Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
-
54: Buổi Tối Đầy Bối Rối
Sau khi ăn trưa xong, Mộc Tâm về công ty tiếp tục xử lý công việc, đến giờ tan tầm, cô láy xe về nhà tắm rửa thay đồ, sau đó đi đến chỗ hẹn.
Chỗ Ngọc Điềm đặt bàn ăn là một nhà hàng ngoài trời mới khai trương.
Khi đến nơi, Mộc Tâm đỗ xe ở tầng hầm, sau đó đi thang máy lên sảnh lớn.
Cô nói tên người đặt bàn cho tiếp tân, sau đó được tiếp tân dẫn đến bàn ăn.
Nhà hàng này được thiết kế theo phong cách tối giản và lãng mạn, bàn ăn được đặt ở một ban công khá rộng, xung quanh được trang trí bằng đèn vàng khá ấm áp và thơ mộng.
Mộc Tâm vừa đến đã thấy Ngọc Điềm đợi sẵn ở đó, cô đi lại kéo ghế ngồi xuống, cười nói: "Ở đây đẹp thật, sao cậu tìm được chỗ này hay vậy?"
Ngọc Điềm cười đáp: "Là trợ lý của mình giới thiệu đó.
Nói rằng ở đây là thánh địa tỏ tình."
Mộc Tâm phì cười: "Cậu đang tận dụng con bạn thân này để làm vật thí nghiệm tỏ tình của cậu à? Vậy thì mình phải ăn cho hoàn vốn mới được.", vừa nói Mộc Tâm vừa nhận thực đơn phục vụ đưa, lật ra xem.
Sau khi gọi món xong, trả thực đơn cho phục vụ, Mộc Tâm đưa mắt nhìn lên, lúc này cô mới nhìn rõ Ngọc Điềm.
Hôm nay, cô ấy mặc một bộ vest màu đen, sơ mi trắng, cà vạt màu đỏ rượu, mái tóc ngắn được chải chuốt tỉ mỉ, khí chất bất cần hằng ngày cũng được thay bằng một sự điềm đạm trầm lắng.
Mộc Tâm chống cằm, làm bộ mặt si mê, cười nói: "Ái chà chà, sao giờ mình mới phát hiện ra bạn mình đẹp trai như vậy chứ! Đúng là cổ phiếu tiềm năng mà."
Ngọc Điềm nghe cô nói thì nở nụ cười nhẹ, cô ấy cầm bình rượu đỏ rót vào ly của Mộc Tâm, đầy ẩn ý nói: "Cậu thấy vậy thì tốt rồi."
"Xùy, mình thấy thì có ích gì, tên cậu định tỏ tình thấy mới được chứ.", vừa nói cô vừa lấy một hộp gấm đen ra đưa cho Ngọc Điềm: "Quà sinh nhật của cậu đó, sinh nhật vui vẻ nha!"
Ngọc Điềm mỉm cười, mở hộp gấm ra xem, là một chiếc vòng cổ bằng ngọc, mặt dây chuyền được thiết kế một đóa hoa hải quỳ màu hồng nhạt, những cánh hoa được mài giũa tỉ mỉ, đan xen là những chiếc lá xanh thẫm mướt mát, nhìn vừa sống động vừa tinh tế.
Nó toát lên một cỗ khí chất mạnh mẽ mà mềm mại.
Ngọc Điềm cười nói: "Đẹp đó, rất hợp với mình."
Mộc Tâm nghe vậy thì hai mắt phát sáng, nói: "Đúng không? Là sản phẩm mới của công ty mình đó.
Mình vừa nhìn vào là đã thấy rất hợp với cậu rồi."
Ngọc Điềm đặt chiếc hộp gấm sang một bên, nhấc ly rượu đỏ lên uống vài ngụm rồi nói: "Mình cũng có một món quà muốn tặng cậu."
Mộc Tâm đặt ly nước lọc xuống, cô nhướng mày: "Sinh nhật cậu mà sao mình cũng có quà thế?"
Ngọc Điềm chỉ mỉm cười cầm ly rượu lên uống, chứ không trả lời.
Rất nhanh phục vụ mang đồ ăn lên, hai người ăn được một nửa thì Ngọc Điềm ngừng lại, cô cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Nhìn Mộc Tâm một cái rồi đưa tay ra hiệu cho phục vụ bàn.
Một người phục vụ đẩy chiếc bánh kem hai tầng đi ra, Ngọc Điềm dịu dàng nói: "Ăn bánh kem đi, mình đặt làm riêng đó, ăn nhiều cũng không có béo lên đâu."
"Ồ! Cậu mau thổi nến đi!", Mộc Tâm chăm chú nhìn Ngọc Điềm thổi nến, sau đó nhìn người phục vụ cắt một miếng bánh kem đặt trước mặt cô, một miếng đặt trước mặt Ngọc Điềm rồi rời đi.
Mộc Tâm dùng nĩa xắn một miếng bánh đưa vào miệng, vị kem ngọt ngào mang chút vị chua chua của quýt tan dần trong miệng, hai mắt Mộc Tâm bật sáng lên, cô cảm thán: "Ưm, là vị quýt à? Ngon thật! Sao cậu không ăn đi, đừng chỉ uống rượu như vậy! Kẻo lại say đó!"
Ngọc Điềm hít sâu một hơi, cô uống sạch ly rượu trong tay rồi lại rót một ly mới, thấm thoát chai rượu đỏ đã được cô uống vơi hơn một nửa.
Có trời mới biết trong lòng cô ấy lúc này đang căng thẳng đến mức nào, chỉ có hương vị vừa ngọt vừa đắng của rượu đỏ chạy dọc trong cổ họng rồi nóng lên trong khoang bụng mới giúp cô bình tĩnh hơn.
Ngọc Điềm đưa mắt nhìn miếng bánh kem mà Mộc Tâm đang ăn, rồi cô dời mắt nhìn lên mặt trăng tròn lẳng treo trên bầu trời u tối, bên dưới mặt đất là một hồ nước thủy sinh khá lớn.
Mặt nước lăng tăng những gợn sóng nhỏ, phản chiếu trên đấy là ánh hàn quang tĩnh mịch.
Ngọc Điềm xoay xoay ly rượu đỏ trong tay, bờ môi bạc phát ra những âm thanh mỏng nhẹ như gió thoảng mây bay: "Mộc Mộc, cậu nhìn xem, trăng trong hồ nước dưới kia cũng thật sáng!"
Mộc Tâm lúc này mới đưa mắt nhìn xuống hồ nước: "Ừm, đúng là sáng thật!"
Ngọc Điềm ngước mắt nhìn về phía Mộc Tâm, cặp mắt phượng sắt bén như xoáy sâu vào đôi đồng tử màu hổ phách của cô, những tia lửa tình le lối trong tiềm thức, chúng như đốt cháy từ tế bào tình cảm trong người Ngọc Điềm.
Cô ấy mĩm cười, nói: "Nhìn cảnh này, đột nhiên mình nhớ đến một câu thơ."
Mộc Tâm bị ánh mắt của Ngọc Điềm nhìn, cảm giác trong lòng chợt dâng lên nỗi bất an khó hiểu, cô tiếp tục múc một miếng bánh kem cho vào miệng, cô muốn lấy vị ngọt ngào của miếng bánh lấn ác đi cảm xúc không tên này, cười nói: "Câu thơ gì vậy?"
Giọng nói của Ngọc Điềm như chứa một thỏi nam châm cỡ đại, nó âm vang và hút sâu lấy linh hồn Mộc Tâm: "Trăng dưới nước cũng là trăng trên trời...", người trước mặt là người trong lòng!
Chiếc nĩa của Mộc Tâm vang lên một tiếng "Keng!", âm thanh tưởng chừng chỉ nho nhỏ ấy nhưng lại xé toạt nội tâm của Mộc Tâm lúc bấy giờ.
Cô xiếc chặt chiếc nĩa, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng trong miếng bánh kem.
Câu thơ mà Ngọc Điềm đọc được một nửa như một trái bom "Đùng!" một cái nổ lớn, làm cho não Mộc Tâm chết máy tại chỗ.
Cô vờ như chưa thấy chiếc nhẫn, buông nĩa xuống, đưa tay cầm ly rượu đỏ lên uống vài ngụm.
Hành động đó của Mộc Tâm rơi vào mắt Ngọc Điềm như một kiểu ngầm từ chối.
Ngọc Điềm siết chặt ly rượu trong tay, đến mức các khớp xương cũng nổi lên.
"Cạch!", cô ấy đặt ly rượu xuống bàn, đưa ánh mắt mong lung nhìn Mộc Tâm, mong mỏng mấp máy: "Mộc Mộc, mình..."
"Điềm Điềm, mình có chuyện này định nói với cậu.", Mộc Tâm đột ngột ngắt ngang lời của cô ấy, "Mình có bạn trai rồi."
Cổ họng Ngọc Điềm như nghẹn ứ, cô ấy cố gắng tìm lại giọng nói của chính mình, rồi đáp lại bằng vài âm thanh mỏng manh có lực: "Là Lâm Đình Phong sao?"
"Đúng vậy, cho nên...!chuyện này...!Điềm Điềm, chúng ta..."
"Mình biết rồi, hôm nào hẹn nhau ăn cơm một bữa đi, sẵn tiện làm quen luôn.", Ngọc Điềm thấy Mộc Tâm tỏ ra bối rối như vậy, cô ấy nở nụ cười ngắt ngang lời của Mộc Tâm.
Mộc Tâm cũng nở nụ cười, đáp: "Được, hôm nào gặp, cũng trễ rồi, chắc mình phải về trước.
Cậu về cẩn thận nha! Cậu uống cũng nhiều rồi, đừng tự láy xe về."
"Ừm, mình sẽ thuê tài xế, cậu về trước đi, bye bye."
"Bye bye.", Mộc Tâm nói rồi cầm túi xách rời đi.
Ngọc Điềm đứng dậy, cô ấy thẫng thờ đứng ở ban công, Hà Ngọc Điềm ơi Hà Ngọc Điềm! Mày đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi mà, cảm giác khó chịu này là sao chứ?
Cô ấy đi vòng qua chỗ Mộc Tâm ngồi, đưa tay lấy chiếc nhẫn đang lẻ loi nằm giữa miếng bánh kem mềm mại.
Cảm giác lạnh buốt của kim loại truyền đến đầu ngón tay.
Khóe mắt đột nhiên cảm giác được một cỗ nước ẩm nóng tràn ra.
Ngọc Điềm hít sâu một hơi, cô ngước mặt lên trời ngăn những giọt nước bất lực ấy kịp rơi xuống.
Cô nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, đưa tay vuốt tóc mái đã bị gió thổi đến rối tung ra sau.
Để tiền trên bàn rồi giẫm đôi giày da rời khỏi nhà hàng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook