Xuyên Qua Thành Nông Phụ
Chương 41: Mừng năm mới (2)

Editor: Linh

Chờ Lý Đại Thạch đặt chậu nước dùng lên trên chậu than Vương Lâm liền cầm bát đũa đưa cho mọi người, “Tẩu tử, Lý đại ca, gia vị ta đã đặt ở trên bàn, mọi người muốn ăn cái gì thì tự mình thả vào, không cần lại bỏ thêm muối đâu, ta đã cho đủ rồi.”

“Được. Đệ muội, lẩu này của muội hương vị không sai, khẳng định ăn ngon, hôm nay chúng ta có lộc ăn, ha ha.” Lý Hà vừa thả nguyên liệu vừa nói với Vương Lâm.

“Ha ha, ăn ngon thì Lý đại ca ăn nhiều vào.”

Nghĩ đến bọn họ nhiều người, lại có hai nam nhân lượng ăn nhiều, cho nên mỗi một dạng đồ ăn Vương Lâm đều chuẩn bị rất nhiều, không sợ bọn họ ăn không đủ no.

“À, đúng rồi, ta còn hầm cháo loãng nữa, chờ ăn hết rồi có thể uống chút cháo loãng giải ngấy.”

Mọi người đáp: “Ừ, được.”

Lý Tiểu Hà ngửi từng đợt hương từ nồi tỏa ra, nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Lâm, hỏi: “Thím, có thể ăn hay chưa?”

Vương Lâm thấy Lý Tiểu Hà bộ dáng tham ăn, cười nói: “Có thể ăn rồi, cẩn thận nóng đấy.”

Nghe xong Lý Tiểu Hà vội hướng đũa vào nồi gắp sườn ăn, vừa ăn vừa tán thưởng nói: “Oa, ngon quá, ngon quá!”

“Tẩu tử, Lý Đại ca, Tiểu Hoa, mau ăn đi, ăn hết sườn và thịt gà trong nồi rồi chúng ta nhúng đồ ăn khác.”

Nghe Vương Lâm nói như vậy mọi người liền động đũa bắt đầu ăn.

“Ha ha, đệ muội, thật không tệ, lẩu này không chỉ ăn ngon, ăn vào cả người đều ấm.” Lý Trương thị vừa gắp thức ăn cho Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa vừa nói với Vương Lâm.

“Đúng vậy đấy.” Lý Hà và Lý Đại Thạch đều đồng ý.

“Thẩm, ngày mai Tiểu Hà còn muốn ăn lẩu.” Bữa này còn chưa ăn xong, Lý Tiểu Hà đã bắt đầu kế hoạch cho ngày mai.

Lý Trương thị thấy Lý Tiểu Hà không hiểu quy củ, cười quát nói: “Trẻ con sao lại không hiểu chuyện vậy hả, có bữa này cho con ăn, con còn muốn tiếp theo.” Nói xong liền ngượng ngùng nói với Vương Lâm: “Đệ muội, ngươi đừng để ý đến nó, nó được ta và cha chiều quá rồi nên càng ngày càng không hiểu quy củ.”

“Ha ha, tẩu tử không sao đâu, Tiểu Hà còn nhỏ mà. Lại nói ta coi nó như cháu ruột của mình, cũng không phải người ngoài, không phải khách sáo vậy đâu.” Sau đó quay sang nói với Lý Tiểu Hà đang thương tâm: “Tiểu Hà ngoan, mau ăn, ngày mai thẩm lại nấu lẩu cho ngươi ăn.”

Lý Tiểu Hà thế này mới không thương tâm, cầm đũa lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: “Ta biết thẩm đối ta tốt nhất mà, ha ha.”

Ăn ăn nghỉ nghỉ, một nồi lẩu ăn hơn hai canh giờ, đồ ăn Vương Lâm chuẩn bị cơ bản đều ăn hết, bụng người nào cũng căng tròn. Lý Hà càng khoa trương hơn, ưỡn bụng đứng lên nói với mọi người: “Không được, trướng bụng quá, ta phải ra sân đi dạo một vòng tiêu thực mới được.”

Lý Tiểu Hà cũng đi đến trước mặt Lý Trương thị, nói: “Nương, nương mau xoa bụng cho con đi, bụng thật trướng.”

Lý Trương thị vừa xoa vừa giáo huấn hắn: “Bảo con ăn ít chút con cứ không nghe, giờ biết khổ rồi hả.”

“Tẩu tử, mọi người ngồi nghỉ ngơi đi, ta và Đại Thạch mang mấy thứ này xuống bếp.”

“Ta đến giúp các ngươi.” Nói xong liền đẩy Lý Tiểu Hà ra đứng lên.

“Tẩu tử không cần đâu, tẩu ngồi đây trông Tiểu Hà và Tiểu Hoa đi, chúng ta chỉ dọn bát đũa xuống bếp thôi, ngày mai mới rửa, rất nhanh là tốt rồi.”

“Được rồi, vậy vất vả đệ muội, ha ha.”

.....

Chờ dọn dẹp xong, tất cả mọi người ngồi bên chậu than vừa sưởi ấm vừa tán gẫu đón giao thừa.

“Thạch đầu, đệ muội có thai vụ xuân năm nay chỉ có một mình ngươi, không bằng hai nhà chúng ta hợp lại làm đi.”

Lý Đại Thạch biết đây là Lý Hà muốn giúp mình, liền trả lời: “Ừ, được, vậy làm phiền đại ca và tẩu tử vậy.”

“Lý đại ca, đến lúc đó khẳng định nhà mẹ ta cũng sẽ tới giúp chúng ta, nếu không ba nhà chúng ta hợp lại làm đi, như vậy nhanh hơn chút.”

Lý Hà cười hề hề đồng ý: “Được, đệ muội.”

“À, đúng rồi, Lý đại ca có biết Trấn trên nhà ai bán trâu khỏe mạnh không? Ta và Đại Thạch tính mua một con, trong nhà mới mua thêm hai mẫu đất, ta sợ một mình hắn bận không nổi, mua một con trâu về Đại Thạch cũng dễ dàng hơn chút.”

Từ sau khi Vương Lâm có thai nàng và Lý Đại Thạch đã thương lượng trước cày bừa vụ xuân mua một con trâu về.

“Trấn trên trâu nhà Tôn Đại Ngưu rất khỏe mạnh, trâu nhà ta chính là mua của nhà hắn đấy, giá cũng phải chăng, các ngươi có thể đến nhà hắn xem, mua xong đến nha môn đăng kí là được.”

“À, vậy chúng ta mua một đầu trâu đang tráng niên thì cần bao nhiêu bạc?”

“Ừ, vậy chắc là khoảng 6, 7 lượng.”

Một con trâu tầm 6, 7 lượng, giá này có thể mua được một mẫu ruộng nước thượng đẳng. Ở thời này trâu thật sự rất quý, Vương Lâm cảm khái trong lòng.

“Vậy qua năm làm phiền Lý Đại ca lên trấn mua trâu với Đại Thạch, chọn cho chúng ta một con trâu thật khỏe, ta và Đại Thạch đều không hiểu mấy thứ này, ha ha.”

“Được.”

Mấy người nói chuyện, bất tri bất giác liền đến giờ Tý, Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa sớm đã ghé vào đùi Lý Trương thị ngủ say sưa.

“Đệ muội, Đại Thạch, chúng ta về trước đây, chờ chút nữa đốt pháo xong các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, có thai nên ngủ nhiều, ha ha.” Lý Trương thị nói xong liền cùng Lý Hà mỗi người ôm một đứa nhỏ đứng lên.

“Vâng, tẩu tử hai người đi thong thả nhé.”

“Nàng dâu, ta đi mở cổng cho Lý đại ca.” Nói xong liền đi ra mở cổng.

Đúng giờ, từng nhà đều bắt đầu đốt pháo, ‘tét tét...” Tiếng pháo vang vọng trời đêm, Lý Đại Thạch và Vương Lâm đốt pháo xong liền về phòng ngủ.

Lý Đại Thạch ôm Vương Lâm nằm ở trên giường, nghe tiếng vang bên ngoài, nói với Vương Lâm: “Năm nay là năm vui nhất từ trước đến giờ với ta, nàng dâu, có nàng thật tốt.”

Vương Lâm nghĩ mười mấy năm qua đều là một mình Lý Đại Thạch mừng năm mới trong ngôi nhà thanh lãnh, nghĩ đến bóng lưng cô đơn và vẻ mặt thanh lãnh của hắn Vương Lâm liền cảm thấy thương cảm, ôm Lý Đại Thạch nức nở nói: “Đại Thạch, từ nay về sau có ta và con cùng chàng, chàng sẽ không bao giờ một mình nữa.”

“Đúng vậy, hiện tại ta có nàng dâu và con, không còn cô linh một người, ha ha, thật tốt!”

“Ừ.”

“Được rồi, nàng dâu ngủ đi, tẩu tử nói nàng phải ngủ nhiều.”

“Ừ.”

Nói xong liền gối lên cánh tay Lý Đại Thạch ngủ, Lý Đại Thạch đắp kín chăn cho Vương Lâm rồi cũng tiến vào mộng đẹp.

.....

Từ buổi tối ngày hai mươi chín tuyết bắt đầu rơi, lần đầu tiên ngừng rơi vào lúc chạng vạng.

“Đại Thạch, tuyết đã bắt đầu tan, ngày mai chúng ta có thể đi nhà nương rồi.”

“Ừ.” Trả lời xong vẻ mặt lo lắng nhìn bụng Vương Lâm, trong lòng lo lắng ngày mai đến thôn Tiểu Cương sẽ mệt mẫu tử bọn họ, nhưng lại không thể không đi.

Vương Lâm vừa thấy vẻ mặt của Lý Đại Thạch liền biết hắn đang lo lắng cái gì, an ủi nói: “Chúng ta đi nhờ xe trâu nhà tẩu tử đi, dù sao nương gia tẩu tử cũng tiện đường với nương gia ta, như vậy sẽ không bị mệt.”

“Vậy ta sang nói chuyện với tẩu tử ngay đây, bảo bọn họ sáng mai chờ chúng ta đi cùng.”

“Được, đi rồi về ngay nhé.”

“Ừ.”

Chỉ chốc lát sau Lý Đại Thạch đã trở lại, “Nàng dâu, tẩu tử nói ngày mai giờ Thần (8h sáng) bọn họ sẽ xuất phát. Ngày mai ta ôm một bộ chăn đệm lên xe bò cho nàng, buổi sáng lạnh lắm.”

“Đại Thạch, chàng thật tốt, ha ha.” Nói xong ôm cổ Lý Đại Thạch hôn chụt cái lên mặt hắn.

Lý Đại Thạch một tay ôm Vương Lâm, một tay vuốt chỗ mà Vương Lâm hôn, nhìn nàng ngây ngô cười ‘hì hì’.

“À, đúng rồi Đại Thạch, ngày mai chúng ta chuẩn bị cái gì làm quà Tết cho cha nương đây?”

“Vậy đưa cha nương hai xuyến thịt khô và một bình dầu đậu phộng to.”

“Được, còn có ta làm cho cha nương đôi giày vải bông mới, vậy chắc là được rồi.”

Vương Lâm tính đưa thịt khô sẽ đưa một cái chân heo và một thịt ba chỉ. Kiếp trước ở quê nàng chân heo chính là đồ tốt, chỉ có khách quan trọng đến nhà hoặc ngày tết mới có thể hầm chân heo.

....

Ngày hôm sau khi đến nhà nương Vương Lâm, bọn Vương Đại Sơn đang ngồi trong nhà tán gẫu sưởi ấm.

“Tiểu Lâm và Đại Thạch đến rồi đấy à, mau vào sưởi ấm, bên ngoài lạnh lắm.” Vương Lưu thị vừa nói vừa kéo bọn họ ngồi xuống, sau đó hỏi Vương Lâm: “Có mệt hay không? Ngày lạnh như vậy sao không đợi mặt trời lên ấm áp rồi hãy đến.”

“Nương, ta không sao, ta và Đại Thạch đi nhờ xe bò nhà Lý đại ca đến, trên xe bò Đại Thạch trải chăn đệm cho ta ngồi nên không thấy lạnh, nương yên tâm đi.”

“Vậy là tốt rồi, bây giờ còn nghén hay không?”

“Nương người yên tâm, sớm đã hết nghén, đứa nhỏ này rất ngoan, chỉ ép buộc ta mấy ngày rồi thôi. Bây giờ ta có thể ăn, có thể ngủ.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ha ha.”

Lúc này Vương Tiểu Sơn tiến đến trước mặt Vương Lâm, nói với nàng: “Đại tỷ, ta đã rất lâu rồi không gặp cháu trai, rất nhớ hắn, tỷ để ta nói chuyện với hắn đi.”

“Được, cháu trai đệ cũng rất nhớ đệ đấy.” Nói xong liền ôm Vương Tiểu Sơn vào trong lòng.

Nhìn Vương Tiểu Sơn ở đối diện đang nói chuyện với bụng Vương Lâm, Vương Lưu thị cười nói: “Tiểu Sơn ngày nào cũng nhắc đến cháu trai của hắn, thái cái gì tốt đều bảo ta giữ lại cho cháu trai, ha ha.”

“Thật sao, Tiểu Sơn nhà chúng ta đối cháu trai nhỏ thật tốt.” Nói xong liền ôm Vương Tiểu Sơn hôn một cái lên mặt hắn.

Bị đánh bất ngờ Vương Tiểu Sơn không vừa ý, thở phì phì nói với Vương Lâm: “Đại tỷ, tỷ đừng có quầy rầy ta nói chuyện với cháu trai nhỏ có được không, nếu chấu trai nhỏ tức giận, không nghe ta nói chuyện thì làm sao bây giờ?!”

Vương Tiểu Sơn dứt lời, tất cả mọi người đều cười vang.

“Được được, là Đại tỷ không tốt, vậy đệ tiếp tục nói chuyện với cháu trai nhỏ đi, được chưa, ha ha.”

“À, đúng rồi Đại Thạch, ta và nương ngươi thương lượng vụ xuân năm nay sẽ đến giúp các ngươi, hiện tại Tiểu Lâm có thai, một mình ngươi cũng bận không qua nổi.”

“Dạ, mấy ngày hôm trước Lý đại ca cũng bảo ta hợp với nhà bọn họ cũng làm vụ xuân, Tiểu Lâm đoán ngài và nương cũng sẽ tới giúp nên đã nói ba nhà chúng ta hợp lại cùng nhau gieo, Lý đại ca đã đồng ý, hắc hắc.”

“Được đấy, vậy năm nay ba nhà chúng ta cùng hợp lại gieo.”

“Đúng rồi Tiểu Lâm, năm trước Lý Tú cùng một người họ Tần trên Trấn trên đính thân, hẳn là năm sau sẽ gả.” Vương Lưu thị nói với Vương Lâm.

“Thật vậy chăng, Tần công tử này nhà làm cái gì?”

“Ta nghe nói nhà đó ở Trấn trên có mở một tiệm tạp hóa, Tần gia này cũng chỉ có một nhi tử, nữ nhi hình như đều gả hết rồi.”

“Ừ, không sai, nương Lý Tú rất hài lòng về Tần gia này, Tần công tử đối nhân xử thế tốt, nương của Tần công tử cũng là người hiền lành.”

“Vậy Lý Tú gả qua liền hưởng phúc, ha ha.”

Vương Bình cũng nói với Vương Lâm: “Tỷ, năm trước Lý Tú tỷ còn hỏi ta về tỷ đấy, ta nói với nàng là tỷ có thai, nàng bảo ta thay nàng nói với tỷ một tiếng chúc mừng.”

Từ sau khi Vương Lâm đến nơi này, nàng và Lý Tú liền không có gặp mặt, hơn nữa hiện tại bản thân cũng không phải Vương Lâm trước kia, trong lòng đối Lý Tú cũng không có bao nhiêu tình tỷ muội, “Ha ha, ta đã biết.” Sau đó nói với Vương Lưu thị: “Khi Lý Tú thành thân ta khẳng định là không đi được, đến lúc đó nương thay ta chúc mừng nàng, đưa chút bạc mừng.”

“Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương