“Tiểu Khuynh! Tiểu Khuynh!” Tiểu Tuyết lo lắng vỗ vỗ mặt nàng. Nàng sốt ruột chờ đến hết đêm qua, sáng nay nghe tin đại quân đã trở về, liền vội vàng cùng Ảnh Sát chạy lên núi tìm Tiểu Khuynh. Ngay cả một tổ đội sát thủ cũng bị nàng điều đi theo. Ngọn Vân Đồ này lớn như vậy, dựa vào sức nàng cùng Ảnh Sát không biết đến đời nào mới tìm được Tiểu Khuynh. Qua khoảng một canh giờ sau, Tiểu Tuyết mới tìm được Tiểu Khuynh đang hôn mê nằm trong bụi rậm. Bên hông nàng có một vết thương bị đao chém, mười ngón tay xước xát rướm máu, sắc mặt trắng bệch như một xác chết dọa Tiểu Tuyết xém đứng tim. Nàng không ngừng vỗ khuôn mặt trắng bệch của nàng, lại nhanh chóng gọi Ảnh Sát lại, để hắn phụ nàng cõng Tiểu Khuynh về phủ. Trên đường đi Tiểu Tuyết không ngừng thở dài. Hai ngày ba lượt bị thương, năm nay sao Tiểu Khuynh xui xẻo như vậy chứ?

Ngoài dự đoán của Tiểu Tuyết, ngay chiều ngày thứ hai Tiểu Khuynh đã tỉnh dậy. Nàng ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn Tiểu Tuyết, Tiểu Cẩn cùng Tiểu Vân, mất một lúc sau mới hồi thần lại, nói:

“Sắc mặt mọi người sao lại tệ vậy? Không phải ta đã không sao rồi ư?”

Tiểu Vân lau nước mắt nói:

“Năm nay Tiểu Khuynh gặp phải vận hạn gì vậy, hai ngày ba lượt bị thương, máu trong người ngươi cũng không đủ để mà dùng đâu!”

Nghe Tiểu Vân nhắc đến điều này, Tiểu Khuynh cúi đầu, che đi ánh mắt tự giễu. Nếu có thể, nàng cũng hy vọng đem máu trên người mình rút cạn hết, cũng chấm dứt luôn cuộc sống ác ma đáng nguyền rủa kia. Phát giác ra tâm tình Tiểu Khuynh ảm đạm, Tiểu Tuyết nội tâm cũng trùng xuống. Nắm tay đặt trong áo cũng lặng lẽ siết chặt.

Tiểu Cẩn lúc này bỗng nhiên hỏi:

“Này, có phải sắp tới chúng ta sẽ tới kinh thành không?”

Tiểu Tuyết lập tức quay đầu hỏi:

“Sao ngươi lại nói vậy?”

Tiểu Cẩn đáp:

“Hôm qua ta gặp Ân Tú, nàng nói Tam vương gia đã viết thư gửi lên thánh thượng, phụ thân nàng nói trong thư có nhắc đến nghĩa phụ, nói rằng công lao lần này của người rất lớn, khả năng được thăng chức là rất cao! Nàng còn kêu ta về bảo mọi người mở tiệc ăn mừng nữa!”

Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết hai mặt nhìn nhau, đều đọc được trong mắt người kia ý cười. Nếu thật sự là như vậy, đây quả thực là cơ hội trời ban rồi! Nếu Hạ lão gia được tấn chức, vậy thì các nàng không cần phải nghĩ biện pháp để chuyển đến kinh thành nữa rồi!

Lúc này trong Ngự thư phòng, có bốn nam tử đang ngồi uống trà cùng nhau. Hách Liên Minh Thiên mỉm cười hướng Hách Liên Ngạo Thiên nói:

“Nhị đệ, chuyện của Thẩm Tu Vân lần này quả thật đệ đã làm rất tốt! Cứ nghĩ vẻ mặt thối không thể tả của lão ta ở trên điện thôi là trẫm đã không nhịn được muốn cười ầm lên rồi! Thế nhưng nếu cười như vậy thì thật bất nhã, hình tượng Hoàng đế bệ hạ oai nghiêm lẫm liệt anh minh thần võ của trẫm trong lòng bá quan sẽ tan vỡ, vậy nên, trẫm thực sự phải nhịn cười đến là cực khổ!”

Hách Liên Vân Thiên bên môi vẽ ra nụ cười ngả ngớn, hỏi:

“Được rồi, hoàng huynh, lão già họ Thẩm kia đã bị đá xuống đài rồi, chức vị Hình bộ thượng thư kia hoàng huynh tính sao? Có nên cắt cử một thân tín nào đó của huynh lên thay không?”

Đúng lúc này, Hách Liên Chấn Thiên đang uống trà chợt lên tiếng:

“Nói đến chuyện này, không phải trong bức thư mà Tam huynh gửi về có nhắc tới Hạ Viêm Châu sao? Hắn là tri phủ ở Vân thành, nghe nói trong việc bắt sơn tặc lần này đã có công lao vô cùng lớn! Chi bằng, đem chức vị Hình bộ kia cho hắn đi!”

Hách Liên Minh Thiên hơi vuốt cằm, suy tư:

“Nghe nói người này xuất thân từ thương gia, làm tri phủ hai năm, xử sự quyết đoán, nghiêm minh, công tư rõ ràng, rất được lòng dân chúng Vân thành! Đối với việc quan binh hiện nay, hắn quả thực là một vị quan tốt khó tìm! Mọi người thấy thế nào?”

Nhị vương gia bình bình đạm đạm nói:

“Thần đệ không có ý kiến!”

Ngũ vương gia cười cười nói:

“Vậy để hắn làm đi!”

Quả nhiên, chưa tới một tháng sau đó, thánh chỉ đã tới Vân thành, Hạ tri phủ Hạ Viêm Châu tấn chức lên làm Hình bộ thượng thư, được Hoàng đế ân chuẩn cho mang theo gia quyến tới kinh thành, còn được cấp một tòa phủ đệ sang trọng. Ngày Hạ Viêm Châu khởi hành tới kinh thành, lão phu nhân Hạ gia tổ chức một bữa tiệc đưa tiễn vô cùng long trọng. Hạ lão phu nhân nắm tay từng người các nàng, dặn dò này nọ rất nhiều, từ cách hành xử sao cho ra dáng phong phạm tiểu thư khuê các, đến các lễ nghi giao tiếp, cách nói chuyện đi đứng,... khiến các nàng nghe mà đến nỗi hai tai ong ong luôn!

Ngồi trên xe tới kinh thành, Tiểu Cẩn vô cùng háo hức, hết nhìn đông lại ngó tây, giống như đây là lần đầu tiên nàng ấy tới kinh thành vậy. Tiểu Tuyết ngồi đọc một cuốn y thư mà Quái Độc Tiên tặng cho nàng, Tiểu Khuynh cùng Tiểu Vân ngồi đánh cờ vây. Xe ngựa đang đi bỗng nhiên dừng khựng lại, bàn cờ hai người Tiểu Vân bị xáo động lung tung. Tiểu Tuyết vẫn tiếp tục đọc sách, Tiểu Cẩn đã vén mành xe lên thò đầu ra ngoài hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Phu xe vội vàng trả lời:

“Hồi bẩm tiểu thư, có một vị cô nương ngất xỉu trước xe ngựa của chúng ta?”

Tiểu Cẩn nghe vậy liền nhíu mày:

“Có người bị ngất sao? Mau, ngươi đến giúp nàng một chút!”

Phu xe vâng lệnh nhảy xuống, cùng với một vài hạ nhân khác đỡ vị cô nương kia lên xe ngựa của các nàng. Tiểu Tuyết bắt mạch cho nàng xong liền bình thường nói:

“Không có việc gì, cơ thể nàng chỉ là mệt mỏi quá độ cộng với ăn uống không điều độ nên bị ngất xỉu!”

Tiểu Vân hướng phu xe hỏi:

“Gần đầy có nơi nào có thể dừng chân không?”

“Hồi bẩm tiểu thư, cách nơi này ba dặm là Hoàng Bảo tự, chúng ta có thể ghé lại đó nghỉ ngơi!”

Tiểu Vân gật gật đầu, lại thả tấm mành xuống. Một lúc sau, vị cô nương lạ mặt kia mới tỉnh lại. Nói là lạ mặt cũng không đúng, bởi Tiểu Khuynh nhận ra người này. Nàng ta là một trong số các nữ tử bị bọn thổ phỉ bắt cóc, chính là cái nữ tử mặc lam y trong lều ngày đó. Chắc nàng ta được cứu thoát từ trong sơn trại, đang lên đường trở về kinh thành, giữa chừng lại vô tình gặp được các nàng. Tiểu Cẩn cầm một ly trà đưa cho nàng, cười tít mắt nói:

“Ngươi tên là gì vậy? Uống ly trà đi cho ấm bụng! Sao ngươi lại ngất xỉu giữa đường như vậy?”

Vị cô nương kia cười hiền lành, kín đáo quan sát bốn người các nàng, nói:

“Đa tạ các vị tiểu thư đã giúp đỡ! Ta tên là Hướng Ân Nhu, người ở Dương Châu, đang trên đường tới kinh thành để tìm một vị cố nhân, giữa đường vì mệt nên bị ngất xỉu, cũng may là có các vị tiểu thư đi ngang qua giúp đỡ!”

Ánh mắt Tiểu Khuynh hơi lóe lên, nàng cười mở miệng:

“Không biết trên đường cô nương có đi qua Vân thành không?”

Hướng Ân Nhu rõ ràng hơi chấn động, đáy mắt có chút âm u, nhưng rất nhanh thái độ của nàng ta đã đổi chiều, tươi cười nhìn nàng đáp:

“Không, tiểu nữ không đi qua Vân thành! Tại sao tiểu thư lại hỏi vậy?”

Tiểu Khuynh cúi mặt che đi tia sáng thâm thúy nơi đáy mắt, mỉm cười nâng ly trà lên, đáp:

“Không có gì, ta chỉ là thấy cô nương rất quen, nghĩ là đã từng nhìn thấy cô nương ở Vân thành, chắc là ta nhìn nhầm rồi!”

Nữ tử này đang nói dối, không biết mục đích nàng ta lên kinh thành để làm gì? Còn vị cố nhân kia, không biết là ai đây?

Hướng Ân Nhu dường như có chút e sợ nụ cười của nàng, nàng ta tận lực dời lực chú ý di, cố gắng dồn toàn bộ tâm trí vào nói chuyện với Tiểu Cẩn, lại không dám đối diện ánh mắt lãnh liệt mà sâu sắc lạnh lùng của Tiểu Khuynh. Trực giác nói cho nàng ta biết, nữ tử nhìn lạnh lùng này là một kẻ khó lường.

Vì trời đã tối, đoàn xe quyết định nghỉ lại tại Hoàng Bảo tự. Mặc dù đây là ngôi chùa của Hoàng gia, nhưng nhìn sắc trời khẳng định không thể đi tiếp, mọi người bất đắc dĩ đành tới cửa chùa bái phỏng. May mắn làm sao, sư cụ trụ trì hiểu cho hoàn cảnh của họ, đáp ứng tá túc lại, nhưng cũng cẩn thận căn dặn, tuyệt đối không được bén mảng đến tòa viện nằm ở phía nam. Đám Tiểu Khuynh trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng không nhiều lời, đi theo vị sư dẫn đường trở về gian phòng của mình. Đám Tiểu Khuynh được sắp xếp hai người một phòng, còn Hướng Ân Nhu, nàng ta được sắp xếp ngủ cùng đám Đông Mai. Tiểu Khuynh cũng dặn dò Đông Mai phải luôn để mắt theo dõi Hướng Ân Nhu, thấy nàng ta có gì khác thường đều phải báo lại với nàng, sau đó mới trở về phòng.

Nửa đêm, cửa phòng Tiểu Cẩn khẽ mở, một bóng người lanh lẹ chạy ra ngoài, sau khi đã xác định xung quanh hoàn toàn yên ắng, bóng người kia lập tức hướng nam viên mà đi. Tiểu Cẩn lén lút chạy qua cây cầu nhỏ trong viện, khi đến gần gian phòng kia, đột nhiên một hồi tiếng lao xao truyền ra, sau đó cửa phòng hơi hé, một bóng người đi ra ngoài. Nấp vào sau một bụi cây, Tiểu Cẩn cẩn thận quan sát. Người đi ra đó là một nha hoàn quần áo sang trọng, trên tay nàng ta bê một cái chậu, chắc là được chủ nhân sai ra ngoài lấy nước. Hai mắt Tiểu Cẩn lại di chuyển về phía gian phòng kia, từ sớm nàng đã thấy tò mò không biết là nhân vật cỡ nào đang trú tại đó mà lại khiến cho trụ trì phải cẩn thận như vậy, nhưng bắt buộc phải đợi đến lúc này mới có thể đi thám thính. Nếu là ban ngày thì chắc chắn là đám Tiểu Khuynh sẽ không cho nàng đi. Đang lúc nàng định đứng lên, dưới chân liền lảo đảo ngã uỵch một cái, đồng thời cũng đánh động người ở trong phòng kia. Nhanh chóng, ngay khi Tiểu Cẩn còn chưa kịp hồi thân, một bóng người lao ra như tia chớp, người đó soạt một cái rút kiếm, chặn ngay tại cổ nàng. Một đôi mắt lạnh lùng nhìn trừng trừng, thanh âm không chút độ ấm vang lên:

“Ngươi là người nào? Tại sao lại lén lút ở đây?”

Vốn Tiểu Cẩn đang hoảng hốt không biết nên đáp sao, trong mơ hồ nàng lại ngửi được mùi thuốc đông y lan tỏa. Tiểu Cẩn khẽ cau mày, cố hết sức hít vào mùi này. Thanh kiếm trên cổ nàng lại ấn mạnh thêm:

“Nói mau!”

Lúc này, từ trong phòng truyền ra thanh âm nhẹ nhàng:

“Có chuyện gì vậy?”

Nam tử đang uy hiếp nàng vội đáp vọng vào, giọng điệu cung kính:

“Bẩm phu nhân, có kẻ đột nhập!”

Thanh âm đó lại vang lên:

“Ồ, dẫn hắn vào đây!”

Nam tử hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Cẩn, sau đó vẫn kề kề thanh kiếm bên cổ nàng, dẫn nàng đi vào trong phòng. Vừa bước vào, mùi thuốc đông y xông lên gay mũi khiến đầu Tiểu Cẩn hơi choáng váng. Nàng thật cố gắng để bản thân không hắt xì, ngẩng đầu lên nhìn thẳng người đang ngồi trên giường. Đó là một phụ nhân trung niên tuổi chừng bốn mươi, gương mặt hiền hòa nhưng ánh mắt lại vô cùng hữu thần, ánh sáng sắc bén đó khiến Tiểu Cẩn có cảm giác áp bách vô cùng. Nam tử bên cạnh thấy nàng nhìn chằm chằm người kia không chớp mắt, hắn giận dữ nói:

“Vô lễ, đây là người mà ngươi có thể tùy tiện nhìn sao?”

Tiểu Cẩn nhăn nhăn cái mũi. Đây là biểu cảm chứng tỏ nàng chuẩn bị phát giận. Không ngoài dự đoán, Tiểu Cẩn quay người, không để ý đến thanh kiếm đang để ở cổ nàng, hai tay chống hông, hướng nam tử kia hung hăng nói:

“Vị đại ca này, ngươi có thể ăn nói nhỏ nhẹ hơn không hả? Bộ ta nợ tiền ngươi hay sao mà ngươi cứ phải dùng cái biểu cảm như thể hận không thể nuốt ta ngay vào bụng được vậy? Không phải ta chỉ nhìn lén một cái thôi sao, có động chạm gì tới ngươi hả? Dù sao người ta cũng là tiểu nữ tử yếu đuối đáng thương, ngươi lại cứ dùng biểu cảm như vậy mà nhìn, ngươi không biết là người ta cũng biết sợ hay sao?”

Nam tử kia bị nàng mắng thì có chút ngỡ ngàng, hắn nhất thời hơi có chút ngẩn ra. Bất ngờ, lúc Tiểu Cẩn đang hăng say mắng người, từ phía sau chợt vang lên tiếng cười khẽ. Tiểu Cẩn dừng mắng quay đầu, liền thấy vị phụ nhân hiền từ kia đang dùng khăn tay che miệng cười khẽ. Nhất thời nàng ngẩn người, trên mặt bỗng nhiên cười, ngây ngô nói:

“Phu nhân, người cười lên, thật sự, thật sự rất hiền từ a!”

Vị phụ nhân kia ngẩng lên ngạc nhiên hỏi:

“Hiền từ sao?”

Tiểu Cẩn liền gật đầu:

“Uhm, uhm, còn rất đẹp nữa! Nhìn ngài cười như vậy, ta lại thấy ngài rất giống với mẫu thân ta! Hai người đều nhìn vô cùng hiền từ!”

Có lẽ không ngờ nàng sẽ nói vậy, vị phụ nhân kia có vài phần ngơ ngẩn. Bà nhìn đôi mắt nàng trong sáng không một tia tạp chất, nụ cười thuần khiết như tiểu hài tử lại có chút ngây ngô dễ thương, lại nghe nàng nói mình giống mẫu thân nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên hảo cảm. Bà mỉm cười, dịu dàng hỏi:

“Tiểu cô nương, ngươi tên gì?”

Tiểu Cẩn tươi cười đáp:

“Ta tên là Vân Cẩn Cẩn, phu nhân có thể gọi ta Tiểu Cẩn cũng được!”

Nam tử bên cạnh thấy hai người nói chuyện vô cùng thoải mái như vậy, hắn không khỏi đề phòng nhìn nàng, lên tiếng:

“Phu nhân...”

Vị phụ nhân mỉm cười, ánh mắt sắc bén:

“Không sao, ta tin nàng không có ý xấu!”

Tiểu Cẩn nghe bà thanh minh cho mình, trong lòng cảm thấy rất có thành tựu, nàng đắc ý nhìn nam nhân bên cạnh, sau đó cười tít mắt gật gật đầu với vị phu nhân kia, tỏ ý nàng cũng nghĩ như bà vậy!

“Tại sao ngươi lại tìm đến nơi này?” Chắc hẳn trụ trì đã phải dặn dò kĩ càng khách trú lại rồi chứ?

Tiểu Cẩn có chút sờ sờ mũi:

“Ta... ta chỉ là có chút tò mò, không biết ai ở nơi này, nhưng sau khi đến đây, ta ngửi thấy mùi thuốc đông y nên quyết định đi vào, ai ngờ lại bị đầu gỗ này phát hiện!”

Không để ý đến ánh mắt như muốn giết người đang chiếu lên Tiểu Cẩn của nam tử áo đen, vị phụ nhân kia hỏi:

“Ngươi biết y thuật sao?”

Tiểu Cẩn gật đầu nhỏ:

“Ân, cũng có hiểu biết chút ít! Phu nhân có phải đang mắc bệnh về xương cốt không?”

Ngạc nhiên trong mắt càng đậm, vị phụ nhân kia gật đầu nói:

“Ừm, xác thực chân tay của ta trong thời gian này có chút nhức mỏi, ngươi có thể đoán bệnh không?”

Tiểu Cẩn nghe vậy, trong đầu thoáng qua cái gì đó, nàng nhanh chóng đi tới, kéo váy ngồi hẳn xuống bên cạnh chân của phụ nhân kia, sau đó nhấc chân bà lên, từ từ lột bỏ tất, lại xắn quần lên cao. Nhìn cẳng chân phụ nhân này có chút gầy, hơi tím tái, Tiểu Cẩn lại nhìn đến cái tất bó chặt vào chân kia, nàng nói:

“Phu nhân chính là vì đi tất quá bó chặt vào chân, khiến cho máu không thể lưu thông, lại thường xuyên không hoạt động chân tay lên các khớp cùng cơ bị thoái hóa, máu không lưu thông đều gây nên nhức mỏi khó chịu, sau này phu nhân nên ít đi tất bó chân thì hơn!”

Nàng một bên nói, một bên dùng tay nhẹ nhàng bóp chân cùng mát- xa nhẹ nhàng, cốt làm cho máu lưu thông trở lại. Rõ ràng việc làm của nàng có kết quả tốt, chỉ thấy sắc mặt vị phụ nhân kia dần dần giãn ra, có vẻ thư thả thở dài. Tiểu Cẩn tiếp tục làm mát- xa chân, lại nghe vị phụ nhân kia mỉm cười hỏi:

“Xem ra ngươi có vẻ rất thành thạo việc này nhỉ?”

Tiểu Cẩn hơi cười, trong mắt lại là hoài niệm:

“Trước đây bà ngoại của ta cũng hay bị như vậy, lúc đó ta thường mát- xa cho bà, dần rồi thành quen! Chỉ là, bây giờ người không có ở đây...”

Vị phụ nhân kia ẩn ẩn nghe ra sự buồn bã trong giọng nói của nàng, chân bà cũng không còn khó chịu nữa, liền kéo Tiểu Cẩn đến ngồi bên cạnh bà, dịu giọng nói:

“Lão nhân gia có được một chất nữ như ngươi cũng thực có phúc! Được rồi, ngươi đừng buồn, ta vẫn là thích nhìn nụ cười của ngươi hơn là bộ dạng ủ rũ này!”

Nam tử kia há hốc miệng nhìn hai người. Sao lại thế này? Chẳng qua cũng chỉ qua hai khắc thôi mà nữ nhân xa lạ này đã thành công hớp hồn chủ tử rồi? Hắn có chút khó mà thích ứng được... mặc dù phải công nhận nữ tử xa lạ này có nụ cười vô cùng đẹp, khiến người ta dễ dàng yêu thích...

Hai người lại hàn huyên một lúc nữa, Tiểu Cẩn khuyên bà một vài câu để sau này không còn bị đau nhức tay chân nữa, sau đó liền cáo từ ra về. Vị phụ nhân kia thấy cũng đã khuya, muốn để nam tử kia đưa nàng trở về, nhưng Tiểu Cẩn đã cự tuyệt. Để hắn đưa về, nàng thà đi một mình còn hơn!

Nhìn biểu tình giống như gặp quỷ của nàng, vị phụ nhân kia lại bật cười, cuối cùng để nha hoàn bên người đưa nàng về. Nhìn thân ảnh nàng khuất xa, vị phụ nhân kia lập tức ra lệnh cho người bên cạnh:

“Điều tra xem vị cô nương đó xuất thân thế nào, là nhi nữ của nhà nào! Ai gia nhất định phải đem nàng trở thành con dâu!”

Nam tử kia hơi run một chút, nhận lệnh xoay người rời đi. Ở bên trong, đương kim Thái hậu của Hách Liên hoàng triều bắt đầu âm thầm tính kế đám nhi tử xấu số của mình...

Vừa về đến phòng, tâm trạng hí hửng của Tiểu Cẩn đã bị ba cái mặt than bên trong dọa cho rơi hết. Dưới chân nàng bị trượt một cái, cả người ngã vào trên cửa mới không bị bẹt mông dưới đất. Tiểu Tuyết bực bội hỏi:

“Ngươi vừa đi đâu về vậy? Bộ dạng lén lén lút lút như vậy?”

Tiểu Cẩn vuốt ngực thở thở vài cái, sau đó nàng kéo tay Tiểu Vân tới bên cạnh bàn, đi theo là Tiểu Khuynh và Tiểu Tuyết. Ngồi xuống bên bàn, Tiểu Cẩn liền vui vẻ nói:

“Ta vừa mới đến nam viên a, các ngươi biết ta đã gặp người nào ở đó không? Đó là một phụ nhân vô cùng hiền từ hòa ái, nha hoàn đi theo bà cũng rất thân thiện dễ gần, chỉ có một tên đầu gỗ vừa phiền toái vừa đáng ghét!”

Nghe giọng điệu bực bội của nàng, Tiểu Khuynh hỏi:

“Ngươi nói là một vị phụ nhân sao?”

Tiểu Cẩn gật gật đầu:

“Đúng rồi, ta còn ngồi nói chuyện với bà ấy rất lâu nữa! Vị phụ nhân ấy không may lại bị đau chân, ta đã mát- xa chân cho bà ấy, còn hướng dẫn bà ấy cách chữa trị nữa!”

Tiểu Tuyết gặng hỏi:

“Bộ dạng bên ngoài vị phụ nhân ấy thế nào?”

Tiểu Cẩn lập tức đáp:

“Thế nào à? Bà ấy nhìn rất hiền từ, đầu tóc có chút bạc, quần áo trên người cũng vô cùng sang trọng, theo ta thấy thì đó là kiểu mẫu dành cho các phu nhân mới nhất của Thiên Y phường! Còn nữa, ánh mắt bà ấy, hòa ái nhưng lại vô cùng, vô cùng đáng sợ. Ta có cảm giác bị ánh nhìn của bà ấy xuyên thấu từ trong ra ngoài, không sót một chỗ!”

Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết hai mặt nhìn nhau, nơi đáy mắt đều lóe ra tia sáng. Các nàng nhìn Tiểu Cẩn, chỉ cười mà không nói gì. Nếu như hôm nay Tiểu Cẩn mà biết nàng ấy đã nói chuyện trực tiếp với Thái hậu cổ đại, còn bóp chân cho bà ta, phỏng chừng nàng ấy sẽ vì chuyện này mà cả đêm không ngủ mất!

Trên đường về phòng của mình, Tiểu Tuyết nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu Khuynh, ngươi nghi ngờ Hướng Ân Nhu sao?”

Tiểu Khuynh mắt vẫn nhìn xa xăm, nàng chậm chạp nói:

“Hướng Ân Nhu ngay từ đầu đã nói dối. Trước hết nàng ta không phải người Dương Châu, Vu bá trong Hạ phủ là người Dương Châu, cách nói chuyện của ông ấy khác xa với nàng, hơn nữa giọng nói của nàng, tám chín phần mười là người kinh thành! Còn nữa, nàng ấy nói nàng không đi qua Vân thành, nhưng thực chất nàng ta đã ở Vân thành, bởi chính mắt ta đã nhìn thấy nàng xuất hiện trong sơn trại, là một nữ tù nhân bị bắt ở đó!”

Nghe nàng nói vậy, Tiểu Tuyết cũng rơi vào trầm tư:

“Vậy ý đồ của nàng ta là gì mà phải nói dối nhiều như vậy?”

Tiểu Khuynh lặng lẽ nhếch môi cười lạnh. Nàng không quan tâm cái nữ nhân kia có ý đồ gì, nhưng chỉ cần nàng ta có ý nghĩ không an phận, gây nguy hại cho bản thân các nàng, thì Tiểu Khuynh nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương