngờ, cả người lập tức liền ngây ra, thuận lợi tạo thời cơ cho người nào đó „công thành chiếm đất“! Hai người cứ giằng co nhau ở một chỗ, nhưng bất giác, từ lúc nào lại chuyển thành triền miên, dây dưa quấn quýt không rời...
Lúc Tiểu Khuynh trở lại đại điện, ngó đi ngó lại chẳng thấy đám Tiểu Tuyết, Tiểu Vân cùng Tiểu Cẩn đâu. Nàng hơi bực mình kiếm một chỗ ngồi xuống, bên cạnh đột nhiên nặng nề, có người ngồi xuống bên cạnh nàng. Tiểu Khuynh không chút để ý dịch mông, nhường chỗ cho người kia ngồi. Bất ngờ, ngay lúc Tiểu Khuynh chỉ nghĩ là vị tiểu thư quan lại nào đó, một cơ thể cao lớn mang theo hương rượu lập tức dán lên người nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng là đem người kia một chưởng đánh bay, nhưng bàn tay vừa vươn ra đã bị người nhanh chóng bắt lại. Tiểu Khuynh tức giận nhìn lên, lúc này mới kinh hô:
„Hách Liên Phách Thiên...“
Nhưng nàng vội vàng giảm nhỏ âm lượng xuống, nhìn gương mặt mơ hồ của Hách Liên Phách Thiên, khẽ trách:
„Chàng đang làm cái gì vậy?“
Ở đây là đại điện, hắn cứ công khai dựa sát vào người nàng như vậy, có định để cho nàng sống không đây? Ngược lại, Hách Liên Phách Thiên chẳng có vẻ gì là để ý lời trách móc của nàng, cả cơ thể hắn đè xuống, bất đắc dĩ Tiểu Khuynh phải ngả người sang bên mới chống đỡ được hắn. Nhận ra trên người hắn có mùi rượu, Tiểu Khuynh cau mày:
„Chàng uống rượu?“
Hách Liên Phách Thiên dựa sát vào người nàng, không biết là cố ý hay vô tình, miệng hắn lại để ngay sát vành tai nàng, khi mở miệng, hơi thở ấm nóng phả ra khiến cả người Tiểu Khuynh run lên. Chỉ nghe hắn khẽ nói, giọng điệu như nỉ non:
„Tiểu Khuynh, ta yêu nàng...“
Thân mình Tiểu Khuynh lại run lên cái nữa, gương mặt như bị lửa đốt đỏ bừng, nhưng nguyên nhân không phải vì câu nói kia của hắn, mà vì... cái hỗn đản này cư nhiên lại liếm vành tai của nàng! Hắn là chó sao a? Gắng nén xúc động muốn đem hắn một chưởng đánh bay, lại nghe Hách Liên Phách Thiên tiếp tục nỉ non:
„Ta yêu nàng, ta yêu nàng Tiểu Khuynh...“
Nói xong, lại liếm vành tai nàng nữa.. Hai má Tiểu Khuynh đỏ đến sắp chảy ra máu, nàng vươn tay véo một cái trên đùi hắn, gằn giọng:
„Chàng nghiêm túc lại cho lão nương!“
Đáng tiếc người kia chẳng nghe hiểu lời nàng nói, hơn nữa hắn da dày thịt béo, mặc cho nàng có ngắt, véo thế nào hắn cũng chẳng xi nhê gì. Đến lúc Tiểu Khuynh chuẩn bị đem hắn đạp khỏi ghế, Hách Liên Phách Thiên lại đột nhiên nói:
„Vừa rồi nàng nắm tay nam nhân khác, còn cười với hắn nữa, nàng không biết là bổn vương cũng biết ghen hay sao?“
Nói nhiều như vậy, làm đủ trò ấu trĩ, đến lúc này mới lòi cái đuôi ra phải không? Tiểu Khuynh nén giận xuống đan điền, quay đầu nhìn người vẫn đang tựa trên người nàng, gương mặt bình thản hỏi:
„Chàng giả say?“
Từ góc độ của nàng nhìn lên, đôi mắt phượng dài hẹp của hắn vô cùng tỉnh táo, thần thái sáng láng giảo hoạt kia làm gì có nửa điểm nào giống người say rượu? Nhìn vẻ mặt bình thản nhưng ẩn giấu cuồng phong bão tố của nàng, Hách Liên Phách Thiên lập tức ngồi thẳng dậy, hắn sờ sờ chóp mũi, có chút xấu hổ. Chậc, bị nàng phát hiện rồi! Tiểu Khuynh tức giận, vô cùng tức giận, nàng đạp mạnh vào chân hắn một cái, lập tức đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng còn chưa nhấc mông lên được nửa mét đã lại bị hắn kéo ngồi xuống. Tam vương gia nén cái đau ở chân, vẻ mặt nịnh nọt, vô cùng chân chó nói:
„Thê tử đại nhân đừng giận, phu quân biết sai rồi, lần sau ta không dám làm thế nữa đâu!“
Tiểu Khuynh trợn mắt nhìn hắn, có chút nghiến răng nghiến lợi nói:
„Chàng còn muốn có lần sau?“
Hách Liên Phách Thiên biết nàng đang tức giận, hắn lập tức bày ra vẻ nịnh nọt, ôm eo nàng, liên tục cam đoan:
„Không có lần sau, nhất định không có lần sau!“
Tiểu Khuynh đem cái ma trảo của hắn gạt ra, nhưng tay của Tam vương gia như dính bằng keo con voi, nàng gạt ra hắn lại dính vào, bực mình, Tiểu Khuynh kéo cái tay của hắn lên, hung hăng cắn. Hách Liên Phách Thiên thấy vậy, hắn vội vàng nhắc nhở:
„Tiểu Khuynh, cái bao tay đó làm bằng đồng, nàng cắn vào sẽ đau răng đấy...“ Nói xong, hắn liền tháo bao tay, lại đem tay áo xắn lên để lộ ra vùng cổ tay màu đồng khỏe mạnh, đưa đến trước miệng nàng „Đây, nàng cắn vào đây này!“
Tiểu Khuynh nhìn cổ tay rắn chắc của hắn, có một loại khóc không ra nước mắt. Nàng quyết định xoay người, không thèm đếm xỉa gì đến hắn nữa. Hách Liên Phách Thiên thấy nàng như vậy liền biết bản thân chọc nàng giận, hắn vội vàng ngồi dịch sát vào nàng, nhỏ giọng hỏi, có vẻ vô cùng đáng thương:
„Tiểu Khuynh, nàng giận hả?“
Tiểu Khuynh vẫn cho hắn nhìn cái gáy của mình, nhất định không đáp. Hách Liên Phách Thiên thấy vậy, càng ra sức dỗ dành:
„Được rồi, là ta có lỗi, nàng đừng giận nữa mà Tiểu Khuynh, ta năn nỉ nàng đó!“
Tiểu Khuynh vẫn lạnh lùng, không thèm đếm xỉa gì đến hắn. Đến nước này thì Hách Liên Phách Thiên bấn rồi, hắn không biết phải làm cách nào để cho nàng hết giận. Nghĩ lại vừa rồi nàng muốn cắn mình, biết thế hắn cứ để cho nàng cắn có phải hơn không, quản làm gì răng nàng, răng của Tiểu Khuynh nhà hắn cứng như vậy chắc gì đã gãy cơ chứ? Càng nghĩ càng ảo não, Hách Liên Phách Thiên đeo lại cái bao tay kia vào, sau đó để ra trước mặt nàng, buồn buồn nói:
„Đây, cho nàng cắn, ta không quản nàng nữa đâu!“
Nhìn gương mặt vừa tội vừa đáng yêu của hắn, cơn giận của Tiểu Khuynh liền bay biến mất tiêu. Nàng đẩy tay hắn lại, ngăn ý cười bên môi, giọng điệu cũng hòa hoãn lại:
„Không giận chàng, lần sau đừng làm như vậy nữa! Ta cũng biết lo lắng chứ bộ!“
Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng, hắn cười, cầm bàn tay nàng lên bắt đầu chơi đùa, cũng không quản xung quanh có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hành động ái muội của bọn họ. Lúc này, có cung nữ bưng đi lên một khay rượu, đặt lên mặt bàn trước mặt hai người. Tiểu Khuynh cũng không để ý lắm, cung nữ kia sau khi đặt rượu lên bàn hai người lại tiếp tục đem rượu đến các bàn khác. Chỉ là, khóe mắt khi nhìn thấy Tiểu Khuynh bưng ly rượu lên uống, đột nhiên trong mắt nàng ta thoáng qua một tia oán độc cùng tính kế. Ở một góc không xa, nấp trong bóng tối, nữ tử nhìn chằm chằm hai người đang ngồi trên điện, ánh mắt nhìn ly rượu trống không trên bàn, trong mắt có một tia hả hê khi mưu kế đã đạt thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook