Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
-
Chương 24: Đối chiến hắc y nhân
Trên vũ đài chợt nhiều thêm vài đạo thân ảnh. Chừng hơn mười cái hắc y nhân tay cầm trường kiếm sáng loáng đứng bao vây một cái thân ảnh hồng y nhân ở giữa. Tay cầm lụa hồng của Tiểu Vân siết chặt lại đến nỗi trắng bệch, nàng mở to đôi mắt sợ hãi nhìn đám người bừng bừng sát khí xung quanh, thân mình không nhịn được khẽ run rẩy. Đám người này là ai? Bọn họ muốn giết nàng?
Trên lầu cao, Tiểu Khuynh hai mắt âm trầm nhìn đám người đang vây lấy Tiểu Vân ở giữa, đoán chừng sát khí này, người tới hẳn cũng là cao thủ. Thử hỏi xem phải có thâm thù đại hận cỡ nào mới dùng đến mười mấy cái sát thủ cường đại để đấu với một nữ tử yếu ớt tay trói gà không chặt? Hừ, không phải người kia thì còn ai? Đứng bên cạnh Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết một tay nắm chặt tay Tiểu Cẩn, tay còn lại níu áo Tiểu Khuynh, cảm nhận được sát khí mơ hồ tỏa ra từ người bên cạnh, Tiểu Tuyết thầm thở dài. Tiểu Khuynh lại muốn động sát tâm rồi...
Phía dưới vũ đài, đám hắc y nhân bao vây Tiểu Vân ở chính giữa, từ người tên nào cũng tỏa ra sát khí mãnh liệt, đao quang lóe sáng khiến người ta rùng mình sợ hãi. Một tên- có vẻ là tên cầm đầu, nâng trường kiếm trong tay lên chỉ vào Tiểu Vân, thanh âm lạnh lẽo đáng sợ ra lệnh cho đám còn lại:
“Lên, giết nàng, người kia yêu cầu phải lấy được thủ cấp của nàng đem về!”
Đám hắc y nhân im lặng trao đổi ánh mắt, khẽ gật đầu, trong chốc lát liền cùng tiến lên. Hai tay Tiểu Vân nắm chặt đến lộ rõ cả khớp xương, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu, nàng đưa ánh mắt hướng về phía lầu cao, môi mấp máy không thành lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi. Tiểu Khuynh nhìn tình thế đã không ổn, đột nhiên nhếch mép cười lạnh, gằn giọng giận dữ:
“Muốn chết?”
Nàng vừa dứt lời, phía dưới đám hắc y nhân đã động thủ. Một tên huơ kiếm trong tay, hướng cổ Tiểu Vân chém tới. Trên tay Tiểu Khuynh đột nhiên nhiều thêm một cái chén, nàng vung tay, cái chén mạnh mẽ lao về phía hắc y nhân kia, đụng trúng cổ tay hắn. Hắc y nhân lảo đảo lùi lại, trường kiếm trên tay rơi xuống phát ra một tiếng keng. Nhận thấy có biến, đám hắc y nhân đều đồng loạt lùi lại vài bước, ánh mắt hướng về phía lầu cao, liền thấy một thân ảnh màu trắng lao vút về phía này. Trong chớp mát, bóng người áo trắng đã đứng chắn trước mặt Tiểu Vân, lôi kéo nàng đứng ở sau lưng. Thủ lĩnh hắc y nhân nhìn người tới một thân quần áo tuyết trắng, khuôn mặt băng giá tựa tuyết, thân mình cao chỉ tới quá ngực hắn, bất chợt muốn phá lên cười. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm phải một đôi tròng mắt đen lạnh lẽo tràn ngập thị huyết thì tiếng cười kia nghẹn ứ tại cổ họng. Nữ tử trước mắt tóc đen ba ngàn chỉ dùng dây đơn giản buộc lại, trên mặt phủ một tầng lụa mỏng, đem dung mạo của nàng che khuất phân nửa, nhưng ánh mắt kia quá mức kinh diễm, quá mức bức người, khiến kẻ giết người vô số như hắn đây cũng đột nhiên có cảm giác muốn chùn bước.
Nhận được ám hiệu nhắc nhở của đồng bọn phía sau, thủ lĩnh hắc y nhân giật mình tỉnh lại, trong côn ngươi nổi lên sự giận dữ, hắn chĩa mũi kiếm về phía Tiểu Khuynh, lạnh giọng quát:
“Ngươi là ai? Sao dám đứng ở đây ngáng đường bọn ta?”
Tiểu Khuynh lạnh lùng cười, sau tấm mạng che không ai nhìn thấy vẻ mặt nàng lạnh lẽo đến mức nào:
“Các ngươi còn chưa đủ tư cách để biết tên của ta đâu! Nghe ta hỏi đây, là kẻ nào đã sai các ngươi tới ám sát người này?”
Ý tứ của nàng chính là chỉ Tiểu Vân, lúc này đang đứng sau nàng, hai bàn tay bấu chặt lấy vạt áo Tiểu Khuynh, dường như làm như vậy sẽ khiến nàng cảm thấy an tâm hơn. Thủ lĩnh hắc y nhân ngửa đầu cười lớn, ý tứ khinh thường lộ rõ trong mắt:
“Ha ha, ngươi một kẻ tiện dân cũng muốn biết tên người đó sao? Ngươi còn không nhìn lại bản thân mình có bao nhiêu thân phận đi!”
Tiểu Khuynh cười nhạt hỏi:
“Ồ, xem ra kẻ mà ngươi nói có địa vị rất cao đi?’
Hắc y nhân hừ mũi khinh thường, sát ý trong mắt chưa vơi đi phần nào.
“Vậy để ta đoán nhé, người mà ngươi nói, phải chăng là vị nào đó trong hoàng cung Bắc Hãn đi?”
Tên thủ lĩnh thân mình rõ ràng đã thoáng chấn động, hai mắt liền bắn ra sát khí về phía nàng:
“Ngươi biết được cái gì rồi?”
Tiểu Khuynh nhẹ nhàng cong môi:
“Những thứ ta biết, tuyệt đối không kém các ngươi! Không, phải nói là trong đầu các ngươi chứa cái gì, những cái đó ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay!”
Hắc y nhân dáng vẻ nào còn bộ dạng khinh thường, hắn gườm gườm nhìn đôi mắt nàng, bỗng nhiên, thân mình hắn thoắt di chuyển, trường kiếm trong tay hướng nàng công kích:
“Nữ nhân, ngươi đã biết quá nhiều, ta sẽ đưa cả hai ngươi cùng xuống địa ngục!”
Dứt lời, mũi kiếm nhanh như chớp đâm tới. Đôi tròng mắt đen của Tiểu Khuynh lộ ra ánh sáng nhạt, nàng di chuyển thân mình tránh sang, đồng thời cũng kéo Tiểu Vân ra phía sau lưng, bàn tay lần đến thắt lưng lôi ra một thanh chủy thủ màu bạc, hướng công kích của hắc y nhân đỡ lại. Thanh âm thanh thúy vang lên chói tai, đám người nhốn nháo xung quanh tựa hồ vì âm thanh này lại càng có vẻ hỗn độn hơn bao giờ hết, tiếng la hét lại càng nhiều hơn. Ở một góc vũ đài, đám nữ tử đều được hộ vệ che chắn ở phía sau. Bọn họ đứng ở đây đều là thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn trong thành, có hộ vệ bên cạnh cũng không phải cái gì lạ. Đối diện lầu cao của các nàng, trong một gian phòng sang trọng có ba nam tử đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ. Lư hương ở trong phòng tản ra một làn khói mỏng nhẹ tênh, phảng phất mùi đàn hương rất nhạt. tử gương mặt lạnh lẽo bưng chung trà trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ, hai mắt nhắm nghiền chẳng nói năng gì. Nam tử mặc trường bào xanh đen bạc môi khẽ mím, tai nghe âm thanh nhốn nháo ở bên ngoài, bên cạnh lục y nam tử câu môi cười nhạt, thanh âm mị hoặc có pha chút uể oải cất lên:
“Trong thành này đúng là chẳng khi nào thiếu trò hay để xem!”
Tử y nam tử đặt ly trà trong tay xuống bàn, hắn đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, vươn tay đẩy hé ra một góc, quét mắt nhìn phía dưới một lượt:
“Trò hay?”
Lục y nam tử cũng đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, mở cửa rộng ra một chút, nhìn bên dưới đang diễn ra một trận đối đầu gay gắt, chép miệng, huýt sáo một tiếng:
“Chậc, thật là cường hãn ! Ý?”
Cặp mắt hoa đào của hắn liếc nhìn sang phía đối diện, trong khoảng cách xa liền chạm phải một thân ảnh lam y xinh xắn. Tiểu nữ nhân kia bây giờ khuôn mặt tái mét, lo lắng đứng cạnh một nữ tử khác nhìn rất giống với tiểu thư phủ Đại tướng quân, bên cạnh còn có một nữ tử vẻ mặt lạnh lẽo hai mắt nhìn chằm chằm thế cục dưới đài. Thanh âm của hắn dường như pha chút đùa cợt vang lên:
“Thật không ngờ lại đụng phải người quen!”
Trường bào nam tử môi mỏng hơi nhếch lên, giễu cợt nói:
“Ngũ đệ, ta xem trong thành này từ đầu thành đến cuối thành đâu đâu cũng thấy người quen của đệ, quan hệ cũng rộng quá đấy!”
Lục y nam tử có chút không hờn giận nói:
“Tam ca, không cần phải giễu cợt ta đâu, ta xem trong đám người này cũng có thể có người quen của huynh nữa đó, cái nữ nhân đang bị vây dưới đài kia không phải là cái người suốt ngày đi bên cạnh đám tiểu tướng quân phủ Đại tướng quân hay sao?”
Nghe thấy danh tính người kia, trường bào nam tử trong tâm sinh ra chút tò mò. Nữ nhân kia? Hắn đứng dậy, đi đến cửa sổ, một tay đem cái cửa đang chỉ mở một nửa đẩy hẳn ra ngoài, nhất thời, ba cái bản mặt mĩ nam nhân phô bày ra trước mắt bao người, thật sự là phong cảnh đẹp đến mức khiến người ta muốn đui mù con mắt. Nam tử kia nhướng mắt nhìn xuống vũ đài vô cùng hỗn loạn, một đám nữ nhân bị hộ vệ bao lại bảo vệ ở một góc, mà ở chính giữa vũ đài, nổi bần bật hai thân ảnh nữ tử hồng y cùng bạch y, mà nữ tử bạch y đang dùng một thanh chủy thủ giao đấu quyết liệt cùng một hắc y nhân, cùng không ngừng bảo vệ nữ tử hồng y phía sau tránh khỏi công kích của đám hắc y xung quanh. Ánh mắt hắn tìm tòi liếc qua một lượt đám đông phía dưới, lại nhìn lên trên, không tìm thấy thân ảnh người cần tìm, chỉ thấy ở lầu cao đối diện, vị tiểu thư phủ Đại tướng quân đang sợ hãi đứng cùng với hai nữ tử khác. Cách phối màu quần áo của mấy nữ tử này làm hắn cảm thấy thập phần quen thuộc, nhưng rốt cuộc cũng không nhớ ra mình đã từng gặp qua các nàng ở đâu. Chỉ là hắn cảm thấy có chút kì lạ, theo như thuộc hạ của hắn theo dõi, vị Tiểu Vân cô nương kia rất ít khi ra ngoài cùng một mình Đại tiểu thư, nàng có vẻ xuất hiện thường xuyên hơn bên cạnh ba nữ tử khác nhưng đều không thấy rõ mặt. Tầm mắt hắn lại trở lại trên người hai thân ảnh đang ở giữa vũ đài. Không hiểu sao, nhìn nữ tử bạch y kia, hắn lại có cảm giác người này rất quen, có ảo tưởng nàng rất giống người nào đó. Nhìn nàng một mình đấu với mấy cái hắc y nhân, chỉ trừ một có vẻ chật vật ra thì không hề lộ ra một chút sơ hở nào. Hắc y nhân đã bị hạ vài tên nhưng số lượng còn lại cũng không phải là ít, một mình nàng ấy có thể chống chọi hết sao?
Lúc này, Tiểu Khuynh đang cực kì khó khăn đấu với một đám hắc y nhân, nàng cứ đánh ngã được một tên thì một tên khác lại xông tới, giết được vài hắc y nhân, thể lực của nàng cũng đang có nguy cơ cạn kiệt. Trên trán Tiểu Khuynh đầy mồ hôi, nàng nắm chặt tay Tiểu Vân, ánh mắt chưa bớt đi chút vẻ lạnh lùng nào, ngược lại càng âm lãnh hơn. Thủ lĩnh hắc y nhân từ đầu vẫn giao thủ cùng nàng, lúc này cũng đứng ở đối diện ổn định lại hơi thở. Hắn không thể không bội phục công phu của nữ tử trước mắt này. Nàng nhìn qua thì có vẻ mảnh mai yếu đuối, nhưng cỗ sát khí bao quanh thân cùng ánh mắt kia tràn đầy âm ngao khiến hắn sinh ra chút cảm giác đồng hưởng. Sát khí này, chỉ có ở những kẻ đã từng vào sinh ra tử vô số lần mới có thể tôi luyện, một cái nữ nhân cũng có thể rèn ra loại sát ý mãnh liệt này, không khỏi khiến hắn âm thầm bội phục. Nhưng dù thế nào, người trước mắt cản trở nhiệm vụ của bọn hắn, không thể lưu lại, tất phải trừ bỏ đi. Nhận ra sát ý trong mắt hắc y nhân, Tiểu Khuynh âm thầm cười lạnh, nàng thu lại chủy thủ vào tay áo, rút ra một vật nhìn qua giống một khúc gỗ nhỏ. Hắc y nhân cầm đầu thấy nàng giấu chủy thủ đi, lại lôi ra một khúc gỗ tầm thường, không khỏi cười khinh một trận. nàng nghĩ dùng khúc gỗ mục đó có thể hạ được hắn sao? Nhưng ngay lập tức, nụ cười trên môi hắn đã cứng lại. Chỉ thấy Tiểu Khuynh nhẹ nhàng chạm vào một đầu gậy, từ đầu còn lại, một thanh kiếm dài chừng vài thước, lóe ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, thanh kiếm mỏng dính nhưng lại tản ra ý lạnh kinh người. Hắc y nhân trợn tròn mắt nhìn thanh kiếm trong tay nàng. Đây thật sự chỉ là một khúc gỗ nhỏ thôi sao? Nhìn thân kiếm màu xanh ánh đen là đủ biết trên đó bôi gì rồi! Chính là kịch độc, còn là loại độc nhất. Đám hắc y nhan phía sau cũng húp khí lạnh. Tiểu Khuynh âm trầm cười, huy kiếm lao về phía hắc y nhân, một chiêu này gần như là muốn chém đối phương làm hai nửa. Hắc y nhân vội huy kiếm lên đỡ. Hai bên đánh qua đánh lại, ánh kiếm sáng lòa làm người ta nhức mắt. Đám hắc y nhân bị chiêu thức kì lạ của Tiểu Khuynh đánh cho lui lại, đương lúc bối rối, chợt một tên nhìn thấy Tiểu Vân đang đứng ở cách đó không xa, nghĩ tới nhiệm vụ cần hoàn thành, hắn liền huơ kiếm, hướng Tiểu Vân chém tới. Bên này, Tiểu Khuynh bị vây vào giữa đám hắc y nhân, khóe mắt liếc thấy hắc y nhân bổ kiếm về phía Tiểu Vân, nàng nhận ra mình sơ suất, thì đã muộn rồi. Nhuyễn kiếm trong tay Tiểu Khuynh như một con độc xà quấn quanh cổ một tên, trong nháy mắt bẻ gãy cổ hắn, rồi lại cứng rắn chặt bay đầu của một hắc y nhân. Đến lúc này nàng đã nhận ra mưu kế của bọnchúng, nhưng chỉ có thể tự trách mình đã quá tắc trách. Nhìn thanh kiếm kia đâm về phía trái tim Tiểu Vân, Tiểu Khuynh không nhịn được hô lên:
“Tiểu Vân!”
“Cẩn thận!”
“Tiểu Khuynh!”
Vài tiếng hô khác cùng vang lên, Tiểu Khuynh chợt thấy bả vai đau buốt. nàng quay đầu nhìn hắc y nhân vừa chém mình một nhát, trong đôi mắt nổi lên từng tầng thị huyết nồng đậm, sát khí cơ hồ tỏa ra ngày càng mãnh liệt, một kiếm vừa giơ lên, trái tim của hắc y nhân đã bị nàng khoét ra khỏi lồng ngực. Hắc y nhân không kịp kinh hô một tiếng, thân thể thẳng tắp ngã xuống. Tiểu Khuynh cảm thấy trong ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, nàng quay đầu nhìn kiếm kia đã gần sát ngực Tiểu Vân, hai tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào thịt. Tiểu Vân mặt mũi trắng bệch, nhìn trường kiếm chỉ cách mình không tới vài phân, chân tự chủ muốn bỏ chạy, nhưng không sao nhúc nhích nổi. Mắt thấy kiếm kia đã ngày càng gần, Tiểu Vân nhắm chặt hai mắt lại, chờ đợi cơn đau thấu xương đến với mình. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, mũi kiếm đã gần đâm vào nàng, một thân ảnh tử y đột nhiên xuất hiện. Thân ảnh cao lớn bao phủ lấy nàng, cùng đồng hất mũi kiếm kia ra, theo đó là cả hắc y nhân, bay thẳng xuống vũ dài. Trong một khắc Tiểu Vân liền bị một vòng ôm bao lấy. Hơi thở u lãnh phảng phất xung quanh nàng, khiến trái tim vốn đập thình thình nay trấn tĩnh lại. Than nhẹ một tiếng, Tiểu Vân rốt cục chịu không nổi liền ngất lịm. Tử y nam tử đem thân mình của nàng bao lấy, khóe môi khẽ cong lên nụ cười thâm thúy. Bên này, Tiểu Khuynh thấy Tiểu Vân đã được an toàn, cũng không quan tâm xem nam tử vừa cứu nàng là ai, chỉ lẳng lặng xoay người, một tay ôm vết thương nơi vai, máu nhỏ tong tong xuống thân kiếm, đỏ cùng xanh hòa lẫn, nhìn vô cùng ghê rợn. Bất chợt, lúc nàng vừa tiến lên vài bước, trước mắt bỗng xuất hiện vài đạo thân ảnh. Nhìn kĩ, đây không phải là Tam vương gia cùng Ngũ vương gia sao? Bọn họ làm gì ở đây? Đáp lại suy nghĩ của nàng, Hách Liên Phách Thiên- cũng là người mặc trường bào xanh đen, mở miệng:
“Bổn vương nghĩ cô nương nên lo cho vết thương của mình đi, những kẻ này để bọn ta xử lí. Vị bằng hữu kia của cô nương đã được an toàn rồi, cô nương không cần quá lo lắng!”
Tiểu Khuynh khẽ quay đầu, nhìn thấy Nhị vương gia đang ôm Tiểu Vân ngất xỉu trong tay, lại nhìn thương tích của mình, cuối cùng nhìn đến hai vị vương gia, thanh âm đạm mạc nói:
“Đa tạ!”
Nói xong liền quay người đi. Nhìn vẻ mặt cùng ngữ điệu của nàng, Ngũ vương gia Hách Liên Vân Thiên trợn tròn mắt hỏi người bên cạnh:
“Chỉ vậy thôi? Trong đầu nàng ta đang chứa cái gì vậy? Được cùng một lúc hai đại nam nhân cứu mà chỉ nói đơn giản một câu “Đa tạ” thôi sao? Đã vậy thanh âm còn không nghe ra chút cảm kích nào cả nữa? Nàng ấy có phải là người hiểu phong tình lễ nghĩa không vậy?”
Hách Liên Phách Thiên bên cạnh nghe vậy, quay đầu cực kì khinh bỉ hỏi:
“Vậy chứ đệ muốn sao? Không lẽ đệ nghĩ rằng một nữ tử như nàng sẽ vì chuyện này mà lấy thân báo đáp đệ sao?”
Hách Liên Vân Thiên hơi đỏ mặt, cúi đầu lầm bầm:
“Cũng nên là như vậy...”
Người bên cạnh lại không chút đồng tình, trực tiếp đập tan mộng xuân của ai đó:
“Đệ cứ nằm mơ đến tết năm sau đi!”
Hách Liên Vân Thiên giận không có chỗ phát tác, liền hướng trên đầu hắc y nhân tính sổ. Chưa tới thời gian một chén trà nhỏ, hắc y nhân đã bị diệt sạch, tên thủ lĩnh cầm đầu am hiểu thủ thuật lẩn trốn thì chạy mất. Nhìn đống thi thể trên đất, Hách Liên Phách Thiên chép miệng, nhìn người còn đang bừng bừng sinh khí bên cạnh nói:
“Đáng lẽ đệ phải giữ lại một kẻ còn sống để tra hỏi chứ? Giết sạch thế này...”
Hách Liên Vân Thiên thở phì phì nói:
“Tam ca, đầu huynh có phải bị nước vào không? Vừa rồi cái nữ nhân vô tâm vô phế kia đã nói rằng nàng biết người đứng sau là ai rồi mà!”
Ngồi ở một chỗ không xa để băng bó, dù Tiểu Khuynh không có nội lực thì thính lực cũng khá tốt, nghe Hách Liên Vân Thiên nói vậy thì không khỏi cười nhẹ. Nàng chỉ không hướng hắn cảm kích một chút liền bị đánh giá là vô tâm vô phế rồi sao? Thật trẻ con!
“Đúng là đồ trẻ con!”
Đang lúc nàng suy nghĩ điều này, bên tai chợt vang lên thanh âm nhỏ xíu của Tiểu Cẩn. Tiểu Khuynh liếc qua, nhìn vẻ mặt Tiểu Cẩn lộ rõ sự khinh bỉ thì không khỏi cười càng sâu hơn chút.
Một hồi tinh phong qua đi, đám hắc y nhân đều bị dọn sạch, đám người Tiểu Khuynh được mấy vị vương gia ngỏ ý muốn đưa về, nhưng các nàng đều tìm cớ thoái thác, chỉ nhờ đưa Âu Dương Tử Yên cùng Tiểu Vân về phủ tướng quân, các nàng lại kéo nhau đi đường khác. Đợi cho cỗ xe ngựa của mấy người kia đi khuất, ba người Tiểu Khuynh mới rời đi. Đến một chỗ rẽ ngang, Tiểu Khuynh ngầm đưa ám hiệu bằng mắt cho hai người kia, cả ba khẽ gật đầu, liền chia nhau ra mà đi. Trong góc tối, cũng có ba thân ảnh quỷ mị di chuyển theo các nàng. Đi đến trước con phố sầm uất nhất của kinh thành, trong mắt Tiểu Khuynh thoáng lộ ra một tia sáng, nàng liền ung dung, hướng của chính thanh lâu mà đi vào, một hồi cũng không có đi ra. Hắc y nhân ở bên ngoài chờ cả buổi, đến gần nửa đêm mới quay lại báo cáo. Tiểu Tuyết cùng Tiểu Cẩn đi tiếp một đoạn nữa cũng tách ra, Tiểu Tuyết đi vào một tiệm thuốc rồi ở đó luôn không thấy ra, Tiểu Cẩn thì lại đi đến một nhà dân, bộ dạng hớt hơ hớt hải, nói dối là bị kẻ xấu truy đuổi, xin trú lại một đêm, liền được chủ nhà đồng ý. Tảng sáng, lúc mặt trời còn chưa lên, hậu viện phía sau phủ Đại tướng quân chợt xuất hiện ba bóng thân ảnh trèo tường mà vào. Đứng vững vàng trên đất rồi, ba người nhìn nhau nhoẻn miệng cười, thong thả quay về viện của mình, làm một giấc thẳng đến trưa.
Trên lầu cao, Tiểu Khuynh hai mắt âm trầm nhìn đám người đang vây lấy Tiểu Vân ở giữa, đoán chừng sát khí này, người tới hẳn cũng là cao thủ. Thử hỏi xem phải có thâm thù đại hận cỡ nào mới dùng đến mười mấy cái sát thủ cường đại để đấu với một nữ tử yếu ớt tay trói gà không chặt? Hừ, không phải người kia thì còn ai? Đứng bên cạnh Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết một tay nắm chặt tay Tiểu Cẩn, tay còn lại níu áo Tiểu Khuynh, cảm nhận được sát khí mơ hồ tỏa ra từ người bên cạnh, Tiểu Tuyết thầm thở dài. Tiểu Khuynh lại muốn động sát tâm rồi...
Phía dưới vũ đài, đám hắc y nhân bao vây Tiểu Vân ở chính giữa, từ người tên nào cũng tỏa ra sát khí mãnh liệt, đao quang lóe sáng khiến người ta rùng mình sợ hãi. Một tên- có vẻ là tên cầm đầu, nâng trường kiếm trong tay lên chỉ vào Tiểu Vân, thanh âm lạnh lẽo đáng sợ ra lệnh cho đám còn lại:
“Lên, giết nàng, người kia yêu cầu phải lấy được thủ cấp của nàng đem về!”
Đám hắc y nhân im lặng trao đổi ánh mắt, khẽ gật đầu, trong chốc lát liền cùng tiến lên. Hai tay Tiểu Vân nắm chặt đến lộ rõ cả khớp xương, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu, nàng đưa ánh mắt hướng về phía lầu cao, môi mấp máy không thành lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi. Tiểu Khuynh nhìn tình thế đã không ổn, đột nhiên nhếch mép cười lạnh, gằn giọng giận dữ:
“Muốn chết?”
Nàng vừa dứt lời, phía dưới đám hắc y nhân đã động thủ. Một tên huơ kiếm trong tay, hướng cổ Tiểu Vân chém tới. Trên tay Tiểu Khuynh đột nhiên nhiều thêm một cái chén, nàng vung tay, cái chén mạnh mẽ lao về phía hắc y nhân kia, đụng trúng cổ tay hắn. Hắc y nhân lảo đảo lùi lại, trường kiếm trên tay rơi xuống phát ra một tiếng keng. Nhận thấy có biến, đám hắc y nhân đều đồng loạt lùi lại vài bước, ánh mắt hướng về phía lầu cao, liền thấy một thân ảnh màu trắng lao vút về phía này. Trong chớp mát, bóng người áo trắng đã đứng chắn trước mặt Tiểu Vân, lôi kéo nàng đứng ở sau lưng. Thủ lĩnh hắc y nhân nhìn người tới một thân quần áo tuyết trắng, khuôn mặt băng giá tựa tuyết, thân mình cao chỉ tới quá ngực hắn, bất chợt muốn phá lên cười. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm phải một đôi tròng mắt đen lạnh lẽo tràn ngập thị huyết thì tiếng cười kia nghẹn ứ tại cổ họng. Nữ tử trước mắt tóc đen ba ngàn chỉ dùng dây đơn giản buộc lại, trên mặt phủ một tầng lụa mỏng, đem dung mạo của nàng che khuất phân nửa, nhưng ánh mắt kia quá mức kinh diễm, quá mức bức người, khiến kẻ giết người vô số như hắn đây cũng đột nhiên có cảm giác muốn chùn bước.
Nhận được ám hiệu nhắc nhở của đồng bọn phía sau, thủ lĩnh hắc y nhân giật mình tỉnh lại, trong côn ngươi nổi lên sự giận dữ, hắn chĩa mũi kiếm về phía Tiểu Khuynh, lạnh giọng quát:
“Ngươi là ai? Sao dám đứng ở đây ngáng đường bọn ta?”
Tiểu Khuynh lạnh lùng cười, sau tấm mạng che không ai nhìn thấy vẻ mặt nàng lạnh lẽo đến mức nào:
“Các ngươi còn chưa đủ tư cách để biết tên của ta đâu! Nghe ta hỏi đây, là kẻ nào đã sai các ngươi tới ám sát người này?”
Ý tứ của nàng chính là chỉ Tiểu Vân, lúc này đang đứng sau nàng, hai bàn tay bấu chặt lấy vạt áo Tiểu Khuynh, dường như làm như vậy sẽ khiến nàng cảm thấy an tâm hơn. Thủ lĩnh hắc y nhân ngửa đầu cười lớn, ý tứ khinh thường lộ rõ trong mắt:
“Ha ha, ngươi một kẻ tiện dân cũng muốn biết tên người đó sao? Ngươi còn không nhìn lại bản thân mình có bao nhiêu thân phận đi!”
Tiểu Khuynh cười nhạt hỏi:
“Ồ, xem ra kẻ mà ngươi nói có địa vị rất cao đi?’
Hắc y nhân hừ mũi khinh thường, sát ý trong mắt chưa vơi đi phần nào.
“Vậy để ta đoán nhé, người mà ngươi nói, phải chăng là vị nào đó trong hoàng cung Bắc Hãn đi?”
Tên thủ lĩnh thân mình rõ ràng đã thoáng chấn động, hai mắt liền bắn ra sát khí về phía nàng:
“Ngươi biết được cái gì rồi?”
Tiểu Khuynh nhẹ nhàng cong môi:
“Những thứ ta biết, tuyệt đối không kém các ngươi! Không, phải nói là trong đầu các ngươi chứa cái gì, những cái đó ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay!”
Hắc y nhân dáng vẻ nào còn bộ dạng khinh thường, hắn gườm gườm nhìn đôi mắt nàng, bỗng nhiên, thân mình hắn thoắt di chuyển, trường kiếm trong tay hướng nàng công kích:
“Nữ nhân, ngươi đã biết quá nhiều, ta sẽ đưa cả hai ngươi cùng xuống địa ngục!”
Dứt lời, mũi kiếm nhanh như chớp đâm tới. Đôi tròng mắt đen của Tiểu Khuynh lộ ra ánh sáng nhạt, nàng di chuyển thân mình tránh sang, đồng thời cũng kéo Tiểu Vân ra phía sau lưng, bàn tay lần đến thắt lưng lôi ra một thanh chủy thủ màu bạc, hướng công kích của hắc y nhân đỡ lại. Thanh âm thanh thúy vang lên chói tai, đám người nhốn nháo xung quanh tựa hồ vì âm thanh này lại càng có vẻ hỗn độn hơn bao giờ hết, tiếng la hét lại càng nhiều hơn. Ở một góc vũ đài, đám nữ tử đều được hộ vệ che chắn ở phía sau. Bọn họ đứng ở đây đều là thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn trong thành, có hộ vệ bên cạnh cũng không phải cái gì lạ. Đối diện lầu cao của các nàng, trong một gian phòng sang trọng có ba nam tử đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ. Lư hương ở trong phòng tản ra một làn khói mỏng nhẹ tênh, phảng phất mùi đàn hương rất nhạt. tử gương mặt lạnh lẽo bưng chung trà trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ, hai mắt nhắm nghiền chẳng nói năng gì. Nam tử mặc trường bào xanh đen bạc môi khẽ mím, tai nghe âm thanh nhốn nháo ở bên ngoài, bên cạnh lục y nam tử câu môi cười nhạt, thanh âm mị hoặc có pha chút uể oải cất lên:
“Trong thành này đúng là chẳng khi nào thiếu trò hay để xem!”
Tử y nam tử đặt ly trà trong tay xuống bàn, hắn đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, vươn tay đẩy hé ra một góc, quét mắt nhìn phía dưới một lượt:
“Trò hay?”
Lục y nam tử cũng đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, mở cửa rộng ra một chút, nhìn bên dưới đang diễn ra một trận đối đầu gay gắt, chép miệng, huýt sáo một tiếng:
“Chậc, thật là cường hãn ! Ý?”
Cặp mắt hoa đào của hắn liếc nhìn sang phía đối diện, trong khoảng cách xa liền chạm phải một thân ảnh lam y xinh xắn. Tiểu nữ nhân kia bây giờ khuôn mặt tái mét, lo lắng đứng cạnh một nữ tử khác nhìn rất giống với tiểu thư phủ Đại tướng quân, bên cạnh còn có một nữ tử vẻ mặt lạnh lẽo hai mắt nhìn chằm chằm thế cục dưới đài. Thanh âm của hắn dường như pha chút đùa cợt vang lên:
“Thật không ngờ lại đụng phải người quen!”
Trường bào nam tử môi mỏng hơi nhếch lên, giễu cợt nói:
“Ngũ đệ, ta xem trong thành này từ đầu thành đến cuối thành đâu đâu cũng thấy người quen của đệ, quan hệ cũng rộng quá đấy!”
Lục y nam tử có chút không hờn giận nói:
“Tam ca, không cần phải giễu cợt ta đâu, ta xem trong đám người này cũng có thể có người quen của huynh nữa đó, cái nữ nhân đang bị vây dưới đài kia không phải là cái người suốt ngày đi bên cạnh đám tiểu tướng quân phủ Đại tướng quân hay sao?”
Nghe thấy danh tính người kia, trường bào nam tử trong tâm sinh ra chút tò mò. Nữ nhân kia? Hắn đứng dậy, đi đến cửa sổ, một tay đem cái cửa đang chỉ mở một nửa đẩy hẳn ra ngoài, nhất thời, ba cái bản mặt mĩ nam nhân phô bày ra trước mắt bao người, thật sự là phong cảnh đẹp đến mức khiến người ta muốn đui mù con mắt. Nam tử kia nhướng mắt nhìn xuống vũ đài vô cùng hỗn loạn, một đám nữ nhân bị hộ vệ bao lại bảo vệ ở một góc, mà ở chính giữa vũ đài, nổi bần bật hai thân ảnh nữ tử hồng y cùng bạch y, mà nữ tử bạch y đang dùng một thanh chủy thủ giao đấu quyết liệt cùng một hắc y nhân, cùng không ngừng bảo vệ nữ tử hồng y phía sau tránh khỏi công kích của đám hắc y xung quanh. Ánh mắt hắn tìm tòi liếc qua một lượt đám đông phía dưới, lại nhìn lên trên, không tìm thấy thân ảnh người cần tìm, chỉ thấy ở lầu cao đối diện, vị tiểu thư phủ Đại tướng quân đang sợ hãi đứng cùng với hai nữ tử khác. Cách phối màu quần áo của mấy nữ tử này làm hắn cảm thấy thập phần quen thuộc, nhưng rốt cuộc cũng không nhớ ra mình đã từng gặp qua các nàng ở đâu. Chỉ là hắn cảm thấy có chút kì lạ, theo như thuộc hạ của hắn theo dõi, vị Tiểu Vân cô nương kia rất ít khi ra ngoài cùng một mình Đại tiểu thư, nàng có vẻ xuất hiện thường xuyên hơn bên cạnh ba nữ tử khác nhưng đều không thấy rõ mặt. Tầm mắt hắn lại trở lại trên người hai thân ảnh đang ở giữa vũ đài. Không hiểu sao, nhìn nữ tử bạch y kia, hắn lại có cảm giác người này rất quen, có ảo tưởng nàng rất giống người nào đó. Nhìn nàng một mình đấu với mấy cái hắc y nhân, chỉ trừ một có vẻ chật vật ra thì không hề lộ ra một chút sơ hở nào. Hắc y nhân đã bị hạ vài tên nhưng số lượng còn lại cũng không phải là ít, một mình nàng ấy có thể chống chọi hết sao?
Lúc này, Tiểu Khuynh đang cực kì khó khăn đấu với một đám hắc y nhân, nàng cứ đánh ngã được một tên thì một tên khác lại xông tới, giết được vài hắc y nhân, thể lực của nàng cũng đang có nguy cơ cạn kiệt. Trên trán Tiểu Khuynh đầy mồ hôi, nàng nắm chặt tay Tiểu Vân, ánh mắt chưa bớt đi chút vẻ lạnh lùng nào, ngược lại càng âm lãnh hơn. Thủ lĩnh hắc y nhân từ đầu vẫn giao thủ cùng nàng, lúc này cũng đứng ở đối diện ổn định lại hơi thở. Hắn không thể không bội phục công phu của nữ tử trước mắt này. Nàng nhìn qua thì có vẻ mảnh mai yếu đuối, nhưng cỗ sát khí bao quanh thân cùng ánh mắt kia tràn đầy âm ngao khiến hắn sinh ra chút cảm giác đồng hưởng. Sát khí này, chỉ có ở những kẻ đã từng vào sinh ra tử vô số lần mới có thể tôi luyện, một cái nữ nhân cũng có thể rèn ra loại sát ý mãnh liệt này, không khỏi khiến hắn âm thầm bội phục. Nhưng dù thế nào, người trước mắt cản trở nhiệm vụ của bọn hắn, không thể lưu lại, tất phải trừ bỏ đi. Nhận ra sát ý trong mắt hắc y nhân, Tiểu Khuynh âm thầm cười lạnh, nàng thu lại chủy thủ vào tay áo, rút ra một vật nhìn qua giống một khúc gỗ nhỏ. Hắc y nhân cầm đầu thấy nàng giấu chủy thủ đi, lại lôi ra một khúc gỗ tầm thường, không khỏi cười khinh một trận. nàng nghĩ dùng khúc gỗ mục đó có thể hạ được hắn sao? Nhưng ngay lập tức, nụ cười trên môi hắn đã cứng lại. Chỉ thấy Tiểu Khuynh nhẹ nhàng chạm vào một đầu gậy, từ đầu còn lại, một thanh kiếm dài chừng vài thước, lóe ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, thanh kiếm mỏng dính nhưng lại tản ra ý lạnh kinh người. Hắc y nhân trợn tròn mắt nhìn thanh kiếm trong tay nàng. Đây thật sự chỉ là một khúc gỗ nhỏ thôi sao? Nhìn thân kiếm màu xanh ánh đen là đủ biết trên đó bôi gì rồi! Chính là kịch độc, còn là loại độc nhất. Đám hắc y nhan phía sau cũng húp khí lạnh. Tiểu Khuynh âm trầm cười, huy kiếm lao về phía hắc y nhân, một chiêu này gần như là muốn chém đối phương làm hai nửa. Hắc y nhân vội huy kiếm lên đỡ. Hai bên đánh qua đánh lại, ánh kiếm sáng lòa làm người ta nhức mắt. Đám hắc y nhân bị chiêu thức kì lạ của Tiểu Khuynh đánh cho lui lại, đương lúc bối rối, chợt một tên nhìn thấy Tiểu Vân đang đứng ở cách đó không xa, nghĩ tới nhiệm vụ cần hoàn thành, hắn liền huơ kiếm, hướng Tiểu Vân chém tới. Bên này, Tiểu Khuynh bị vây vào giữa đám hắc y nhân, khóe mắt liếc thấy hắc y nhân bổ kiếm về phía Tiểu Vân, nàng nhận ra mình sơ suất, thì đã muộn rồi. Nhuyễn kiếm trong tay Tiểu Khuynh như một con độc xà quấn quanh cổ một tên, trong nháy mắt bẻ gãy cổ hắn, rồi lại cứng rắn chặt bay đầu của một hắc y nhân. Đến lúc này nàng đã nhận ra mưu kế của bọnchúng, nhưng chỉ có thể tự trách mình đã quá tắc trách. Nhìn thanh kiếm kia đâm về phía trái tim Tiểu Vân, Tiểu Khuynh không nhịn được hô lên:
“Tiểu Vân!”
“Cẩn thận!”
“Tiểu Khuynh!”
Vài tiếng hô khác cùng vang lên, Tiểu Khuynh chợt thấy bả vai đau buốt. nàng quay đầu nhìn hắc y nhân vừa chém mình một nhát, trong đôi mắt nổi lên từng tầng thị huyết nồng đậm, sát khí cơ hồ tỏa ra ngày càng mãnh liệt, một kiếm vừa giơ lên, trái tim của hắc y nhân đã bị nàng khoét ra khỏi lồng ngực. Hắc y nhân không kịp kinh hô một tiếng, thân thể thẳng tắp ngã xuống. Tiểu Khuynh cảm thấy trong ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, nàng quay đầu nhìn kiếm kia đã gần sát ngực Tiểu Vân, hai tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào thịt. Tiểu Vân mặt mũi trắng bệch, nhìn trường kiếm chỉ cách mình không tới vài phân, chân tự chủ muốn bỏ chạy, nhưng không sao nhúc nhích nổi. Mắt thấy kiếm kia đã ngày càng gần, Tiểu Vân nhắm chặt hai mắt lại, chờ đợi cơn đau thấu xương đến với mình. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, mũi kiếm đã gần đâm vào nàng, một thân ảnh tử y đột nhiên xuất hiện. Thân ảnh cao lớn bao phủ lấy nàng, cùng đồng hất mũi kiếm kia ra, theo đó là cả hắc y nhân, bay thẳng xuống vũ dài. Trong một khắc Tiểu Vân liền bị một vòng ôm bao lấy. Hơi thở u lãnh phảng phất xung quanh nàng, khiến trái tim vốn đập thình thình nay trấn tĩnh lại. Than nhẹ một tiếng, Tiểu Vân rốt cục chịu không nổi liền ngất lịm. Tử y nam tử đem thân mình của nàng bao lấy, khóe môi khẽ cong lên nụ cười thâm thúy. Bên này, Tiểu Khuynh thấy Tiểu Vân đã được an toàn, cũng không quan tâm xem nam tử vừa cứu nàng là ai, chỉ lẳng lặng xoay người, một tay ôm vết thương nơi vai, máu nhỏ tong tong xuống thân kiếm, đỏ cùng xanh hòa lẫn, nhìn vô cùng ghê rợn. Bất chợt, lúc nàng vừa tiến lên vài bước, trước mắt bỗng xuất hiện vài đạo thân ảnh. Nhìn kĩ, đây không phải là Tam vương gia cùng Ngũ vương gia sao? Bọn họ làm gì ở đây? Đáp lại suy nghĩ của nàng, Hách Liên Phách Thiên- cũng là người mặc trường bào xanh đen, mở miệng:
“Bổn vương nghĩ cô nương nên lo cho vết thương của mình đi, những kẻ này để bọn ta xử lí. Vị bằng hữu kia của cô nương đã được an toàn rồi, cô nương không cần quá lo lắng!”
Tiểu Khuynh khẽ quay đầu, nhìn thấy Nhị vương gia đang ôm Tiểu Vân ngất xỉu trong tay, lại nhìn thương tích của mình, cuối cùng nhìn đến hai vị vương gia, thanh âm đạm mạc nói:
“Đa tạ!”
Nói xong liền quay người đi. Nhìn vẻ mặt cùng ngữ điệu của nàng, Ngũ vương gia Hách Liên Vân Thiên trợn tròn mắt hỏi người bên cạnh:
“Chỉ vậy thôi? Trong đầu nàng ta đang chứa cái gì vậy? Được cùng một lúc hai đại nam nhân cứu mà chỉ nói đơn giản một câu “Đa tạ” thôi sao? Đã vậy thanh âm còn không nghe ra chút cảm kích nào cả nữa? Nàng ấy có phải là người hiểu phong tình lễ nghĩa không vậy?”
Hách Liên Phách Thiên bên cạnh nghe vậy, quay đầu cực kì khinh bỉ hỏi:
“Vậy chứ đệ muốn sao? Không lẽ đệ nghĩ rằng một nữ tử như nàng sẽ vì chuyện này mà lấy thân báo đáp đệ sao?”
Hách Liên Vân Thiên hơi đỏ mặt, cúi đầu lầm bầm:
“Cũng nên là như vậy...”
Người bên cạnh lại không chút đồng tình, trực tiếp đập tan mộng xuân của ai đó:
“Đệ cứ nằm mơ đến tết năm sau đi!”
Hách Liên Vân Thiên giận không có chỗ phát tác, liền hướng trên đầu hắc y nhân tính sổ. Chưa tới thời gian một chén trà nhỏ, hắc y nhân đã bị diệt sạch, tên thủ lĩnh cầm đầu am hiểu thủ thuật lẩn trốn thì chạy mất. Nhìn đống thi thể trên đất, Hách Liên Phách Thiên chép miệng, nhìn người còn đang bừng bừng sinh khí bên cạnh nói:
“Đáng lẽ đệ phải giữ lại một kẻ còn sống để tra hỏi chứ? Giết sạch thế này...”
Hách Liên Vân Thiên thở phì phì nói:
“Tam ca, đầu huynh có phải bị nước vào không? Vừa rồi cái nữ nhân vô tâm vô phế kia đã nói rằng nàng biết người đứng sau là ai rồi mà!”
Ngồi ở một chỗ không xa để băng bó, dù Tiểu Khuynh không có nội lực thì thính lực cũng khá tốt, nghe Hách Liên Vân Thiên nói vậy thì không khỏi cười nhẹ. Nàng chỉ không hướng hắn cảm kích một chút liền bị đánh giá là vô tâm vô phế rồi sao? Thật trẻ con!
“Đúng là đồ trẻ con!”
Đang lúc nàng suy nghĩ điều này, bên tai chợt vang lên thanh âm nhỏ xíu của Tiểu Cẩn. Tiểu Khuynh liếc qua, nhìn vẻ mặt Tiểu Cẩn lộ rõ sự khinh bỉ thì không khỏi cười càng sâu hơn chút.
Một hồi tinh phong qua đi, đám hắc y nhân đều bị dọn sạch, đám người Tiểu Khuynh được mấy vị vương gia ngỏ ý muốn đưa về, nhưng các nàng đều tìm cớ thoái thác, chỉ nhờ đưa Âu Dương Tử Yên cùng Tiểu Vân về phủ tướng quân, các nàng lại kéo nhau đi đường khác. Đợi cho cỗ xe ngựa của mấy người kia đi khuất, ba người Tiểu Khuynh mới rời đi. Đến một chỗ rẽ ngang, Tiểu Khuynh ngầm đưa ám hiệu bằng mắt cho hai người kia, cả ba khẽ gật đầu, liền chia nhau ra mà đi. Trong góc tối, cũng có ba thân ảnh quỷ mị di chuyển theo các nàng. Đi đến trước con phố sầm uất nhất của kinh thành, trong mắt Tiểu Khuynh thoáng lộ ra một tia sáng, nàng liền ung dung, hướng của chính thanh lâu mà đi vào, một hồi cũng không có đi ra. Hắc y nhân ở bên ngoài chờ cả buổi, đến gần nửa đêm mới quay lại báo cáo. Tiểu Tuyết cùng Tiểu Cẩn đi tiếp một đoạn nữa cũng tách ra, Tiểu Tuyết đi vào một tiệm thuốc rồi ở đó luôn không thấy ra, Tiểu Cẩn thì lại đi đến một nhà dân, bộ dạng hớt hơ hớt hải, nói dối là bị kẻ xấu truy đuổi, xin trú lại một đêm, liền được chủ nhà đồng ý. Tảng sáng, lúc mặt trời còn chưa lên, hậu viện phía sau phủ Đại tướng quân chợt xuất hiện ba bóng thân ảnh trèo tường mà vào. Đứng vững vàng trên đất rồi, ba người nhìn nhau nhoẻn miệng cười, thong thả quay về viện của mình, làm một giấc thẳng đến trưa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook