Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương Gia
-
Chương 20: Phi lễ chớ thị 1
Giờ này khắc này, Mạc Vi Miên chỉ hy vọng con đường mình đang đi vĩnh viễn cũng không đi tới đích, đáng tiếc mong muốn của cô không có khả năng thực hiện được, và hiện thực là cô vẫn đang đứng trước của phòng của vị Tô cô nương kia.
Nha hoàn đi cùng với cô tiến lên gõ gõ cửa, không đợi bên trong trả lời liền tự động đẩy cửa đi vào.
Mạc Vi Miên tiến không được lùi cũng không xong, khuôn mặt nhỏ nhắn so với khổ qua (quả mướp đắng) còn khổ hơn, nếu có thể, cô thật sự nghĩ muốn lập tức bỏ chạy nhưng cô không thể, cô chỉ có thể chấp nhận bước vào.
Thượng Đế, xin người hãy phù hộ cho con, A-men!
Tô Yên Vận trên người mặc bộ sam mỏng manh lộ ra một phần da thịt tuyết trắng, thân hình mê người như ẩn như hiện, hai người đang nắm dựa trên giường. Viêm Dạ nhắm mắt dưỡng thần, quần áo nửa hở bộ dạng mị hoặc thờ ơ, hơn nữa ngũ quan tà mị tuấn dật, cũng đủ mê hoặc lòng người.
“Vương gia?”
Tô Yên Vận cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, thấy hắn không hề lộ ra vẻ gì hờn giận, nàng lớn mật ở trên người hắn cọ xát, mị thanh làm nũng.
Viêm Dạ mở hai tròng mắt khẽ liếc nàng ta, khóe môi nhanh chóng hiện ra một tia cười lạnh, một tay xoa nắn bộ ngực sữa của nàng.
Tô Yên Vận vừa nhìn biểu tình của vương gia vừa phối hợp ngân ra những thanh âm kiều mị, dâm đãng, thân mình nàng ta càng thêm dính xát vào người tên vương gia.
Mạc Vi Miên vừa bước vào lập tức thị giác bị xúc tác mạnh mẽ bởi bức tranh đồ kia, trên mặt không khỏi ửng đỏ vội vàng đi vào không dám nhìn tiếp.
Càng làm cho cô cảm thấy kinh ngạc là nha hoàn đi cùng cô lại không hề có chút phản ứng gì, cứ như thể nàng ta đã quen với việc này vậy.
Mạc Vi Miên phải trấn định lại tinh thần đem đồ ăn thức uống dọn lên bàn trong khi lỗ tai cô vẫn phải chịu cực hình khi phải nghe những tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh kia.
Cổ nhân thực sự phóng khoáng như vậy sao? Làm trò trước mặt người khác, họ không biết mình đang biểu diễn màn AV(*) trực tiếp sao?
Dưới loại tình huống này tuy nói là “phi lễ chớ thị”(**), nhưng cô lại không thể nhịn được lòng tò mò của mình mà liếc mắt nhìn chộm, không nhìn thì không sao nhìn rồi mới thấy hối hận, vừa nhìn lên cả người cô ngây ra như phỗng.
Không nhìn thấy, không có nghe thấy gì hết, cái gì cũng chưa nghe được, Mạc Vi Miên mày không nhìn thấy gì hết, nếu không mắt của mày sẽ bị đui đó (cô đang cố sức thôi miên chính mình).
“Bang” một tiếng, là tiếng chén rượu bị rơi trên mặt đất, không khí bỗng nhiên cực kỳ quỷ dị, yên tĩnh đến chết người.
Hu hu, không muốn nhìn mà, cô không phải cố ý.
Cảm giác được sáu ánh mắt đều bắn về phía mình, Mạc Vi Miên xấu hổ đến không nâng nổi mặt lên, quả muốn tìm cái lỗ nào đó mà nhảy xuống quá đi.
Híc, cô không phải cố ý làm hỏng chuyện tốt của người ta, cô chỉ không cẩn thận run tay một chút thôi mà.
Nha hoàn đi cùng với cô tiến lên gõ gõ cửa, không đợi bên trong trả lời liền tự động đẩy cửa đi vào.
Mạc Vi Miên tiến không được lùi cũng không xong, khuôn mặt nhỏ nhắn so với khổ qua (quả mướp đắng) còn khổ hơn, nếu có thể, cô thật sự nghĩ muốn lập tức bỏ chạy nhưng cô không thể, cô chỉ có thể chấp nhận bước vào.
Thượng Đế, xin người hãy phù hộ cho con, A-men!
Tô Yên Vận trên người mặc bộ sam mỏng manh lộ ra một phần da thịt tuyết trắng, thân hình mê người như ẩn như hiện, hai người đang nắm dựa trên giường. Viêm Dạ nhắm mắt dưỡng thần, quần áo nửa hở bộ dạng mị hoặc thờ ơ, hơn nữa ngũ quan tà mị tuấn dật, cũng đủ mê hoặc lòng người.
“Vương gia?”
Tô Yên Vận cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, thấy hắn không hề lộ ra vẻ gì hờn giận, nàng lớn mật ở trên người hắn cọ xát, mị thanh làm nũng.
Viêm Dạ mở hai tròng mắt khẽ liếc nàng ta, khóe môi nhanh chóng hiện ra một tia cười lạnh, một tay xoa nắn bộ ngực sữa của nàng.
Tô Yên Vận vừa nhìn biểu tình của vương gia vừa phối hợp ngân ra những thanh âm kiều mị, dâm đãng, thân mình nàng ta càng thêm dính xát vào người tên vương gia.
Mạc Vi Miên vừa bước vào lập tức thị giác bị xúc tác mạnh mẽ bởi bức tranh đồ kia, trên mặt không khỏi ửng đỏ vội vàng đi vào không dám nhìn tiếp.
Càng làm cho cô cảm thấy kinh ngạc là nha hoàn đi cùng cô lại không hề có chút phản ứng gì, cứ như thể nàng ta đã quen với việc này vậy.
Mạc Vi Miên phải trấn định lại tinh thần đem đồ ăn thức uống dọn lên bàn trong khi lỗ tai cô vẫn phải chịu cực hình khi phải nghe những tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh kia.
Cổ nhân thực sự phóng khoáng như vậy sao? Làm trò trước mặt người khác, họ không biết mình đang biểu diễn màn AV(*) trực tiếp sao?
Dưới loại tình huống này tuy nói là “phi lễ chớ thị”(**), nhưng cô lại không thể nhịn được lòng tò mò của mình mà liếc mắt nhìn chộm, không nhìn thì không sao nhìn rồi mới thấy hối hận, vừa nhìn lên cả người cô ngây ra như phỗng.
Không nhìn thấy, không có nghe thấy gì hết, cái gì cũng chưa nghe được, Mạc Vi Miên mày không nhìn thấy gì hết, nếu không mắt của mày sẽ bị đui đó (cô đang cố sức thôi miên chính mình).
“Bang” một tiếng, là tiếng chén rượu bị rơi trên mặt đất, không khí bỗng nhiên cực kỳ quỷ dị, yên tĩnh đến chết người.
Hu hu, không muốn nhìn mà, cô không phải cố ý.
Cảm giác được sáu ánh mắt đều bắn về phía mình, Mạc Vi Miên xấu hổ đến không nâng nổi mặt lên, quả muốn tìm cái lỗ nào đó mà nhảy xuống quá đi.
Híc, cô không phải cố ý làm hỏng chuyện tốt của người ta, cô chỉ không cẩn thận run tay một chút thôi mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook