Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
-
Chương 30: Đại thọ
“Mắt mũi đều là những chỗ yếu nhất của con người, một khi bị tấn công vào đó, sẽ cảm thấy đau đớn, mất đi thị giác. Thái dương là trung ương thần kinh xung kích, nếu đánh vào đó, lập tức có thể dẫn đến hôn mê, thậm chí là tử vong. Khí quản, bộ phận tập trung không khí của con người, chỉ cần đánh thẳng vào, cũng dẫn tới cái chết. Lồng ngực mà bị tấn công có thể dẫn tới tim ngừng đập, hậu quả cũng là chết. Các phần khớp nối bộ phận như khuỷu tay, khuỷu chân nếu bị đứt đoạn cũng làm mất khả năng hoạt động, đó đều là những nơi yếu hại của cơ thể, đánh vào ắt chết,...”
Bên trong sân viện nhỏ, vang lên từng hồi tiếng chỉ dẫn đều đặn. một nam tử thân mặc hắc y vẻ mặt nhăn nhó muốn chết, đứng im như trời trồng giữa viện, suốt một canh giờ chịu đựng bốn cái đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Mà một thân ảnh bạch y khác, trên tay cầm một cành cây nhỏ, ở trên cơ thể nam tử hắc y, vừa chỉ vào các bộ phận vừa đều giọng giảng giải.
“Còn một điểm yếu hại nữa, điểm này cực kì quan trọng, chính là hạ bộ. Nếu như gặp phải thời điểm nguy cấp cần phải chạy trốn, không kịp tìm ra sơ hở của đối phương, chỉ cần nhắm vào đây... một kích trí mạng!”
“A, phì...” Rốt cuộc không nhịn nổi nữa, Tiểu Cẩn liền nằm lăn ra đất mà cười. Tiểu Khuynh một tay cầm cành cây chỉ vào vị trí đang bị hắc y nam tử chật vật dùng tay che lại theo bản năng, quay đầu cau mày hỏi Tiểu Cẩn:
“Cười gì vậy?”
Tiểu Cẩn cười đến độ toàn thân run rẩy, hai tay vỗ vào nhau đôm đốp, vừa cười vừa nói:
“Hay... hay lắm... hay cho “một kích trí mạng” cùa ngươi đó Tiểu Khuynh... ha ha... Á...”
Tiểu Khuynh dùng cành cây gõ vào đầu Tiểu Cẩn, vẻ mặt thực thản nhiên nói:
“Có gì đáng cười chứ? Đây đều là những chiêu thức cơ bản nhất để tẩu thoát trong gang tấc, Tiểu Vân không có căn bản vững chắc để học võ, bây giờ dạy nàng tỉ mỉ thì nàng ấy sẽ không theo kịp nên chỉ có thể chỉ cho nàng mấy cái thứ đơn giản này thôi!”
Tiểu Cẩn run run lau nước mắt, cười cười nhìn người vẫn đang dùng tay che lại bộ phận trọng yếu kia, hỏi:
“Nhất Lâm, ngươi che cái gì vậy chứ? Ngươi không phải là thị vệ thiếp thân của Đại tướng quân sao, như thế nào lại nhát gan như vậy?”
Nhất Lâm trên mặt thoáng một tia chật vật, quay đầu đáng thương hỏi Tiểu Khuynh:
“Tướng quân, ta đã có thể về được chưa?”
Tiểu Khuynh nhìn vẻ mặt hắn thực chật vật, ngẫm lại mình cũng đã hành người ta suốt một canh giờ rồi, không thể không gật đầu, miễn cưỡng đáp:
“Được rồi, lui đi!”
Nhất Lâm nghe được lời này, chỉ thiếu chút rớt nước mắt cảm động, nhanh chóng phi thân ra khỏi sân viện của các nàng, chỉ nghe đằng sau vọng đến tiếng Tiểu Cẩn than thở:
“Thật là, đáng thương tiểu hài tử...”
Chỉ nghe đằng xa vang lên một tiếng “ùm” không lớn không nhỏ, và kèm theo là tiếng kêu hoảng hốt của nha hoàn:
“Nhất Lâm hộ vệ ngã hồ rồi! Mau, bẩm báo Đại tướng quân!”
Bên trong viện lại là một hồi tiếng cười ghê rợn của Tiểu Cẩn truyền ra. Tiểu Khuynh vất nhánh cây trong tay đi, liếc mắt nhìn Tiểu Vân hỏi:
“Thế nào?”
Tiểu Vân hơi gật gật đầu, mỉm cười đáp:
"Cũng nắm bắt được chút ít!”
Tiểu Khuynh kéo áo Tiểu Cẩn ra lau tay, gật đầu nói:
“Đợi mấy ngày nữa, qua Đại thọ của hoàng thượng, ta cùng Tiểu Tuyết sẽ đem ngươi đi ứng dụng thực tế, qua vài lần ngươi sẽ quen thuộc ngay thôi!”
Tiểu Cẩn ngửa người nằm trên nền đất, nét mặt lộ vẻ chán chường rõ rệt, than thở:
“Sắp tới lại phải vào cung, cứ nghĩ đến việc phải ngồi trong đại điện rỗng tuếch nhàm chán kia là ta lại cảm thấy cuộc đời thật là tối tăm!”
Nàng lật người qua một bên, tự lẩm bẩm:
“Ta nhớ mấy cô nương ở Yên Chi lâu quá! A, Tiểu Vân, hôm nào ta lại mang ngươi đi thanh lâu chơi nữa nhé?”
Nghe được lời này của Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết ngồi một bên lập tức phun trà, Tiểu Vân đưa mắt liếc Tiểu Khuynh, liền thấy nàng bắn ánh mắt tràn đầy sát khí về phía Tiểu Cẩn. Nhận được tín hiệu nguy hiểm này, thân mình Tiểu Cẩn run lên, nuốt nước bọt nói:
“Khuynh đại nhân tha mạng, tiểu nhân lờ lời, lỡ lời!”
“Thử đi đến thanh lâu một lần nữa xem, xem ta có đem ngươi cấm túc trong phòng không?”
Tiểu Vân khẽ lắc đầu, thở dài. Tiểu Cẩn này động đâu không động, lại cứ thích chọc vào ổ kiến lửa không à!
“Mấy ngày nữa là Đại thọ hoàng đế rồi, các ngươi đã tính sẽ chuẩn bị đại lễ gì chưa?” Tiểu Tuyết ngồi một bên uống trà, thong thả hỏi.
Tiểu Khuynh hơi nhíu mày một chút nhưng lại giãn ra, đáp:
“Cái này do Đại tướng quân chuẩn bị, chúng ta không cần động tay vào!”
Tiểu Tuyết “à” lên một tiếng, lại quay sang Tiểu Vân hỏi:
“Còn Tiểu Vân thì sao? Năm nay ngươi là kinh thành đệ nhất tài nữ, theo lệ thì sẽ phải vào cung, không chừng sẽ được mời lên biểu diễn đâu!”
Tiểu Vân gật gật đầu, nói:
“Ừm, xác thực là vậy, mấy ngày trước thiệp mời từ Hoàng cung đã tới, là Hoàng hậu gửi ý mời, hôm đó ta cũng sẽ phải vào cung!”
Nghe đến hai từ Hoàng hậu, không hiểu sao Tiểu Khuynh lại cau mày, ánh mắt ngày thường đạm mạc nay nổi lên gợn sóng. Nhưng rất nhanh, gợn sóng đó liền biến mất, chỉ còn lại đáy mắt một mảnh âm trầm sâu hun hút.
Ngày 20 tháng 8, năm ngày sau khi đoàn sứ thần từ Đông Liêu đến Hách Liên quốc, thủ đô Hách Liên tưng bừng đón chào Đại thọ của Hoàng đế Hách Liên quốc Hách Liên Minh Thiên. Hoàng đế Hách Liên đăng cơ từ bốn năm trước, trong bốn năm này hắn đã khiến cho Hách Liên từ một tiểu quốc nhỏ trở thành một đế quốc hùng mạnh, trở thành một trong ba đại đế quốc, tự mình xưng bá một phương. Đại thọ lần này của hắn, thu hút không ít sự chú ý của các quốc gia trên đại lục.
Từ lúc mặt trời còn chưa lên cao quá nóc nhà, toàn Nhâm thành đã ồn ào, xôn xao một mảnh. Nơi nơi treo đèn kết hoa, người đi lại đông nghịt trên phố, không khí náo nhiệt như ngày Tết. Từ phía cổng thành xuất hiện từng đoàn xe ngựa lần lượt tiến vào, trên mỗi đoàn xe lại gắn quốc huy của một nước.
Trong Hoàng cung lại càng thêm náo nhiệt, cung nữ, thị vệ đi lại khắp nơi. Từ lúc còn tờ mờ sáng thì tất cả cung nhân đều đã phải dậy sớm để trang hoàng cung điện, bưng bê các đồ đạc chuẩn bị cho buổi đại tiệc. Nét mặt ai cũng hân hoan, tràn đầy hưng phấn.
Bên trong Phượng Trữ cung, Hoàng hậu một thân cung trang đỏ rực thêu chim tước lớn, trên đầu đội mũ phượng khảm mười viên minh châu, phục sức hoa lệ, trang điểm cầu kì, một thân quý khí tản ra khắp nơi. Cung nữ, ma ma bên cạnh bận rộn sửa soạn, tỉ mỉ đến một cái móng tay cũng phải rửa qua ba lần mới bắt đầu trang trí. Hôm nay Hoàng hậu phải là nữ tử tỏa sáng nhất đại tiệc, nhất định phải thu hút được ánh mắt của Hoàng đế. Đây là suy nghĩ chung của tất cả cung nữ, ma ma hầu hạ trong Phượng Trữ cung. Tì nữ Linh nhi của Hoàng hậu từ bên ngoài đi vào, thần sắc Hoàng hậu tươi cười rực rỡ hỏi:
“Thế nào?’
Linh nhi cúi đầu, trên mặt cũng là vẻ tươi cười lấy lòng nói:
“Hồi bẩm nương nương, Y Vân tiểu thư đã nhận lời, hôm nay sẽ vào cung diện kiến!”
Thần sắc Hoàng hậu có chút kích động, nàng ta nắm chặt tay, trong mắt nổi lên tia đắc ý, không nhịn được cười lớn:
"Ha ha, chỉ cần có sự ủng hộ của Y Vân, bổn cung sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa, ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia chắc chắn sẽ thuộc về Triệt nhi! Đợi khi hoàng nhi lên ngôi rồi, bổn cung nhất định sẽ cho Lan tiện nhân kia biết mặt!”
Linh nhi cười mềm mỏng, cung kính cúi người nói:
“Cung chúc nương nương sớm ngày đạt thành tâm nguyện!”
Nghe Linh nhi cô nương mở lời nịnh nọt, tất cả cung nhan còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống hô to:
“Cung chúc nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!”
“Tốt lắm! Ban thưởng!”
“Tạ ơn nương nương!”
Bên Ngọc Lan điện của Lan Quý phi, trên người chỉ vận một tầng lăng la tơ tằm màu trắng nhẹ nhàng, Lan Quý phi nhẹ tựa nửa người trên ghế, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo chợt vẽ lên nụ cười nhẹ, hứng thú hỏi:
“Ồ, nhanh vậy mà tỷ tỷ đã lôi kéo được Y Vân sao? Thật là, tốc độ đúng là nhanh a!”
Tỳ nữ bên người của Lan Quý phi- Liên nhi vừa nhẹ nhàng bóp vai cho nàng vừa nịnh nọt nói:
“Nương nương không cần phải quá để tâm đến! Dù Hoàng hậu có lôi kéo được Y Vân kia thì cũng chưa chắc được hài tử của nàng sẽ là Thái tử. Mặc dù bề ngoài nhìn như người và Hoàng hậu đều được sủng ái ngang nhau, nhưng ai mà chẳng biết trong hậu cung này người được Hoàng thượng yêu thương, cưng chiều nhất chính là nương nương?”
Lan Quý phi nghe vậy, nụ cười bên môi lại như kéo dài hơn, hàng mi mềm mại khẽ chớp, trên mặt là biểu tình thực hài lòng, nhưng trong thanh âm vẫn lộ ra mũi nhọn khiến người khác rùng mình:
“Ồ, thật là như thế sao?”
Liên nhi hơi thoáng run rẩy, nhưng rất nhanh liền trán tĩnh lại, thanh âm càng lộ ra nhu thuận:
“Nô tì nào dám dối gạt nương nương!”
Lan Quý phi khẽ tươi cười, đưa một tay cho Liên nhi đỡ dậy, đi vào trong điện, thanh âm lại trở nên ôn nhu dịu dàng:
“Được rồi, không còn sớm nữa, hầu bổn cung thay y phục đi!”
Trong Minh Tín điện lúc này, Tiêu Khuynh Thành nằm ngửa trên tháp, một cuốn sách mở ra úp trên mặt nàng, tóc dài đen như mực trải ra toán loạn. Bộ dạng của nàng thực nhàn nhã, hoàn toàn không giống với điệu bộ khẩn trương của Tiểu Mai lúc này:
“Nương nương, thỉnh người mau dậy thay y phục đi a!”
Tiêu Khuynh Thành vẫn nằm yên bất động, chậm rãi nói:
“Ta không đi!”
“Nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ, người phải đến tham dự đại tiệc a...” Cũng đã cho người gửi y phục cùng trang sức đến rồi.
“Mặc kệ hắn!” Tiêu Khuynh Thành nhấc cuốn sách ra khỏi mặt, hung hăng nhả ra mấy chữ xong lại úp sách xuống, nằm lăn vào bên trong. Tiểu Mai đứng ở bên ngoài sốt ruột đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, đang lúc không biết phải làm sao, đột nhiên từ ngoài truyền vào một thanh âm mang theo bảy phần đùa giỡn:
“Ái phi còn không định dậy sao?”
Nghe thấy thanh âm này, hai mắt Tiêu Khuynh Thành trừng to, tùy ý để cuốn sách rơi khỏi mặt, quay đầu liền nhìn thấy một thân ảnh màu vàng đang tiến vào. Nàng lạnh giọng hỏi:
“Hoàng thượng hạ giá đến nơi này là có việc gì sao?”
Hách Liên Minh Thiên làm bộ xoa xoa cằm, chăm chú quan sát nàng một lúc, đột nhiên bật cười nói:
“Ái phi đúng thật là xinh đẹp!”
Tiêu Khuynh Thành mặt mũi nhăn lại thành đoàn, nhạt nhẽo phun ra hai chữ:
“Bệnh hoạn!”
Mà hai chữ này, thành công làm cho Tiểu Mai trượt chân một cái, ngã ngồi trên đất. Hách Liên Minh Thiên vậy mà lại chẳng thèm để ý sự vô lễ của nàng, hắn nhìn đống y phục xếp ngay ngắn trên bàn, mỉm cười hỏi:
“Ái phi không vừa lòng với y phục sao?”
Tiêu Khuynh Thành liếc cũng không liếc một cái, tiếp tục làm tổ trên giường, lạnh nhạt nói:
“Tiểu nữ vốn không có ưa gì mấy thứ y phục rườm rà đó, làm hoàng thượng tốn một phen tâm tư rồi!”
Hách Liên Minh Thiên đột nhiên bật cười, hắn đi đến bên bàn, nhẹ nhàng nhấc tầng y phục lên, thanh âm đầy ý cười vang lên:
“Có vẻ như người tốn tâm tư không phải ta rồi! Chỗ y phục này đều do mấy cái Tiểu tướng quân nhờ Đại tướng quân gửi đến cho ái phi, nhưng nàng đã không ua thích chúng, vạy để trẫm thay nàng đem trả vậy!”
Nói xong, còn thật sự giống như muốn đem y phục rời đi. Nhưng vừa mới bước được hai bước, một thân ảnh màu trắng đã chặn ngay trước mặt hắn. Tiêu Khuynh Thành nhìn chằm chằm y phục trong tay hắn, nghi ngờ hỏi:
“Đây thật sự là do đám Tiểu Khuynh gửi tới!”
Hoàng đế nhún nhún vai, làm bộ nếu nàng không tin, ta cũng không có gì để nói. Tiểu Khuynh thành ngờ vực nhìn hắn một cái, vẫn là đưa tay nhận lấy y phục kia, sắc mặt cũng không có nửa phần hòa hoãn nhìn Hoàng đế trước mặt, lạnh giọng:
"Việc đã hết, kính mời Hoàng thượng tự mình di giá! Cửa chính là ở đằng kia, mời đi thẳng!”
Nghe thấy nàng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, trong lòng Hách Liên Minh Thiên dâng lên một cỗ tư vị không tả được. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của nàng, bỗng dưng cười khẽ một tiếng, nhanh như chớp bắt lấy tay nàng kéo về phía mình, trong lúc Tiêu Khuynh Thành còn chưa kịp kinh hô, đã nhẹ nhàng in lên môi nàng một nụ hôn. Chậm rãi, hắn buông tay nàng ra, vô cùng thong thả đi ra ngoài cửa điện. Ở bên trong, đợi đến lúc Tiểu Khuynh Thành phản ứng lại, một hồi tiếng rống giận truyền ra thật xa:
"Aishiii, Tên chết bầm kiaaa....”
Bên trong sân viện nhỏ, vang lên từng hồi tiếng chỉ dẫn đều đặn. một nam tử thân mặc hắc y vẻ mặt nhăn nhó muốn chết, đứng im như trời trồng giữa viện, suốt một canh giờ chịu đựng bốn cái đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Mà một thân ảnh bạch y khác, trên tay cầm một cành cây nhỏ, ở trên cơ thể nam tử hắc y, vừa chỉ vào các bộ phận vừa đều giọng giảng giải.
“Còn một điểm yếu hại nữa, điểm này cực kì quan trọng, chính là hạ bộ. Nếu như gặp phải thời điểm nguy cấp cần phải chạy trốn, không kịp tìm ra sơ hở của đối phương, chỉ cần nhắm vào đây... một kích trí mạng!”
“A, phì...” Rốt cuộc không nhịn nổi nữa, Tiểu Cẩn liền nằm lăn ra đất mà cười. Tiểu Khuynh một tay cầm cành cây chỉ vào vị trí đang bị hắc y nam tử chật vật dùng tay che lại theo bản năng, quay đầu cau mày hỏi Tiểu Cẩn:
“Cười gì vậy?”
Tiểu Cẩn cười đến độ toàn thân run rẩy, hai tay vỗ vào nhau đôm đốp, vừa cười vừa nói:
“Hay... hay lắm... hay cho “một kích trí mạng” cùa ngươi đó Tiểu Khuynh... ha ha... Á...”
Tiểu Khuynh dùng cành cây gõ vào đầu Tiểu Cẩn, vẻ mặt thực thản nhiên nói:
“Có gì đáng cười chứ? Đây đều là những chiêu thức cơ bản nhất để tẩu thoát trong gang tấc, Tiểu Vân không có căn bản vững chắc để học võ, bây giờ dạy nàng tỉ mỉ thì nàng ấy sẽ không theo kịp nên chỉ có thể chỉ cho nàng mấy cái thứ đơn giản này thôi!”
Tiểu Cẩn run run lau nước mắt, cười cười nhìn người vẫn đang dùng tay che lại bộ phận trọng yếu kia, hỏi:
“Nhất Lâm, ngươi che cái gì vậy chứ? Ngươi không phải là thị vệ thiếp thân của Đại tướng quân sao, như thế nào lại nhát gan như vậy?”
Nhất Lâm trên mặt thoáng một tia chật vật, quay đầu đáng thương hỏi Tiểu Khuynh:
“Tướng quân, ta đã có thể về được chưa?”
Tiểu Khuynh nhìn vẻ mặt hắn thực chật vật, ngẫm lại mình cũng đã hành người ta suốt một canh giờ rồi, không thể không gật đầu, miễn cưỡng đáp:
“Được rồi, lui đi!”
Nhất Lâm nghe được lời này, chỉ thiếu chút rớt nước mắt cảm động, nhanh chóng phi thân ra khỏi sân viện của các nàng, chỉ nghe đằng sau vọng đến tiếng Tiểu Cẩn than thở:
“Thật là, đáng thương tiểu hài tử...”
Chỉ nghe đằng xa vang lên một tiếng “ùm” không lớn không nhỏ, và kèm theo là tiếng kêu hoảng hốt của nha hoàn:
“Nhất Lâm hộ vệ ngã hồ rồi! Mau, bẩm báo Đại tướng quân!”
Bên trong viện lại là một hồi tiếng cười ghê rợn của Tiểu Cẩn truyền ra. Tiểu Khuynh vất nhánh cây trong tay đi, liếc mắt nhìn Tiểu Vân hỏi:
“Thế nào?”
Tiểu Vân hơi gật gật đầu, mỉm cười đáp:
"Cũng nắm bắt được chút ít!”
Tiểu Khuynh kéo áo Tiểu Cẩn ra lau tay, gật đầu nói:
“Đợi mấy ngày nữa, qua Đại thọ của hoàng thượng, ta cùng Tiểu Tuyết sẽ đem ngươi đi ứng dụng thực tế, qua vài lần ngươi sẽ quen thuộc ngay thôi!”
Tiểu Cẩn ngửa người nằm trên nền đất, nét mặt lộ vẻ chán chường rõ rệt, than thở:
“Sắp tới lại phải vào cung, cứ nghĩ đến việc phải ngồi trong đại điện rỗng tuếch nhàm chán kia là ta lại cảm thấy cuộc đời thật là tối tăm!”
Nàng lật người qua một bên, tự lẩm bẩm:
“Ta nhớ mấy cô nương ở Yên Chi lâu quá! A, Tiểu Vân, hôm nào ta lại mang ngươi đi thanh lâu chơi nữa nhé?”
Nghe được lời này của Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết ngồi một bên lập tức phun trà, Tiểu Vân đưa mắt liếc Tiểu Khuynh, liền thấy nàng bắn ánh mắt tràn đầy sát khí về phía Tiểu Cẩn. Nhận được tín hiệu nguy hiểm này, thân mình Tiểu Cẩn run lên, nuốt nước bọt nói:
“Khuynh đại nhân tha mạng, tiểu nhân lờ lời, lỡ lời!”
“Thử đi đến thanh lâu một lần nữa xem, xem ta có đem ngươi cấm túc trong phòng không?”
Tiểu Vân khẽ lắc đầu, thở dài. Tiểu Cẩn này động đâu không động, lại cứ thích chọc vào ổ kiến lửa không à!
“Mấy ngày nữa là Đại thọ hoàng đế rồi, các ngươi đã tính sẽ chuẩn bị đại lễ gì chưa?” Tiểu Tuyết ngồi một bên uống trà, thong thả hỏi.
Tiểu Khuynh hơi nhíu mày một chút nhưng lại giãn ra, đáp:
“Cái này do Đại tướng quân chuẩn bị, chúng ta không cần động tay vào!”
Tiểu Tuyết “à” lên một tiếng, lại quay sang Tiểu Vân hỏi:
“Còn Tiểu Vân thì sao? Năm nay ngươi là kinh thành đệ nhất tài nữ, theo lệ thì sẽ phải vào cung, không chừng sẽ được mời lên biểu diễn đâu!”
Tiểu Vân gật gật đầu, nói:
“Ừm, xác thực là vậy, mấy ngày trước thiệp mời từ Hoàng cung đã tới, là Hoàng hậu gửi ý mời, hôm đó ta cũng sẽ phải vào cung!”
Nghe đến hai từ Hoàng hậu, không hiểu sao Tiểu Khuynh lại cau mày, ánh mắt ngày thường đạm mạc nay nổi lên gợn sóng. Nhưng rất nhanh, gợn sóng đó liền biến mất, chỉ còn lại đáy mắt một mảnh âm trầm sâu hun hút.
Ngày 20 tháng 8, năm ngày sau khi đoàn sứ thần từ Đông Liêu đến Hách Liên quốc, thủ đô Hách Liên tưng bừng đón chào Đại thọ của Hoàng đế Hách Liên quốc Hách Liên Minh Thiên. Hoàng đế Hách Liên đăng cơ từ bốn năm trước, trong bốn năm này hắn đã khiến cho Hách Liên từ một tiểu quốc nhỏ trở thành một đế quốc hùng mạnh, trở thành một trong ba đại đế quốc, tự mình xưng bá một phương. Đại thọ lần này của hắn, thu hút không ít sự chú ý của các quốc gia trên đại lục.
Từ lúc mặt trời còn chưa lên cao quá nóc nhà, toàn Nhâm thành đã ồn ào, xôn xao một mảnh. Nơi nơi treo đèn kết hoa, người đi lại đông nghịt trên phố, không khí náo nhiệt như ngày Tết. Từ phía cổng thành xuất hiện từng đoàn xe ngựa lần lượt tiến vào, trên mỗi đoàn xe lại gắn quốc huy của một nước.
Trong Hoàng cung lại càng thêm náo nhiệt, cung nữ, thị vệ đi lại khắp nơi. Từ lúc còn tờ mờ sáng thì tất cả cung nhân đều đã phải dậy sớm để trang hoàng cung điện, bưng bê các đồ đạc chuẩn bị cho buổi đại tiệc. Nét mặt ai cũng hân hoan, tràn đầy hưng phấn.
Bên trong Phượng Trữ cung, Hoàng hậu một thân cung trang đỏ rực thêu chim tước lớn, trên đầu đội mũ phượng khảm mười viên minh châu, phục sức hoa lệ, trang điểm cầu kì, một thân quý khí tản ra khắp nơi. Cung nữ, ma ma bên cạnh bận rộn sửa soạn, tỉ mỉ đến một cái móng tay cũng phải rửa qua ba lần mới bắt đầu trang trí. Hôm nay Hoàng hậu phải là nữ tử tỏa sáng nhất đại tiệc, nhất định phải thu hút được ánh mắt của Hoàng đế. Đây là suy nghĩ chung của tất cả cung nữ, ma ma hầu hạ trong Phượng Trữ cung. Tì nữ Linh nhi của Hoàng hậu từ bên ngoài đi vào, thần sắc Hoàng hậu tươi cười rực rỡ hỏi:
“Thế nào?’
Linh nhi cúi đầu, trên mặt cũng là vẻ tươi cười lấy lòng nói:
“Hồi bẩm nương nương, Y Vân tiểu thư đã nhận lời, hôm nay sẽ vào cung diện kiến!”
Thần sắc Hoàng hậu có chút kích động, nàng ta nắm chặt tay, trong mắt nổi lên tia đắc ý, không nhịn được cười lớn:
"Ha ha, chỉ cần có sự ủng hộ của Y Vân, bổn cung sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa, ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia chắc chắn sẽ thuộc về Triệt nhi! Đợi khi hoàng nhi lên ngôi rồi, bổn cung nhất định sẽ cho Lan tiện nhân kia biết mặt!”
Linh nhi cười mềm mỏng, cung kính cúi người nói:
“Cung chúc nương nương sớm ngày đạt thành tâm nguyện!”
Nghe Linh nhi cô nương mở lời nịnh nọt, tất cả cung nhan còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống hô to:
“Cung chúc nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!”
“Tốt lắm! Ban thưởng!”
“Tạ ơn nương nương!”
Bên Ngọc Lan điện của Lan Quý phi, trên người chỉ vận một tầng lăng la tơ tằm màu trắng nhẹ nhàng, Lan Quý phi nhẹ tựa nửa người trên ghế, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo chợt vẽ lên nụ cười nhẹ, hứng thú hỏi:
“Ồ, nhanh vậy mà tỷ tỷ đã lôi kéo được Y Vân sao? Thật là, tốc độ đúng là nhanh a!”
Tỳ nữ bên người của Lan Quý phi- Liên nhi vừa nhẹ nhàng bóp vai cho nàng vừa nịnh nọt nói:
“Nương nương không cần phải quá để tâm đến! Dù Hoàng hậu có lôi kéo được Y Vân kia thì cũng chưa chắc được hài tử của nàng sẽ là Thái tử. Mặc dù bề ngoài nhìn như người và Hoàng hậu đều được sủng ái ngang nhau, nhưng ai mà chẳng biết trong hậu cung này người được Hoàng thượng yêu thương, cưng chiều nhất chính là nương nương?”
Lan Quý phi nghe vậy, nụ cười bên môi lại như kéo dài hơn, hàng mi mềm mại khẽ chớp, trên mặt là biểu tình thực hài lòng, nhưng trong thanh âm vẫn lộ ra mũi nhọn khiến người khác rùng mình:
“Ồ, thật là như thế sao?”
Liên nhi hơi thoáng run rẩy, nhưng rất nhanh liền trán tĩnh lại, thanh âm càng lộ ra nhu thuận:
“Nô tì nào dám dối gạt nương nương!”
Lan Quý phi khẽ tươi cười, đưa một tay cho Liên nhi đỡ dậy, đi vào trong điện, thanh âm lại trở nên ôn nhu dịu dàng:
“Được rồi, không còn sớm nữa, hầu bổn cung thay y phục đi!”
Trong Minh Tín điện lúc này, Tiêu Khuynh Thành nằm ngửa trên tháp, một cuốn sách mở ra úp trên mặt nàng, tóc dài đen như mực trải ra toán loạn. Bộ dạng của nàng thực nhàn nhã, hoàn toàn không giống với điệu bộ khẩn trương của Tiểu Mai lúc này:
“Nương nương, thỉnh người mau dậy thay y phục đi a!”
Tiêu Khuynh Thành vẫn nằm yên bất động, chậm rãi nói:
“Ta không đi!”
“Nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ, người phải đến tham dự đại tiệc a...” Cũng đã cho người gửi y phục cùng trang sức đến rồi.
“Mặc kệ hắn!” Tiêu Khuynh Thành nhấc cuốn sách ra khỏi mặt, hung hăng nhả ra mấy chữ xong lại úp sách xuống, nằm lăn vào bên trong. Tiểu Mai đứng ở bên ngoài sốt ruột đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, đang lúc không biết phải làm sao, đột nhiên từ ngoài truyền vào một thanh âm mang theo bảy phần đùa giỡn:
“Ái phi còn không định dậy sao?”
Nghe thấy thanh âm này, hai mắt Tiêu Khuynh Thành trừng to, tùy ý để cuốn sách rơi khỏi mặt, quay đầu liền nhìn thấy một thân ảnh màu vàng đang tiến vào. Nàng lạnh giọng hỏi:
“Hoàng thượng hạ giá đến nơi này là có việc gì sao?”
Hách Liên Minh Thiên làm bộ xoa xoa cằm, chăm chú quan sát nàng một lúc, đột nhiên bật cười nói:
“Ái phi đúng thật là xinh đẹp!”
Tiêu Khuynh Thành mặt mũi nhăn lại thành đoàn, nhạt nhẽo phun ra hai chữ:
“Bệnh hoạn!”
Mà hai chữ này, thành công làm cho Tiểu Mai trượt chân một cái, ngã ngồi trên đất. Hách Liên Minh Thiên vậy mà lại chẳng thèm để ý sự vô lễ của nàng, hắn nhìn đống y phục xếp ngay ngắn trên bàn, mỉm cười hỏi:
“Ái phi không vừa lòng với y phục sao?”
Tiêu Khuynh Thành liếc cũng không liếc một cái, tiếp tục làm tổ trên giường, lạnh nhạt nói:
“Tiểu nữ vốn không có ưa gì mấy thứ y phục rườm rà đó, làm hoàng thượng tốn một phen tâm tư rồi!”
Hách Liên Minh Thiên đột nhiên bật cười, hắn đi đến bên bàn, nhẹ nhàng nhấc tầng y phục lên, thanh âm đầy ý cười vang lên:
“Có vẻ như người tốn tâm tư không phải ta rồi! Chỗ y phục này đều do mấy cái Tiểu tướng quân nhờ Đại tướng quân gửi đến cho ái phi, nhưng nàng đã không ua thích chúng, vạy để trẫm thay nàng đem trả vậy!”
Nói xong, còn thật sự giống như muốn đem y phục rời đi. Nhưng vừa mới bước được hai bước, một thân ảnh màu trắng đã chặn ngay trước mặt hắn. Tiêu Khuynh Thành nhìn chằm chằm y phục trong tay hắn, nghi ngờ hỏi:
“Đây thật sự là do đám Tiểu Khuynh gửi tới!”
Hoàng đế nhún nhún vai, làm bộ nếu nàng không tin, ta cũng không có gì để nói. Tiểu Khuynh thành ngờ vực nhìn hắn một cái, vẫn là đưa tay nhận lấy y phục kia, sắc mặt cũng không có nửa phần hòa hoãn nhìn Hoàng đế trước mặt, lạnh giọng:
"Việc đã hết, kính mời Hoàng thượng tự mình di giá! Cửa chính là ở đằng kia, mời đi thẳng!”
Nghe thấy nàng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, trong lòng Hách Liên Minh Thiên dâng lên một cỗ tư vị không tả được. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của nàng, bỗng dưng cười khẽ một tiếng, nhanh như chớp bắt lấy tay nàng kéo về phía mình, trong lúc Tiêu Khuynh Thành còn chưa kịp kinh hô, đã nhẹ nhàng in lên môi nàng một nụ hôn. Chậm rãi, hắn buông tay nàng ra, vô cùng thong thả đi ra ngoài cửa điện. Ở bên trong, đợi đến lúc Tiểu Khuynh Thành phản ứng lại, một hồi tiếng rống giận truyền ra thật xa:
"Aishiii, Tên chết bầm kiaaa....”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook