Xuyên Qua Thành Nông Phụ
-
Chương 14: Làm quần áo dày, dính vải lẻ
Còn có hai ba ngày nữa là bắt đầu thu hoạch vụ thu, thời tiết cũng dần dần chuyển mát, đặc biệt là buổi sáng và buổi tối. Hơn nữa bọn Vương Lâm còn ở ngay trên núi cho nên liền lạnh hơn, Vương Lâm đã đem cái chăn mùa hè ba cân bông đổi thành 5 cân.
Lý Đại Thạch không có quần áo mặc mùa thu, cái áo dày nhất của hắn đó chính là áo bông, nhưng cái này phải đến mùa đông có tuyết rơi mới có thể mặc, hiện tại hắn vẫn mặc áo mỏng thường. Giữa trưa thì đỡ hơn chút, buổi sáng và buổi tối Vương Lâm thấy hắn mặc như vậy liền cảm thấy lạnh. Mỗi khi hỏi Lý Đại Thạch có lạnh hay không hắn đều nói đã quen, mười mấy năm đều là trôi qua như vậy, Vương Lâm nghe vậy rất đau lòng.
Bây giờ đã có thời gian Vương Lâm liền tính làm áo dày cho Lý Đại Thạch trước, về phần áo bông đợi thu hoạch xong rồi làm cũng không muộn. Còn muốn làm cho Lý Đại Thạch một đôi giày dày chút, giày vải cũng phải đợi sau thu hoạch vụ thu mới làm.
Nghĩ liền làm, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch đang dọn dẹp sân: “Đại Thạch, chàng cùng ta vào phòng ngủ, ta đo kích cỡ làm áo cho chàng.”
“Ừ, nàng dâu, ta vào ngay.” Lý Đại Thạch nhanh chóng làm xong việc trên tay.
Dọn sân xong, thu hoạch vụ thu ngô bẻ rồi mang về nhà trực tiếp đổ ra sân là được, chờ tách hạt ngô xong rồi thu thập gióng ngô bỏ vào nhà kho.
Làm xong việc trên tay Lý Đại Thạch chạy nhanh vào phòng, sợ Vương Lâm đợi lâu: “Nàng dâu, hì hì.... Ta đến đây.”
Vương Lâm thấy bộ dáng vui vẻ này của hắn trêu ghẹo nói: “Làm quần áo mới cho chàng liền vui vẻ vậy à, giống như trẻ con vậy!”
Nghe Vương Lâm trêu cợt mình Lý Đại Thạch cũng không để ý, ngược lại cười càng thêm ngốc.
Vương Lâm vừa dùng dây tuyến đo vừa nói: “Đồ ngốc, giơ cao hai tay lên.”
Lý Đại Thạch ngoan ngoãn làm theo.
“Xong, hì hì...”
Sau khi Lý Đại Thạch rời khỏi phòng Vương Lâm liền đem cả ba thất vải dày ba màu ra, chiếu kích cỡ vừa mới đo được mỗi một màu cắt một cái áo, như vậy sau này muốn làm lấy ra trực tiếp khâu là được, không cần lại cắt, phương tiện. Bản thân may quần áo chân tay mau, lại không cần thêu hoa, chỉ cần đường chỉ khâu chặt là được, hôm nay làm xong cho Lý Đại Thạch một cái áo hẳn không thành vấn đề.
Buổi tối trước khi đi ngủ Vương Lâm đã làm xong cái áo màu xanh sẫm, đưa cho Lý Đại Thạch nói: “Đại Thạch, chàng thử xem có vừa người không, không vừa để ta sửa lại.”
Lý Đại Thạch cười hì hì nhận lấy, giở ra xem: “Nàng dâu, cái áo này thật là đẹp, nhất định rất ấm.” Sau đó vội vàng thay.
Lý Đại Thạch mặc rất vừa người, màu xanh sẫm đặc biệt hợp với hắn, mặc cái áo làm làm hắn càng thêm suất, Vương Lâm cao hứng nói: “Đại Thạch, chàng mặc rất đẹp mắt, ngày mai hãy mặc cái này đi, thời tiết này thích hợp mặc cái này.”
Lý Đại Thạch nghe xong vừa cởi áo vừa nói: “Nàng dâu, ngày mai ta vẫn mặc áo cũ là được, áo này chờ đến năm mới lại mặc.”
Ở đây mọi người nghĩ như này: cái gì tốt đều phải giữ cho năm mới. Thấy Lý Đại Thạch cũng vậy, Vương Lâm làm bộ tức giận nói: “Bảo chàng mặc thì chàng mặc đi, ngày mai ta còn muốn làm cho chàng thêm hai cái nữa. Hơn nữa năm mới lạnh như vậy không thể mặc cái này, đến lúc đó ta sẽ làm áo bông cho chàng.”
Nghe Vương Lâm nói vậy Lý Đại Thạch liền sảng khoái đồng ý ngày mai mặc áo mới, cái áo này còn ấm hơn áo bông trước đây hắn mặc. Hiện giờ cái áo mình đang mặc ngày bình thường còn tốt, chỉ cần có gió thổi qua liền lạnh đến không chịu được, bản thân chỉ có thể liên tục làm việc, chỉ có như vậy mới sẽ không cảm thấy lạnh. Nàng dâu đối mình thật tốt, sau này mình phải càng thêm nỗ lực giúp nàng dâu làm việc, không để nàng dâu mệt.
“Như vậy liền thỏa mãn, ta còn muốn làm cho chàng một đôi giày vải, chàng đi trước, có thời gian ta lại làm thêm cho chàng mấy đôi, dễ thay đổi. Còn muốn làm cho chàng giày bông, mùa đông đi ấm.” Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch nghiêm túc nói.
Lý Đại Thạch trước kia đều đi giày rơm, chính là mấy ngày nay thật sự hơi lạnh hắn mới lấy giày vải ra đi. Đôi giày này cũng là một đôi giày vải duy nhất của Lý Đại Thạch, hắn bình thường đều coi như bảo bối, có thể không đi sẽ không đi, để đó chờ mùa đông mới đi. Hiện giờ hắn có thể lấy giày vải ra đi vẫn là vì Vương Lâm thấy bây giờ đi giày rơm rất lạnh, buộc hắn đi. Hơn nữa đôi giày vải này đã rất lâu, cực kỳ cũ, chỗ ngón chân cái đã bị rách.
Lý Đại Thạch nghe xong cao hứng nói: “Nàng dâu, nàng đối ta thật tốt!”
Vương Lâm liếc trắng hắn, nghĩ: ta và thê tử chàng, không đối chàng tốt thì đối ai.
Thấy bộ dạng kiều mị này của Vương Lâm, lòng Lý Đại Thạch liền ngứa ngáy, chính mình đã có mấy ngày không chạm nàng dâu rồi. Nghĩ liền thổi nến, ôm nàng dâu ngã vào trên giường.
Vương Lâm thấy bộ dạng gấp gáp này của hắn vừa tức lại vừa buồn cười, nhưng cũng không ngăn cản hắn, chỉ nói: “Chàng nhẹ chút, bằng không ngày mai cả người lại toàn là dấu.”
Lý Đại Thạch không có trả lời, chỉ là lực đạo khi hôn bả vai Vương Lâm nhẹ hơn rất nhiều, cấp tốc cởi quần áo Vương Lâm và mình, thấy Vương Lâm cả người trắng nõn trơn mềm, trong lòng thích đến không được. Chính mình liền yêu thân thể này của nàng dâu, trắng trắng non mềm, còn non mềm hơn cả đậu hủ, chỉ cần chính mình nhẹ nhàng chạm vào liền lưu lại dấu vết. Lý Đại Thạch nghĩ liền hưng phấn hôn thân thể Vương Lâm, một tay còn không quên tác quái trên ngực Vương Lâm.
Chờ hôn đủ, cũng sờ đủ, thấy Vương Lâm đã chuẩn bị kỹ càng, liền đỡ lửa nóng của chính mình đi vào chủ đề.
Vừa mới tiến vào hai người đều thoải mái kêu lên, “A!”
Lý Đại Thạch bắt đầu chuyển động, vừa động vừa hô: “Nàng dâu, nàng dâu...”
Đây là một ban đêm thuộc về hai phu thê.
... ...... ...
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng Vương Lâm tiếp tục may áo dày cho Lý Đại Thạch, có lẽ hiện tai tay nghề của nàng đã tương đối thuần thục, hai cái áo một buổi sáng Vương Lâm đã làm xong, gọi Lý Đại Thạch qua thử mặc đều đặc biệt vừa người.
Vương Lâm thấy bản thân diện cho trượng phu suất mê người liền đặc biệt cảm thấy có cảm giác thành công, cũng vì bản thân hiện tại có thể tự tay may áo liền cảm thấy đặc biệt tự hào. Phải biết rằng kiếp trước có mấy nữ nhân sẽ tự tay may quần áo, hiện giờ bản thân cũng trở thành tộc có tay nghề rồi.
Buổi chiều Vương Lâm tính làm tương hồ dính vải lẻ, xuống nhà bếp thổi lửa xong liền cho đủ nước vào nồi, chờ nước sôi liền thả bột mì từng chút từng chút vào, vừa thả vừa không ngừng quấy, thấy độ keo thích hợp rồi liền không cho thêm bột mì vào nữa, đun thêm chút nữa là đã làm xong tương hồ. Trong lúc này nhất định phải đảm bảo độ lửa lớn nhỏ và cho bao nhiêu bột mì, bằng không tương hồ sẽ cháy khét, hoặc quá khô hoặc quá nhão.
Đổ tương hồ vào một cái bình sứ sạch bị vỡ miệng, Vương Lâm trở về phòng ngủ, lau sạch cái bàn trong phòng rồi lấy vải lẻ ra, tính ở trên bàn bắt đầu dính vải, như vậy miếng vải dính xong sẽ có kích cỡ bằng cái bàn hình vuông.
Lấy quần áo cũ lại có một ít mụn vá của Lý Đại Thạch ra, cắt thành một miếng vải có kích cỡ bằng cái bàn, sau đó trải tấm vải này lên trên bàn, vừa bôi tương hồ vừa dính vải lẻ lên phía trên. Làm xong tất cả liền ở mặt trên theo thứ tự dính tầng thứ ba, tầng thứ tư... Liên tục đến khi dính thành một miếng vải có độ dày 3 phân, đem vải đã làm xong phơi trên sàn nhà cho khô tương hồ là có thể cắt dùng làm đế giày.
Sau đó lại dính miếng vải dài một phân, tính dùng làm mũi giày và lót giày. Hai miếng vải này khó khăn lắm Vương Lâm mới dùng vải lẻ dính xong, chỉ còn lại mấy khối bố Vương Lâm định dùng làm mũi hài. Trong quá trình dính cũng không nên quét quá nhiều tương hồ, chỉ cần có thể dính vải lại là được, bằng không làm xong tấm vải sẽ rất cứng, không dễ đâm kim không nói, làm xong đế giày cũng không tốt đi.
Lý Đại Thạch số giày 42, Vương Lâm số 36, tấm vải đã dính tốt hẳn là có thể làm 7, 8 đôi đế giày cho Lý Đại Thạch, làm đế giày cho Vương Lâm thì có thể làm được 11, 12 đôi. Tấm vải lớn như vậy không có khả năng làm một lần liền hết, nhưng trước hết phải làm được mấy đôi giày, còn thừa lại để đó, chờ sau này khi làm hài lại lấy ra dùng.
Cắt xong đế giày Vương Lâm liền lấy kim và chỉ gai chuyên dùng để khâu đế giày ra, xỏ chỉ liền ngồi yên trên giường bắt đầu khâu đế giày, chỉ gai có thể khâu mấy mũi ở cùng một chỗ, đường may nhất định phải dầy, như vậy đế giày làm ra mới chịu được đi. Bởi vì đế giày khá dầy nên Vương Lâm mất ba canh giờ mới làm được cho Lý Đại Thạch hai đôi, thừa lại Vương Lâm cất lại vào tủ quần áo không định lại khâu, chờ sau này làm giày bông lại khâu.
Buổi tối hơi muộn Vương Lâm mới đưa đôi giày vải đã làm tốt cho Lý Đại Thạch, giày làm chính là màu xanh sẫm, đồng bộ với quần áo hôm nay Lý Đại Thạch mặc, “Đại Thạch, đây là giày vải hôm nay ta làm cho chàng, chàng đi thử xem có vừa chân không?”
Giày vải Vương Lâm làm cùng giày vải bình thường Lý Đại Thạch đi không giống nhau, cũng không giống với những đôi giày hắn đã thấy qua. Đôi giày vải này đế giày dày hơn rất nhiều, đi hẳn là không dễ đau chân, mu bàn chân cũng không bị lộ ra ngoài, còn phải thắt dây giày. Lý Đại Thạch nhận lấy đi vào, cao hứng nói: “Nàng dâu, thật là thoải mái, mềm mại hơn giày vải ta đi trước đây rất nhiều, hơn nữa còn rất ấm.”
Vương Lâm giúp hắn buộc dây giày, “Đại Thạch, chàng ở trong phòng đi hai vòng nhìn xem có kích chân hay thừa chân không?”
Lý Đại Thạch nghe lời ở trong phòng đi vài vòng, “Không kích, cũng không thừa, đi rất vừa, thật thoải mái.”
“Vậy ngày mai chàng hãy đi đôi này đi, đôi giày hôm nay chàng đi để khi nào ra đồng thì dùng.”
Lý Đại Thạch nghĩ cũng đúng, trả lời: “Được.”
Nói xong ở trong phòng đi thêm mấy vòng mới cởi giày, dè dặt cẩn trọng đi đến bên giường.
Sau khi hai người lên kháng, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, mấy ngày nay ta đều ở trong phòng may quần áo và giày, ngày mai ta không muốn làm, tính xuống dưới tìm tẩu tử trò chuyện.”
Lý Đại Thạch gật gật đầu: “Được, ngày mai nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta không vội may áo và giày, hôm nay Lý đại ca cũng gieo mạch xong rồi, ngày mai khẳng định là ở nhà chơi, nàng hãy xuống chơi với Đại tẩu, nói chuyện.” Nói xong liền thổi tắt nến, ôm Vương Lâm: “Nàng dâu, chúng ta ngủ đi.”
Vương Lâm vừa nghe hắn nói liền biết hắn muốn làm gì, cũng không cự tuyệt, mấy chuyện này đều là lạc thú khuê phòng, có thể tăng tiến tình cảm phu thê, chỉ nũng nịu nói: “Nhìn bộ dáng gấp gáp của chàng này.”
“Hì hì.... Nàng dâu.” Trong giọng nói mang theo chút làm nũng.
Không cần phải nói đây lại là một ban đêm tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Lý Đại Thạch không có quần áo mặc mùa thu, cái áo dày nhất của hắn đó chính là áo bông, nhưng cái này phải đến mùa đông có tuyết rơi mới có thể mặc, hiện tại hắn vẫn mặc áo mỏng thường. Giữa trưa thì đỡ hơn chút, buổi sáng và buổi tối Vương Lâm thấy hắn mặc như vậy liền cảm thấy lạnh. Mỗi khi hỏi Lý Đại Thạch có lạnh hay không hắn đều nói đã quen, mười mấy năm đều là trôi qua như vậy, Vương Lâm nghe vậy rất đau lòng.
Bây giờ đã có thời gian Vương Lâm liền tính làm áo dày cho Lý Đại Thạch trước, về phần áo bông đợi thu hoạch xong rồi làm cũng không muộn. Còn muốn làm cho Lý Đại Thạch một đôi giày dày chút, giày vải cũng phải đợi sau thu hoạch vụ thu mới làm.
Nghĩ liền làm, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch đang dọn dẹp sân: “Đại Thạch, chàng cùng ta vào phòng ngủ, ta đo kích cỡ làm áo cho chàng.”
“Ừ, nàng dâu, ta vào ngay.” Lý Đại Thạch nhanh chóng làm xong việc trên tay.
Dọn sân xong, thu hoạch vụ thu ngô bẻ rồi mang về nhà trực tiếp đổ ra sân là được, chờ tách hạt ngô xong rồi thu thập gióng ngô bỏ vào nhà kho.
Làm xong việc trên tay Lý Đại Thạch chạy nhanh vào phòng, sợ Vương Lâm đợi lâu: “Nàng dâu, hì hì.... Ta đến đây.”
Vương Lâm thấy bộ dáng vui vẻ này của hắn trêu ghẹo nói: “Làm quần áo mới cho chàng liền vui vẻ vậy à, giống như trẻ con vậy!”
Nghe Vương Lâm trêu cợt mình Lý Đại Thạch cũng không để ý, ngược lại cười càng thêm ngốc.
Vương Lâm vừa dùng dây tuyến đo vừa nói: “Đồ ngốc, giơ cao hai tay lên.”
Lý Đại Thạch ngoan ngoãn làm theo.
“Xong, hì hì...”
Sau khi Lý Đại Thạch rời khỏi phòng Vương Lâm liền đem cả ba thất vải dày ba màu ra, chiếu kích cỡ vừa mới đo được mỗi một màu cắt một cái áo, như vậy sau này muốn làm lấy ra trực tiếp khâu là được, không cần lại cắt, phương tiện. Bản thân may quần áo chân tay mau, lại không cần thêu hoa, chỉ cần đường chỉ khâu chặt là được, hôm nay làm xong cho Lý Đại Thạch một cái áo hẳn không thành vấn đề.
Buổi tối trước khi đi ngủ Vương Lâm đã làm xong cái áo màu xanh sẫm, đưa cho Lý Đại Thạch nói: “Đại Thạch, chàng thử xem có vừa người không, không vừa để ta sửa lại.”
Lý Đại Thạch cười hì hì nhận lấy, giở ra xem: “Nàng dâu, cái áo này thật là đẹp, nhất định rất ấm.” Sau đó vội vàng thay.
Lý Đại Thạch mặc rất vừa người, màu xanh sẫm đặc biệt hợp với hắn, mặc cái áo làm làm hắn càng thêm suất, Vương Lâm cao hứng nói: “Đại Thạch, chàng mặc rất đẹp mắt, ngày mai hãy mặc cái này đi, thời tiết này thích hợp mặc cái này.”
Lý Đại Thạch nghe xong vừa cởi áo vừa nói: “Nàng dâu, ngày mai ta vẫn mặc áo cũ là được, áo này chờ đến năm mới lại mặc.”
Ở đây mọi người nghĩ như này: cái gì tốt đều phải giữ cho năm mới. Thấy Lý Đại Thạch cũng vậy, Vương Lâm làm bộ tức giận nói: “Bảo chàng mặc thì chàng mặc đi, ngày mai ta còn muốn làm cho chàng thêm hai cái nữa. Hơn nữa năm mới lạnh như vậy không thể mặc cái này, đến lúc đó ta sẽ làm áo bông cho chàng.”
Nghe Vương Lâm nói vậy Lý Đại Thạch liền sảng khoái đồng ý ngày mai mặc áo mới, cái áo này còn ấm hơn áo bông trước đây hắn mặc. Hiện giờ cái áo mình đang mặc ngày bình thường còn tốt, chỉ cần có gió thổi qua liền lạnh đến không chịu được, bản thân chỉ có thể liên tục làm việc, chỉ có như vậy mới sẽ không cảm thấy lạnh. Nàng dâu đối mình thật tốt, sau này mình phải càng thêm nỗ lực giúp nàng dâu làm việc, không để nàng dâu mệt.
“Như vậy liền thỏa mãn, ta còn muốn làm cho chàng một đôi giày vải, chàng đi trước, có thời gian ta lại làm thêm cho chàng mấy đôi, dễ thay đổi. Còn muốn làm cho chàng giày bông, mùa đông đi ấm.” Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch nghiêm túc nói.
Lý Đại Thạch trước kia đều đi giày rơm, chính là mấy ngày nay thật sự hơi lạnh hắn mới lấy giày vải ra đi. Đôi giày này cũng là một đôi giày vải duy nhất của Lý Đại Thạch, hắn bình thường đều coi như bảo bối, có thể không đi sẽ không đi, để đó chờ mùa đông mới đi. Hiện giờ hắn có thể lấy giày vải ra đi vẫn là vì Vương Lâm thấy bây giờ đi giày rơm rất lạnh, buộc hắn đi. Hơn nữa đôi giày vải này đã rất lâu, cực kỳ cũ, chỗ ngón chân cái đã bị rách.
Lý Đại Thạch nghe xong cao hứng nói: “Nàng dâu, nàng đối ta thật tốt!”
Vương Lâm liếc trắng hắn, nghĩ: ta và thê tử chàng, không đối chàng tốt thì đối ai.
Thấy bộ dạng kiều mị này của Vương Lâm, lòng Lý Đại Thạch liền ngứa ngáy, chính mình đã có mấy ngày không chạm nàng dâu rồi. Nghĩ liền thổi nến, ôm nàng dâu ngã vào trên giường.
Vương Lâm thấy bộ dạng gấp gáp này của hắn vừa tức lại vừa buồn cười, nhưng cũng không ngăn cản hắn, chỉ nói: “Chàng nhẹ chút, bằng không ngày mai cả người lại toàn là dấu.”
Lý Đại Thạch không có trả lời, chỉ là lực đạo khi hôn bả vai Vương Lâm nhẹ hơn rất nhiều, cấp tốc cởi quần áo Vương Lâm và mình, thấy Vương Lâm cả người trắng nõn trơn mềm, trong lòng thích đến không được. Chính mình liền yêu thân thể này của nàng dâu, trắng trắng non mềm, còn non mềm hơn cả đậu hủ, chỉ cần chính mình nhẹ nhàng chạm vào liền lưu lại dấu vết. Lý Đại Thạch nghĩ liền hưng phấn hôn thân thể Vương Lâm, một tay còn không quên tác quái trên ngực Vương Lâm.
Chờ hôn đủ, cũng sờ đủ, thấy Vương Lâm đã chuẩn bị kỹ càng, liền đỡ lửa nóng của chính mình đi vào chủ đề.
Vừa mới tiến vào hai người đều thoải mái kêu lên, “A!”
Lý Đại Thạch bắt đầu chuyển động, vừa động vừa hô: “Nàng dâu, nàng dâu...”
Đây là một ban đêm thuộc về hai phu thê.
... ...... ...
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng Vương Lâm tiếp tục may áo dày cho Lý Đại Thạch, có lẽ hiện tai tay nghề của nàng đã tương đối thuần thục, hai cái áo một buổi sáng Vương Lâm đã làm xong, gọi Lý Đại Thạch qua thử mặc đều đặc biệt vừa người.
Vương Lâm thấy bản thân diện cho trượng phu suất mê người liền đặc biệt cảm thấy có cảm giác thành công, cũng vì bản thân hiện tại có thể tự tay may áo liền cảm thấy đặc biệt tự hào. Phải biết rằng kiếp trước có mấy nữ nhân sẽ tự tay may quần áo, hiện giờ bản thân cũng trở thành tộc có tay nghề rồi.
Buổi chiều Vương Lâm tính làm tương hồ dính vải lẻ, xuống nhà bếp thổi lửa xong liền cho đủ nước vào nồi, chờ nước sôi liền thả bột mì từng chút từng chút vào, vừa thả vừa không ngừng quấy, thấy độ keo thích hợp rồi liền không cho thêm bột mì vào nữa, đun thêm chút nữa là đã làm xong tương hồ. Trong lúc này nhất định phải đảm bảo độ lửa lớn nhỏ và cho bao nhiêu bột mì, bằng không tương hồ sẽ cháy khét, hoặc quá khô hoặc quá nhão.
Đổ tương hồ vào một cái bình sứ sạch bị vỡ miệng, Vương Lâm trở về phòng ngủ, lau sạch cái bàn trong phòng rồi lấy vải lẻ ra, tính ở trên bàn bắt đầu dính vải, như vậy miếng vải dính xong sẽ có kích cỡ bằng cái bàn hình vuông.
Lấy quần áo cũ lại có một ít mụn vá của Lý Đại Thạch ra, cắt thành một miếng vải có kích cỡ bằng cái bàn, sau đó trải tấm vải này lên trên bàn, vừa bôi tương hồ vừa dính vải lẻ lên phía trên. Làm xong tất cả liền ở mặt trên theo thứ tự dính tầng thứ ba, tầng thứ tư... Liên tục đến khi dính thành một miếng vải có độ dày 3 phân, đem vải đã làm xong phơi trên sàn nhà cho khô tương hồ là có thể cắt dùng làm đế giày.
Sau đó lại dính miếng vải dài một phân, tính dùng làm mũi giày và lót giày. Hai miếng vải này khó khăn lắm Vương Lâm mới dùng vải lẻ dính xong, chỉ còn lại mấy khối bố Vương Lâm định dùng làm mũi hài. Trong quá trình dính cũng không nên quét quá nhiều tương hồ, chỉ cần có thể dính vải lại là được, bằng không làm xong tấm vải sẽ rất cứng, không dễ đâm kim không nói, làm xong đế giày cũng không tốt đi.
Lý Đại Thạch số giày 42, Vương Lâm số 36, tấm vải đã dính tốt hẳn là có thể làm 7, 8 đôi đế giày cho Lý Đại Thạch, làm đế giày cho Vương Lâm thì có thể làm được 11, 12 đôi. Tấm vải lớn như vậy không có khả năng làm một lần liền hết, nhưng trước hết phải làm được mấy đôi giày, còn thừa lại để đó, chờ sau này khi làm hài lại lấy ra dùng.
Cắt xong đế giày Vương Lâm liền lấy kim và chỉ gai chuyên dùng để khâu đế giày ra, xỏ chỉ liền ngồi yên trên giường bắt đầu khâu đế giày, chỉ gai có thể khâu mấy mũi ở cùng một chỗ, đường may nhất định phải dầy, như vậy đế giày làm ra mới chịu được đi. Bởi vì đế giày khá dầy nên Vương Lâm mất ba canh giờ mới làm được cho Lý Đại Thạch hai đôi, thừa lại Vương Lâm cất lại vào tủ quần áo không định lại khâu, chờ sau này làm giày bông lại khâu.
Buổi tối hơi muộn Vương Lâm mới đưa đôi giày vải đã làm tốt cho Lý Đại Thạch, giày làm chính là màu xanh sẫm, đồng bộ với quần áo hôm nay Lý Đại Thạch mặc, “Đại Thạch, đây là giày vải hôm nay ta làm cho chàng, chàng đi thử xem có vừa chân không?”
Giày vải Vương Lâm làm cùng giày vải bình thường Lý Đại Thạch đi không giống nhau, cũng không giống với những đôi giày hắn đã thấy qua. Đôi giày vải này đế giày dày hơn rất nhiều, đi hẳn là không dễ đau chân, mu bàn chân cũng không bị lộ ra ngoài, còn phải thắt dây giày. Lý Đại Thạch nhận lấy đi vào, cao hứng nói: “Nàng dâu, thật là thoải mái, mềm mại hơn giày vải ta đi trước đây rất nhiều, hơn nữa còn rất ấm.”
Vương Lâm giúp hắn buộc dây giày, “Đại Thạch, chàng ở trong phòng đi hai vòng nhìn xem có kích chân hay thừa chân không?”
Lý Đại Thạch nghe lời ở trong phòng đi vài vòng, “Không kích, cũng không thừa, đi rất vừa, thật thoải mái.”
“Vậy ngày mai chàng hãy đi đôi này đi, đôi giày hôm nay chàng đi để khi nào ra đồng thì dùng.”
Lý Đại Thạch nghĩ cũng đúng, trả lời: “Được.”
Nói xong ở trong phòng đi thêm mấy vòng mới cởi giày, dè dặt cẩn trọng đi đến bên giường.
Sau khi hai người lên kháng, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, mấy ngày nay ta đều ở trong phòng may quần áo và giày, ngày mai ta không muốn làm, tính xuống dưới tìm tẩu tử trò chuyện.”
Lý Đại Thạch gật gật đầu: “Được, ngày mai nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta không vội may áo và giày, hôm nay Lý đại ca cũng gieo mạch xong rồi, ngày mai khẳng định là ở nhà chơi, nàng hãy xuống chơi với Đại tẩu, nói chuyện.” Nói xong liền thổi tắt nến, ôm Vương Lâm: “Nàng dâu, chúng ta ngủ đi.”
Vương Lâm vừa nghe hắn nói liền biết hắn muốn làm gì, cũng không cự tuyệt, mấy chuyện này đều là lạc thú khuê phòng, có thể tăng tiến tình cảm phu thê, chỉ nũng nịu nói: “Nhìn bộ dáng gấp gáp của chàng này.”
“Hì hì.... Nàng dâu.” Trong giọng nói mang theo chút làm nũng.
Không cần phải nói đây lại là một ban đêm tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook