Chương 19

Lúc này Tiểu Vân, Tiểu Cẩn vừa tắm xong, đang ngồi trên giường xem một vài đồ đạc trong ba lô. Tiểu Cẩn cầm chiếc đồng hồ đeo tay lên lắc lắc, chán nản nói:

“Chậc, để lâu không dùng đến, đồng hồ của ta hết pin rồi!”

Tiểu Vân hơi mỉm cười nói:

“Ở cổ đại cách tính giờ cũng khác, với lại ai bảo lúc đầu ngươi không đem theo pin dự trữ làm gì, đồng hồ gì thì cũng có lúc không thể dùng được thôi!”

Tiểu Cẩn bĩu bĩu môi mấy cái, quay đi tiếp tục xem xét đồ của nàng. Tiểu Vân mở khóa một cái ngăn nhỏ, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp. Tiểu Cẩn lúc này quay sang, nàng ngó vào bên trong, ngạc nhiên hỏi:

“Tiểu Vân, ngươi vẫn còn giữ vật này sao?”

Tiểu Vân không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lấy vật đó ra. Một sợi dây chuyền bạc có mặt đá hình quả bông nạm kim cương, trên khắc hai chữ S và J lồng vào nhau. Tiểu Vân lặng người ngắm nghía mặt dây chuyền, đáy mắt từ từ nổi lên một màn sương. Rồi, lặng lẽ, nàng cất sợi dây chuyền vào lại trong túi, cúi đầu trầm mặc. Tiểu Cẩn ngồi bên cạnh cũng không mở miệng nói chuyện, trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc.

Lúc này, đột nhiên cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Tiểu Cẩn liền từ trên giường đi xuống mở cửa. Nha hoàn vừa nhìn thấy nàng liền cung kính đưa cho nàng một tấm thiệp vàng kim rồi nhanh chóng lui đi. Tiểu Cẩn đóng cửa lại, cầm tấm thiệp đi đến cạnh giường, ngạc nhiên nói:

“Tiểu Vân, thiệp mời cho ngươi đó!”

Tiểu Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhận lấy tấm thiệp mở ra. Thiệp mời tham dự tuyển chọn đệ nhất tài nữ kinh thành. Nàng sửng sốt nhìn dòng chữ đề trên tấm thiệp, nhất thời quên cả phản ứng. Tiểu Vân vốn không hay ra ngoài, toàn kinh thành có rất ít người biết đến sự tồn tại của nàng, vậy tại sao thiệp mời lại gửi đến đây nhỉ? Trên thiệp ghi rõ tên của nàng nên chắc chắn không thể nhầm được. Cửa nhẹ nhàng bị người đẩy ra, Tiểu Khuynh vừa cầm khăn bông lau khô tóc vừa đi vào phòng. Nàng quấn hết tóc vào bên trong khăn rồi đi đến bên giường, nhìn vẻ mặt Tiểu Vân, Tiểu Cẩn có chút khác thường liền hỏi:

“Hai người sao vậy?”

Tiểu Cẩn đoạt lấy bức thiệp trong tay Tiểu Vân, đưa cho Tiểu Khuynh, nói:

“Tấm thiệp này vừa được gửi cho Tiểu Vân đấy!”

Tiểu Khuynh lẳng lặng cầm lấy tấm thiệp, lật qua lật lại xem xét vài lượt, mới nhìn đến dòng chữ đề trên mặt ngoài thiệp, chắt lưỡi:

“Thiệp vàng kim đặc biệt của hoàng gia, chậc, Tiểu Vân quen biết người như vậy lúc nào nhỉ? Dự tuyển tài nữ sao? Cũng hay đó, Tiểu Vân tham gia đi!”

Cả hai người Tiểu Vân cùng trố mắt ra nhìn Tiểu Khuynh. Không phải nàng ấy luôn là người nhắc nhở các nàng phải tránh xa thị phi để đỡ gây phiền phức sao? Dự tuyển tài nữ kinh thành, chuyện này có chút… Tiểu Khuynh nhìn biểu tình kinh ngạc của hai người, nhếch môi hỏi:

“Sao vậy? Tiểu Vân không tin tưởng mình sẽ thắng sao?”

Tiểu Vân hơi đỏ mặt, vội đáp ngay:

“Làm gì có chứ! Chỉ là, ta cảm thấy hơi lạ chút thôi, Tiểu Khuynh lúc nào cũng nhắc nhở phải tránh xa mấy chuyện như vậy, hôm nay lại đề nghị ta tham gia…”

Tiểu Khuynh không nói gì, nàng che miệng bật cười, nhìn Tiểu Vân một lúc mới nói:

“Đó là lúc trước, bây giờ ta cùng Tiểu Tuyết đã sắp tự xây dựng cho mình thế lực riêng rồi, chúng ta chẳng cần phải e ngại điều gì nữa. Với lại, ta thấy đây cũng là một cơ hội để Tiểu Vân tiếp xúc với nhiều người hơn, thân phận của nàng trong phủ Đại tướng quân sẽ không còn là bí mật nữa, cứ coi như nàng ra ngoài chuyến này với thân phận là muội muội của Nhan tướng quân đi, sau này khi tất cả chúng ta trở lại thân phận thực sự, đến lúc đó đã không còn gì khó khăn nữa rồi!”

Nghe Tiểu Khuynh nói vậy, hai người Tiểu Cẩn nháy mắt thất thần, Tiểu Cẩn vẫn có chút không tin hỏi lại:

“Tiểu Khuynh nói là, sau này chúng ta sẽ trở lại thân phận nữ tử sao?”

Tiểu Khuynh gật đầu:

“Sao? Vui quá đúng không?”

Tiểu Vân nhìn nhìn Tiểu Khuynh một lúc, lại nhìn tấm thiệp trong tay, cúi đầu lẩm bẩm:

“Rốt cuộc là ai đã gửi tấm thiệp này đến đây nhỉ?”

Tiểu Cẩn liếc mắt nhìn nàng, nói:

“Muốn biết là ai, không phải ngày mai đi hỏi Tướng quân phu nhân là ra ngay sao?”

Tiểu Vân nghe vậy, liền gật gật đầu. Nàng cất tấm thiệp vào lại trong bao, cẩn thận đặt ở dưới gối nằm, rồi nhìn Tiểu Khuynh hỏi:

“Rồi, ta sẽ tham dự chuyện này. Cơ mà, Tiểu Tuyết sao không thấy đâu vậy, chưa về sao?”

Tiểu Khuynh quay đầu nhìn ra ngoài, nói;

“Không biết, dường như nàng còn có việc gì đó cần phải làm, nhưng nàng kêu chúng ta không cần lo lắng, nếu không thấy nàng về thì cứ việc đi ngủ trước, nàng ấy tự có cách xoay xở được!”

Hai người Tiểu Vân nghe vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa, khẽ gật đầu, rồi ai về phòng người đấy, tắt đèn đi ngủ.

Tiểu Tuyết sống ở trên núi, cũng đã được ba ngày. Ba ngày này, nàng trừ bỏ ngồi trong phòng nghiên cứu cở thuốc, thời gian còn lại đều xách giỏ lên núi tìm dược thảo. Mấy người nam tử tử y vẫn ở lại đây. Lão già kia kêu nàng chữa trị cho hắn, nhưng Tiểu Tuyết vẫn chần chừ chưa chịu động tay. Hai ba lần nam tử hắc y đến tìm nàng đều bị nàng đóng cửa từ chối gặp, nữ tử tố y kia cũng vậy thôi. Lão già kia nhìn một màn này cũng chỉ im lặng không nói gì. Sáng sớm ngày thứ tư, Tiểu Tuyết đang ở trong phòng dùng bữa sáng là rau xanh, từ cửa truyền đến tiếng gõ. Nàng hạ bát đũa xuống, đi đến mở cửa. Lão già kia hôm nay tinh phần phơi phới, đứng ở cửa nhìn nàng cười cười, nói:

“Chuẩn bị được rồi chứ?”

Tiểu Tuyết khoanh tay lại trước ngực, hỏi:

“Chuẩn bị gì cơ?”

Lão già trợn mắt nhìn nàng, nói:

“Còn cái gì nữa, không phải là chuẩn bị chữa hai cái giò cho tiểu tử kia sao? Mấy ngày nay cô biểu muội của hắn đến tìm ta làm phiền khiến ta đến lúc ngủ cũng không yên, ta vốn tính đốc thúc nha đầu ngươi mau chữa bệnh cho xong rồi để bọn họ rời đi, nhưng đã nghĩ lại, cho nha đầu ngươi mấy ngày nghỉ ngơi, nghiên cứu, gì thì gì cũng đã quá lâu rồi, nha đầu ngươi cũng nên nghĩ cho ta một chút chứ?”

Tiểu Tuyết nhếch môi, cười nhạt hỏi:

“Ta nhớ là ta chưa từng nói là sẽ chữa bệnh cho người đó nha! Lão nhân ngài có phải nhớ nhầm rồi hay không?”

Lão già nhăn cái mặt lại, nhưng chốc sau lại giãn ra, nhìn nàng nói:

“Nha đầu, ngươi đừng có đùa lão già như ta vậy chứ! Không phải mấy ngày nay ngươi chưa bắt đầu chữa bệnh là để chờ độc trong người tiểu tử kia phát tác sao?”

Tiểu Tuyết hơi ngẩn ra một chút, rồi cúi đầu trầm mặc. Thật không ngờ, lão già lại dễ dàng đoán ra tâm tư của nàng như vậy. Quả thật là ngày đó, sau khi xem xét nam tử hắc y kia nàng đã phát hiện ra trong người hắn trúng một loại độc cổ, chính vì thứ độc dược này mà hai chân hắn mới không thể đi lại được. Nàng vốn có ý định, chờ độc chất trong người hắn phát tác sẽ chữa trị rồi loại bỏ chất độc ra ngoài một thể, nhưng không ngờ, lão già lại có thể đoán xem nàng muốn làm gì. Trầm mặc một lúc, Tiểu Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn lão già hỏi:

“Độc phát rồi sao?”

Sắc mặt lão già từ từ trở nên ôn hòa, lão đáp:

“Chưa đến, nhưng nhanh thôi, khoảng chừng một khắc nữa chất độc sẽ phát tác!”

Tiểu Tuyết gật đầu, nói khẽ:

“Vậy được, ta sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết!”

Nói xong, Tiểu Tuyết lùi vào trong phòng, đóng cửa lại. Nàng đi đến bên cạnh giỏ thuốc, lục tìm ra vài cây thuốc khác nhau, lại lôi từ trong ngực áo ra bộ kim châm bằng bạc, rồi đi xuống nhà bếp. Tiểu Tuyết đun sôi nước lên, sắc một ấm thuốc, lúc này mới cất bước hướng phòng của nam tử tử y đi tới. Cửa phòng khẽ mở ra, Tiểu Tuyết ló đầu vào trong phòng, nói khẽ:

“Ta đến để khám bệnh!”

Căn phòng nhỏ đơn sơ chỉ có một chiếc giường gỗ đặt ở góc và một cái bàn nhỏ. tử tử y nửa nằm nửa ngồi trên giường, thân mình nghiêng ra phía sau, trên tay cầm một cuốn sách, mái tóc dài xõa tung thả xuống dưới. Kì thật Tiểu Tuyết rất ghét nam nhân để tóc dài, nhưng không hiểu sao, nàng nhìn bộ tóc dài mượt của nam nhân này, ngược lại rất muốn sờ thử một chút. Nữ tử tố y ngồi ở bên giường, nét mặt ôn nhu nhìn hắn, nghe tiếng nàng liền quay đầu qua, mỉm cười:

“Nữ thần y, ngài đến xem bệnh cho ca ca sao?”

Tiểu Tuyết nhìn một màn này, chợt cảm giác mình là người đi phá đám không gian hạnh phúc của người khác. Nàng ngượng ngùng đi vào phòng, nhìn quanh không thấy cái ghế nào hết, bèn đứng một chỗ, nhìn nam tử tử y hỏi:

“Ngươi thấy thế nào rồi?”

Nam tử kia hơi ngước mắt nhìn nàng, nhàn nhạt đáp:

“Đã không sao nữa rồi, đa tạ ơn cứu mạng của cô nương ngày đó!”

Tiểu Tuyết không để ý phất tay, thản nhiên đáp:

“Không sao, hôm nay ta đến để xem bệnh cho ngươi. Có một số câu hỏi ta muốn ngươi trả lời rõ ràng, như vậy ta mới có thể chẩn bệnh được!”

Nam tử kia khẽ gật đầu, đặt cuốn sách lên bàn gỗ bên cạnh, hai tay đan lại vào nhau, bộ dạng sẵn sàng chờ nàng đặt câu hỏi. Nữ tử tố y vừa thấy vậy liền đứng dậy mỉm cười nói;

“Ta đi sắp một ít hoa quả, mọi người đợi ở trong phòng nhé!”

Nàng đứng dậy đi ra cửa, Tiểu Tuyết liền nói với theo:

“Phiền cô nương từ lúc này cho đến khi ta ra khỏi phòng, đừng để cho ai vào đây, cô nương cũng không cần phải chuẩn bị gì hết cả đâu!”

Nữ tử tố y nghe vậy, hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng, lại nhìn nam tử kia, cuối cùng mới cắn môi rời khỏi. Trong phòng lúc này chỉ còn hai người. Tiểu Tuyết đặt cuộn da đựng châm bạc lên bàn, lại kéo hết tóc vấn lên cao, dùng dây buộc gọn lại, lúc này nàng mới cẩn thận cầm tay nam tử tử y lên bắt mạch. Trạng thái vẫn ổn định. Tiểu Tuyết hơi hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại dãn ra. nàng đặt trên một chân của nam tử ấn mạnh xuống, quay đầu hỏi:

“Có đau không?”

Nam tử lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm. Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng chân chạy rầm rập, rồi cửa phòng bị một lực mạnh đẩy bật vào phía trong, trước cửa liền xuất hiện vài bóng người. Tiểu Tuyết đứng dậy, vẻ mặt khó chịu nhìn mấy người đứng ở cửa. tử hắc y thần sắc lo lắng cùng căm tức nhìn Tiểu Tuyết, còn tố y nữ tử thì cúi đầu đứng bên cạnh hắn, hai tay nàng ta đan chặt vào nhau. Tiểu Tuyết thờ ơ liếc mắt nhìn nam tử hắc y, rồi ánh mắt nàng lạnh lùng lướt qua người tố y nữ tử, Tiểu Tuyết lạnh giọng hỏi:

“Không phải ta đã bảo là không để cho ai tiến vào phòng này rồi sao? Cô nghe không hiểu à?”

Tố y nữ tử ngẩng mặt lên, trong mắt ẩn ẩn có nước, nàng ta cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng yếu ớt:

“Xin… xin lỗi, ta ngăn không được…”

Tiểu Tuyết lạnh lùng nhìn nàng ta, rồi nàng lại hướng ánh mắt về phía nam tử hắc y kia:

“Hiện tại ta phải chữa bệnh cho chủ tử của ngươi, vậy nên mong ngươi hãy đi ra ngoài và đừng có quấy rầy lúc ta đang chữa bệnh!”

Nam tử hắc y còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì người đang ngồi trên giường đã lên tiếng:

“Được rồi, Vũ Kì, mau ra ngoài trước đi, không có lệnh của ta, không được vào trong phòng!”

Vũ Kì cúi đầu hung hăng trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo, mới không cam lòng đóng lại cánh cửa. Tiểu Tuyết ánh mắt vẫn chưa hết lạnh lùng, nhưng đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng rên khe khẽ. Tiểu Tuyết lập tức quay người lại. tử kia sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc theo gò má, thân mình hắn co rúm lại, hai tay bấu chặt vào chân đến nỗi nổi rõ cả các khớp xương, huyệt thái dương không ngừng có giật. Hắn cố gắng cắn răng không để phát ra tiếng kêu. Tiểu Tuyết lập tức hiểu ra vấn đề, lúc này chính là thời điểm độc phát. Nàng nhanh chóng chạy đến cạnh giường, kéo tay áo hắn ra bắt mạch. Mạch đập lúc nhanh lúc chậm, lúc dồn dập, lúc lại như chẳng có gì cả, vành mạch căng phồng lên giống như muốn vỡ ra. Đôi mày Tiểu Tuyết hết co vào lại giãn ra, hồi lâu nàng thả tay hắn ra, lại cúi người đỡ hắn nằm xuống giường. Cơn đau toàn thân kéo đến, hai tay nam tử cuộn chặt lại, mười ngón chân co quắp. Tiểu Tuyết nhanh chóng giở ra bọc kim châm, nàng rút một cây kim dài, cúi đầu, chuẩn xác đâm vào huyệt đạo trên tay hắn. Châm xong, Tiểu Tuyết cau mày nhìn nam tử kia một lúc, cuối cùng chắt lưỡi nói:

“Thực xin lỗi, nhưng ta không thể làm khác hơn,…”

Nàng vừa nói xong, liền dùng lực đẩy cơ thể hắn nằm sấp xuống giường, rồi nhắm mắt, tay đặt ở cổ áo bào màu tím kéo mạnh một cái. “Xoẹt” một tiếng, áo bào khoác ngoài đã bị xé làm hai nửa, Tiểu Tuyết không dừng lại, nàng hất hai mảnh áo sang hai bên, tiếp tục xé lớp áo màu trắng bên trong. Nam tử tử y đang trong trạng thái độc phát khiến giác quan đều trở nên mơ hồ, nhưng khi Tiểu Tuyết xé rách áo của hắn, hắn vẫn cảm giác được, bàn tay bị nắm đến chảy máu khẽ chụp lấy cổ tay nàng. Cảm giác ướt lạnh truyền đến khiến động tác của Tiểu Tuyết ngưng lại, nàng ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một ánh nhìn lạnh băng mờ mịt, Tiểu Tuyết biết hắn không tin nàng, chỉ khẽ thở dài. Nàng lật tay, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay hắn, vẻ mặt nàng vẫn lạnh băng, nhưng thanh âm lại vô cùng êm dịu:

“Ngươi yên tâm, ta không có ý định hại ngươi đâu!”

Nghe được thanh âm êm dịu của nàng, đáy mắt nam tử thoáng xuất hiện tia sửng sốt, bàn tay hắn cũng từ từ cuộn chặt lại. Tiểu Tuyết khẽ thở ra, lúc này mới bắt đầu thi châm. Bảy mươi hai huyệt vị trên cơ thể đều bị phong tỏa, nàng ngăn không cho độc phát tán ra toàn thân. Thần sắc Tiểu Tuyết cực kì nghiêm túc, nàng nhìn chằm chằm tấm lưng người trước mặt, mỗi một châm đâm xuống đều chính xác và khống chế lực đầy đủ. Rất nhanh chóng, trên lưng nam tử đã cắm đầy châm bạc, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Châm đến huyệt vị thứ bảy mươi hai, trên trán Tiểu Tuyết đã rịn ra một tầng mồ hôi. Nàng nhẹ nhàng thu tay lại, lau mồ hôi đọng trên trán. Người nằm trên giường lúc này đã lâm vào hôn mê. Tiểu Tuyết nhìn gương mặt nghiêng trắng bệch của hắn, âm thầm cảm thán. Quá trình chữa trị này vô cùng khốc liệt, ngân châm tạo ra một loại đau đớn tận xương, mà loại độc này tồn tại đã lâu trong cơ thể, sinh ra kháng cự với ngân châm có tẩm thuốc của nàng, hai loại đau đớn cắn xé nhau, người bình thường sớm đã kêu thét lên rồi, vậy mà nam nhân này chỉ cắn môi, không bật ra một tiếng. Nhìn bạc môi đã bị cắn nát còn đang rướm máu của hắn, cõi lòng Tiểu Tuyết thoáng đau xót, nàng nhẹ nhàng vươn tay, khẽ chạm lên vết cắn rỉ máu trên môi hắn. Dường như cảm nhận được có người đang đụng chạm môi mình, hai mắt nam tử khẽ mở ra, liền bắt gặp một đôi mắt trong suốt như nước đang nhìn mình đăm đăm. Tiểu Tuyết hơi giật mình nhìn người kia, đầu ngón tay vội vàng rụt lại. Hai người đấu mắt như vậy chừng mười mấy giây, Tiểu Tuyết đỏ mặt quay đi. Bất chợt cảm thấy có gì đó đụng nhẹ vào tay, Tiểu Tuyết quay đầu nhìn, nam tử kia hai mắt chỉ mở khẽ, nhưng vô cùng sắc bén có thần. Hắn nhìn nàng, khẽ mấp máy môi:

“Nàng… là ai?”

Tiểu Tuyết có chút ngây ngẩn trước câu hỏi này, nàng hơi cúi đầu xuống, hỏi khẽ:

“Ý ngươi là gì cơ?”

Đôi mày nam tử hơi cau lại, nhưng nhìn vẻ mặt tràn ngập sự mờ mịt của nàng, không hiểu sao hắn lại thấy thật đáng yêu, nơi đáy mắt cũng xẹt qua chút ý cười, hắn chậm chạp hỏi lại:

“Nàng… tên…là gì?”

Tiểu Tuyết à lên một tiếng. Ra là hỏi cái này, nghĩ một chút, nàng mỉm cười đáp:

“Y Tuyết, Lâm Y Tuyết! Vậy còn ngươi thì sao?”

Nam tử khẽ cầm lấy tay nàng, đầu ngón tay nhẹ di chuyển trong lòng bàn tay, viết ra hai chữ. Tiểu Tuyết để mặc hắn viết, khẽ lẩm bẩm:

“Chấn… Thiên…”

Nam tử viết xong, cúi đầu nói khẽ:

“Thật… mệt…”

Tiểu Tuyết cười nhẹ, nhìn đám châm cắm trên lưng hắn, nói:

“Không sao đâu, đợi một chút nữa rút châm ra thì ngươi sẽ khỏe lại ngay thôi. Số độc trong người ngươi không phải nhỏ, ít nhất phải thi châm thêm ba bốn ngày nữa mới hoàn toàn có thể khử hết độc ra khỏi người.” Nàng ngừng một chút, nhìn hắn, khẽ hỏi: “Ai là người đã hạ độc ngươi vậy?”

Chấn Thiên không đáp ngay, hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, rồi khẽ quay đầu đi. Tiểu Tuyết thấy hắn không có ý định trả lời, nàng cũng không muốn hỏi thêm, cả hai cùng trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng, vẫn là Tiểu Tuyết lên tiếng đánh vỡ bầu không khí này:

“Rút châm được rồi!”

Tay nàng từ từ rút từng cây châm một ra khỏi lưng hắn, rút đến cây châm thứ ba mươi bảy, đột nhiên nàng nghe Chấn Thiên nói:

“Người hạ độc ta, chính là… mẫu ph… thân của ta!”

Tiểu Tuyết hơi sững sờ, động tác rút châm cũng chậm lại vài giây, nhưng nàng đã trấn tĩnh lại ngay, động tác rút châm được tiếp tục, nhưng thần trí nàng vẫn chú ý đến những lời mà Chấn Thiên nói:

“ Năm đó ta vừa mới sinh ra, đã bị bắt ép uống thuốc độc. Mẫu thân ta căm ghét phụ thân, căm ghét luôn cả ta, nên mới muốn dùng thuốc độc khiến ta chết đi, nhưng ta vẫn sống. Bà vú lúc đó đã cứu ta, nên ta sống được tới bây giờ, nhưng lại bị liệt hai chân…”

Thanh âm của hắn thật chậm, đều đều, nghe thì giống như đang kể lại một câu chuyện bình thường, nhưng Tiểu Tuyết vẫn nghe ra trong đó một chút bi thương nhàn nhạt. Nàng không lên tiếng, bàn tay vẫn đều đều rút từng cây châm ra, rút đến cây châm cuối cùng, nàng lẳng lặng thu dọn lại đồ đạc, xếp châm vào trong bọc da, rồi hơi quay đầu, khẽ hỏi:

“Sao lại nói chuyện này với ta?”

Chấn Thiên có chút sững sờ, nhưng rồi, hắn cười khổ nói:

“Ta cũng không biết!”

Tiểu Tuyết thất thần nhìn hắn một lúc, nàng khẽ gật đầu, nâng người hắn ngồi tựa vào thành giường, lại nhìn đến bộ trường bào đã bị xé rách tả tơi của hắn, khuôn mặt Tiểu Tuyết thoáng cái đỏ rần lên, nàng lúng túng nói:

“Để ta gọi người vào thay áo giúp ngươi!”

Nói xong, nàng hấp tấp đứng dậy, cầm theo bọc kim châm cứu mở cửa đi ra ngoài. tử hắc y vẫn đứng tựa ở ngoài cửa, nàng nhìn hắn, nói:

“Trong bếp có thuốc sắc, ngươi đun nóng lên rồi cấp chủ tử ngươi uống đi. Với lại… giúp hắn… thay áo…”

Tiểu Tuyết đỏ lừ cả mặt, vội vàng chạy về phòng. Vũ Kì nhìn theo bóng lưng quẫn bách của nàng, nhanh chóng đẩy cửa vào phòng. Chủ tử của hắn đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, trường bào bị xé đôi treo lủng lẳng trên người, bên môi rõ ràng còn đọng lại ý cười. Vũ Kì trố mắt hỏi:

“Chủ… chủ nhân…”

Chấn Thiên không nhìn hắn, chỉ quay đầu ra ngoài cửa sổ, ý cười bên môi càng sâu hơn vài phần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương