“Tiểu Tuyết...”

“Hử?”

“Ta sợ...”

“Chúng ta hiện đang ở trên nóc nhà!”

“Tiểu Tuyết...”

“Gì?”

“Ta thấy chóng mặt...”

“Đây là nóc đình uyển trong ngự hoa viên, bên dưới là hồ nước sâu mười mét rưỡi!”

“Tiểu Tuyết...”

“Lại gì nữa đây?” Thở dài. Tiểu Cẩn thật lắm chuyện!

“Ta buồn nôn, muốn ói...”

“Chúng ta đang ở cách mặt đất từ sáu đến bảy mét là ít, ngươi có buồn nôn cũng là chuyện bình thường!”

“Ta nhịn... không nổi...”

Có tiếng Tiểu Tuyết la hoảng:

“Khoan, khoan, Tiểu Cẩn, đừng ói vội, đừng ói vội, chúng ta đang ở trên cao, ngươi mà ói xuống sẽ làm chết cá trong hồ đấy!”

“Tại sao? Trong bụng ta có rất nhiều dưỡng chất...”

“Ngừng, ngừng ngay, đi, ta đỡ ngươi xuống!”

Tiểu Tuyết vươn tay kéo Tiểu Cẩn, buộc nàng vào một sợi dây rồi thả xuống. Còn không đợi Tiểu Tuyết cắt dây, Tiểu Cẩn đã chạy hộc tốc đến một góc, nôn thốc nôn tháo. Tiểu Tuyết chán nản nhìn nàng, lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Đúng là tự làm tự chịu! Ai kêu nàng ấy không đâu lại đòi lên nóc đình uyển ngồi ngắm cá chứ? Chậc, làm bẩn hoa viên của người ta rồi, không biết hai người có bị phạt vì tội gây mất vệ sinh môi trường không nữa?

Tiểu Tuyết đu mình vào xà ngang, nhanh lẹ nhảy xuống, thong thả đi vào trong đình uyển ngồi. Tiểu Cẩn mật xanh mật vàng gì cũng đều muốn ói ra hết, lờ đờ lật đật đi vào trong đình, hạ mông ngồi phịch xuống ghế, nét mặt chính là khổ không thể tả. Nàng gục mặt xuống bàn, quả thực mệt mỏi.

Tiểu Tuyết thấy Tiểu Cẩn không động cựa gì, dùng tay lay lay vai nàng ấy, khẽ gọi:

“Ê, Tiểu Cẩn, còn sống không đấy?”

Tiểu Cẩn đến hơi sức ngẩng đầu cũng không có, nàng nặng chịch giơ ngón tay cái lên, dài giọng:

“G...o...o...d...”

“Sắc mặt ngươi không được tốt lắm đâu!”

“Choáng chút thôi, đừng lo!” – nàng gục mặt xuống mặt bàn đá lạnh toát –“ ta thề sau này sẽ không bao giờ trèo lên nóc nhà chơi nữa!”

Tiểu Tuyết che miệng bật cười:

“Biết sợ rồi hả?”

“Dạ, em sợ rồi!”

“Thôi được rồi, ngươi ngồi ở đây một chút cho lại sức đi, ta đi đến hậu điện lấy chút thuốc cho ngươi!”

“Đa tạ, Tiểu Tuyết!”

Tiểu Tuyết mỉm cười đứng dậy, đi ra khỏi đình. Dọc theo con đường nhỏ lát đá, hai bên hoa mẫu đơn nở rộ từng đóa từng đóa, dường như muốn đem hết hương sắc của mình phơi bày ra dưới ánh nắng. Vạt áo Tiểu Tuyết màu tím nhạt tung bay, đi giữa rừng hoa khoe sắc vô cùng đẹp, vô cùng mĩ lệ, tựa như tiên tử lạc phàm. Cách đó không xa, một nam tử trên thân mặc trường bào màu tím đậm, tóc búi cao trên đỉnh đầu đội ngọc quan, dung mạo anh tuấn bức người, một đôi phượng mâu khép hờ, hai cánh tay thon dài đặt lên thanh vịn xe lăn, phía sau lưng hắn, một hắc y nam tử đứng im lặng cúi đầu.

Hách Liên Chấn Thiên trong tay xuất hiện một hộp nhỏ đựng thức ăn, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhúm một ít mồi, thả xuống hồ nước phía dưới, đàn cá vốn đã chầu chực sẵn, liền nhanh chóng bơi đến chén gọn. Khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên, nụ cười dẫu chỉ thoáng qua nhưng lại khiến khuôn mặt lãnh đạm của hắn sáng bừng. Vũ Kì đứng ở phía sau, nhìn chủ tử tâm tình có vẻ rất tốt, ánh mắt không khỏi hướng tới phía đại điện, đáy mắt thoáng qua một tia bi ai liền lập tức biến mất, hắn lại cúi đầu, duy trì trầm mặc. Thốt nhiên, khóe mắt hắn lướt qua một phía, bắt gặp một bóng thân ảnh hoàng y đang hướng về phía này, liền cúi thấp đầu, bên tai Hách Liên Chấn Thiên khẽ báo:

“Hồi bẩm vương gia, biểu tiểu thư đang tới!”

Đáy mắt Hách Liên Chấn Thiên nhất thời lạnh xuống, hắn sẵng giọng:

“Đuổi về!”

Vũ Kì nghe được chủ tử nói như vậy, liền nhanh chóng muốn tiến tới ngăn lại hoàng y nữ tử, nhưng chân còn chưa kịp động, người kia đã đi tới nơi này rồi. Hoàng y nữ tử, cũng là hoàng biểu muội của Hách Liên Chấn Thiên, muội muội của kinh thành đệ nhất mĩ nhân Trầm Hương Uyển, Trầm Hương Vĩnh. Nàng ta một thân váy dài hoàng sắc thêu kim cúc, trên đầu vấn lỏng một búi tóc, cài một cây trâm vàng, vài sợi phất phơ rủ xuống hàng lông mày thanh tú, cặp mắt lóng lánh như mặt nước hồ, giơ tay nhấc chân đều hiện ra một cỗ khí chất mềm mại, uyển chuyển. Nàng cước bộ nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt nhìn Hách Liên Chấn Thiên tràn ngập nhu tình, ôn nhu gọi một tiếng:

“Biểu ca!”

Vũ Kì nhìn Hách Liên Chấn Thiên một cái liếc mắt cũng không có, vẫn phải tiếp tục đứng chắn trước mặt hai người.

Trầm Hương Vĩnh nhìn hắn, dịu dàng thanh âm nói:

“Vũ Kì thị vệ, ta muốn nói chuyện với Tứ biểu ca, ngươi có thể tránh ra không?”

Vũ Kì vẫn đứng im bất động. Trầm Hương Vĩnh ánh mắt không dời khỏi bóng lưng người trước mặt, ngược lại tiến lên một bước:

“Vũ Kì thị vệ, ngươi có thể để ta nói chuyện vói biểu ca một lát không? Ta có chuyện muốn nói với huynh ấy!”

Thanh âm Hách Liên Chấn Thiên dường như đông lạnh tới âm độ, hắn trầm giọng thốt:

“Vũ Kì, tiễn nàng đi chỗ khác!”

“Tứ biểu ca...”

Soạt! Tiếng động từ đằng trước vang lên, thành công thu hút ánh mắt của ba người. Đứng giữa một khóm hoa, Tiểu Tuyết có chút ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt. Lúc nhìn đến nam tử đang ngồi trên xe lăn, trong đầu không khỏi lại hiện lên cảnh tượng ngày đó ở trên núi, tròng mắt bất chợt lạnh xuống, nàng xoay người, phất tay áo muốn đi. Từ sau lưng truyền tới thanh âm vội vã:

“Y Tuyết!”

Một bóng đen cũng cùng lúc đứng chắn trước mặt nàng, ngăn lại đường đi của nàng. Sắc mặt Tiểu Tuyết không tốt nhìn người đang ngáng đường nàng, lạnh giọng:

“Tránh đường!”

Vũ Kì trên mặt hiện lên vẻ bối rối, vẫn như cũ đứng chắn trước mặt nàng. Sắc mặt Tiểu Tuyết vô cùng, vô cùng là không tốt. Hách Liên Chấn Thiên vội vàng lăn xe đi tới đằng sau nàng, chiếc xe lăn của hắn là do thợ thủ công giỏi nhất chế tạo, hắn cũng có thể tự điều khiển được, chỉ là có chút khó khăn. Nhưng hắn còn chưa đi tới gần nàng, đã bị thanh âm lạnh lẽo của Tiểu Tuyết ngăn lại:

“Đứng lại, đừng tới gần ta!”

Hách Liên Chấn Thiên hai tay dừng khựng lại, hắn ở cách nàng khoảng chừng mười bước chân. Tiểu Tuyết dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, lại liếc đến nữ tử hoàng y vẻ mặt bi thương ai oán đứng một bên, cười nhạt hỏi:

“Hình như sự xuất hiện của ta đã làm gián đoạn cuộc hẹn hò của hai người thì phải?”

Hách Liên Chấn Thiên hai tay vịn chặt lấy xe lăn, nói:

“Tuyết, không phải vậy!”

“Thôi đi!” Tiểu Tuyết vẫn dùng thanh âm lạnh nhạt để nói chuyện với hắn. Điều này khiến Hách Liên Chấn Thiên bi ai.

Hắn nhìn thấy vẻ xem thường trong mắt nàng, khổ sở lên tiếng:

“Nàng căm ghét ta là người tàn tật sao?”

Tiểu Tuyết bất chợt cười lạnh:

“Nào có đâu! Mới cánh đây không lâu dân nữ còn chẩn bệnh cho vương gia, người làm nghề y chưa bao giờ ghét bỏ con bệnh của mình cả! Chẳng qua thân phận của vương gia quá cao, dân nữ tự nhận mình không xứng, nhỡ có lời nào động chạm tới vương gia, dân nữ có mười cái mạng cũng không đền nổi!”

Hách Liên Chấn Thiên cõi lòng tê dại. Bất giác hắn nhớ lại những ngày còn ở trên núi, trong căn nhà gỗ của Quái Độc Tiên, nàng cẩn thận chữa bệnh cho hắn, chu đáo chăm sóc hắn, còn bây giờ, nàng lại nhìn hắn như nhìn người xa lạ. Hóa ra, giữa hai người còn bị ngăn cách bởi một cái rào cản quá lớn. Nàng nói nàng không thích dính vào chuyện thị phi, ghét nhất là có quan hệ với người trong Hoàng tộc, mà hắn, lại là vương gia đương triều, cho dù hắn là kẻ tàn phế, nhưng chung quy vẫn là một thành viên hoàng thất. Nhưng hắn vẫn không hiểu, tại sao ngày đó nàng lại lẳng lặng rời đi, chỉ để lại một phong thư ngắn nói rằng sẽ còn trở lại. Hắn vẫn ở lại trên núi chờ nàng, nhưng thời gian trôi qua, nàng vẫn không xuất hiện. Đại thọ của Hoàng huynh, hắn bị gọi về kinh, rời căn nhà của Quái Độc Tiên, vốn trong lòng tiếc nuối không chờ được nàng quay lại, không nghĩ tới ở trong cung lúc này lại gặp được nàng.

“Tuyết, ta là vương gia, không thể buông bỏ trách nhiệm, ta...”

“Con người không thể tự mình lựa chọn thân phận, đó không phải lỗi của vương gia!” Tiểu Tuyết lạnh nhạt cắt ngang.

“Vậy tại sao ngày đó nàng lại bỏ đi?”

“Ta không phải đã viết thư nói rằng sẽ quay lại sao?”

Hách Liên Chấn Thiên nghẹn họng. Vốn hắn nghĩ hướng nàng đòi một lời giải thích, nàng lại đem vấn đề dội ngược lại hắn, nhất thời hắn không thể phản ứng. Đúng vậy, nàng đã nói là sẽ quay lại, chính là hắn đã không đợi được nàng mà xuống núi, bây giờ lại quay sang hỏi nàng là sao?

Tiểu Tuyết lạnh nhạt nhìn vẻ mặt bi ai của hắn, đột nhiên trong lòng một hồi khó chịu, giống như có thứ gì đang cắn xé lòng nàng, vô cùng bứt rứt. Nàng dứt khoát quay người, trán liền cụng phải một bức tường thịt cứng rắn, Tiểu Tuyết lảo đảo lui lại vài bước, cau mày nhìn người vẫn đang đứng lì một chỗ, khẽ quát:

“Tránh ra!”

“Cô nương...”

“Vũ Kì thị vệ, từ lúc còn ở trên núi ta nhịn ngươi đủ lắm rồi đó, có tin ta đem ngươi đánh thành đầu heo không hả? Mau tránh đường!” Tiểu Tuyết tức dồn một bụng khí, gầm lên.

Vũ Kì nháy mắt sắc mặt liền nhuộm đen, hắn mặt mày băng lãnh không đổi, trong lòng lại oán thầm nàng thù dai. Nói không được tên đầu gỗ trước mặt, Tiểu Tuyết quay sang Hách Liên Chấn Thiên:

“Tứ vương gia, yêu cầu ngài di dời cái tên mặt đá đầu gỗ này sang chỗ khác, dân nữ còn có việc phải đi trước, không thể phụng bồi!”

Hách Liên Chấn Thiên im lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau, thanh âm hắn chậm rãi nhưng trầm buồn vang lên:

“Tiểu Tuyết, ta chỉ hỏi nàng một câu thôi, nàng, có phải rất ghét ta không?”

Tiểu Tuyết nhất thời thất thần, nhưng đang sẵn bực mình, nàng không chút do dự đáp:

“Phải, ta rất ghét ngài, ghét vô cùng, rất ghét, rất ghét!”

Ghét hắn lấy mất tâm của nàng.

Ghét hắn đã giấu nàng mọi chuyện.

Ghét hắn, làm tổn thương nàng...

Nàng ghét, rất ghét, vô cùng ghét hắn, lại càng ghét bản thân mình hơn.

Tiểu Tuyết tức khí nói xong, sắc mặt Hách Liên Chấn Thiên thật nặng nề xuống, hắn trầm giọng:

“Vũ Kì!”

“Chủ tử...”

“Đừng cãi lệnh ta!”

Vũ Kì bất an nhìn chủ tử mình, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Tuyết, cuối cùng vẫn đành tránh sang một bên. Tiểu Tuyết lập tức xoay người chạy thẳng đi, không ngoái đầu lại. Đáy mắt Hách Liên Chấn Thiên, một mảnh bi thương nồng đậm. Hắn cúi đầu, khẽ nói:

“Vũ Kì, hồi phủ!”

Vũ Kì đi lên đẩy xe lăn, Trầm Hương Vĩnh vốn còn muốn tiến lên, bất quá nhìn ánh mắt lạnh băng dọa người của Vũ Kì, chân đã muốn bước lên rồi nhưng lại đành thu lại, chỉ có thể đưa ánh mắt ai oán nhìn theo.

Tiểu Tuyết chạy thẳng một mạch đến một góc hoa viên mới dừng lại, nàng thất thần nhìn xuống đất, nước mắt từng giọt rơi xuống, Tiểu Tuyết bụm mặt, ngồi thụp xuống, run rẩy nức nở.

Tiểu Cẩn ngồi lâu trong đình, chờ Tiểu Tuyết mãi thấy chán, liền lò dò đi ra khỏi đình viện. Nôn xong, cái bụng nàng liền thấy đói, bước chân cũng loạng choạng. Việc để một con sâu gạo như Tiểu Cẩn bị đói là một việc vô cùng nguy hiểm. Thể lực sắp cạn kiệt, hai chân Tiểu Cẩn như nhũn cả ra, nàng vô lực ngã dúi về phía trước, bên hông đột nhiên bị người ôm lấy, rồi cả thân thể liền rơi vào một vòng ôm chắc chắn. Tiểu Cẩn mơ hồ nhìn lên, trước mắt hiện ra một gương mặt vô cùng yêu nghiệt, gương mặt ấy đang nở nụ cười với nàng. Lồng ngực đột nhiên cuộn lên, Tiểu Cẩn cười ngu ngơ, nói:

“Gương mặt... thật đẹp, hảo soái a... Ự, ta muốn ói...”

Không để người kia kịp phản ứng, Tiểu Cẩn đã gập người về trước, nhanh chóng...

“Ọe.. ”.!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương