Xuyên Qua Thành Nông Phụ
Chương 27: Chuyện nhà nông (3)

Vương Lâm giao tiền cho Lý Hà, “Lý đại ca đây là 800 văn tiền, huynh đếm lại xem.”

Nhận lấy tiền, Lý Hà nhìn cũng không thèm nhìn liền bỏ vào trong vạt áo, “Đệ muội nói gì vậy, chẳng lẽ ta còn không tin được muội và Thạch đầu sao?”

“Lý đại ca huynh vẫn nên đếm lại thì tốt hơn, huynh đệ ruột còn tính toán rõ ràng, hi hi, đây nàng nàng dâu ta nói.” Nói xong còn không quên gãi gãi đầu.

“Được đấy Thạch đầu, bây giờ còn lôi văn chương ra đây, xem ra có nàng dâu và không có nàng dâu quả nhiên khác, dạy Thạch đầu nhà ta thật tốt. Ha ha...”

Vương Lâm, Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa cũng cười rộ lên.

Lý Đại Thạch thấy tất cả mọi người đều nở nụ cười, chính mình cũng thấy thú vị cười rộ lên.

Lúc này Lý Trương thị tiến vào, khó hiểu hỏi: “Cười gì vậy?”

Lý Tiểu Hà cướp trả lời, hồn nhiên nói: “Chúng ta đang cười Đại Thạch thúc, cha nói thúc lôi văn chương ra, được nàng dâu dạy tốt.”

Nghe vậy, Lý Trương thị cũng cười lên.

“À, đúng rồi đệ muội, Đại Thạch, lạc ta đã đóng xong rồi, 1 thạch, đặt ở trong nhà bếp, tí nữa các ngươi về đừng quên cầm về nhé.”

“Được. Đúng rồi tẩu tử, hôm nay tẩu và Lý đại ca đi hái hoa tiêu thế nào rồi?”

Lý Trương thị cười trả lời: “Ha ha, hôm nay vận khí không tệ, ta và Lý Đại ca muội hái được tầm một thạch, ngày mai chúng ta còn muốn đi hái, muội và Đại Thạch có đi không?”

“Vậy là không tệ rồi, tẩu tử, ta sẽ không đi, ngày mai kêu Đại Thạch đi cùng hai người.”

Lý Hà cao hứng nói: “Được, Thạch đầu, buổi sáng ngày mai khi nào đi ta sẽ gọi.”

“Ừ.”

....

Trở về nhà bỏ lạc vào kho, Vương Lâm hấp cho Lý Đại Thạch một lồng bánh bao làm lương khô lên núi.

“Đại Thạch, ta lại nấu cho chàng một nồi cháo loãng, buổi sáng ngày mai ngủ dậy chỉ cần hâm nóng lại là được.”

“Ừ. Nàng dâu, buổi sáng ngày mai nàng không phải dậy với ta đâu, ngủ thêm một lát, tự ta hâm lại cháo cũng được.”

Vương Lâm nghĩ bản thân dậy sớm như vậy quả thật không có chuyện để làm, vì thế nói với Lý Đại Thạch: “Vậy ngày mai chàng chớ quên cầm bánh bao đi làm lương khô đấy, lại mang một bầu nước, vạn nhất nơi mọi người hái hoa tiêu không có nước thì còn có nước để uống.”

“Ta đã biết.”

...

Ngày thứ hai, Lý Đại Thạch sáng sớm đã lên núi, lúc Vương Lâm ngủ dậy cháo trắng và bánh bao trong nồi vẫn còn ấm, ăn cháo trắng và bánh bao xong Vương Lâm liền bắt đầu một ngày bận rộn.

Lúc cho heo ăn mới phát hiện khoai lang cho heo ăn không còn nhiều lắm, chỉ còn lại chút ít, Vương Lâm tính vào thôn xay chút bột ngô cho heo ăn.

Vương Lâm cõng tầm 30 cân ngô, đi về phía chân núi nhà Triệu Nhị lang để xay bột.

Chỗ xay bột ngay tại dưới chân núi, nó lợi dụng sức kéo của bánh xe nước khiến cối đá chuyển động, lúc không mài thì buông tấm gỗ chắn xuống, không để nước tiến vào bên dưới cối đá để thúc đẩy bánh xe nước, khi có người đến xay bột thì nhấc tấm gỗ lên, để nước chuyển động bánh xe nước, làm cối đá bắt đầu chuyển động.

Đến chỗ xay bột, chính là một gian phòng cỏ tranh, bên trong có một bàn cối đá, Triệu tẩu tử thê tử của Triệu Nhị lang đang ở bên trong quét dọn cối xay, thấy Vương Lâm vội nói: “Đến xay ngô à, vào đi, người vừa xay xong đi rồi, lúc này vừa vặn không có ai.”

Triệu tẩu tử thấy Vương Lâm đổ hết ngô lên mặt trên cối xay, liền cười nói: “Ngươi cứ ở trong này đi, ta đi nhấc tấm gỗ lên cho, chờ cối bắt đầu chuyển động rồi ngươi lại đổ ngô vào, bằng không không xay sẽ dễ làm hỏng cối đá.”

Vương Lâm cảm thấy Triệu tẩu tử là một người có thể làm buôn bán, nhìn thấy có người đến xay trên mặt thủy chung mang theo tươi cười, mặc kệ tươi cười này là thật lòng hay giả ý, dù sao Vương Lâm vẫn cảm thấy rất tốt. Vì thế cười trả lời: “Ừ, ta đã biết, Triệu tẩu tử.”

Khi còn ở hiện đại, hồi nhỏ Vương Lâm thường xuyên giúp bà nội ở nông thôn xay bột, cho nên xay bột bằng cối xay này không làm khó được Vương Lâm.

Khi cối đá bắt đầu chuyển động, Vương Lâm liền bắt đầu thêm ngô vào bên trong cối đá, vì là cho heo ăn nên mỗi lần chỉ có thể cho một ít vào, mười hạt là tốt nhất, lại nhiều thêm chút nữa bột sẽ không mịn, heo không thể ăn; nếu là xay cho người ăn thì 7-8 hạt, sau khi xay xong sẽ dùng cái giần giần lại một lần, như vậy bột giần ra sẽ càng thêm mịn, hơn nữa dùng cối đá xay ăn càng ngon hơn dùng máy xay ra.

...

Triệu tẩu tử thấy Vương Lâm bộ dáng trắng trẻo nõn nà, cho rằng nàng sẽ không biết xay, ai biết khi nàng vào nhà, Vương Lâm đang có khuông có dạng thêm ngô, hơn nữa còn làm rất tốt, cười nói với Vương Lâm: “Không thể tưởng được ngươi cũng biết xay, độ mịn rất đều. Ngươi là nàng dâu nhà ai vậy, sao ta chưa từng thấy qua ngươi?”

Vương Lâm cười trả lời: “Ta là Lý Thạch nàng dâu, ta không hay vào trong thôn.”

Triệu tẩu tử nghe Vương Lâm là nàng dâu của Lý Thạch mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng một lát sau liền khôi phục bình thường, mặt cũng không hiện vẻ chán ghét, tránh không kịp như người trong thôn, vẫn như vừa rồi nói chuyện với Vương Lâm, đột nhiên giúp Vương Lâm đổ bột ngô đã xay được vào trong túi.

“Nhà mẹ đẻ ngươi là ở đâu?”

“Tẩu tử, ngươi có thể gọi ta Vương Lâm, nhà mẹ ta ở thôn Tiểu Cương.”

“Được, Tiểu Lâm.”

Vương Lâm do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nói ra nghi hoặc của bản thân: “Tẩu tử, ngươi không sợ ta sẽ mang vận xấu đến cho ngươi sao?”

Triệu tẩu tử hào sảng phất tay, nói với Vương Lâm: “Sợ cái gì, cha ta từ nhỏ đã không cha không nương, không phải người một nhà chúng ta vẫn trôi qua rất tốt đấy sao? Cái gì là người có điềm xấu? Đây đều là nói dối, Triệu đại ca ngươi cũng không tin mấy chuyện này, bằng không cũng sẽ không thành thân với ta.”

“Ta cũng không tin, cha ta từ nhỏ cũng không cha không nương.”

“Ừ, ngươi không cần quan tâm người trong thôn nói cái gì, chính mình ngày trôi qua tốt mới là quan trọng, về sau các ngươi có khó khăn gì cứ đến tìm chúng ta, chúng ta có thể giúp sẽ tận lực giúp.”

“Tẩu tử, ngươi thật tốt.”

“Ha ha, đều là người một thôn, có thể giúp đương nhiên sẽ không từ chối rồi.”

30 cân ngô rất nhanh liền xong, “Tẩu tử, bao nhiêu tiền?” Vương Lâm cất bột ngô vào gùi rồi hỏi.

“Đưa 3 văn tiền là được.”

Vương Lâm thanh toán tiền, lúc gần đi nói với Triệu tẩu tử: “Tẩu tử, có rảnh thì qua nhà ta chơi nha!”

“Ừ, có thời gian ta sẽ đến tìm ngươi chơi, ngươi không có việc gì cũng có thể tới tìm ta.”

“Ừ, được, ha ha.”

...

Về nhà, bỏ bột ngô vào nhà kho, giặt khăn lau sạch bột ngô dính trên tóc và người, thấy không có chuyện gì để làm Vương Lâm liền vào phòng làm quần áo. Quần áo dày của Lý Đại Thạch đã làm xong, quần áo của chính mình còn chưa có bắt đầu làm, thời gian nhoáng cái đã đến cuối tháng 9, thời tiết lạnh hơn, phải nắm chặt thời gian làm quần áo dày, áo bông và hài vải bông.

Quần áo dày của Vương Lâm là chiếu theo hình thức ở nơi này làm, nhưng thu eo lại, nhìn qua càng thêm đẹp mắt. Hai bộ quần áo đến chiều Vương Lâm đã làm xong, bỏ quần áo vào tủ quần áo, dọn dẹp phòng, ngẩng đầu nhìn trời, đã Dậu sợ, Lý Đại Thạch cũng sắp về, Vương Lâm vội đi nhà bếp làm cơm chiều.

Áo bông và hài vải bông đợi ngày mai có thời gian lại làm, buổi tối Vương Lâm không định may quần áo, ánh sáng không tốt, rất dễ hỏng mắt, nàng cũng không muốn cận thị, nơi này lại không có mắt kính, đến lúc đó cận thị rồi không phải là mở to mắt mà như người mù à.

Hôm nay Lý Đại Thạch vất vả một ngày, Vương Lâm tính làm món ngon an ủi hắn liền làm món thịt kho Lý Đại Thạch thích ăn, cắt một đĩa lòng heo to, nấu một nồi cơm khô khoai lang.

....

Vừa làm xong cơm chiều Vương Lâm liền nghe thấy trong sân có tiếng bước chân, chạy ra khỏi bếp liền thấy Lý Đại Thạch đã trở lại, “Đại Thạch, mau bỏ sọt xuống, ta đi lấy nước ấm cho chàng gột rửa.”

Nói xong liền nhanh chóng cầm chậu rửa mặt vào nhà bếp lấy nước ấm, may mắn Vương Lâm nghĩ Lý Đại Thạch trở về khẳng định muốn rửa mặt rửa chân nên đã chuẩn bị một nồi nước ấm.

“Đại Thạch, mau rửa mặt, rửa tay chân, ta đi lấy giày sạch cho chàng.” Đặt nước ấm ở bên chân Lý Đại Thạch, liền vào nhà lấy giày.

Chờ Lý Đại Thạch rửa xong tay chân, đổ nước bẩn đi, Vương Lâm liền tiếp đón Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, mau tới ăn cơm, đói bụng rồi nhỉ.”

“Hi hi, nàng dâu, không có, ta có mang lương khô.” Nói xong liền bưng bát lên bắt đầu ăn cơm, thấy một bàn đều là món mình thích, cao hứng nói: “Nàng dâu, vất vả nàng rồi.”

Vương Lâm gắp cho Lý Đại Thạch một miếng thịt, nói: “Ta ở nhà có gì mà vất vả, là chàng lên núi hái hoa tiêu cả một ngày mới vất cả, ăn nhiều chút.”

“Ha ha, ừ.”

.....

Buổi tối ngồi ở trên giường, Vương Lâm vừa bóp vai cho Lý Đại Thạch vừa nói: “Hôm nay ta đi trong thôn xay bột ngô, kết bạn với Triệu tẩu tử. Triệu tẩu tử người tốt lắm, còn bảo ta không có việc gì thì đến tìm nàng chơi, ta cũng bảo nàng có thời gian thì đến nhà chúng ta chơi.”

“Nàng dâu, nàng đi xay bột, sao không đợi ta ở nhà rồi hãy đi, ta sẽ giúp nàng cõng ngô và bột ngô.”

Vương Lâm ôm cổ Lý Đại Thạch, gối đầu lên vai hắn nói: “Không có chuyện gì, ta chỉ xay 30 cân ngô, ta cõng được.” Cảm giác được Lý Đại Thạch nhíu mày, Vương Lâm bổ sung thêm: “Lần tới nhất định sẽ cùng chàng đi, được chưa.”

Lý Đại Thạch cầm bàn tay đặt trước ngực hắn của Vương Lâm, trả lời: “Ừ.”

“Đúng rồi, Đại Thạch, hôm nay chàng và bọn Lý Đại ca đi hái hoa tiêu thế nào?”

“Hôm nay chúng ta đến chỗ mà hôm qua bọn Lý đại ca hái, ở đó cũng có một mảng hoa tiêu lớn, còn lớn hơn cả chỗ lần trước chúng ta hái, chỉ là hơi xa, phải đi qua ba đỉnh núi, hôm nay ta hái được khoảng năm sáu mươi cân, ngày mai chúng ta còn muốn đi, hoa tiêu ở chỗ đó hẳn là có thể hái được một hai ngày.”

“Đại Thạch, ta không muốn chàng quá mệt, chờ hái hết hoa tiêu ở đó rồi, chàng đừng đi hái hoa tiêu nữa, được không?”

Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm đau lòng mình, trong lòng cao hứng, một phen ôm Vương lâm vào trong ngực, cười nói: “Nghe nàng dâu, chờ hái hết chỗ hoa tiêu này, ta sẽ không đi, ngày ngày ở nhà cùng nàng. Ha ha.”

Vương Lâm yêu kiều nói: “Ai muốn chàng bồi chứ!”

Lý Đại Thạch không nhìn được nhất chính là bộ dáng kiều mị này của Vương Lâm, lập tức liền muốn áp Vương Lâm xuống dưới thân, mạnh mẽ yêu thương một phen.

“Nàng dâu, chúng ta đi ngủ sớm đi.”

Vương Lâm cảm giác được dưới thân có gì đó để bên người mình, liền biết Lý Đại Thạch người này lại động dục, yêu kiều liếc hắn một cái rồi tùy hắn muốn làm gì thì làm. Trong lòng nhịn không được nghĩ, Lý Đại Thạch chăm chỉ như vậy nói không chừng trong bụng mình đã có một đứa nhỏ thuộc về bọn họ. Nghĩ đến đây, Vương Lâm liền dặn dò: “Chàng chậm một chút, không nói với chàng thì chàng không thèm để ý đâu.”

“Ừ, nàng dâu, nàng yên tâm đi.”

Nói xong liền tiến vào Vương Lâm, ban đêm thuộc về phu thê mới bắt đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương